Hoàng Thượng, Mất Nước Nhờ Ngươi

Chương 5: Mệnh Cách

Công Tử Nhu

08/11/2021

Mưa rền gió dữ thẳng đến rạng sáng mới hơi dừng, ngoài điện đều là nước mưa, lá cây vì chứa giọt mưa đêm qua rủ xuống. Trận gió này làm không khí trở nên tươi mát, khí lạnh cũng từ cửa sổ tràn vào trong phòng.

Hạ nhân đang rửa sạch cùng quét tước đình viện, mấy tên lớn gan chút còn cố ngước đầu để thấy tình huống bên trong phòng. Ôn Ninh An lưu lại trong cung qua đêm, tin tức nhanh chóng bị lan truyền, chỉ là mọi người cũng không nghĩ tới giữa hắn và y có phát sinh tình yêu, mà chỉ là cảm khái hoàng thượng cùng Ôn tướng quân xem ra là nối lại tình xưa.

Ôn Ninh An rất sớm đã tỉnh, sau khi mở to mắt lại thấy Phong Kỳ đã thanh tỉnh từ lúc nào rồi, đang nhìn chằm chằm y cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Phong Kỳ nhìn nhìn ngoài cửa sổ sắc trời như cũ vẫn xám xịt nói: "Không ngủ thêm chút nữa sao?"

"Thần......"

"Hư --" Phong Kỳ vươn ngón trỏ điểm ở trên môi Ôn Ninh An nói: "Đừng xa lạ như vậy, dùng ' ta '."

"Hoàng Thượng, thần không dám vượt quá, thần......"

"Ôn Ninh An." Phong Kỳ trầm mặt.

Thấy Phong Kỳ trên mặt một mảnh khói mù, Ôn Ninh An cả người cứng đờ, không nói chuyện nữa.

Thật vất vả mới có chút thư hoãn mà giờ đây không khí lại lần nữa cứng đờ lên, Phong Kỳ hận không thể cho chính mình một cái tát.

"Dịch Tâm, ta không phải là cố ý, cái kia......"

"Không có việc gì." Ôn Ninh An cười cười, cúi đầu tránh đi ánh mắt của Phong Kỳ.

"Ta về sau chắc chắn sửa."

Ôn Ninh An như cũ treo lên mỉm cười ấm áp.

Phong Kỳ suy tư một lát sau mới hỏi: "Dịch Tâm, ngươi hôm nay có tính toán gì không?"

"Nếu đã vào cung, ta hôm nay sẽ thuận đường đi lãnh bổng lộc của ta." Hộ Bộ lập ra danh văn lịch đã thông qua các bộ thẩm tra, xin nhận văn lịch cũng đã ra. Ôn Ninh An hôm nay liền có thể đi lĩnh.

Bổng lộc?

Phong Kỳ nhướng mày, dường như là đang tính toán cái gì.

"Dịch Tâm, ngươi từ từ."

Phong Kỳ gọi Phúc công công tới thì thầm vài câu.

Ôn Ninh An nhíu mày, Phong Kỳ làm gì vậy?

Phong Kỳ đè lại ý định đứng dậy rửa mặt của Ôn Ninh An, Ôn Ninh An chỉ đành dựa vào đầu giường chờ đợi, đầy bụng đều là khả nghi.

Chỉ chốc lát sau, Phúc công công liền mang theo hai cái hộp gỗ trở lại. Trên hộp gỗ có điêu khắc rồng bay tinh xảo, còn tản ra nhàn nhạt mùi gỗ. Phong Kỳ lấy tráp ra đem đưa cho Ôn Ninh An.

Ôn Ninh An mở tráp, liền thấy trong đó có một chìa khóa cổ xưa, còn có một lệnh bài. Trên lệnh bài khắc một chữ "Phong", tường vân vờn quanh, kỳ lân phủ phục.

Phong Kỳ liền hướng Ôn Ninh An giải thích nói: "Cái này là lệnh bài có thể cho ngươi tự do xuất nhập trong cung không bị ngăn trở. Về sau bất kể ngươi muốn đến đâu đều không cần thông báo."

"Thần......" Ôn Ninh An còn chưa nói câu "Thần tạ Hoàng Thượng long ân", liền nhanh chóng nuốt lại vào cổ họng, đổi thành một câu "Đa tạ" đơn giản.

Phong Kỳ tiếp theo lại chỉ chỉ chìa khóa kia mà nói: "Tư khố có hai cái chìa khóa, một ở chỗ Hộ Bộ, một ở chỗ ta, mà hiện tại ta đem nó tặng cho ngươi, đồ trong tư khố ngươi thích cái gì liền trực tiếp lấy. Này là chìa khóa thuộc về ta, tư khố cũng là của ta. Nếu ngươi muốn dùng, Hộ Bộ thượng thư cũng không thể ngăn cản."

Ôn Ninh An ngơ ngác mà nhìn "Lễ vật" trong tay, vốn là một cái chìa khóa nhẹ nhàng vậy mà giờ phút này thế nhưng kì diệu mà trở nên nặng nề

Ôn Ninh An không xách nào chấp nhận phần tâm ý, nhưng lại không dám chối từ, vì sợ lại lần nữa chọc giận Phong Kỳ. Phong Kỳ hiện giờ tính tình không biết vì sao có chút khác thường, đặc biệt là không thể chấp nhận được chuyện y từ chối hắn.

"Hoàng Thượng......"

Phong Kỳ nhìn Ôn Ninh An ngốc lăng ở một bên, kì lạ mà liền có chút sung sướng. Đem tay cầm chìa khóa của y vuốt ve.

"Muốn nói cảm tạ ta, ân?"

Phúc công công đứng ở một bên cúi đầu, giả câm vờ điếc. Gần vua như gần cọp, có thể ở bên người của Phong Kỳ hầu hạ nhiều năm như vậy, tâm nhãn tự nhiên là so với người khác nhiều hơn một chút, càng là khôn khéo hơn so với người bình thường.

Ôn Ninh An bên tai phiếm hồng, không biết nên trả lời như thế nào.

Phong Kỳ cười nhạt, mà Ôn Ninh An lại rốt cuộc chịu không nổi, nhanh chóng trốn ra khỏi tẩm cung.



Nhìn bóng dáng Ôn Ninh An rời đi, ánh mắt Phong Kỳ chuyển ám, quay đầu đối Phúc công công nói: "Phúc Triệt, ngươi nói Dịch Tâm khi nào mới có thể dỡ xuống phòng bị ngoan ngoãn mà bồi ở bên người trẫm?"

Phúc Triệt nhìn ra được chủ tử nhà mình đối với Ôn Ninh An rất để ý, tuy rằng không rõ cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng cũng nhịn không được nói: "Hoàng Thượng, nếu muốn được một người để tâm tới, tất nhiên là cần phải liên tục tích lũy tình yêu chân thành."

Mà không phải là cường thủ hào đoạt.

Phúc Triệt cũng đã nhìn ra, Phong Kỳ hiện giờ đối với Ôn Ninh An không phải là yêu, mà là chiếm hữu. Điên cuồng chiếm hữu giống như con cá bị vứt lên bờ vậy khát vọng cố uyên.

Phong Kỳ đáy mắt ẩn chứa hơi thở nguy hiểm, phảng phất có bão táp yên lặng ở bên trong, chỉ cần chọc giận chủ nhân nó, bão táp này liền sẽ đem người đó cắn nuốt ở trong đó, thi cốt cũng không còn.

"Trẫm đã rất cố gắng khắc chế."

Phong Kỳ muốn đem Ôn Ninh An cầm tù, cột vào bên người hắn, trong lòng, trong mắt chỉ có thể có mình hắn. Nhưng hắn đã không có làm như vậy, có lẽ là bị lý trí còn dư ngăn lại.

Luôn có một ngày......

xxx

Sau khi Ôn Ninh An lấy bổng lộc, nhìn khoán lịch trên tay mà đáy lòng như cũ vẫn chưa thể bình phục.

Lệnh bài cùng chìa khóa an an tĩnh tĩnh mà nằm trên người y, mỗi lời nói của Phong Kỳ cứ như phù chú mà xoay vòng ở trong đầu y, không cách nào tan đi.

Vì sao Phong Kỳ lại bỗng nhiên đối đãi y tốt như vậy, Ôn Ninh An nghĩ trăm lần cũng không ra, cũng không dám miệt mài theo đuổi.

Đến tột cùng là tâm huyết dâng trào hay là bỗng nhiên tỉnh ngộ, Ôn Ninh An không thể nào biết được, chỉ biết y thích ở chung như vậy, thích Phong Kỳ đối tốt với y, cùng y nói chuyện, chứ không phải giống như trước làm khó dễ, châm chọc, mắt lạnh cùng chán ghét. . ngôn tình tổng tài

Phong Kỳ không chỉ ban cho Ôn Ninh An quyền sử dụng tư khố, lúc sau còn cho người mang cho Ôn Ninh An một hộp ngân phiếu, có lẽ là biết Ôn Ninh An ước chừng sẽ bởi vì tính tình của bản thân mà không dùng tới cái quyền lợi này.

Ôn Ninh An thô sơ giản lược mà đếm đếm, ngân phiếu thật đúng là...... cực nhiều a!

Ôn Ninh An dưới đáy lòng tính toán, y cùng người nhà vẫn luôn có cuộc sống gia đình đơn giản. Đột nhiên có nhiều ngân phiếu như vậy cũng không biết nên dùng như thế nào, chi bằng làm một ít chuyện mà y thích......

Chú ý đến quyết định này, Ôn Ninh An bảo hạ nhân Ôn phủ liên hệ người môi giới rồi liền hướng phía Tây kinh thành mà đi. Như Nhậm Phi Dương đề cử vậy, nơi này có một gian cửa hàng bỏ xó. Mặt tiền cửa hàng tuy rằng cũ xưa rách nát bụi bặm cùng mạng nhện che kín, nhưng tốt ở chỗ không gian lớn.

Người môi giới là một nam nhân béo lùn chắc nịch.

"Ôn tướng quân tính toán dùng căn tiệm này làm gì?"

Ôn Ninh An nói: "Muốn mở một gian cửa hàng, cụ thể bán cái gì thì còn chưa định ra."

"Thì ra là thế." Người môi giới cười đến vui vẻ, nhiệt tình nói: "Khế nhà trong vòng hôm nay sẽ đưa đến Ôn phủ."

"Làm phiền." Ôn Ninh An đưa ít bạc đến tay người môi giới.

Lại lần nữa nhìn nhìn phòng ốc cũ nát lần nữa, Ôn Ninh An liền rời đi. Xuyên qua một con hẻm tối hẻo lánh, chỗ xó xỉnh lại bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao khiến cho Ôn Ninh An chú ý.

Ôn Ninh An đến gần vài bước, liền thấy một đám nam nhân vây quanh một nữ nhân, trong miệng nói hỗn, tay cũng không an phận, đáy mắt là trần trụi tham lam cùng thèm nhỏ dãi.

Mặc dù nữ nhân kia cách Ôn Ninh An một khoảng, Ôn Ninh An vẫn cảm thấy vô cùng kinh diễm. Tóc dài đen nhánh tùy ý tung bay như mặt nước, mắt đào hoa cùng da thịt không hề tì vết, trên người khoác trường bào màu lửa đỏ càng vì thế mà tôn lên làn da trắng nõn, thật sự là...... Tuyệt sắc!

Trong đó một tên lưu manh nắm lấy cằm nữ nhân, cười đến đáng khinh nói: "Nương tử, sao không cho ca ca nhìn xem phong cảnh dưới áo choàng?"

Nữ nhân bối rối chống tường, lui không thể lui, giơ tay tựa hồ là muốn phản kháng, lại bị một nam nhân khác hung hăng mà bắt được.

"Hắc hắc, nương tử làm sao lại không nghe lời như vậy, làm gia...... Ngô!"

Lời còn chưa dứt đã bị hòn đá nhỏ bay ngang trời đánh thẳng vào mạch ở tay, đau đến hắn kêu thảm che lại tay chính mình, cong hạ eo.

"Ai?!" Nam nhân dẫn đầu kia lập tức cảnh giác, sau đó thấy Ôn Ninh An đứng cách đó không xa liền cười nhạo nói: "chỉ là một tên tiểu bạch kiểm muốn làm anh hùng, đừng để ý đến y!"

......

Nửa nén hương sau, một đám nam nhân kêu thảm quay cuồng trên mặt đất, tất cả đều bị "tiểu bạch kiểm" đánh đến thất điên bát đảo, mặt mũi bầm dập.

Ôn Ninh An nhướng mày, y thậm chí còn không cần dùng chiêu thức gì, chỉ là đơn thuần mà né tránh cùng dùng quyền chân đá đã đem đám lưu manh đánh đến kêu cha gọi mẹ.

"Nếu không muốn bị đánh tiếp, lăn đi."

Đám nam nhân nhìn Ôn Ninh An mang một bộ dáng thư sinh trắng nõn, nhưng mà lại không cần tốn nhiều sức liền làm bọn họ năm sáu tráng hán kẹp chặt cái đuôi mà đào tẩu.



Nữ nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười với Ôn Ninh An nói: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp."

Ôn Ninh An bị nữ nhân minh diễm tươi cười làm hoảng đến có chút vụng về, xua tay nói: "Không sao. Nhưng ngươi hẳn là biết ngươi có dung mạo dễ dàng trêu chọc phải phiền toái, lần sau đừng chọn hẻm nhỏ đi, rất nguy hiểm."

"Không có việc gì." Nữ nhân nói: "Bọn họ nếu thật sự làm ra cái gì dù chỉ là cử chỉ, nhìn đến thân thể của ta liền sẽ không tiếp tục đi xuống nữa"

Thân thể của ngươi làm sao vậy?

Ôn Ninh An thầm nghĩ, vẫn là đừng hỏi, như vậy rất vô lễ.

Nữ nhân nhìn thấy đáy mắt Ôn Ninh An đáy chợt lóe lên tia tò mò liền nhanh chóng biến mất, liền cười rồi cởi áo ngoài của chính mình ra.

"Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn không ra sao?"

Nữ nhân bỏ áo ngoài làm lộ ra cần cổ trắng nõn, Ôn Ninh An nghẹn họng nhìn trân trối.

Hầu kết?

Nam nhân có thể có khuôn mặt tinh xảo như vậy sao?

"Bất quá vị thiếu hiệp này......" Nam nhân hơi hơi đi về phía trước, kéo gần lại khoảng cách cùng Ôn Ninh An nói: "Ta như thế nào cảm thấy ngươi quen mắt như vậy? Cảm thấy tựa hồ đã gặp qua ở đâu......"

Ôn Ninh An không hề do dự mà lắc đầu.

Dung nhan khuynh thành như thế rất khó quên, nếu là gặp qua, y tuyệt đối sẽ nhớ rõ.

"Như vậy...... Ngươi tên là gì đâu? Ta ngày sau muốn đáp tạ ngươi, cũng hảo tìm người."

Ôn Ninh An nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần đáp tạ."

"Không, Thiên Đạo luân hồi nhân quả tuần hoàn, nếu được nhận ân huệ từ người khác liền phải đền bù. Kỳ thật ta có thể đoán mệnh." Nam nhân hỏi: "Nếu không ta tính cho ngươi một quẻ? Rất chuẩn, người muốn tìm ta đoán mệnh có rất nhiều"

Ôn Ninh An không tin, nhưng cự tuyệt thực sự làm người khác mất mặt mũi, bởi vậy liền cười vươn tay.

Nam nhân nâng bàn tay tinh tế của Ôn Ninh An cân nhắc trong chốc lát liền tự mình lẩm bẩm: "Thì ra là thế, trách không được quen mắt......"

Ôn Ninh An nghe không rõ, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta nói ngươi, tím đông tinh tới, ngươi đây là mệnh đại phú đại quý, tương lai nhất định là ở dưới một người, trên vạn người! Không đúng không đúng...... Còn có...... Trời ạ! Cư nhiên còn có phục long cùng kỳ lân! Này nói chính là tương lai thiên hạ sẽ tôn kính ngươi, nói cách khác, ngươi là người thiên hạ đệ nhất tôn quý a!"

Ôn Ninh An cười nhạt, này là nói mê sảng cái gì vậy. Nói những chuyện kì lạ, mơ hồ bí ẩn, quả nhiên là hình dáng mà một thần côn nên có mà.

"Ngươi tin ta! Đừng nhìn hình dáng ta đại kinh tiểu quái, kỳ thật là bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy mệnh cách kỳ lân cùng phục long, nó chỉ tồn tại trong sách cổ, bởi vậy mới quá kinh ngạc! Hơn nữa......"

Nam nhân tựa hồ có chút nghi hoặc nói: "Thịnh lò chi đỉnh, vận vượng phu?"

Ôn Ninh An trừng lớn mắt.

Ngươi nói cái gì?

"Không không, này hẳn là ta tính sai rồi. Đã là thiên hạ chí tôn, như thế nào lại có vận vượng phu? Tuy rằng hoa văn này xác thật là vượng phu không sai...... Có lẽ là đặc biệt đi! Sách cổ cũng có khả năng xuất hiện sơ hở."

Ôn Ninh An trong đầu bất chợt hiện lên hình dáng cùng dung mạo của một người, vành tai vô cớ mà liền chuyển đỏ.

Nam nhân nhón chân vỗ vỗ bả vai Ôn Ninh An nói: "Ngươi và ta là bằng hữu đã giao định rồi. Ta kêu là Tần Chiêu Hoàng, nói cho ta tên của ngươi đi!"

Tương lai nhất định sẽ ôm đùi a!

Tần Chiêu Hoàng còn muốn nói câu "Ngươi còn thiếu tức phụ sao? Lớn lên xinh đẹp như này! Tuy rằng có chút không đúng!" Cơ hồ liền rất muốn nói nhưng mà vẫn là bị hắn áp xuống. Vạn nhất đem cái đùi này dọa chạy, thì mình tìm ai khóc đây.

"Ôn Ninh An."

"Nguyên lai là chiến thần Ôn tướng quân! Như vậy ta đi trước một bước, chúng ta có duyên gặp lại!" Tần Chiêu Hoàng ôm quyền cười cười, mặc vào áo choàng che nắng sau đó liền rời đi.

Tần Chiêu Hoàng rời đi, Ôn Ninh An phiết đầu, chỉ cảm thấy vô cùng biệt nữu.

Vượng phu? Ước chừng là mê sảng.

Thần côn nói, cũng không thể tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng, Mất Nước Nhờ Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook