Hầu Môn Độc Phi

Chương 74: Xảo diệu bức cung - trò chơi giết người! (2)

Chân Ái Vị Lương

17/10/2014

Nam Cung Thiên Duệ không thể đem quần áo của An Ninh mặc ở trên người, đành nhét chúng vào trong áo, hương liệu kia, chỉ có thể dựa vào độ ấm của thân thể, hương thơm mới có thể phát ra càng nhiều và nhanh hơn.

Thật sâu nhìn An Ninh một cái, Nam Cung Thiên Duệ khẽ nhíu mày, thản nhiên liếc mắt nhìn Hải Táp trên một cành cây khác, con ngươi căng thẳng, lập tức đem quần áo trên người mình cởi ra cẩn thận thay An Ninh mặc vào, đợi cho an trí tốt hết thảy mọi chuyện, Nam Cung Thiên Duệ hướng tới Hải Táp chắp tay, "Hải Táp công tử, sau khi ta dụ đàn thú rời đi, thỉnh Hải Táp công tử thay ta chiếu cố An Ninh, đại ân ngày sau lại báo."

Hải Táp con ngươi co lại, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nhìn lướt qua Nam Cung Thiên Duệ, "Ngựa của ta còn không có bị đàn dã thú ăn vào bụng, ngươi liền lấy kỵ mã của ta mà đi."

Nam Cung Thiên Duệ lộ vẻ mặt cảm kích, phi thân nhảy, hướng tới con tuấn mã cũa Hải Táp bay đi.

An Ninh nhìn bóng dáng của Nam Cung Thiên Duệ, trong lòng nổi lên một tia lo lắng, cắn cắn môi, cao giọng quát, "Thiên Duệ ca ca, ngày mai bên trong Thính Vũ hiên, nấu rượu tướng yêu, Ninh nhi chờ ngươi!"

Con ngươi Nam Cung Thiên Duệ sáng ngời, trên mặt nở rộ một nụ cười, hắn sẽ dùng bất cứ giá nào để có thể giữ lại tánh mạng của bản thân để thực hiện ước hẹn ngày mai, trong mắt xẹt qua một tia kiên định. Nam Cung Thiên Duệ thi triển khinh công, bay qua trên đầu đàn dã thú, nhất thời đàn mãnh hổ sài lang giống như bị mê hoặc, đuổi theo hướng Nam Cung Thiên Duệ...

Nam Cung Thiên Duệ dừng ở trên người tuấn mã, nhìn đàn dã thú đuổi theo phía sau, an tâm cười, giục ngựa chạy vội ra ngoài...

Đàn thú tán đi, Hải Táp đến bên cạnh An Ninh, giải huyệt đạo trên người An Ninh, đem An Ninh mang xuống dưới tàng cây, nhớ tới lời hứa hẹn mới vừa rồi của An Ninh đối với Nam Cung Thiên Duệ, khóe miệng khẽ nhếch, "Ước hẹn nấu rượu ngày mai, không biết là có phải có một phần của ta?"

An Ninh đạt được tự do nhíu nhíu mày, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú trước mắt liếc mắt một cái, "Lúc dẫn dắt đàn dã thú rời đi sao không thấy công tử tích cực như vậy?"

An Ninh trong lòng như trước lo lắng an nguy của Nam Cung Thiên Duệ, nhiều mãnh hổ sài lang như vậy, hắn một người có thể ứng phó sao đây? Nghĩ đến như vậy, mi tâm của An Ninh liền không thể giãn ra, đi vòng qua nam nhân trước mặt giờ phút này, nàng cũng bất chấp có vô lễ với Thuyền vương hay không.

Hải Táp nhíu chặt lông mày. Trước đó chứng kiến An Ninh vẫn mỉm cười lễ phép mà xa cách, nhưng giờ phút này, lại thay đổi sắc mặt, là vì Nam Cung Thiên Duệ sao? Mâu quang vi liễm, Hải Táp lần đầu có tâm tình tốt như vậy, đi theo phía sau An Ninh , "Ngươi muốn đi đâu?"

"Tìm người hỗ trợ." An Ninh thản nhiên đáp, không hề để ý tới Hải Táp, nàng hiện tại không có thời gian dây dưa với hắn, "Hải Táp công tử thỉnh tự nhiên."

"Này không thể được, ta mới đáp ứng với Nam Cung tướng quân rồi, sau khi hắn dẫn dắt đàn thú rời đi, ta sẽ chiếu cố tốt ngươi, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, ta quả quyết không thể nuốt lời. "Hải Táp mâu quang vi thiểm, nhìn bóng dáng trước mắt, vương quốc trên biển của hắn mỹ nhân như mây, muôn hình muôn vẻ, nhưng An Ninh trước mắt lại cho hắn một cảm giác khác.

An Ninh nhíu mày, xoay người nhìn Hải Táp. Đột nhiên, con ngươi bình tĩnh kia xẹt qua một đạo quang mang sắc bén, thủ pháp lưu loát vung tay lên, giây tiếp theo, một cây phi đao bay nhanh ra, sượt qua bên tai của Hải Táp, thân hình Hải Táp ngẩn ra, con ngươi ẩn ẩn có một chút tức giận chợt lóe qua.

"Ngươi..." mắt híp lại, nữ nhân này... Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng nức nở, Hải Táp quay đầu lại, liền thấy một con sói ầm ầm ngã xuống đất, mà giữa mi tâm của nó, rõ ràng cắm một cây tiểu đao.

"Ngươi..." Hải Táp phục hồi lại tinh thần, một lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên người An Ninh. Nguyên lai mục tiêu của An Ninh là con sói kia, nghĩ tới sát khí mới vừa rồi của cây đao, nữ nhân này, lại có thủ pháp chính xác đến như vậy! Chính xác, ngay giữa mi tâm.

Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Hải Táp cũng vô pháp phục hồi tinh thần từ sau khiếp sợ, hắn tựa hồ thật sự coi thường An Ninh này!

An Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không phải mới vừa rồi trên đường trong kinh thành Thượng Quan Mẫn cho nàng con đao này làm kỷ niệm, thì nàng cũng không thể đem con sói kia giết chết, An Ninh thấy con sói ngã trên mặt đất không nhúc nhích, đang muốn tiến lên, lại bị Hải Táp ngăn lại.

"Ngươi làm gì?" Hải Táp khẽ nhíu mày, nhìn An Ninh nhưng ánh mắt nay lại thay đổi.

An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, "Lấy lại phi đao."

Hải Táp vừa nghe, lại làm cho An Ninh đứng nguyên tại chỗ, "Chuyện nhỏ này, để ta làm liền tốt rồi."

Dứt lời, thân hình chợt lóe, rút ra cây phi đao trên trán con sói, lấy ra khãn tay, lau hết máu tươi trên mặt đao, đưa tới trên tay An Ninh, "Mới vừa rồi, xem như ngươi đã cứu ta một mạng."

Hắn một lòng đuổi theo An Ninh, nhưng lại sơ sót phòng bị phía sau. Nếu không phải có một đao kia của An Ninh, để con sói kia tiến tới thì người đầu tiên trúng móng vuốt của nó sẽ là hắn.

"An Ninh chính là tự cứu mình thôi, công tử không cần nghĩ nhiều!" An Ninh liễm hạ mặt mày, thu lại phi đao, nàng cũng không nguyện vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của Thuyền vương.

Hải Táp giống như không dự đoán được An Ninh sẽ trả lời như vậy, người này! Ân nhân của hắn sao không muốn làm?

Liễm liễm mi, Hải Táp nhìn An Ninh, lam mâu vi thiểm, hơn vài phần ý cười, “Hải Táp ta tự nhiên là phải cảm tạ ngươi, ngươi nói một chút ngươi muốn cái gì, ngọc trai, mã não, mỹ ngọc, vàng bạc, chỉ cần là ngươi nói, vô luận muốn bao nhiêu, ta đều sẽ cho như ngươi mong muốn."

Mấy thứ này, không ai không thích, mà mấy thứ này, ở trên vương quốc của hắn khắp nơi đều có, hắn không ngại công phu sư tử ngoạn của An Ninh, bởi vì hắn sẽ cho đủ được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

An Ninh nhíu nhíu mày, giương mắt chống lại tầm mắt của hắn, trong lòng nổi lên một tia châm chọc, Hải Táp này thật đúng là hào phóng. Cũng đúng, đường đường Thuyền vương, tự nhiên không thèm để ý những thứ này, nhíu mày, An Ninh thản nhiên mở miệng, "Ta muốn cái gì, ngươi đều nguyện ý cho ta?"

Hải Táp hừ nhẹ một tiếng, trong mắt hơn một tia tự đắc, "Đây là tự nhiên, không có thứ gì ta không thể cho."

Quả thực vẫn là bị những thứ hắn liệt kê dụ dỗ đi!

"Tốt lắm, ta muốn công tử, vĩnh viễn không cùng ta trở thành kẻ thù." An Ninh chống lại tầm mắt của hắn, cao giọng mở miệng. Tuy rằng nay Hải Táp không có khả năng đi thích An Như Yên. Nhưng là, chuyện tình trong tương lai có rất nhiều, phòng bị của nàng phải càng thêm vững chắc. Nàng tin tưởng, Thuyền vương là quân tử, nếu là đáp ứng nàng rồi, ngày sau nhất định sẽ không đổi ý.

Sắc mặt Hải Táp đột nhiên cứng đờ, hắn nghe lầm sao? An Ninh muốn hắn không trở thành kẻ địch của nàng? Mà không cần trân châu mã não?

A, An Ninh này, quả nhiên là khác với những nữ tử khác, nếu nử tử khác, sợ là đã sớm bị những thứ kia mê hoặc đi!

“Được, ta đáp ứng ngươi, vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ địch của ngươi." Hải Táp hơn vài phần khen ngợi cùng thưởng thức đối với An Ninh, trên mặt ý cười càng đậm. Xem ra, hắn tiến vào khu vực săn bắn này là quyết định không sai!

Trên mặt An Ninh nổi lên một chút tươi cười, tốt lắm, kiếp trước Lâm gia trở thành trợ lực cho An Như Yên, nhưng đối với kiếp này nó đã không còn là sự uy hiếp đối với nàng!

Mà lúc này ở môt chỗ khác trong khu vực săn bắn, một hồi vây sát đang tiến hành.

Mười hắc y nhân bịt mặt cầm lơi kiếm trong tay, nhất tề công đánh nam tử ở giữa —— Thương Dực.

Giờ phút này, trên người Thương Dực đã có vài chỗ bị thương, đối mặt với mười mấy người này, nhất thời có chút không chịu nổi, nhiều lúc xém tí nữa là chết dưới kiếm của họ, Thương Dực hung hăng trừng mắt nhìn những người này, "Các ngươi là thuộc hạ của ai!"

"Trong lòng ngươi nên tự hiểu lấy." Trong đám hắc y nhân, có người mở miệng, "Ngươi lúc đó chẳng phải đã phái ra cao thủ, phục giết hắn sao?"



Trên mặt Thương Dực có chút tái nhợt, tin tức này làm cho hắn khiếp sợ không thôi, "Các ngươi..."

"A! những người của ngươi đã sớm bị chúng ta giết chết. Bây giờ sợ là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao phó." Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh tới, lưu loát xuất đao, hướng về phía Thương Dực, làm rách một mảnh áo mơ hồ cón có một tia máu tươi chảy ra.

Trong lòng Thương Dực tự nhiên sáng tỏ, tại Đông Tần quốc, người cùng hắn có thâm cừu đại hận, trừ bỏ Thương Địch, liền không có người khác, dù là con cọp mẹ Thượng Quan Mẫn kia, nếu muốn giết hắn, cũng chỉ tự mình động thủ, mà sẽ không phái ra nhiều cao thủ hắc y nhân như vậy.

Quả thật không hổ là huynh đệ, hai người đều muốn đến cùng một nơi, Thương Dực nghĩ đến tin tức có được từ hắc y nhân, con ngươi căng thẳng, trong lòng nổi lên một tia không cam lòng, hắn vốn định mượn lần săn bắn của tứ quốc này, giết Thương Địch, để diệt trừ hậu hoạn. Vì thế, hắn bí mật mang theo cao thủ từ Bắc Yến quốc, an bài bọn họ mai phục tại khu vực săn bắn này, chỉ cần Thương Địch vừa vào khu vực săn bắn, bọn họ sẽ không lưu tình mà giết hắn!

Lần này nhìn thấy Thương Địch, hắn nhất thời cảnh giác, Thương Địch này nếu là không trừ, ngày sau nhất định trở thành cục đá lớn nhất ngáng đường hắn.

Nhưng là... Kế hoạch do hắn bố trí nhưng lại thất bại, ngược lại giờ phút này lại rơi vào vây phục của Thương Địch, xem thân thủ của những người này, người người đều ra tay lưu loát, đều là nhất đẳng nhất cao thủ. Nghĩ đến, ở Đông Tần quốc mấy năm nay, Thương Địch cũng không có rảnh rỗi.

Năng lực và quyết tâm của tam đệ thật sự vượt qua tưởng tượng của hắn a!

Lúc này, cách đó không xa, phía trên con tuấn mã, gương mặt tuấn mỹ của Thương Địch bình tĩnh như nước, hai tròng mắt nhìn thẳng phương xa, nghe được phụ cận truyền đến tiếng đánh nhau, khóe miệng tràn ra một nụ cười giả tạo, Thương Dực nếu đã đến Đông Tần quốc, hắn tự nhiên sẽ không buông tay cơ hội lần này.

Thương Dực phái người phục giết hắn, hắn bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi!

"Kinh trập thập nhị sát" chính là trong kinh trập tuyển ra mười hai người, mỗi người có thủ đoạn giết người đều không giống nhau, hắn muốn cho hoàng huynh của mình hảo hảo cảm nhận một chút tư vị gì đó a!

Vụt, Đồng Tước vội vàng đuổi tới, nhìn Thương Địch, trầm giọng bẩm báo, "Chủ tử, có tin tức truyền đến, nói là nhị tiểu thư vào khu vực săn bắn." Dứt lời, thần sắc Thương Địch ngẩn ra, sắc mặt đại biến, "Ngươi nói cái gì?"

"Nhị tiểu thư nàng vào khu vực săn bắn." Cảm nhận được trên người chủ tử phát ra hơi thở âm trầm, Đồng Tước lập tức lặp lại lời nói, không dám có chút chậm trễ.

Con ngươi Thương Địch căng thẳng, đôi mắt thâm thúy thay đổi bất ngờ, Ninh nhi vào khu vực săn bắn, bên trong khu vực săn bắn này, khắp nơi đều là mãnh thú, nàng là một nữ tử tiến tới nơi này nhất định là hung hiểm ngàn vạn.

"Phân phó Thập Nhị Sát dừng lại hành động, lập tức tìm người!" Thương Địch không chút do dự quyết định, hắn nếu là chậm một phần, Ninh nhi nguy hiểm sẽ nhiều một phần, càng không thể làm cho An Ninh có thêm phần nguy hiểm nào.

"Nhưng là... Nay Thập Nhị Sát đã làm cho đại hoàng tử không thể chống đỡ được, nếu giờ phút này dừng lại hành động, thả hổ về rừng, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt. "Đồng Tước giương mắt chống lại tầm mắt của Thương Địch, 'Kinh trập' ra tay, trước giờ chưa bào giờ có lệnh ngừng lại, huống hồ lần này đối tượng là Bắc Yến Đại hoàng tử, là cừu địch của chủ tử, nhưng lại vì An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, chủ tử lại muốn buông tha cho hành động lần này.

"Lập tức tìm người!" Thương Địch lại mở miệng, nói năng có khí phách, nắm chặt dây cương, bỏ lại một câu không thể dao động, cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài, hắn phải tìm được An Ninh, xác định an nguy của nàng, càng nhanh càng tốt!

Đồng Tước nhìn bóng dáng của chủ tử, cặp lông mày nhíu thành một chữ xuyên. Khi nào thì, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ở trong lòng chủ tử, còn quan trọng hơn sơ với báo thù!

Mà lúc này An Ninh lại thật không ngờ, chính mình đào thoát khỏi sự truy đuổi của dã thú lại gặp phải một nhóm hắc y nhân mai phục nàng.

"Người muốn dẫn ngươi vào chỗ chết thật không ít a." Con ngươi màu xanh của Hải Táp co lại, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua An Ninh, trong ánh mắt toát lên một tia tà mị.

An Ninh nhìn những người bịt mặt ở trước trước mắt, khóe miệng gợi lên một chút châm chọc, "Đúng vậy, hôm nay không khỏi muốn liên lụy Hải Táp công tử."

"Liên lụy? Giao ước ngày mai nấu rượu kia, nhiều thêm một người nữa thì ta tự nhiên sẽ không đem cái này trở thành 'Liên lụy' để ở trong lòng." Hải Táp nhíu mày, như trước thoải mái vô cùng.

An Ninh kéo kéo khóe miệng, quăng ra một chữ "Được!", lực chú ý như trước đặt ở trên người những người bịt mặt trước mặt, bình tĩnh mở miệng, "Các vị tráng sĩ, có thể nói cho An Nình biết, là ai thuê các ngươi giết ta?"

"Quy củ của giang hồ, người mua tên họ là gì cho tới bây giờ đều là bí mật, nếu nói cho ngươi biết, về sau ai còn dám tìm sát thủ chúng ta làm việc?" Trong đó có một người mở miệng nói, người nọ nhìn An Ninh, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường, chỉ là một tiểu nha đầu, người kia nhưng lại ra giá cao như vậy để mua sát thủ của Sát Thủ Minh, làm cho nhóm cao thủ của Sát Thủ Minh bọn họ ra tay, theo hắn thấy, chỉ cần hắn động một ngón tay út, tánh mạng tiểu nha đầu kia liền không còn, bất quá, nam tử bên cạnh nàng nhưng lại làm hắn không thể đoán biết được thực lực sâu hay cạn.

Sát Thủ Minh, trong Đông Tần quốc, là tổ chức sát thủ lớn nhất, chỉ cần ra tiền, mặc kệ người mua muốn bọn họ giết là người tốt hay là người xấu, bọn họ đều không chút do dự động thủ, hoạt động của bọn họ không chỉ giết người mà còn có thể vì tài phú mà diệt cả một nhà. Đông Tần nhiều thanh quan phú thương, đều chết dưới tay bọn họ, triều đình tuy rằng biết được, lại ngại đây là tổ chức sát thủ khổng lồ, không dám dễ dàng tiêu diệt.

Mà minh chủ của Sát Thủ Minh, lại là người có nội tâm rất tàn bạo!

A! Nhiều người của Sát Thủ Minh đồng loạt xuất động như vậy, xem ra, người phía sau lưng, thật là đại phú đại quý nha!

Trong đầu hiện ra bóng dáng của đại phu nhân, sẽ là nàng sao? Chính là, lấy tính tình của đại phu nhân, ngay cả là muốn giết nàng, sợ cũng sẽ không dùng sát thủ. Như vậy, người sau màn mua được những sát thủ này, rốt cuộc là ai?

Mi tâm An Ninh hơi nhíu, trong đầu rất nhanh suy tư, nghĩ đến người khả nghi, mâu quang vi liễm, "Ta đây ra giá gấp đôi, mua mệnh của người đã bỏ tiền thuê các ngươi." "Ha ha... Nha đầu, ngươi cũng biết người nọ ra bao nhiêu bạc sao? Giá gấp đôi? Ta xem ngươi sợ là ra không dậy nổi." Người nọ xuy cười ra tiếng, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường. "Nga? Phải không? Vậy ngươi nói thử xem, vị công tử kia rốt cuộc ra giá bao nhiêu?" An Ninh liễm hạ mặt mày, lại mở miệng hỏi nói, đáy mắt mơ hồ có biến hoá kỳ lạ lóe ra. "Cái gì công tử? Rõ ràng chính là một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo!" Có người vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện chính mình vừa nói cái gì, con ngươi âm ngoan co lại, "Tiểu nha đầu, ngươi dám cố ý gài bọn ta nói!" An Ninh nhún vai, nhưng cười không nói, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp? Cứ như vậy, phạm vị của nàng có thẻ rút nhỏ, hảo cho một cô nương xinh đẹp! Hải Táp đứng một bên nhìn An Ninh ánh mắt có vài phần khen ngợi. An Ninh này, quả nhiên là một người có trí tuệ thông minh, hai ba câu liền có thể lừa tên sát thủ nói ra tin tức của người mua sát thủ. "Đừng nhiều lời với nàng ta, giết nàng, mọi chuyện liền giải quyết xong, đem đầu nàng ta đi lĩnh bạc đi!" Một người lớn tiếng nói, nắm chặt kiếm trong tay, dẫn đầu xông lên. Hải Táp lập tức che ở phía trước An Ninh, tiến lên cùng người nọ giao đấu. Hải Táp thân thủ cũng không thấp, nhanh chóng khống chế lợi kiếm của người nọ, còn thành thạo, những người khác gặp đồng bạn không thể giải quyết nam nhân này, liền lập tức đi hỗ trợ, cũng có người thừa dịp Hải Táp cùng những người khác giao thủ, vây đánh An Ninh. An Ninh nhìn kiếm trong tay bọn họ, con ngươi căng thẳng, nắm chặt tiểu đao trong tay, nhìn người tới gần, An Ninh cắn răng một cái, chém ra tiểu đao trong tay, lưu loát, người nọ căn bản không có dự đoán được một thiếu nữ gần như không có võ công lại có thể ra tay lưu loát như vậy, không có phòng bị, bị trúng một phát ở cánh tay sau đó là ngay cổ. Cái này, những người đó đều có phòng bị, đối An Ninh lại cảnh giác vài phần, dù sao cũng là sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, sự ngoan độc không thể nói chơi, không phân biệt An Ninh có phải là nữ tử hay không, vài người nhất tề giơ kiếm hướng tới An Ninh chém tới. Trong phút chốc đó, một lực đạo thật lớn xuất hiện đem tất cả đao kiếm ném bay hết. An Ninh trong lòng ngẩn ra, gặp những người đó lui cách mình mấy bước, quay đầu nhìn về phía nam tử mới vừa cứu mình, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, "Thương Địch, là ngươi!" "Là ta!" Thương Địch nhìn An Ninh liếc mắt một cái, xác định nàng không có việc gì, một lòng mới an xuống dưới, ánh mắt lợi hại quét về phía những người muốn thương tổn nàng, con ngươi căng thẳng, trên người có một cỗ nồng đậm sát ý bao phủ. Thân thể vài cái sát thủ ngẩn ra, nam nhân này có một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi, dù là nhóm sát thủ giết người vô số cũng không nhịn được mà rùng mình kinh sợ. Chính lúc này, một đám hắc y nhân theo bốn phương tám hướng xuất hiện, gia nhập chiến đấu, mười hai hắc y nhân, người người thân thủ lưu loát, ra tay tàn nhẫn, nhóm sát thủ này, rất nhanh liền chịu không nổi. Hải Táp cũng là đem này đó sát thủ giao cho mười hai cái hắc y nhân kia xử lý, chính mình dựa vào ở một bên trên cây, nhìn trò hay. "Hiện tại đừng giết bọn họ." An Ninh nhìn tình hình chiến đấu, sát thủ này rõ ràng không phải là đối thủ của hắc y nhân. Nghĩ đến tin tức mới vừa rồi lấy được trong miệng của sát thủ, những người này còn chưa nói ra người mua phía sau màn là ai, còn không thể chết được! Thương Địch mâu quang vi liễm, hiểu được ý đồ của An Ninh, cao giọng mệnh lệnh Thập Nhị Sát, "Lưu người sống!" Nghe được mệnh lệnh của chủ tử, mười hai hắc y nhân mặc dù không hạ sát thủ, nhưng như trước chiêu chiêu sắc bén. Không bao lâu, vài toàn bộ sát thủ liền bị chế phục, trên người đều mang theo trọng thương, quỳ thành một loạt! An Ninh chậm rãi đi đến trước mặt sát thủ, ánh mắt thản nhiên liếc mắt một cái mọi người, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tên là gì?" Tuy rằng cười, thanh âm cũng là thản nhiên, nhưng nghe vào trong tai người khác, lại giống như đao kiếm sắc bén. Một người trong nhòm sát thủ liền hừ mạnh một tiếng, “Dù chết, cũng không thể phá hỏng quy củ! đừng mơ tưởng biết được từ trong miệng chúng ta người mua là ai!" "Xem ra vẫn là có chút khí tiết của sát thủ" An Ninh nhíu mày, đôi mắt lạnh như băng có một tia biến hoá kỳ lạ hiện lên, "Chết cũng không nói sao?" "Chết cũng không nói!" Sát thủ kia kiên định mở miệng, vừa mới nói xong, liền thấy tiểu đao trong tay An Ninh vung lên, giây tiếp theo, liền cảm giác được một trận đau nhức đánh úp lại. "A..." Một tiếng thống khổ tiếng kêu rên vang lên, mọi người chỉ thấy lỗ tai của tên sát thủ bị chém đứt, rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra, nhìn thấy ghê người. Tất cả mọi người không thể tưởng tượng người mới vừa rồi làm chính là một nữ tử nhu nhược, đều giật mình nhìn An Ninh với tiểu đao trong tay nàng. Ngay cả tên sát thủ vửa bị nàng chém đứt lỗ tai cũng không thể tin được, vẻ mặt khiếp sợ, nữ tử này nhưng lại... An Ninh thừa nhận ánh mắt của mọi người, một chút cũng không để ý bọn họ suy nghĩ cái gì. Ở kiếp này, nàng chưa bao giờ có ý định làm một người lương thiện ở thời điểm không đáng lương thiện, ở thời điểm không nên nhu nhược mà nhu nhược, làm ngoan tắc ngoan, làm sát tắc sát! Thầy được trong mắt sát thủ mơ hồ hiện ra sự sợ hãi, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, chu môi khẽ nói, "Ai có thể giúp ta điểm á huyệt của hắn!" Tất cả mọi người giật mình, Thương Địch là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, nhảy xuống ngựa, đến bên cạnh An Ninh, như nàng mong muốn điểm vào á huyệt của tên sát thủ bị chém đứt tai. Mà khóe miệng của Hải Táp cũng nhếch lên một nụ cười, trong mắt hơn vài phần tìm tòi về An Ninh, cùng những người khác giống nhau, đều muốn biết, An Ninh che lại á huyệt của hắn có mục đích gì. Nguyên bản tên sát thủ kia đang hô đau liền không thể tiếp tục kêu tiếp làm cho trong khoảng thời gian ngắn liền yên tĩnh đến kỳ lạ. "Lúc nãy ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, quả quyết sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai, ngươi đã không sợ chết, ta liền thành toàn cho ngươi 'Nghĩa bạc Vân Thiên!" An Ninh dứt lời, bảo đao trong tay lại vung lên, một lỗ tai khác của sát thủ liền bị chém đứt. Lúc này đây, sát thủ kia dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra, làm cho gương mặt xấu xí nhăn thành một đống, làm cho người ta vừa thấy liền biết, hắn giờ phút này chịu sự hành hạ đau đớn đến mức nào. Tuy rằng đau, nhưng sinh mệnh lại không biến mất, cảm giác như trước tồn tại, mồ hôi to bằng hạt đậu liên tục tuôn ra trên mặt. Giờ phút này, hắn hối hận, hối hận mới vừa rồi tử thủ quy củ giang hồ kia, không nói cho nàng biết thân phận của người mua phía sau. Hiện tại, hắn có muốn mở miệng, cũng đã không có cơ hội, nữ tử này cắt bỏ một đôi tai của hắn, không biết mục tiêu kế tiếp lại là cái gì! Những sát thủ khác, lại theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nữ tử này thủ đoạn thật đúng là không đơn giản, trường hợp huyết tinh như vậy, ánh mắt của nàng cũng không thay đổi dù một chút, lúc này bọn họ, thần sắc bên trong đều mơ hồ nổi lên một tia sợ hãi. Thương Địch đem sự sợ hãi của nhóm sát thủ xem ở trong mắt, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, liền ngay cả Hải Táp vẫn luôn nhìn trò hay. Giờ phút này cũng là đã đi tới, An Ninh này, quả thật là trí tuệ nhạy bén, nàng là giết gà dọa khỉ, lấy một sát thủ trong đó khai đao, mục đích là đe dọa các sát thủ khác, làm cho mỗi người bọn họ cảm thấy bất an. "Các vị, ta biết các ngươi không sợ chết, vừa vặn, ta cũng có tâm tình rất tốt, không bằng, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào?" An Ninh nhìn quét vài cái sát thủ liếc mắt một cái, sớm đã đưa phản ứng của bọn họ xem ở tại trong mắt, liễm hạ mặt mày, thưởng thức thanh đoản đao nhiễm đầy máu tươi trong tay, khóe miệng nở một nụ cười làm cho người ta không rét mà run. "Chơi trò chơi như thế nào thiếu được ta?" Một thanh âm vang lên, dứt lời, một sát thủ liền đau đớn kêu ra tiếng, mọi người nhìn qua, chỉ thấy mũi của người nọ bị tước đi, tiếng kêu rên còn chưa kịp đình chỉ liền bị điểm á huyệt mà người động thủ đúng là Hải Táp, giờ phút này hắn chính vẻ mặt chán ghét nhìn sát thủ kia, lắc lắc đầu, "Người mà không có cái mũi đúng thiệt là dọa người a!" An Ninh mâu quang vi thiểm, Hải Táp này, thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng mang đến hiệu quả giống nhau thôi... Nhìn những sát thủ còn lại trong ánh mắt đều là sợ hãi, An Ninh vừa lòng cười. "Hải Táp công tử, ngươi tại sao không cho hắn cơ hội? Ngươi còn không có hỏi hắn rốt cuộc là muốn chết, hay là muốn tình nguyện khai ra người mua phia sau màn?" An Ninh nhìn sát thủ không có mũi kia liếc mắt một cái, chậc chậc lắc đầu, "Ngươi thật đúng là không thế nào ôn nhu hơn được!" Nhất thời, da mặt mọi người đều không khỏi co rút lại, nàng nhưng lại nói vị công tử này không thế nào ôn nhu? Mới vừa rồi chính nàng sợ là càng thêm không ôn nhu đi! Hải Táp cũng là giật mình, trong mắt hứng thú càng đậm, không nghĩ tới An Ninh lại có một mặt đáng yêu đến như vậy! Thương Địch hưng trí bước lại, nhìn An Ninh ánh mắt càng phát ra nồng đậm nhu tình, "Nếu là trò chơi, như vậy nhị vị không ngại cho ta gia nhập trong đó đi! Thương Địch tự nhận là ôn nhu hơn rất nhiều so với Hải Táp công tử." Thương Địch? Sát thủ sau khi nghe được tên này trong mắt đều là giật mình, hắn là Thần vương Thương Địch? Cái người ở thời điểm mười tuổi, liền đem đệ nhất đạo tặc nổi tiếng trên giang hồ chém đều rồi treo ở cửa thành Bắc, Thần vương Thương Địch? Nhóm sát thủ trong lòng sợ hãi, sau việc đó, trên giang hồ dù là hắc đạo hay bạch đạo đều không dám đụng vào nam tử này! "Ai, ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngươi tham gia, ta đây chẳng phải là thiếu mất mấy người?" Hải Táp khẽ nhíu mày, giống như đáng tiếc. "Một người vui vẻ không bằng tất cả cùng vui, Hải Táp công tử, ngươi chớ có lòng tham a!" Thương Địch nhướn mi, lúc nói chuyện, liền rút ra một mũi tên, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên kia liền từ trong tay hắn bay ra ngoài, thẳng tắp cắm ở trên tai tên sát thủ bị Hải Táp chém đứt mũi, lay động nhoáng lên một cái, huyết nhục mơ hồ. Sát thủ kia đau đến tê tâm liệt phế, các sát thủ khác bên cạnh, cả người toát ra mồ hôi lạnh. "Thần vương thân thủ thật tốt! Tiếp theo ta nên một đao phóng ở nơi nào thì thì tốt đây?" Hải Táp ra vẻ trầm tư, bên trong lam mâu kia lóe ra một tia tà ác càng thêm đặc hơn, ánh mắt di chuyển trên người nam nhân kia, tựa hồ đang tìm tìm vị trí thích hợp, trong miệng còn không quên thì thào, "Các ngươi đều là những người khỏe mạnh hẳn là sẽ không dễ chết như vậy đâu!" An Ninh mâu quang vi thiểm, cười đến ôn nhu vô hại, "Hải Táp công tử đông thủ cẩn thận chút, bọn họ tự nhiên không thể chết nhanh như vậy đâu." "Không bằng, ngươi cho ta một cái đề nghị?" Khuôn mặt tuấn tú của Hải Táp để sát vào An Ninh, đôi mắt màu lam kia rạng rỡ sinh huy. Thương Địch thấy hành động của Hải Táp, không khỏi có chút nhíu mi, tiến lên từng bước, thân hình cao lớn che ở trước mặt An Ninh, đem khoảng cách của hai người nới dãn, mùi dấm chua tỏa ra xung quanh, "Hải Táp công tử nếu không có chủ ý liền để ta tới trước a." Dứt lời, rút ra kiếm bên hông, lưu loát đâm vào thân thể của một sát thủ, mọi người thấy vị trí mà cây kiếm kia đâm vào, trong lòng đều là ngẩn ra, bọn họ đều là người tập võ, hoặc nhiều hoặc ít biết các huyệt vị trên thân thể con người, mà vị trí cây kiếm kia đâm vào vừa vặn có thể làm cho người ta không chết, nhưng máu lại không ngừng chảy ra, đau đớn cũng càng thêm rõ ràng, vẫn phải chờ tới khi chảy hết máu mới chết đi, mà trong lúc đó, một chút đau đớn cũng sẽ không biến mất. Giờ phút này, còn năm người sát thủ hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này sắc mặt của bọn họ sớm đã trắng bệch, nhìn thấy thảm trạng của ba đồng bạn, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, kết cục đang đợi chờ bọn họ là cái gì! "Ta nói... Ta nói cho ngươi biết người mua sau màn là ai!" Một sát thủ trong đó rốt cuộc không chịu nổi, hắn còn không muốn chết, càng thêm không nghĩ chết như vậy, giờ phút này hắn cũng bất chấp cái gì quy củ giang hồ, thầm nghĩ không chịu tra tấn, thoát chết được. An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, rốt cục cũng có người tự nguyện nói sao? Đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, rốt cuộc là ai bỏ ra vốn lớn như vậy, mua nhiều sát thủ như vậy tới lấy mạng nàng.

Mi tâm An Ninh hơi nhíu, trong đầu rất nhanh suy tư, nghĩ đến người khả nghi, mâu quang vi liễm, "Ta đây ra giá gấp đôi, mua mệnh của người đã bỏ tiền thuê các ngươi."

"Ha ha... Nha đầu, ngươi cũng biết người nọ ra bao nhiêu bạc sao? Giá gấp đôi? Ta xem ngươi sợ là ra không dậy nổi." Người nọ xuy cười ra tiếng, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường.

"Nga? Phải không? Vậy ngươi nói thử xem, vị công tử kia rốt cuộc ra giá bao nhiêu?" An Ninh liễm hạ mặt mày, lại mở miệng hỏi nói, đáy mắt mơ hồ có biến hoá kỳ lạ lóe ra.

"Cái gì công tử? Rõ ràng chính là một cô nương trẻ tuổi mỹ mạo!" Có người vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện chính mình vừa nói cái gì, con ngươi âm ngoan co lại, "Tiểu nha đầu, ngươi dám cố ý gài bọn ta nói!"

An Ninh nhún vai, nhưng cười không nói, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp? Cứ như vậy, phạm vị của nàng có thẻ rút nhỏ, hảo cho một cô nương xinh đẹp!

Hải Táp đứng một bên nhìn An Ninh ánh mắt có vài phần khen ngợi. An Ninh này, quả nhiên là một người có trí tuệ thông minh, hai ba câu liền có thể lừa tên sát thủ nói ra tin tức của người mua sát thủ.

"Đừng nhiều lời với nàng ta, giết nàng, mọi chuyện liền giải quyết xong, đem đầu nàng ta đi lĩnh bạc đi!" Một người lớn tiếng nói, nắm chặt kiếm trong tay, dẫn đầu xông lên. Hải Táp lập tức che ở phía trước An Ninh, tiến lên cùng người nọ giao đấu.

Hải Táp thân thủ cũng không thấp, nhanh chóng khống chế lợi kiếm của người nọ, còn thành thạo, những người khác gặp đồng bạn không thể giải quyết nam nhân này, liền lập tức đi hỗ trợ, cũng có người thừa dịp Hải Táp cùng những người khác giao thủ, vây đánh An Ninh.

An Ninh nhìn kiếm trong tay bọn họ, con ngươi căng thẳng, nắm chặt tiểu đao trong tay, nhìn người tới gần, An Ninh cắn răng một cái, chém ra tiểu đao trong tay, lưu loát, người nọ căn bản không có dự đoán được một thiếu nữ gần như không có võ công lại có thể ra tay lưu loát như vậy, không có phòng bị, bị trúng một phát ở cánh tay sau đó là ngay cổ.

Cái này, những người đó đều có phòng bị, đối An Ninh lại cảnh giác vài phần, dù sao cũng là sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, sự ngoan độc không thể nói chơi, không phân biệt An Ninh có phải là nữ tử hay không, vài người nhất tề giơ kiếm hướng tới An Ninh chém tới.



Trong phút chốc đó, một lực đạo thật lớn xuất hiện đem tất cả đao kiếm ném bay hết. An Ninh trong lòng ngẩn ra, gặp những người đó lui cách mình mấy bước, quay đầu nhìn về phía nam tử mới vừa cứu mình, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, "Thương Địch, là ngươi!"

"Là ta!" Thương Địch nhìn An Ninh liếc mắt một cái, xác định nàng không có việc gì, một lòng mới an xuống dưới, ánh mắt lợi hại quét về phía những người muốn thương tổn nàng, con ngươi căng thẳng, trên người có một cỗ nồng đậm sát ý bao phủ.

Thân thể vài cái sát thủ ngẩn ra, nam nhân này có một cỗ khí thế làm cho người ta sợ hãi, dù là nhóm sát thủ giết người vô số cũng không nhịn được mà rùng mình kinh sợ.

Chính lúc này, một đám hắc y nhân theo bốn phương tám hướng xuất hiện, gia nhập chiến đấu, mười hai hắc y nhân, người người thân thủ lưu loát, ra tay tàn nhẫn, nhóm sát thủ này, rất nhanh liền chịu không nổi. Hải Táp cũng là đem này đó sát thủ giao cho mười hai cái hắc y nhân kia xử lý, chính mình dựa vào ở một bên trên cây, nhìn trò hay.

"Hiện tại đừng giết bọn họ." An Ninh nhìn tình hình chiến đấu, sát thủ này rõ ràng không phải là đối thủ của hắc y nhân. Nghĩ đến tin tức mới vừa rồi lấy được trong miệng của sát thủ, những người này còn chưa nói ra người mua phía sau màn là ai, còn không thể chết được!

Thương Địch mâu quang vi liễm, hiểu được ý đồ của An Ninh, cao giọng mệnh lệnh Thập Nhị Sát, "Lưu người sống!"

Nghe được mệnh lệnh của chủ tử, mười hai hắc y nhân mặc dù không hạ sát thủ, nhưng như trước chiêu chiêu sắc bén. Không bao lâu, vài toàn bộ sát thủ liền bị chế phục, trên người đều mang theo trọng thương, quỳ thành một loạt!

An Ninh chậm rãi đi đến trước mặt sát thủ, ánh mắt thản nhiên liếc mắt một cái mọi người, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, "Cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tên là gì?"

Tuy rằng cười, thanh âm cũng là thản nhiên, nhưng nghe vào trong tai người khác, lại giống như đao kiếm sắc bén. Một người trong nhòm sát thủ liền hừ mạnh một tiếng, “Dù chết, cũng không thể phá hỏng quy củ! đừng mơ tưởng biết được từ trong miệng chúng ta người mua là ai!"

"Xem ra vẫn là có chút khí tiết của sát thủ" An Ninh nhíu mày, đôi mắt lạnh như băng có một tia biến hoá kỳ lạ hiện lên, "Chết cũng không nói sao?"

"Chết cũng không nói!" Sát thủ kia kiên định mở miệng, vừa mới nói xong, liền thấy tiểu đao trong tay An Ninh vung lên, giây tiếp theo, liền cảm giác được một trận đau nhức đánh úp lại.

"A..." Một tiếng thống khổ tiếng kêu rên vang lên, mọi người chỉ thấy lỗ tai của tên sát thủ bị chém đứt, rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra, nhìn thấy ghê người.

Tất cả mọi người không thể tưởng tượng người mới vừa rồi làm chính là một nữ tử nhu nhược, đều giật mình nhìn An Ninh với tiểu đao trong tay nàng. Ngay cả tên sát thủ vửa bị nàng chém đứt lỗ tai cũng không thể tin được, vẻ mặt khiếp sợ, nữ tử này nhưng lại...

An Ninh thừa nhận ánh mắt của mọi người, một chút cũng không để ý bọn họ suy nghĩ cái gì. Ở kiếp này, nàng chưa bao giờ có ý định làm một người lương thiện ở thời điểm không đáng lương thiện, ở thời điểm không nên nhu nhược mà nhu nhược, làm ngoan tắc ngoan, làm sát tắc sát!

Thầy được trong mắt sát thủ mơ hồ hiện ra sự sợ hãi, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, chu môi khẽ nói, "Ai có thể giúp ta điểm á huyệt của hắn!"

Tất cả mọi người giật mình, Thương Địch là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, nhảy xuống ngựa, đến bên cạnh An Ninh, như nàng mong muốn điểm vào á huyệt của tên sát thủ bị chém đứt tai. Mà khóe miệng của Hải Táp cũng nhếch lên một nụ cười, trong mắt hơn vài phần tìm tòi về An Ninh, cùng những người khác giống nhau, đều muốn biết, An Ninh che lại á huyệt của hắn có mục đích gì.

Nguyên bản tên sát thủ kia đang hô đau liền không thể tiếp tục kêu tiếp làm cho trong khoảng thời gian ngắn liền yên tĩnh đến kỳ lạ.

"Lúc nãy ta đã cho ngươi một cơ hội, ngươi đã không nói, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, quả quyết sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai, ngươi đã không sợ chết, ta liền thành toàn cho ngươi 'Nghĩa bạc Vân Thiên!" An Ninh dứt lời, bảo đao trong tay lại vung lên, một lỗ tai khác của sát thủ liền bị chém đứt. Lúc này đây, sát thủ kia dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra, làm cho gương mặt xấu xí nhăn thành một đống, làm cho người ta vừa thấy liền biết, hắn giờ phút này chịu sự hành hạ đau đớn đến mức nào.

Tuy rằng đau, nhưng sinh mệnh lại không biến mất, cảm giác như trước tồn tại, mồ hôi to bằng hạt đậu liên tục tuôn ra trên mặt. Giờ phút này, hắn hối hận, hối hận mới vừa rồi tử thủ quy củ giang hồ kia, không nói cho nàng biết thân phận của người mua phía sau. Hiện tại, hắn có muốn mở miệng, cũng đã không có cơ hội, nữ tử này cắt bỏ một đôi tai của hắn, không biết mục tiêu kế tiếp lại là cái gì!

Những sát thủ khác, lại theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nữ tử này thủ đoạn thật đúng là không đơn giản, trường hợp huyết tinh như vậy, ánh mắt của nàng cũng không thay đổi dù một chút, lúc này bọn họ, thần sắc bên trong đều mơ hồ nổi lên một tia sợ hãi.

Thương Địch đem sự sợ hãi của nhóm sát thủ xem ở trong mắt, trong mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, liền ngay cả Hải Táp vẫn luôn nhìn trò hay. Giờ phút này cũng là đã đi tới, An Ninh này, quả thật là trí tuệ nhạy bén, nàng là giết gà dọa khỉ, lấy một sát thủ trong đó khai đao, mục đích là đe dọa các sát thủ khác, làm cho mỗi người bọn họ cảm thấy bất an.

"Các vị, ta biết các ngươi không sợ chết, vừa vặn, ta cũng có tâm tình rất tốt, không bằng, chúng ta chơi một trò chơi như thế nào?" An Ninh nhìn quét vài cái sát thủ liếc mắt một cái, sớm đã đưa phản ứng của bọn họ xem ở tại trong mắt, liễm hạ mặt mày, thưởng thức thanh đoản đao nhiễm đầy máu tươi trong tay, khóe miệng nở một nụ cười làm cho người ta không rét mà run.

"Chơi trò chơi như thế nào thiếu được ta?" Một thanh âm vang lên, dứt lời, một sát thủ liền đau đớn kêu ra tiếng, mọi người nhìn qua, chỉ thấy mũi của người nọ bị tước đi, tiếng kêu rên còn chưa kịp đình chỉ liền bị điểm á huyệt mà người động thủ đúng là Hải Táp, giờ phút này hắn chính vẻ mặt chán ghét nhìn sát thủ kia, lắc lắc đầu, "Người mà không có cái mũi đúng thiệt là dọa người a!"

An Ninh mâu quang vi thiểm, Hải Táp này, thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn, nhưng cũng mang đến hiệu quả giống nhau thôi... Nhìn những sát thủ còn lại trong ánh mắt đều là sợ hãi, An Ninh vừa lòng cười.

"Hải Táp công tử, ngươi tại sao không cho hắn cơ hội? Ngươi còn không có hỏi hắn rốt cuộc là muốn chết, hay là muốn tình nguyện khai ra người mua phia sau màn?" An Ninh nhìn sát thủ không có mũi kia liếc mắt một cái, chậc chậc lắc đầu, "Ngươi thật đúng là không thế nào ôn nhu hơn được!"

Nhất thời, da mặt mọi người đều không khỏi co rút lại, nàng nhưng lại nói vị công tử này không thế nào ôn nhu? Mới vừa rồi chính nàng sợ là càng thêm không ôn nhu đi! Hải Táp cũng là giật mình, trong mắt hứng thú càng đậm, không nghĩ tới An Ninh lại có một mặt đáng yêu đến như vậy!

Thương Địch hưng trí bước lại, nhìn An Ninh ánh mắt càng phát ra nồng đậm nhu tình, "Nếu là trò chơi, như vậy nhị vị không ngại cho ta gia nhập trong đó đi! Thương Địch tự nhận là ôn nhu hơn rất nhiều so với Hải Táp công tử."

Thương Địch? Sát thủ sau khi nghe được tên này trong mắt đều là giật mình, hắn là Thần vương Thương Địch? Cái người ở thời điểm mười tuổi, liền đem đệ nhất đạo tặc nổi tiếng trên giang hồ chém đều rồi treo ở cửa thành Bắc, Thần vương Thương Địch?

Nhóm sát thủ trong lòng sợ hãi, sau việc đó, trên giang hồ dù là hắc đạo hay bạch đạo đều không dám đụng vào nam tử này!

"Ai, ngươi xem náo nhiệt làm gì, ngươi tham gia, ta đây chẳng phải là thiếu mất mấy người?" Hải Táp khẽ nhíu mày, giống như đáng tiếc.

"Một người vui vẻ không bằng tất cả cùng vui, Hải Táp công tử, ngươi chớ có lòng tham a!" Thương Địch nhướn mi, lúc nói chuyện, liền rút ra một mũi tên, cơ hồ là trong nháy mắt, mũi tên kia liền từ trong tay hắn bay ra ngoài, thẳng tắp cắm ở trên tai tên sát thủ bị Hải Táp chém đứt mũi, lay động nhoáng lên một cái, huyết nhục mơ hồ. Sát thủ kia đau đến tê tâm liệt phế, các sát thủ khác bên cạnh, cả người toát ra mồ hôi lạnh.

"Thần vương thân thủ thật tốt! Tiếp theo ta nên một đao phóng ở nơi nào thì thì tốt đây?" Hải Táp ra vẻ trầm tư, bên trong lam mâu kia lóe ra một tia tà ác càng thêm đặc hơn, ánh mắt di chuyển trên người nam nhân kia, tựa hồ đang tìm tìm vị trí thích hợp, trong miệng còn không quên thì thào, "Các ngươi đều là những người khỏe mạnh hẳn là sẽ không dễ chết như vậy đâu!"

An Ninh mâu quang vi thiểm, cười đến ôn nhu vô hại, "Hải Táp công tử đông thủ cẩn thận chút, bọn họ tự nhiên không thể chết nhanh như vậy đâu."

"Không bằng, ngươi cho ta một cái đề nghị?" Khuôn mặt tuấn tú của Hải Táp để sát vào An Ninh, đôi mắt màu lam kia rạng rỡ sinh huy.

Thương Địch thấy hành động của Hải Táp, không khỏi có chút nhíu mi, tiến lên từng bước, thân hình cao lớn che ở trước mặt An Ninh, đem khoảng cách của hai người nới dãn, mùi dấm chua tỏa ra xung quanh, "Hải Táp công tử nếu không có chủ ý liền để ta tới trước a."

Dứt lời, rút ra kiếm bên hông, lưu loát đâm vào thân thể của một sát thủ, mọi người thấy vị trí mà cây kiếm kia đâm vào, trong lòng đều là ngẩn ra, bọn họ đều là người tập võ, hoặc nhiều hoặc ít biết các huyệt vị trên thân thể con người, mà vị trí cây kiếm kia đâm vào vừa vặn có thể làm cho người ta không chết, nhưng máu lại không ngừng chảy ra, đau đớn cũng càng thêm rõ ràng, vẫn phải chờ tới khi chảy hết máu mới chết đi, mà trong lúc đó, một chút đau đớn cũng sẽ không biến mất.

Giờ phút này, còn năm người sát thủ hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này sắc mặt của bọn họ sớm đã trắng bệch, nhìn thấy thảm trạng của ba đồng bạn, bọn họ căn bản không thể tưởng tượng được, kết cục đang đợi chờ bọn họ là cái gì!

"Ta nói... Ta nói cho ngươi biết người mua sau màn là ai!" Một sát thủ trong đó rốt cuộc không chịu nổi, hắn còn không muốn chết, càng thêm không nghĩ chết như vậy, giờ phút này hắn cũng bất chấp cái gì quy củ giang hồ, thầm nghĩ không chịu tra tấn, thoát chết được.

An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, rốt cục cũng có người tự nguyện nói sao? Đáy mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, rốt cuộc là ai bỏ ra vốn lớn như vậy, mua nhiều sát thủ như vậy tới lấy mạng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hầu Môn Độc Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook