Hoàng Thượng Mê Luyến "tiểu Thái Giám"

Chương 12:

Tuyết Chi Hàm

01/09/2021

**** Editor: mmeie

Hoàn Nhi vẫn dựa vào bên người Diệp Hiểu đi thêm một đoạn đường dài, trên mặt vẫn luôn tràn đầy tươi cười, trong miệng cũng nói một lời nói thân mật, còn nói tốn tiền,... Mới đầu Hoàn Nhi nói gì đó, Diệp Hiểu cũng không để ở trong lòng, chỉ làm như là cùng cung nữ khác nói chuyện phiếm, dù sao nàng cũng thường xuyên cùng những tỷ tỷ muội muội đó nói chuyện. Chính là, thẳng đến khi Hoàn Nhi oán trách nàng mấy ngày gần đây không tới tìm nàng, Diệp Hiểu mới cảm thấy có chút không ổn.

Lời này nói như thế nào a, Hoàn Nhi này nói đến cùng là thích Diệp Đào, mà nàng bất quá là đệ đệ Diệp Đào, tựa hồ không nên để Hoàn Nhi hiểu lầm như vậy.

“Hoàn Nhi, ta chỉ là thái giám, ngươi đi theo ta không có tiền đồ.” Diệp Hiểu nghĩ nếu làm Hoàn Nhi đối với nàng chết tâm thì nàng liền có thể không cần vì chuyện của nàng ta phiền não rồi.

Hoàn Nhi rũ mi cười nhạt, nói: “Diệp Đào, chúng ta là cùng vào cung, quen biết cũng đã chín năm. Mấy năm nay, chúng ta chiếu cố nhau, ta vẫn luôn đem ngươi trở thành người quan trọng nhất trong lòng ta. Ngươi là thái giám cũng được, là nam nhân cũng được, ta đều không để bụng, ta chỉ để ý tình cảm của ngươi đối với ta.”

Cái này thật phiền toái, Hoàn Nhi đối với ca ca tình cảm thật đúng là không bình thường. Diệp Hiểu không khỏi dưới đáy lòng rên rỉ, trách cứ ca ca thủ hạ quá lưu tình, nàng phải làm như thế nào đây ?

“Cái kia……” Diệp Hiểu liếm liếm môi có chút khô, nói: “Hoàn Nhi, ta biết chúng ta tình cảm rất tốt, chỉ là ngươi êm đẹp một cái cô nương tốt, ta không thể cho ngươi được nhiều...”

Hoàn Nhi ngừng bước chân, đứng ở trước mắt Diệp Hiểu, nhìn nàng không chớp mắt, con ngươi hàm chứa tình ý, làm Diệp Hiểu cảm thấy có chút khó xử. Hoàn Nhi cười cười, nụ cười kia như bông hoa toả hương xinh đẹp. Nàng cầm lấy chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng mà lau trán cho Diệp Hiểu, Diệp Hiểu chỗ đó hơi hơi ra mồ hôi. Nàng ôn nhu như vậy lại làm Diệp Hiểu trong lòng sợ hãi.

Hoàn Nhi ôn nhu nói: “Diệp Đào, ta chỉ là cung nữ, đời này cũng chỉ là kiếp hầu hạ người, nào còn trông cậy vào việc gả chồng a. Ta không có kỳ vọng gì khác, chỉ mong có thể ở trong cung có người chiếu cố cùng. Nếu là có thể trở thành đối thực* của ngươi, đời này cũng liền an tâm.”

(*) Đối thực kiểu như là người yêu hay là người gắn bó chia sẻ niềm vui. Nhưng thái giám không tính là năm nhân nên đối tượng của họ sẽ đc gọi là đối thực

Diệp Hiểu trong lòng có chút chấn động, tay lơ đãng mà sờ về phía trong lòng ngực, ca ca giao cho nàng cái túi tiền, do dự có nên đưa cho nàng, nhưng trước sau vẫn là không lấy ra.

Hoàn Nhi lại tiếp tục nói: “Kỳ thật ngươi làm thái giám, so với nam nhân thiếu miếng thịt, nhưng ta không thèm để ý điều đó, chỉ cần ngươi tốt với ta, ta đã hạnh phúc rồi.” Hoàn Nhi nói xong liền đem đầu dựa vào trước ngực Diệp Hiểu, Diệp Hiểu lúng túng không biết nên để tay đi đâu.

Bất quá Diệp Hiểu cũng tiết khí. Nếu muốn Hoàn Nhi cô nương này chết tâm, trừ phi là nói ra tin tức ca ca đã chết, nếu không muốn ném rớt cũng uổng phí tâm tư, huống hồ nàng thật đúng là không muốn thương tổn Hoàn Nhi. Nghĩ lại, dù sao nàng cũng đã vào cung, muốn ra cung cũng không phải chuyện dễ dàng, nói không chừng phải ở trong cung cả đời, cũng không trông cậy vào thành thân gì đó. Nếu Hoàn Nhi thiệt tình đem nàng trở thành ca ca, đại ca ca lại chiếu cố nàng, nói như thế nào cũng coi như không làm ca ca thất vọng.

Nghĩ đến đây, Diệp Hiểu đem bất an đè xuống dưới, vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng Hoàn Nhi lấy làm an ủi. Hành động này của Diệp Hiểu như cho Hoàn Nhi liều thuốc an thần, nàng buông Diệp Hiểu ra, cúi đầu mỉm cười, tiểu nữ nhi thẹn thùng, làm Diệp Hiểu chỉ biết thở dài.

Bất quá, Diệp Hiểu khi trở lại Tây Tam Sở, lúc nằm ở trên giường, rồi lại sinh ra một cái niệm tưởng. Hoàn Nhi nói thái giám thiếu một miếng thịt, rốt cuộc thiếu nơi nào đâu? Nhớ rõ ngày đầu tiên vào cung nàng có hỏi Lê cô cô, nhưng lại không có được đáp án. Sau này nàng cũng liền quên chuyện này, hôm nay Hoàn Nhi nhắc tới, câu hỏi này lại nổi lên.

Bằng không nàng hỏi Lý Toàn? Ách, không được, kia không phải để người ta biết nàng là giả trang sao? Nhưng rốt cuộc thiếu gì a? Thật là không hiểu được. Nàng đột nhiên trong lòng nhảy dựng, cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình, cả trái tim suýt nhảy ra ngoài. Xong rồi, chỗ này như thế nào ngày càng sưng lên a? Lúc trước nàng cảm thấy ngực có điểm đau, nhưng bây giờ như thế nào càng ngày càng sưng lên? Không được, ngày mai đi Thái Y Viện, như thế nào cũng phải tìm đại phu khám một cái.

Giữ tâm tình bất an, một đêm này ngủ đến cực không an ổn, đảo mắt trời đã sáng, vẫn luôn bận rộn đến sau giờ ngọ. Buổi chiều còn phải đến chỗ Tam điện hạ để xoa bóp, cho nên thừa dịp thời gian này chạy nhanh đi Thái Y Viện, vậy mà ở trên đường đụng phải Lê cô cô.

“ Gấp gáp như vậy, làm sao vậy?” Này thật đúng là không khéo, thẳng tắp mà đụng phải Lê cô cô, làm hại nàng lại đau một phen.

“Ta không thoải mái, muốn đi Thái Y Viện.” Nàng đáp.

Lê Nguyệt không khỏi hỏi: “Chỗ nào không thoải mái, là đau đầu hay là bị thương?”

“Không…… Không phải, là trên người sưng lên.” Diệp Hiểu cũng không giấu giếm, trực tiếp liền chỉ cho nàng xem.

Lê Nguyệt vừa nghe biểu tình căng thẳng, vội bắt lấy nàng tới chỗ ở của mình, nhìn xung quanh không có ai, liếc nhìn nàng trái phải một, thấp giọng trách mắng: “Cái gì sưng lên, nói bậy gì đó?”



Lê Nguyệt là người thông minh, Diệp Hiểu vừa nói ra nàng liền biết là chuyện gì xảy ra, thần kinh não đều dựng lên. Cô nương này, đó là dấu hiệu dậy thì của nữ tử, này mà đi Thái Y Viện, liền chết. Đã thế nha đầu này còn làm như trên người mình thật sự có cái gì sưng lên, này thật là cái muốn mất mạng mà.

Diệp Hiểu mở to hai mắt nhìn Lê cô cô đang tức giận. Nàng không rõ nàng vì cái gì cô cô lại phản ứng thế này, nàng hoảng sợ, nhu nhu nói: “Không tin ta cho ngươi xem.” Nói xong liền đem quần áo của mình kéo lên, hành động này khiến Lê Nguyệt như biến thành người gỗ, đứng hình.

“Được rồi, mau buông quần áo, thế này thì thể thống gì nữa.” Lê Nguyệt gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi, cô nương ngu ngốc này thế mà vẫn mở to mắt vô tội nhìn nàng.

Lê Nguyệt suy nghĩ, trước mắt có phải hay không nên nói cho nàng biết nàng là nữ tử?

“Hiểu Hiểu, ngươi xem, cô cô nơi này……” Lê nguyệt chỉ vào

chính mình.

*** Editor: mmeie

Diệp Hiểu nhìn thoáng qua Lê Nguyệt, lập tức đem ánh mắt xoay ra ngoài, nói: “Nương nói qua, không thể nhìn thẳng nơi này của nữ tử, đó là đại bất kính. Tuy rằng nói ngài là cô cô, nhưng Diệp Hiểu cũng không thể vượt qua lễ.”

Lúc này lại cùng nàng nói đến lễ giáo? Lê Nguyệt không khỏi tức giận, nói: “Ngươi vừa rồi ở trước mặt ta vén quần áo lên, đó chính là lễ phép?”

Diệp Hiểu nghẹn lời, ậm ừ không nói.

Lê Nguyệt ngữ khí bình tĩnh lại, nói: “Nếu ngươi biết đây là đặc điểm của nữ tử, vậy ngươi hiện tại đau là……”

“Bởi vì ta bị bệnh.” Diệp Hiểu nói.

Lê Nguyệt sửng sốt, cảm thấy không được từ bỏ, bắt lấy tay nàng ấn hướng chính mình, nói: “Có hay không cảm giác được bất đồng? Hoặc là ngươi hẳn là ngẫm lại, vì cái gì sẽ bất đồng, lại vì cái gì cùng cô cô ta có điểm tương tự?”

Lê Nguyệt cảm thấy lời nàng nói rất rõ ràng, lại nghe Diệp Hiểu nói: “Đúng vậy, bởi vì thân thể sưng lên sao.”

Lê Nguyệt cảm thấy nhụt chí, chỉ sợ nếu nói nàng là cô nương, nàng cũng sẽ không cho rằng đó là thật sự, lỡ quay đầu lại nha đầu ngốc này lại đi tìm người hỏi, kia cũng đủ làm nàng đau đầu. Thoạt nhìn, việc Diệp Hiểu biết chính mình là nữ nhi hẳn vẫn còn sớm,vẫn là trước mắt phải nói nàng che giấu.

“ Ngươi cái này sưng lên, cô cô lén lút nói cho ngươi, tình trạng này của ngươi, nương ngươi cùng ta nói qua rồi: là bệnh di truyền, cha ngươi cùng ca ngươi trên người cũng là như thế này. Vì cùng người khác có chút bất đồng, vậy nên ngươi không thể để cho người khác biết ngươi có cái bệnh kín này, nếu không chính là to chuyện, ngàn vạn lần không thể đi Thái Y Viện.” Lê nguyệt thở dài, dùng lý do này để lừa dối đúng là đau đầu. Nàng dừng một chút, nhìn nhìn bốn phía, làm bộ dáng cẩn thận, lại nói, “Cô cô cùng ngươi nói, trong cung có cái quy củ, nếu là thân hình thể trạng quái dị là không thể tiến cung, nếu sau khi vào cung bị phát hiện, sẽ bị coi là tội khi quân, đến lúc đó có thể là bị chém đầu."

Bất quá lúc này Diệp Hiểu lại rất thông minh, nói: “ Con hiểu rồi a, giống việc con hay ra máu, nương nói đó là bệnh kín trên người không thể để người khác biết .”

Nha đầu này nói chính là đến kỳ kinh nguyệt đi, Lê Nguyệt cười khổ, vậy mà Diệp mẫu cũng cùng nàng dùng chiêu này lừa lừa cái nha đầu này.

“Chính là, trong cung này quy củ cũng bất cận nhân tình, nếu là người khác được bệnh tật huỷ hoại thân thể, kia cũng muốn chém đầu sao?” Diệp Hiểu nghiêng đầu hỏi.

Lê Nguyệt cảm giác yết hầu có chút khô khốc, chính mình nghĩ đây là lý do hoàn hảo vậy mà mới một chút đã bị nàng vạch ra. Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Nếu là bệnh tự nhiên càng không thể lưu tại trong cung, kia trong cung nhưng đều là các quý nhân địa vị không thấp. Sợ truyền phải cho người khác, cho nên liền tính là bởi vì nhiễm bệnh tạo thành thân thể tàn khuyết linh tinh, kia càng là muốn xử tử.”

“Đã biết, con đây đau quá làm sao bây giờ?” Diệp Hiểu thè lưỡi, sờ sờ cổ mình, nghĩ: may mắn vừa rồi không đi Thái Y Viện. Bất quá, đối nàng mà nói, đau mới là chính sự.



Lê Nguyệt a một tiếng, nghĩ nghĩ, nói: “Không quan trọng, một đoạn thời gian sau tự động liền không đau. Chỉ là, nếu là sưng càng lúc càng to thì phải lấy dây lưng quấn lại mới được, bằng không người ta nhìn ra, liền không biết giải thích.”

*** Editor: mmei

Diệp Hiểu ngẫm lại cũng đúng, cả ngày đi đến chỗ Tam hoàng tử xoa bóp, thân mình lại dán đến gần, vạn nhất thật bị nhìn ra cái gì... Nàng vội vàng gật đầu, tiếp theo liền hỏi Lê cô cô dây cột, lại dặn dò vài câu, mới an tâm rời đi.

Lê Nguyệt nhìn nàng bóng dáng, người dựa ở cạnh cửa nhưng trong lòng không quá dễ chịu. Cái cớ này vậy mà cô nương ngốc kia cư nhiên còn tin là thật, làm nàng cảm thấy vô lực. Còn có, đang là cô nương êm đẹp lại phải lấy dây buộc thân mình, đến tột cùng sẽ đối nàng tạo thành thương tổn thế nào đây?

Diệp Hiểu đúng giờ tới Cảnh Nhân Cung, Quý Hoàn Hiên đã ở trong phòng chờ nàng

“Trước xoa bóp đi.” Quý Hoàn Hiên cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y, nằm ở trên giường. Diệp Hiểu ngồi vào bên cạnh hắn, bắt đầu xoa bóp.

“ Buổi tối hôm qua, ngươi làm gì vậy?” Quý Hoàn Hiên không chút để ý nói, nhưng thật ra lại làm Diệp Hiểu cả kinh.

Diệp Hiểu trong lòng kỳ thật vẫn là có chút khẩn trương, chuyện ngày hôm qua ở Ánh Nguyệt Các, Tam điện hạ đến tột cùng sắm vai gì trong đó, nàng vẫn không cơ cách nào xác định. Hiện tại, Tam điện hạ như vậy hỏi, làm nàng có chút bất ổn lên.

“Nô tài…… Hẹn hò……”

Quý Hoàn Hiên không có nhìn nàng, cũng biết lúc này nàng nhất định là tròng mắt loạn phiêu, vắt óc tìm lý do, quả nhiên là tìm cái cớ như vậy.

“Hỉ Linh kia, hôm qua đã bị xử tội.” Quý Hoàn Hiên nói xong liền cảm thấy người đang xoa bóp đột nhiên dừng lại.

Quý Hoàn Hiên dự đoán được nàng sẽ có phản ứng này, tiếp tục nói tiếp: “Trên tay nàng lục soát có đèn hoa sen, đó là cấm kỵ.”

Diệp Hiểu cảm giác yết hầu có chút phát đau, nàng thế nhưng gián tiếp hại chết Hỉ Linh.

“Cũng chỉ có một mình nàng sao?” Diệp Hiểu hốc mắt có chút ướt át, cũng may Quý Hoàn Hiên ghé vào trên giường, nhìn không thấy bộ dáng của nàng

“Như thế nào, hay là ngươi hy vọng việc này liên quan đến ngươi sao?” Quý Hoàn Hiên nói rất bình đạm, nhưng đủ để cho Diệp Hiểu chấn động trái tim. Hắn nói chuyện này, rõ ràng là đã biết nàng có tham dự.

Diệp Hiểu đoán, Tam điện hạ nhất định tham dự chuyện này, bằng không sẽ không biết chuyện này từ đầu đến cuối. Chính là, nếu là hắn muốn giết mình, vì sao lại muốn ở trước mặt hoàng thượng cứu nàng a? Lẽ nào bởi vì khi đó trên người nàng đã không có đèn hoa sen, cái gọi là chứng cứ không đủ vậy nên liền cứu nàng, làm nàng đối với hắn không có phòng bị, đến lúc đó lại thiết kế bẫy hại nàng. Diệp Hiểu tức khắc đối Quý Hoàn Hiên sinh ra một cổ cảnh giác, lực độ xoa bóp cũng bởi vì tâm tình của nàng mà không đều.

Quý Hoàn Hiên cảm nhận được nàng thủ hạ “Không lưu tình”, chỉ là hơi hơi nhíu mày, không nói gì thêm. Hắn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ngươi nhặt một cái mệnh, sau này phải cẩn thận, ta không muốn sau này không có ai giúp ta xoa bóp.”

Diệp Hiểu không rõ hắn nói như vậy là vì mục đích gì, hắn không phải người thiết kế cái bẫy muốn nàng chết sao?

Hiện tại, tiểu thái giám này xác thật không thể chết được. Trên người nàng có một ít bí mật về Khang quý phi, mặc kệ thế nào, hắn phải từ trên người nàng biết được chuyện đó. Bất quá, trừ bỏ nguyên nhân này, hắn tựa hồ cũng có chút không muốn Diệp Đào chết, giống như có gì đó nói với hắn, làm hắn không tự chủ được mà muốn giúp nàng. Nhớ rõ đêm qua, hắn lại trái với nguyên tắc của mình, xong việc chính mình cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Diệp Hiểu ừ một tiếng, ngón tay ấn đi chuyển đến vai hắn như vậy ấn xuống, làm hắn cảm giác thực thoải mái. Tay nàng thực mềm, cảm giác cùng Trương Húc thật sự không giống nhau, cùng những thái y càng không giống nhau.

Diệp Hiểu trong lòng có một chút cân nhắc. Mặc kệ Tam điện hạ nói lời này mục đích là cái gì, nhưng có một việc nàng cần thiết phải chuẩn bị, đó chính là mau chóng tìm ra biện pháp để người ta không thể hại nàng.

*** Editor: mmeie

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Thượng Mê Luyến "tiểu Thái Giám"

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook