Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 35

Tuệ Minh

22/09/2014

Những ngày cuối cùng của nó trên đất Pháp, từ lâu nó đã coi đây là quê hương thứ hai của mình. 7 năm sống ở nơi đây đã để lại cho nó ko ít tình cảm và kỉ niệm. Nơi đây chứng kiến từng bước chân trưởng thành của nó, nơi đây là nơi bắt đầu mối tình đầu của nó. Nó muốn ôm cả Paris vào lòng.

Những đồng nghiệp của nó đều lưu luyến ko muốn chia xa, người thầy người cha của nó ở nơi đây luôn lắc đầu tiếc nuối cho nó. Ông muốn nó làm việc tại đây, ông ko muốn để một người ông dày công giảng dạy truyền đạt kinh nghiệm ra đi. Nó rất hiểu lòng của ông, vì ông đã sắp xếp cho nó một vị trí mà ko phải ai cũng có được nhưng nó lại muốn cống hiến những gì nó học được cho quê hương đất nước của nó.

Trước khi chia tay nó giáo sư Phillip có gọi nó vào phòng nói chuyện

- Con ko thể ở lại được sao? - Giáo sư Phillip hỏi nó.

- Thưa thầy, con biết thầy luôn dành cho con những điều tốt đẹp nhất, thầy muốn con ở lại cạnh thầy nhưng điều đó là ko thể. Ở Việt Nam con còn gia đình, còn những người thân yêu, 7 năm qua con đã xa họ rồi, con muốn được trở về bên cạnh họ. Hơn nữa những gì con học được con muốn cống hiến cho nơi con đã sinh ra và lớn lên. - Trước mặt vị giáo sư già nó luôn thẳng thắn như thế.

Ông ngồi đó gật gù. Ngày đầu tiên ông nhận nó làm sinh viên của ông thì ông đã biết ngày này sẽ đến rồi. Nó là một sinh viên xuất sắc, những ca mổ của ông nó đều có mặt và thực hiện rất tốt công việc của mình, và ông tin rằng tương lai nó còn tiến xa hơn nữa, ông muốn nó làm việc tại đây ko phải ông tiếc một người như nó mà là ông muốn sự nghiệp của nó ngày một tiến xa hơn. Về lại Việt Nam cơ hội tiến xa với nó là rất khó.

- Ta hiểu con có ý gì, về đó cũng tốt nhưng sẽ ko thể tốt bằng nơi đây được. Nếu con muốn ta luôn dành một xuất đặc biệt cho con bất cứ lúc nào. - Ông nói.

- Con cảm ơn thầy, con sẽ quay lại nhưng là để thăm thầy chứ ko phải là làm việc. - Nó cười tươi đáp lại ông.

Đã từ lâu nó và ông ko còn khoảng cách giữa thầy và trò nữa rồi mà thay vào đó là tình cảm gì đó thân thiết hơn. Có thể nói đó là tình cảm cha con cũng được vì nó luôn coi ông là một người cha thứ hai của nó.

- Nếu con đã quyết tâm như thế thì ta cũng ko ép, nếu có chuyện gì cần sự giúp đỡ con cứ liên lạc với ta nhé. - Ông nhìn nó giọng đầy trìu mến.

- Con cảm ơn ba. - Trong vô thức nó gọi một tiếng thân thương nhất, giọng nghẹn ngào nó nói tiếp - Ba ở lại giữ gìn sức khỏe nhé, nhất định con sẽ quay lại thăm ba.

Nó đi đến ôm lấy người đàn ông mà nó luôn kính trọng. Ông cũng ôm nó vào lòng vỗ về như một người cha đối với đứa con gái nhỏ mà ông hết mực yêu thương. Cuộc đời ông ko cho ông may mắn khi ông mắc chứng bệnh vô sinh, ông ko đến với người phụ nữ nào vì ông sợ mình sẽ làm khổ họ. Nhưng đứa học trò này đã mang đến cho ông cái cảm giác hạnh phúc mà ông mong muốn bấy lâu.

**********

Ngày cuối cùng trên đất Pháp, nó muốn in sâu những con đường, góc phố nơi đây trong tim. Nó sẽ nhớ những chiều muộn đi dọc bờ sông Seine, nhớ những buổi tối ở đại lộ Champe, nhớ khung cảnh Khải Hoàn Môn mỗi lúc hoàng hôn buông và có lẽ nó sẽ nhớ nhất là tháp Eiffel biểu tượng của kinh đô ánh sáng này cũng là nơi mà nó đã nhận lời tỏ tình của Lê Thái. . . Tất cả những ký ức này sẽ theo nó đi mãi cuộc đời còn lại của mình.

Căn nhà nó đang ở được ba mẹ mua từ khi nó bắt đầu đặt chân đến đây, nó muốn giữ lại căn nhà này. Nơi đó có tiếng cười đùa của nó và My, có những bữa cơm hạnh phúc của nó và anh. Đặc biệt hơn nữa, ngôi nhà này còn là gạch nối tình yêu của nó.

Đêm nay trăng thật sáng, những vì tinh tú trên bầu trời lấp lánh, nó lại đưa mắt về một góc nào đó quen thuộc. Góc đó đã từng có người con trai đứng ngắm những ngôi sao "đã chết", người con trai đã mang trái tim nó về quê hương nó.

Có phải đó là định mệnh hay chỉ là một sự tình cờ? Lần đầu tiên nó gặp anh tại sân bay nó đã có một cảm giác rất lạ, rồi trong những giấc mơ nó đều nhìn thấy một thằng con trai chơi đùa với một con nhóc. Dần dần hai đứa nhóc ấy lớn lên nhưng khi nó nhìn vào khuôn mặt của cậu nhóc đã lớn ấy chỉ là một khoảng trắng vô định. Nó ko thể nhìn rõ khuôn mặt người ấy dù chỉ một lần. Giấc mơ cứ kéo dài như thế cho đến khi nó gặp lại anh. Đó là định mệnh chăng?

Tình yêu của nó sẽ mãi mãi ngọt ngào như thế phải ko? Và nó sẽ là một nàng công chúa hạnh phúc sống bên hoàng tử của mình? Câu trả lời ko phải do nó quyết định. Theo như người phương đông chúng ta nói thì điều đó còn tùy thuộc vào duyên số, tuổi tác . . . nữa. Nó luôn thắc mắc tại sao phải đưa ra những nguyên tắc như thế, sao ko sống như người phương tây cho đơn giản. Yêu nhau thì cưới nhau đâu cần xem mệnh, xem tuổi làm gì cho mất thời gian. Cũng có thể là do nó đã sống ở đây quá lâu nên bị ảnh hưởng bởi nền văn hóa phương tây rồi chăng?

Đang mải mê suy nghĩ về những gì đã và đang diễn ra, bỗng nhiên giọng Thanh Tùng vang lên kéo nó về với thực tại:

- Này, Tuệ Minh. Em đang suy nghĩ gì mà anh gọi nãy giờ ko nghe thế?

Nó mỉm cười đáp lại hắn:



- Ko có gì đâu anh, em chỉ đang nghĩ lại quãng thời gian vừa qua thôi.

Hắn nhìn nó trầm tư, hắn muốn biết quãng thời gian vừa qua nó đã đặt hắn ở vị trí nào? Nhưng hắn lại ko đủ can đảm để nhận câu trả lời của nó, hắn sợ câu trả lời đó của nó cất lên thì cũng là lúc hắn sẽ sống với thái độ hận thù cuộc đời này mất. Chút lý trí còn lại cuối cùng của một thằng đàn ông ko cho phép hắn làm như thế.

- Em nên ngủ sớm, chuyến đi ngày mai sẽ rất mệt đấy. - Hắn lại nhẹ nhàng nhắc nhở nó.

Thanh Tùng đã trả lại căn nhà hắn thuê. Tối nay hắn sẽ ngủ ở nhà nó để tiện ngày mai cùng nhau đón taxi ra sân bay. Thật ra thì Thanh Tùng muốn đến khách sạn ở nhưng nó một mực nhất định ko cho anh đi nên anh đành chiều theo ý no thôi. Anh Quân nói sẽ cho người qua đón nó và hắn nhưng nó nói rằng nó muốn để người Pháp phục vụ nó lần cuối cùng. Nghe lý do này thật chuối nhưng nó ko muốn làm phiền đến anh nó.

- Anh cũng ngủ sớm đi nhé. - Nó đáp lại.

Tối đó nó lại ko ngủ được. Có phải nó hồi hộp vì ngày mai nó được đặt chân về quên hương của mình sau bao năm xa cách, hay ngày mai nó được gặp lại anh nên nó ko ngủ được. Dù là lý do nào đi nữa thì nó sẽ thức trọn đêm nay để lần nữa ôm trọn những ký ức về Paris trong tim.

Đến tiễn nó là một hàng dài những đồng nghiệp của nó và của Thanh Tùng nữa. Nó ko ngờ ở nơi đây mà nó cũng được mọi người dành nhiều tình cảm như thế. Ôm chặt từng người như ko muốn chia xa, giọng nó nghẹn ngào:

- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tiễn em, em sẽ rất nhớ mọi người.

Anh chàng bác sỹ phụ trách gây mê trong những ca mổ của nó đột nhiên ôm lấy nó nói:

- Tôi sẽ rất nhớ em cô bạn đồng nghiệp thân mến ạ. Tôi rất thích cách làm việc của em, hi vọng một ngày nào đó tôi có cơ hội làm việc với em một lần nữa. Chúc em lên đường thượng lộ bình an và đạt nhiều thành tựu mới trong tương lai.

Ở đây ko ai gọi nó cái tên thân mật như thế. Nó rất có cảm tình với anh chàng này, nhưng sự lựa chọn của nó chỉ có một. Hi vọng rằng nơi nó sắp đến sẽ có những người đồng nghiệp đáng mến như anh.

Vị giáo sư già vẫn đứng đó chứng kiến cảnh nó chia tay với từng người. Ông ko vội vã tiến đến bên nó, ông muốn nó có thời gian đáp lại những tấm thịnh tình mà đồng nghiệp dành cho. Khi nó đã ôm tạm biệt người cuối cùng thì ông mới tiến lại gần nó đưa cho nó một gói quà và nói:

- Tặng con gái, ta muốn khi nào nhận được việc làm ở quê nhà thì con hãy mở món quà này nhé. Và nếu được thì con có thể gọi ta một tiếng ba được ko?

Nó ôm vị giáo sư già trước mặt và nói:

- Con cảm ơn ba vì tất cả những điều ba đã làm cho con. Ba ở lại mạnh khỏe nhé. Con sẽ rất nhớ ba và mọi người.

Ông gỡ tay nó ra lau những dòng nước mắt đang chảy xuống:

- Chúc con thượng lộ bình an và sẽ tiến xa hơn trên con đường sắp tới.

- Vâng, nhất định là như thế.

Đúng lúc đó tiếng loa thông báo chuyến bay của nó sắp cất cánh. Nó đưa mắt nhìn một lần nữa đất nước đáng yêu này, quê hương thứ hai của nó. Ko biết bao lâu nữa nó mới có cơ hội quay trở lại nơi này nhưng nhất định sẽ có ngày nó quay trở lại đây.

Vẫy tay chào tất cả mọi người nó theo bước Thanh Tùng vào trong, lòng nó thì thầm cầu chúc cho những người đồng nghiệp của nó mạnh khỏe và thành công. Chúc cho vị giáo sư già của nó sẽ có nhiều lớp học trò xuất sắc. Và nó cũng ko biết rằng, nó là người học trò đầu tiên và cũng là duy nhất của vị giáo sư ấy.

12h ngồi máy bay, đất nước thân yêu sau 7 năm xa cách dần hiện ra trước mắt. Một màu xanh thẳm của những cánh đồng, nó như cảm nhận được mùi lúa non đang tràn vào mũi. Cái mùi đã đi theo gần hết tuổi thơ của nó, cái mùi mà dù có đi bốn phương trời nó cũng chẳng thể nào quên.



Đón nó chỉ có duy nhất một người là Lê Thái, nó ngạc nhiên khi ko thấy ba mẹ cùng anh chị mình. Một nỗ lo sợ nào đó lại dậy lên trong lòng nó. Trong cái ôm siết chặt của Lê Thái nó tưởng chừng như tan ra nhưng cũng ko thể trấn áp nỗi lo của nó được. Đưa tay đẩy Lê Thái ra nó bắt đầu hỏi:

- Anh, ba mẹ em đâu mà ko thấy họ ra đón em vậy?

Sắc mặt Lê Thái bỗng nhiên thay đổi, anh ko nói gì mà kéo nó nhanh chóng ra xe. Nỗi lo sợ càng lớn hơn trong lòng nó. Lúc này Thanh Tùng cũng đã về nhà với ba mẹ hắn rồi nên ko đi cùng anh và nó.

Chiếc xe vẫn lăn trên đường, và nỗi lo lắng của nó lại càng dâng cao hơn. Nó nhìn Lê Thái giọng ko còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Nói cho em biết đã sảy ra chuyện gì được ko? Đừng làm em lo lắng nữa.

Nó vừa dứt lời Lê Thái quay qua nhìn nó nói:

- Ba mẹ và anh chị em đang ở quê, bây giờ anh đang đưa em về đó.

Về quê? Rút cuộc là có chuyện gì đang sảy ra? Tại sao ko ai nói gì với nó hết? Mới tuần vừa rồi nó còn gọi điện cho bà nội và bà ngoại. Hai người nói là mọi chuyện vẫn bình thường mà, còn mong nó nhanh về nữa. Hay là cả nhà muốn dành cho nó bất ngờ nhỉ? Nó cứ mải đoán già đoán non, chiếc xe đã đưa nó từ sân bay về tới trung tâm Hà Nội. Giờ nó chẳng có tâm trạng nào để ngắm cảnh nữa cả, nó muốn nhanh chóng về quê để xem rút cuộc là đã có chuyện gì sảy ra.

Từ Hà Nội về quê nó khoảng 40 phút chạy xe nhưng sao hôm nay nó cảm thấy lâu như thế? Càng về đến gần quên lòng nó lại nóng như có lửa đốt vậy? Cảm giác này là sao vậy nhỉ? Nó lại quay qua hỏi Lê Thái:

- Thật là ko có chuyện gì sảy ra đúng ko anh?

Lê Thái nhìn nó ánh mắt đượm buồn, anh ko thể giấu nó thêm được nữa:

- Em phải thật bình tĩnh nhé, anh sợ em sẽ rất sốc đấy.

Nó nhìn Lê Thái với ánh mắt ngạc nhiên rồi cũng khẽ gật đầu:

- Vâng, anh nói đi.

- Ông ngoại em mất rồi, một tuần trước khi em đang bảo vệ luận án tiến sĩ ấy. Cả nhà sợ em bị sốc nên ko dám nói gì với em cả.

Như một tiếng sét đánh ngay giữ trời quang, tai nó ù đi, nó ko nghe thấy gì hết tất cả ko phải là sự thật. Làm ơn nói với nó là ko phải đi.

Nó ngồi yên lặng như thế nhưng nó ko khóc cho đến khi nhìn thấy ảnh của ông đang cười nhìn nó. Ai đó đã nói với nó rằng mấy ngày khi ông sắp đi xa luôn miệng gọi tên nó. Ông muốn nhìn thấy nó.

Tàn nhẫn quá phải ko? Ông ngoại yêu thương nó nhất trong tất cả những đứa cháu, thế mà ông mất nó còn mải mê chạy theo cái công danh sự nghiệp. Ông nói sẽ chờ nó về, chờ nó đưa ông đi khắp nơi cơ mà. Tại sao, tại sao lại nỡ đối xử với nó như thế?

Nó ngồi bên cạnh ảnh của ông hơn một ngày, ai nói gì nó cũng ko nghe thấy. Nếu được quay ngược lại thời gian nhất định nó sẽ về, nó thà bỏ cái bằng tiến sĩ gì đó để ông sống lại còn hơn là có tấm bằng nó mà nó mất ông. Nó cứ tự trách bản thân như thế đến khi mệt quá ngất đi.

Mọi người ko ai ngạc nhiên trước phản ứng này của nó vì khi bác Tâm mất nó cũng như thế, đến khi người ta đem bác nó đi chôn nó vẫn còn ôm khư khư cái quan tài chứa bác nó. Chỉ đến khi ba nó chạy đến ôm lấy nó thì nó mới chịu để cho họ mang bác nó đi.

Ngày nó đi ai nấy đều vui mừng chúc cho nó mau chóng thực hiện được ước mơ mà quay về đoàn tụ với cả nhà. Ngày nó về thì lại thẫm đẫm nước mắt, ông trời sao lại đối sử với nó như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook