Hầu Môn Độc Phi

Chương 77: Phản kích mãnh liệt. (2)

Chân Ái Vị Lương

17/10/2014

Nữ hoàng Tây Lăng không nghĩ tới đại hoàng tử Bắc Yến nhưng lại tâm ngoan thủ lạt(lòng dạ hiểm ác) như thế, cũng lo lắng đứng dậy, nếu nữ nhi của nàng thực sự có chuyện gì xảy ra, dù là hắn là đại hoàng tử Bắc Yến, dù bọn họ có hôn ước lại như thế nào? Tây Lăng quốc của nàng cũng sẽ không bỏ qua như vậy!

Chính lúc này, Hoàng Hậu nương nương mang theo phi tần đến một bên cầu, qua cầu, liền đến ngự hoa viên, mà khi ở trên cầu có thể nhìn thấy quang cảnh ngự hoa viên không xót chút gì, giờ phút này, các nàng đang qua cầu liền nghe thấy bên kia có tiếng động nhốn nháo, đều dừng cước bộ, âm thầm quan sát.

Thượng Quan Mẫn kia, thực làm cho An Ninh thích, huống hồ, nàng ta lại từng cứu mạng nàng, giờ phút này nhìn thấy tình huống bên kia, An Ninh không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng trồi lên một tia lo lắng.

Bên kia, Thượng Quan Mẫn nhìn ám khi bay đến hướng của mình, con ngươi căng thẳng, mắt thấy kia ám khí kia đánh trung chính mình, nàng liền nhanh nhẹn xoay người một cái, hai tay ngửa ra sau chống đỡ mặt, cả người tạo thành một cái hình vòm, lệnh bài kia xẹt qua lưng áo của nàng, theo trên người nàng bay qua, khí thế lợi hại, nhưng lại cắt đứt đai lưng của nàng, nhất thời,xiêm y đỏ tươi liền mở ra, lộ ra một phền ngực bên trong, xuất hiện cảnh xuân vô hạn.

Tình huống này đều ngoài dự kiến của mọi người, mọi người đều ngẩn ra, nhìn xuân sắc hé lộ sau lớp hồng y, ánh mắt mọi người đều quên dời, mà Thương Dực là đầu sỏ gây nên cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

Thượng Quan Mẫn ý thức được cái gì, trong lòng giận dữ, nhanh chóng đứng dậy, huy động roi, điện quang hỏa thạch, chiếc roi kia được nàng huy động lướt qua hướng tới lệnh bài vẫn còn đang bay kia hướng tới giống như một bàn tay đem lệnh bài kia bắt lấy.

Nhất thời, lệnh bài ngừng xu thế đi tới, Thượng Quan Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Bắc Yến đại hoàng tử vẫn còn đang kinh ngạc liếc mắt một cái, con ngươi rùng mình, không chút do dự vung lên roi da, lệnh bài kia bị trường tiên thay đổi quỹ đạo, hướng tới phương hướng ngược lại, mục tiêu bắn thẳng đến Thương Dực!

Một loạt biến cố này, làm cho tất cả mọi người nhìn xem ngây người, không nghĩ tới Tây Lăng quốc công chúa này lại có tài năng như vậy, còn điều khiển roi da xuất thần nhập hóa, tình thế nháy mắt nghịch chuyển, lệnh bài kia thậm chí còn hung hãn hơn vài phần

Thương Dực phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, cuối cùng mắt thấy lệnh bài muốn đánh úp về phía thân thể của chính mình, luống cuống tay chân làm hắn nháy mắt tỉnh lại, thân thể phút trúc trắc di chuyển , nhưng là, vẫn không kịp.

Lệnh bài kia xẹt qua trên cánh tay của hắn, vừa vặn là chỗ hắn bị thương, nhất thời đau đớn truyền đến, máu tươi ồ ồ chảy ra, làm cho băng gạt đang quấn quanh cánh tay bị nhiễm một tầng đỏ hồng.

Thương Dực trong lòng âm thầm thấp rủa ra tiếng, chết tiệt Thượng Quan Mẫn này, nàng quả nhiên là khắc tinh của hắn, đã nhiều ngày, mỗi khi nàng xuất hiện, đều làm cho chính mình không tốt.

"Giỏi cho Thương Dực ngươi, nhưng lại khinh bạc lão nương như thế!" Thượng Quan Mẫn kéo lại xiêm y của mình, che khuất cảnh xuân lại, tuy rằng làm cho Thương Dực bị thương, nhưng tức giận trong lòng nàng vẫn như trước chưa tiêu được, nàng tuy là nữ tử Tây Lăng, không giống nữ tử của tam quốc, đem trinh tiết xem như thứ cục quan trọng, nhưng ở đây có người trong tứ quốc, hắn nhưng lại làm cho mình ở trước mặt mọi người trong tứ quốc lộ ra cảnh xuân, nàng có thể nào buông tha Thương Dực dễ dàng như vậy?

Dứt lời, quần áo lửa đỏ hướng tới Thương Dực bước đi đi, roi trong tay giống như linh xà, chém ra, lúc này, Thương Dực bất ngờ không kịp phòng bị, căn bản không có cách nào khác chống đỡ, liền bị roi da vòng ở cổ.

Con ngươi Thương Dực căng thẳng, nếu không phải hắn nhanh tay lẹ mắt bắt được roi da, thì đầu của hắn đã bị con hổ nhỏ Thương Quan Mẫn lấy đi!

"Ngươi điên rồi phải không? Bản cung là vị hôn phu của ngươi, ngươi có phải muốn phạm tội mưu sát chồng hay không?" Thương Dực dùng sức lôi kéo, Thượng Quan Mẫn này, hắn quả nhiên là không thể coi thường!

"Hừ, vị hôn phu? Đi lão nương ngươi vị hôn phu!" tay Thượng Quan Mẫn căng thẳng, hung hăng lôi kéo, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường.

Chính lúc này, trong mắt Thương Dực xẹt qua một đạo lịch quang, sử dụng lực đạo thật mạnh, toàn bộ thân thể dựa vào tiến lên, không dự đoán được Thương Dực sẽ có hành động như thế, khi Thượng Quan Mẫn phản ứng lại, thì toàn bộ cơ thể đã bị hắn hãm trong ngực.

"Ngươi chỉ là con hổ nhỏ, bản cung sớm hay muộn nhổ xuống móng vuốt của ngươi!"

Thương Dực sắc bén phun ra vài câu, chế trụ cổ tay đang nắm roi da của nàng.

"Ngươi..." Thượng Quan Mẫn cắn chặt môi, lần này cũng không thể giãy khỏi trói buộc của hắn.

"Đại hoàng tử, đừng làm nàng bị thương, theo lời của ngươi vừa nói ngươi là vị hôn phu của nàng!" Nữ hoàng Tây Lăng cao giọng mở miệng, nhanh cau mày, này là hai cái oan gia, nếu thật sự kết làm vợ chồng, sau này còn không nháo đến loạn cả trời đất? Hiện tại, nàng sợ là phải một lần nữa chọn người thích hợp để hòa thân liên minh với Bắc Yến, Mẫn Mẫn, quá mức ngay thẳng, gả đến hoàng cung Bắc Yến, chung quy không phải chuyện tốt a!

Thân thể Thương Dực ngẩn ra, trong đầu suy tư, mâu trung đã có cố kỵ, cùng người Tây Lăng liên minh quốc tế, chủ yếu là vì mượn dùng lực lượng Tây Lăng, củng cố thế lực của hắn ở Bắc Yến quốc với các hoàng tử khác, trước mắt, Thượng Quan Mẫn này, thật đúng là không thể đả thương!

Nhẹ buông tay, hung hăng đem Thượng Quan Mẫn đẩy ra, Thượng Quan Mẫn làm sao dễ dàng cam tâm như vậy, chính muốn tiếp tục động thủ, liền bị nữ hoàng Tây Lăng giữ chặt, "Mẫu hoàng, đại hoàng tử Bắc Yến này lại khi dễ nữ nhi như vậy, mẫu hoàng ngươi còn muốn ngăn chặn nữ nhi sao?"

"Mẫn Mẫn, mẫu hoàng không phải ngăn chặn ngươi? Hôm qua ngươi bắt được một con hổ, hai vị hoàng đế Đông Tần cùng Nam Chiếu bá bá đều muốn nhìn thấy a, mẫu hoàng đã sai người đem con hổ kia bắt bỏ vào trong lồng sắt, hiện giờ vẫn còn ở bên kia a! Chúng ta trước bỏ qua chuyện này đã, nhìn xem thành quả ngày hôm qua của ngươi"

Nữ hoàng Tây Lăng ôn nhu nói, đối với tính tình của nữ nhi của mình, nàng trong lòng biết rõ ràng, biết nên như thế nào dời đi lực chú ý của nàng.

Quả nhiên, Thượng Quan Mẫn vừa nghe con hổ ngày hôm qua mình săn được, trên mặt liền giơ lên một nụ cười tự hào, giơ giơ cằm lên, nhíu mày nhìn về phía Thương Dực, "Được, thả cho các ngươi nhìn xem!"

Mà lúc này, Hoàng Hậu nương nương cùng phi tần hậu cung cũng đã đến nơi này, Sùng Chính đế ra lệnh đem con hổ mà ngày hôm qua Thượng Quan Mẫn săn được đưa đến, lập tức, chỉ thấy một chiếc xe đẩy, mặt trên được một tấm vải trắng bao lấy, kia thùng sắt kia cáng tới gần bên này, mọi người càng có thể nghe thấy tiếng dã thú gầm lên nho nhỏ, mọi người đều cả kinh, có thể dễ dàng nhận ra bên trong cái thùng là một con mãnh hổ rất hung hãn.

"Tuệ mẫn công chúa quả thật là nữ nhân không thua đấng mày râu a!" Sùng Chính đế khen nói, nếu là thân là nam nhi nhất định sẽ là một tên mãnh tướng, nhưng thân là nữ nhi thôi... Nghĩ đến mới vừa rồi nha đầu kia ra tay lưu loát cùng với tính tình hỏa bạo của nàng, quả nhiên là một người mạnh mẽ.

Nam Chiếu quốc chủ cũng cạnh tướng khen, tất cả mọi người không thể tưởng tượng, con mãnh hổ kia là do một nữ tử săn được, mà còn có thể bắt sống nó, nữ tử này thất đúng là bưu hãn đến cục điểm a!

Thượng Quan Mẫn thẳng thắn, nhưng không ngu ngốc, những người này trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, nàng làm sao có thể nhìn không ra? Bất quá, nàng cũng không để ý, ở Tây Lăng quốc bọn họ, nữ tử dũng mãnh, đó là chuyện tình vô cùng quang vinh, nàng mới sẽ không chấp nhặt với những người của tam quốc này.

Lồng sắt được mọi người giúp đỡ đẩy rat rung tâm, tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau vài bước, giống như sợ con hổ kia sẽ có thể lao tới đả thương người.

Thượng Quan Mẫn nhìn phản ứng của những người này, khóe miệng gợi lên nụ cười khinh thường, " Con hổ sớm bị mẫu hoàng hạ dược mạnh, nên bây giờ thân thể nó rất yếu! Chắc chắn là không gây thương tổn các ngươi !"

Những người lui lại lúc nãy nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi mới vừa rồi bởi vì sợ hãi nên mới thế, lại nghĩ đến giọng điệu của Thượng Quan Mẫn, trên mặt đều xuất hiện một chút xấu hổ, Hoàng Hậu liếc nhìn lồng sắt kia một cái, mâu quang vi liễm, chậm rãi đi đến hướng lồng sắt kia.

"Hoàng Hậu, ngươi làm cái gì vậy? Cẩn thận coi chừng bị thương!" Sùng Chính đế thấy hành động của hoàng hậu nương nương, lập tức vội vàng gọi nàng lại.

Hoàng Hậu dừng lại cước bộ, nét mặt biểu lộ một nụ cười, cao giọng mở miệng, "Hoàng Thượng, vừa rồi Tuệ Mẫn công chúa không phải đã nói sao? Nữ hoàng bệ hạ đã cho người hạ dược con hổ kia, giờ phút này nó rất suy yếu không thể gây thương tổn đến người khác, huống hồ, không phải còn có lồng sắt đang vây khốn nó sao? Hoàng Thượng yên tâm, Tuệ Mẫn công chúa là nữ nhân đầu tiên có thể bắt được con hổ, thật sự là nữ trung hào kiệt, nô tì mặc dù không thể như Tuệ Mẫn công chúa đem hổ bắt được, nhưng tới gần nhìn xem, nô tì vẫn là dám! Lấy nô tỳ làm mẫu, nữ tử Đông Tần quốc cũng có sự dũng cảm, không chỉ có là nô tì dám, mỗi vị phi tần ở đây đều có sự dũng cảm này, hơn nữa, chắc chắn sẽ không đánh mất mặt mũi của Hoàng Thượng!"

Lời nói của Hoàng Hậu, nhất thời làm cho vài phi tần đều có thần sắc khác nhau, trên mặt biến đổi mấy lần, rốt cục, trong đó có một người, như là bất cứ giá nào, đến bên cạnh Hoàng Hậu, quay sang hành lễ với Hoàng Thượng, "Nô tì nguyện ý cùng Hoàng Hậu nương nương cùng nhau thực hiện."

"Nga?" Sùng Chính đế vừa nghe, trên mặt mừng rỡ, "Như thế rất tốt, quả thật không hổ là nữ nhân của trẫm! Được, đợi lát nữa, trẫm nhất định phải ban thưởng cho Hoàng Hậu cùng ái phi."

Vừa thấy Hoàng Thượng vui mừng như thế, còn có thể được ban thưởng, nhóm các phi tần khác trong lòng mặc dù như trước sợ hãi, nhưng nóng lòng muốn thử, có thể khiến Hoàng Thượng thích, cớ sao mà không làm, huống hồ, mới vừa rồi công chúa kia cũng đã nói, con hổ kia, không có khả năng thương tổn người khác, các nàng có cái gì phải sợ?!



Nghĩ như thế, vài phi tần theo sát sau tiến lên, "Nô tì cũng nguyện cùng Hoàng Hậu nương nương cùng nhau nhìn xem con hổ công chúa đã săn."

"Tốt, vậy nhóm tỷ muội các ngươi liền cùng nhau." Trên mặt Sùng Chính đế vừa lòng, không nhịn được gật đầu, trên mặt tự hào không cần nói cũng biết, tất cả đều là nữ nhân của hắn a!

Giờ phút này, ở trước mặt tam quốc, chính là cho hắn rất nhiều mặt mũi.

Cơ hồ là tất cả phi tần đều tình nguyện tiến đến, bên này chỉ còn lại có Uyển quý phi, nàng biết rõ, phi tần khác chỉ phụ họa cho Hoàng Hậu nương nương, đơn giản chính là lấy lòng Hoàng Thượng, tránh biểu hiện, trong lòng không khỏi hừ lạnh, Hoàng Thượng sủng ai, cũng không phải là nhìn xem con hổ có thể đủ quyết định, nàng mặc dù không muốn vì lấy lòng Hoàng Thượng đi theo đến, nhưng nếu chỉ có một mình nàng lưu lại, chỉ sợ cũng không thể nào nói nổi, nàng mặc dù không ngại có thể hay không lấy lòng Hoàng Thượng, nhưng trong lòng cũng hiểu được, không thể làm cho Hoàng Thượng tức giận, hơn nữa, nàng Lâm Uyển Nhi cũng không phải là người nhát gan, đơn giản, tâm nhất quán, chậm rãi tiến lên, "Hoàng Thượng nhóm phi tần đều đồng tâm, tự nhiên không thể thiếu nô tì."

"Tốt, ái phi phải cẩn thận một chút." Đối với Uyển quý phi, Hoàng Thượng hơn một phần thân thiết, giống như đột nhiên ý thức được cái gì, đảo mắt nhìn về phía Hoàng Hậu, "Hoàng hậu ngươi cũng để ý mọi chuyện."

Hoàng Hậu gật gật đầu, giống như không để ý Hoàng Thượng đối với Uyển quý phi toát ra quan tâm, đáy lòng cũng là xẹt qua một tia thực hiện được, Uyển quý phi a, nàng chỉ biết, chỉ cần tất cả phi tần đều đi lên thì, nàng Uyển quý phi tự nhiên sẽ không thể không lên, a! Quả Uyển quý phi a Uyển quý phi, ngươi cũng không biết sáng nay ở thời điểm ngươi bước vào cung của Hoàng Hậu nương nương, thì cũng là lúc ngươi tiêu sái bước vào cạm bẫy của của ta! Đáy mắt xẹt qua một tia quang mang không dấu vết, nàng nhưng thật muốn nhìn, đợi lát nữa Hoàng Hậu dẫn Uyển quý phi cùng với tất cả phi tần từng bước một tới gần lồng sắt nhốt con hổ, An Ninh ở một bên lẳng lặng nhìn, khóe miệng thủy chung mang theo một nụ cười thản nhiên giống như không cười, trí tuệ như nàng, tự nhiên là nhìn ra Hoàng Hậu nương nương từng bước một dẫn đường, nghĩ đến mới vừa rồi chính mình ngửi được một tia mùi thơm lạ lùng, mâu quang vi liễm.

Giờ phút này ngự hoa viên một trận im lặng, trừ bỏ con hổ ngẫu nhiên phát ra một tia thanh âm, liền chỉ còn lại tiếng mèo kêu không biết phát ra từ đâu, An Ninh nghe được âm thanh mèo kêu, trong lòng trồi lên một tia hiểu rõ, nghĩ đến buổi nói chuyện đêm qua với Hoàng Hậu nương nương, nụ cười trên mặt càng phát ra nồng đậm, trong lòng lại trồi lên nồng đậm chờ mong.

Đợi cho đám phi tần đến gần lồng sắt, Hoàng Hậu nương nương cấp thị vệ bên cạnh một cái ánh mắt, "Đem chiếc khăn này đi! Nhìn xem Tuệ Mẫn công chúa săn con hổ ra sao Thị vệ kia lĩnh mệnh, lập tức dùng sức lôi kéo, tấm khăn bao phủ lồng sắt nhất thời xốc lên, mà trong lồng sắt chính là một con hổ cực lớn, nhóm phi tần trong lòng hơi kinh hãi, nhưng xem con hổ kia phủ phục nằm úp sấp ở trong lồng, hai mắt vô thần, giống như không có bao nhiêu khí lực, các nàng một lòng mới an tâm.

"Hoàng Thượng, nô tì hiện tại mới biết được, nguyên lai con hổ cũng không phải đáng sợ như vậy đâu! Thật sự là còn có chút thảo mừng đến nhanh." Hoàng hậu cười nói, lại đến gần rồi lồng sắt vài phần, phi tần phía sau tự nhiên là theo sát này tiến lên.

"Ha ha... Hoàng Hậu nương nương thật can đảm !" Nam Chiếu quốc chủ phụ họa nói, một chút cũng không che dấu lời nói mang theo sự lấy lòng.

"Hoàng hậu nương nương cũng là nữ trung hào kiệt." Tây Lăng nữ hoàng cũng mở miệng ca ngợi.

Vài vị cựu thần cùng vài vị hoàng tử của Đông Tần quốc, cũng thay nhau phụ họa, Sùng Chính đế trong lòng tự nhiên là nồng đậm vui mừng cùng tự hào, không khí trong khoảng thời gian ngắn trở nên náo nhiệt dị thường, không còn bầu không khí khẩn trương mới vừa rồi mà lại có thêm sự thoải mái.

Mà nhóm phi tần đang đứng bên cạnh lồng sắt thấy con hổ kia thật sự là dịu ngoan vô hại, cũng yên tâm xuống, giờ phút này, mọi người đều tản ra xung quanh lòng tràn đầy vui mừng cùng tò mò nhìn về phía con hổ, phải biết rằng, ngày thường cũng không có cơ hội tốt như vậy đâu!

Lúc này, bọn họ nhưng không có phát hiện, con hổ trung lồng sắt kia, nguyên bản mâu trung vô thần nay lại có thêm một tia dị sắc, phát ra ra thanh âm cũng không dịu ngoan giống như mới vừa rồi, ngược lại mang theo một tia xao động.

"Nếu là thứ này tùy thời đều dịu ngoan như vậy liền tốt lắm, nếu thực là như thế này, dưỡng một con sủng vật cũng thật là thú vị." Hoàng hậu nương nương nhìn thoáng qua Uyển quý phi, trên mặt như trước cười đến vô hại.

Uyển quý phi cũng giống như thường lệ lui xuống, cùng Hoàng Hậu hàn huyên, không nhận thấy chút gì khác thường, khi mọi người còn đang cố xem con hổ thì con hổ kia liền đứng phắt dậy, nhóm phi tần đều cả kinh, còn chưa kịp có phản ứng, con hổ liền giương nanh múa vuốt lông mao dựng lên, thẳng tắp đánh về phía Uyển quý phi.

"A..." Uyển quý phi nhìn con quái vật to lớn giương manh há miệng, hướng tới chính mình áp lại đây, lợi trảo lại vươn ra khỏi lồng sắt, hướng nàng huy đến, Uyển quý phi sợ hãi mở to mắt, trong lòng kinh hoàng không thôi, lòng tràn đầy hoảng sợ nàng nhất thời sợ tới mức thân thể cứng đơ, té thật mạnh trên mặt đất, không rảnh bận tâm đến sự đau đớn, Uyển quý phi nhìn về phía con hổ đang nhìn mình với ánh mắt hung ác dữ tợn, dáng vẻ dữ tợn của con hổ, khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

"Nha..."

Biến cố bất thình lình làm cho tất cả mọi người bị dọa, nhóm phi tần xung quanh lồng sắt kia sớm đã chạy tán loạn ra xung quanh, đều không rảnh bận tâm đến Uyển quý phi đang té trên mặt đất, Hoàng Thượng nhìn thấy Uyển quý phi bị kinh hách, trên mặt đất không nhúc nhích, đang muốn tiến lên, Hoàng Hậu lại nhận thấy được hướng đi của hắn, lập tức đi đến bên người Uyển quý phi, "Người tới, hộ giá, bảo hộ Hoàng Thượng cùng khách nhân, Hoàng Thượng, nơi này để cho nô tì đến, vạn nhất con hổ này lao ra khỏi lồng sắt... Hoàng Thượng trăm ngàn không thể gặp nguy hiểm."

Khi nói chuyện, nàng cũng ngồi trên mặt đất, ý đồ nâng Uyển quý phi dậy, "Muội muội, ngươi có bị sao hay không?"

Uyển quý phi trong đầu trống rỗng, giống như bị dọa đến choáng váng, chỉ biết là con hổ kia rất đáng sợ, tay chân cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào, hoàng hậu đem phản ứng của nàng xem ở trong mắt, đáy mắt lướt qua một tia đắc ý khi thực hiện được mưu đồ, nhưng ở mặt ngoài, cũng đầy lòng quan tâm, "Muội muội, bản cung giúp ngươi đứng lên."

Đang muốn giúp nàng, vào lúc này, không biết từ nơi nào thoát ra đến mấy con mèo, đều là vẻ mặt hung ác nhằm phía Uyển quý phi cùng Hoàng Hnương nương, Hoàng Hậu nương nương vừa nâng Uyển quý phi dậy, đôi chân lại không cẩn thận như thế nào vướn phải một thứ gì đó khiến thân thể nghiêng ngả, mà giờ phút này nàng đang lôi kéo Uyển quý phi, Uyền quý phi cũng thuận thề đi theo nàng cùng té xuống mặt đất.

"Ngô." Hoàng Hậu thét lớn một tiếng, sắc mặt giống như thập phần thống khổ, cùng Uyển quý phi đang ngã trên mặt đất, thoát ra khỏi những con mèo này, những con mèo này liền nhảy liên trên người Uyển quý phi mà cào cấu loạn xạ.

"A... Tránh ra... Mau tránh ra..." Đau đớn làm cho Uyển quý phi đang trong sự kinh hách mà bừng tỉnh lại, lập tức hét lớn, không ngừng vung tay, ý đồ đem những con mèo trên người đuổi đi, nhưng là, nhưng con mèo kia giống như dính vào trên người nàng, mặc cho nàng ra sức đuổi như thế nào, đều không có tác dụng gì, ngược lại, những con mèo này giống như điên cuồng, xé rách xiêm y của nàng.

"Uyển nhi... Mau, các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đi đuổi những con mèo này đi." Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt, lập tức phân phó thị vệ đang che chở cho mình bên cạnh.

"A... Hoàng Thượng, cứu nô tì... Cứu Uyển nhi..." Uyển quý phi cảm nhận được trên cổ của mình đau xót, cố gắng che trở gương mặt của nàng, nghe được thanh âm của hoàng thượng, lập tức thương xót kêu cứu.

Hoàng Hậu một bên thấy xiêm y trên người Uyển quý phi bị nắm hỗn độn, cùng với vết thương trên cổ chói mắt, trong lòng trồi lên một tia thích thú, xem nàng đã bị trừng phạt không sai biệt lắm, có chút liễm hạ mặt mày, "Muội muội, ngươi đừng sợ, bản cung đến giúp ngươi."

Lập tức, mọi người chỉ thấy Hoàng Hậu nương nương "Phấn đấu quên mình", "Cố nén đau đớn" mới vừa rồi bị ngã, "Liều lĩnh" giúp Uyển quý phi cùng nhau đuổi mèo.

An Ninh nhìn vẻ mặt “thân thiết” của Hoàng Hậu nương nương , đáy mắt xẹt qua ý cười, ở trong mắt nàng Hoàng Hậu thật đúng là cao hứng thích thú a! Xem nàng diễn nhập thần như vậy, nếu không phải biết hết thảy đều là do Hoàng Hậu âm thầm tính kế, nàng sợ thật đúng là nên cảm thán hai người này "Tỷ muội tình thâm" đâu!

Nhìn trên cổ tay của Uyển quý phi, lại thêm vài vết cào ghê người, mâu quang vi liễm, không biết Hoàng Hậu nương nương từ nơi nào tìm thấy mấy con mèo này, những móng vuốt này cũng thật quá bén nhọn a!

Rốt cục, dười sự giúp đỡ của những thị vệ, đem Uyển quý phi dưới móng vuốt của những con mèo cứu ra, lúc này nàng không còn là Uyển quý phi ngày thường đoan trang tao nhã, lúc nào cũng sáng rõ vô cùng, quần áo trên người dưới móng vuốt của những con mèo bị tàn phá không chịu nổi, ngay cả búi tóc trên đầu nàng cũng bung ra, trâm chu sai trên đầu cũng nghiêng ngả, nhất là những vết máu kia, lại làm cho thoạt nhìn nàng chật vật không chịu nổi, thê thảm không thôi.

"Hoàng thượng... Nô tì... Nô tì..." Thị vệ giúp đỡ Uyển quý phi, đến bên cạnh Sùng Chính đế, Uyển quý phi thân thể mềm nhũn, nhất thời suy yếu ngã xuống trong lòng Sùng Chính đế, khuôn mặt nguyên bản xinh đẹp nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ, điềm đạm đáng yêu, lại bởi vì chật vật, nên có chút quái dị, "Nô tì... Đau quá a!"

So với sự đau đớn trên người, trong lòng nàng đau đớn hơn, mới vừa rồi, Hoàng Thượng nhưng lại không có tự mình cứu nàng, tuy nói hắn là sủng ái nàng nhất, nhưng là, mới vừa rồi, nàng cần hắn như vậy!

Cảm nhận được trên cổ truyền đến đau đớn, chỗ da thịt tiếp xúc với không khí, giống như có hàng vạn vết dao nhỏ cắt qua, nàng thân là tiểu thư con vợ cả Lâm gia, một trong tứ đại thế gia, phía trên còn có vài ca ca, đem nàng bảo hộ kín không một kẽ hở, cho tới bây giờ chưa từng chịu bất kì vết thương nào, cùng miễn bàn giống mới vừa rồi, bị kinh hách như vậy, ngay sau đó thân thể lại bị thương, luân phiên chịu đả kích làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thừa nhận được!

"Mau, mau truyền ngự y!" Hoàng Thượng gần gũi nhìn đến vết cào ghê người kia, trong lòng cũng là ngẩn ra, nhất thời sắc mặt khó coi.

Người Cung nhân môn tiến lên, Hoàng Thượng tự mình ôm Uyển quý phi, bất chấp tất cả các quan khách vẫn còn trong ngự hoa viên, vội vàng hướng cung của Uyển quý phi tiến đến, phía sau, là Hoàng Hậu “thân như tỷ muội” của Uyển quý phi tự nhiên không thể không đi theo, vài quan khách giao cho nhóm hoàng tử chiêu đãi, liền cũng lập tức đi qua, cước bộ dồn dập, lo lắng đến mức mi tâm không thể giãn ra, trong miệng không ngừng cầu nguyện, đối với trong mắt người bên ngoài, đều nhịn không được cảm thán, Hoàng Hậu này thật đúng là hiền lương thục đức!

Nhưng chỉ có An Ninh cùng Hoàng Hậu nương nương tự mình biết, giờ phút này Hoàng Hậu nương nương trong lòng vui sướng đến cực điểm! Gặp Hoàng Hậu đi theo, các phi tần khác cũng theo sát, An Ninh đương nhiên không thể bỏ qua kết cục của Uyển quý phi, bất động thanh sắc rời ngự hoa viên, đuổi theo Hoàng Hậu nương nương, nhẹ giọng mở miệng, "Nương nương, ngươi chậm một chút đi, quý phi nương nương sẽ không có chuyện gì đâu, con đường này cũng khó đi, nương nương cẩn thận kẻo ngã”

Lời quan tâm bình thường nhưng ở trong tai Hoàng Hậu cũng hiểu được thâm ý trong đó, Hoàng Hậu tà liếc liếc An Ninh một cái, khóe miệng không dấu vết giơ lên, An Ninh, trong lòng chắc cũng giống nàng, thống khoái cực điểm đi!



Nghĩ đến trường hợp Uyển quý phi bị trúng móng vuốt mèo, nếu không có nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nàng nhất định phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi một phen.

Nghĩ đến đêm qua sau khi An Ninh rời đi, nàng liền bắt đầu tiến hành kế hoạch, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nàng nghe nói Tuệ Mẫn công chúa bắt sống một con hổ, suốt đêm cho người ta âm thầm đi hành quán, đặc biệt thỉnh Tây Lăng nữ hoàng đem con hổ kia đưa vào cung , để cho mọi người kiến thức, để cho mọi người kiến thức là giả, nàng trong lòng đánh chủ ý, đó là giáo huấn Uyển quý phi một chút.

Không phải nàng cố ý an bài, bằng không làm sao mà khéo như vậy, đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng lại tới đúng lúc thỉnh các nàng đến ngự hoa viên xem kịch

Hừ, Uyển quý phi tính kế nàng, Nam Cung Tĩnh nàng đương nhiên cũng không phải hạng người thiện lương!

Nghe được phía trước truyền đến tiếng khóc chưa bao giờ ngừng của Uyển quý phi, trong lòng Hoàng Hậu nương nương lại vui sướng, Uyển quý phi một đường khóc, một đường hô đau, rốt cục về tới tẩm cung, Sùng Chính đế đem nàng an trí ở trên giường, không ngừng ôn nhu trấn an nàng.

"Ngự y đâu? Ngự y như thế nào còn không có tới?" Ngự y thật lâu không đến, Hoàng Thượng lớn tiếng trách nói, vết thương này cần phải nhanh chóng xử lý tốt a!

"Hoàng Thượng, nô tì đã đi kêu người thúc giục, hẳn rất nhanh liền đến..." Hoàng Hậu cau mày, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, sợ hãi kêu ra tiếng, "Nha, nô tì đã quên, sáng sớm hôm nay ngự y, đều đến cung của nô tì, chiếu cố Thiên Duệ đang bị trọng thương."

Sắc mặt Hoàng Thượng trầm xuống, Uyển quý phi trong lòng lại căng thẳng, trên mặt xanh trắng nảy ra, "Mau, nhanh đi cung của Hoàng Hậu đem ngự y kêu đến đi!"

Uyển quý phi lớn tiếng kêu lên, giờ phút này nàng, nghiễm nhiên đã không còn sự dịu ngoan như ngày thường, trong mắt cũng mơ hồ trồi lên một tia sắc bén.

"Được, được, được, bản cung tự mình đi thỉnh." Hoàng Hậu nương nương giống như nô bộc, "Tri kỷ" hầu hạ, mặc cho Uyển quý phi đối với Hoàng Hậu nàng hạ mệnh lệnh, vội vàng ra cung của quý phi, Hoàng Hậu trước khi rời đi mang theo An Ninh, mới ra khỏi cung, hai người vẫn là cảnh tượng vội vàng, hai bước cũng thành một bước, thẳng đến đi ra thật xa, cước bộ của Hoàng Hậu nhất thời chậm lại.

"Hừ, có nàng dễ chịu!" Hoàng Hậu giờ phút này rốt cục không cần diễn trò, khóe miệng gợi lên một nụ cười thực hiện được, "Mới vừa rồi bản cung hành động như thế nào?"

"Nương nương, ngài mới vừa rồi đang diễn trò sao? Ninh Nhi sao cảm thấy, ngài là tự nhiên biểu lộ." An Ninh liễm hạ mặt mày, kéo kéo khóe miệng, nói vậy đem ngự y đều tuyên tiến cung của Hoàng Hậu cung cấp cho Nam Cung tướng quân trị thương, cũng là do Hoàng Hậu nương nương bày ra trước

"Hay cho một cái tự nhiên biểu lộ, ngươi không biết, bản cung nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Uyển quý phi chật vật như vậy,vết thương trên cổ trên tay làm sao có thể để nàng dễ chịu a !" nhãn tình của Hoàng Hậu sáng lên, thần thái giống như đang bay lên.

An Ninh xem ở trong mắt, cũng bất động thanh sắc hỏi, "Nương nương chỉ giáo cho?"

Hoàng Hậu nếu nói như vậy, tức là vết thương trên người Uyển quý phi không hẳn chỉ có đau đớn mà thôi, Hoàng Hậu sợ là còn động tay chân vào trong đó

Khóe miệng của Hoàng Hậu nương nương ý cười càng đậm, ý bảo An Ninh đưa lỗ tai đi qua, nhẹ giọng ở bên tai của nàng nói một câu, thân thể An Ninh nhất thời giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhíu mày, "Hoàng Hậu nương nương, ngài thật là xấu!"

Nàng thế nhưng còn động tay chân như vậy, kia quả thật khó có thể để cho Uyển quý phi chịu được!

Hoàng hậu không giận lại cười, "Bản cung cho tới bây giờ chưa từng nói qua bản cung không xấu, nàng tâm mang đều xấu trước, bản cung đương nhiên không thể làm cho nàng dễ chịu.”

An Ninh nhìn Hoàng Hậu tươi cười, nhất thời cảm thấy vài phần thân thiết, kiếp trước, nàng đối với Hoàng Hậu không có nhận thức như vậy, Hoàng Hậu có tiếng là hiền lương thục đức, tuy rằng luôn cười tao nhã dịu dàng, nhưng tổng làm cho người ta có một loại cảm giác xa cách, xa không thể thành, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.

Mà lúc này trong tẩm cung của Uyển quý phi, tiếng khóc cùng tiếng hô đau đớn của Uyển quý phi như trước không ngừng lại, Hoàng Thượng ở một bên, càng thêm lo lắng, đột nhiên, hắn nhìn thấy động tác của Uyển quý phi, trong lòng ngẩn ra, "Ái phi, ngươi làm cái gì vậy? Vết thương này... không thể chạm vào!"

Uyển quý phi thế nhưng bắt lấy miệng vết thương, hơn nữa từ là từ lúc hắn không có phát hiện, đã bắt đầu , giờ phút này, miệng vết thương trên cổ kia lại sưng đỏ không chịu nổi.

"Hoàng thượng... Nô tì... Nô tì thật là khó chịu a!" Uyển quý phi cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, nàng làm sao có thể không biết rằng vết thương này không thể động vào, nhưng là, vết thương của nàng ngoại trử đau còn ngứa ngáy khó chịu nữa, giờ phút này, nàng hận không thể đem vị trí bị thương kia chém đi!

Sùng Chính đế thương tiếc nhìn nàng, cầm lấy tay của nàng, "Ái phi, ngươi đợi chút, Hoàng Hậu đã tự mình đi kêu ngự y ... Ngươi trước kiên nhẫn một chút."

Nhẫn? Nàng nếu có thể nhẫn, còn có thể giống như bây giờ sao? Nàng hiện tại nghĩ đến vết thương trên cổ có thể lưu lại sẹo, liền hận không thể chết đi, những con mèo chết tiệt này? Rốt cuộc là từ đâu mà đến?!

Con ngươi căng thẳng, Uyển quý phi mơ hồ nhận thấy được sự tình không tầm thường, lại không nghĩ ra được sự việc sai ở đâu? Trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng An Ninh. Nàng vốn là đã chết, nhưng vì sao... Nàng xuất hiện, sau đó mọi việc hết thảy đều rối loạn!

Chính lúc này, Hoàng Hậu thỉnh ngự y, đã vội vàng chạy tới cung điện của Uyển quý phi, Hoàng Thượng tránh ra khỏi chỗ ngồi, "Mau, mau nhìn xem Uyển quý phi, nàng trừ bỏ đau, còn ngứa ngáy khó chịu."

Lão ngự y tiến lên vừa nhìn thấy vết cào trên tay, trên cổ Uyển quý phi, cùng với vết đỏ bên cạnh miệng vết thương, không khỏi khẽ nhíu mày, "Ai nha, này... Đây chính là lấy tay gãi qua sao?”An Ninh trong lòng xẹt qua một chút hiểu rõ, lấy tay gãi qua không phải họa vô đơn chí sao?

Nhưng là... Nghĩ đến lời nói của Hoàng Hậu, nàng sợ là không gãi cũng không được, hiện tại gãi, lại tự mình chuốc lấy cực khổ!

Sùng Chính đế cau mày gật gật đầu, Uyển quý phi lại vội vàng bắt lấy cánh tay lão ngự y, "Mau, mau nhìn xem cho bản cung, vì sao lại ngứa như vậy, trăm ngàn lần đừng lưu lại vết sẹo cho bản cung!"

Lão ngự y lĩnh mệnh xem vết thương của Uyển quý phi, Uyển quý phi kêu lên không ngừng, ngẫu nhiên còn phát ra một tiếng mắng, thấy sắc mặt lão ngự y càng ngày càng khó coi, một lòng càng thêm lo lắng.

Ngự y lắc lắc đầu, "Hoàng Thượng, Uyển quý phi vốn là bị mèo cào làm bị thương, nếu trị liệu tốt thì cũng sẽ tốt, cũng là không ngại, nhưng là, mới vừa rồi Uyển quý phi chính mình lấy tay gãi, làm cho thương thế càng thêm nghiêm trọng, nếu không lưu lại vết sẹo, sợ là..." Lão ngự y nói đến đây, đột nhiên dừng lại, ý tứ không cần nói cũng biết, sắc mặt Hoàng Thượng đột nhiên cứng đờ. Trong lòng Uyển quý phi cũng là lộp bộp một chút, giống như bị đánh vào địa ngục.

Không, nàng không cần lưu lại vết sẹo, viết thương này ở nơi có thể dễ dàng nhìn thấy được, huống hồ, nàng là phi tử của Hoàng Thượng, đương nhiên biết thân thể này của mình có ý nghĩa như thế nào, nếu là làm cho khối thân thể này có vết sẹo, như vậy..Vinh sủng của nàng trong hậu cung sau này sợ sẽ suy yếu!

Đột nhiên, ánh mắt của nàng nhìn thấy bóng dáng của An Ninh, trong lòng ngẩn ra, không chút suy nghĩ đứng dậy, nhằm phía An Ninh, chế trụ cổ tay của An Ninh, "Là ngươi, nhất định là ngươi hại bản cung, nhất định là ngươi..."

An Ninh khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Uyển quý phi sẽ có hành động như thế, nhưng lại đổ hết lên đầu nàng, bất quá, An Ninh bình tĩnh trở lại, cẩn thận nghĩ lại, trong lòng cũng trồi lên một tia biến hoá kỳ lạ, nàng căn bản không nghĩ tới trước mặt mọi người vạch trần hành vi của Uyển quý phi, hiện tại, nàng lại chủ động đưa lên cửa, nếu như vậy, nàng còn do dự cái gì đâu?

An Ninh vô tội cau mày, lạnh rung lắc đầu, "Quý phi nương nương, thần nữ vì sao lại hại ngươi đâu?"

"Ngươi là vì trả thù!" Uyển quý phi lớn tiếng quát.

"Trả thù? Quý phi nương nương, Ninh Nhi cùng ngươi không oán không cừu, vì sao muốn trả thù ngươi?"

An Ninh cao giọng mở miệng, thanh âm vang vọng toàn bộ cung điện, nhìn thấy Uyển quý phi giống như mất đi lý trí, trong lòng cười lạnh, Uyển quý phi a Uyển quý phi, đến đây đi! Chính mình ngoan ngoãn nhảy vào cạm bẫy đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Môn Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook