Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 203: Thợ săn yêu thú

Tả Tự Bản

07/04/2013

Mấy ngày sau Tiểu Bàn được Hỏa Long đạo nhân kêu gặp. Hai người ở trong phòng gặp mặt, Tiểu Bàn vừa định hành lễ, Hỏa Long đạo nhân lại phất tay ý bảo không cần, sau đó trực tiếp cho hắn ngồi xuống.

Tiếp theo Hỏa Long đạo nhân liền ngắn gọn nói: “Tiểu Bàn tử à, lần này tìm ngươi, chính là muốn nói cho ngươi biết, về kết quả xử lí việc ngươi đánh chết ba tên Kim Cương!”

“A!” Tiểu Bàn vừa nghe lập tức cười cười nói: “Ngài nói, đệ tử nghe đây! Hắc hắc, giam đệ tử vài năm? Tùy tiện! Đệ tử không quan tâm!”

Nghe thấy lời ấy của Tiểu Bàn, Hỏa Long đạo nhân cười khổ một tiếng. Sau đó nói: “Sự tình có một ít biến hóa. Cho nên chúng ta không có ý định giam ngươi. ”

“Ân?” Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, nhất thời chấn động nói: “Uy uy, ngài không phải thật nghe lời Đại Nhị tiên sinh, trực tiếp phế đệ tử đi?”

“Đương nhiên không phải. ” Hỏa Long đạo nhân lập tức lắc đầu nói: “Ta cam đoan với Hồng sư huynh bảo hộ ngươi chu đáo, làm sao có thể phế ngươi đi. ”

Tiểu bàn nghe xong lời này, mới yên lòng. Lập tức liền cười nói: “Hắc hắc, chỉ cần không phế ta đi. Những thứ trừng phạt khác ta đều nhận vậy! Có cái gì không được”

“Hắc hắc, đúng vậy a, kỳ thật cũng thực không có gì lớn!” Hỏa Long đạo nhân bỗng nhiên có chút xấu hổ cười nói.

Tiểu Bàn thông minh lanh lợi như vậy, vừa nhìn thần sắc của hắn liền biết có chút không đúng, vội vàng truy vấn: “Chưởng viện đại nhân, rốt cuộc là cái trừng phạt gì?”

“Kỳ thật cũng không có gì, muốn cho ngươi đi Đông Hải tu luyện một đoạn thời gian thôi!” Hỏa Long đạo nhân xoa xoa tay nói.

Nhưng mà Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, lại nhất thời chấn động nói: “A? Đông Hải? Chẳng lẽ là để cho ta đi làm thợ săn yêu thú?”

“Hắc hắc, đúng là như thế!” Hỏa Long đạo nhân có chút lúng túng nói.

“Trời ạ, chưởng viện đại nhân ngài không biết đó là cái địa phương gì sao? Được xưng là tu sĩ mộ địa Đông Hải đảo, đám người đi vào đó, có thể còn sống sót trở về không đến ba thành. ” Tiểu Bàn không chịu nổi có chút căm tức nói: “Đây rõ ràng chính là để cho ta đi chịu chết a. ”

Thì ra về phía Đông Thương Mang sơn khoảng trăm vạn dặm là một mảng biển khơi mênh mông bát ngát, bị người gọi là Đông Hải. Trong đông hải có rất nhiều Thủy Hệ yêu thú sinh hoạt, số lượng đông đúc, khó có thể đếm được, hơn nữa trong đó lục cấp thất cấp đều có, thậm chí có cả cao giai yêu thú có thể huyễn hóa thành hình người.

Mấy con có tu vi cao thâm, cư ngụ tại những hòn đảo sâu trong Đông Hải, bình thường khó có thể nhìn thấy. Nhưng lại nắm chắc nhìn thấy trung cấp yêu thú khổng lồ sinh hoạt tại mấy trăm vạn tòa đảo lớn nhỏ trên Đông Hải. Những đảo này gần Thương Mang sơn, đám yêu thú có thể dễ dàng vượt biển đi tới.

Bởi vì năng lực sinh sản của yêu thú quả thực quá kinh người, hơn nữa chúng nó sức ăn cũng lớn, cho nên số lượng ở khắp cả Đông Hải, cũng khó khăn tìm được thực vật.

Trung cấp cùng cấp thấp yêu thú không có trí tuệ gì. Khi đói khát thúc giục, chúng nó thấy gì ăn cái đó, thường thường cũng sẽ xuống tay với các yêu thú khác, như vậy liền dễ dàng sinh ra nội chiến kịch liệt.

Mà đám yêu thú cao giai ở chỗ sâu trong Đông Hải, lại cũng không nguyện ý nhìn thấy con dân của mình tàn sát lẫn nhau. Cho nên cứ một khoảng thời gian, bọn chúng liền hiện ra, dẫn dắt một lượng trung cấp cùng cấp thấp yêu thú hướng Thương Mang sơn tiến lên, đem vật trên đường làm thịt hết thảy.

Kể từ đó, các tu sĩ Thương Mang sơn bắt đầu gặp tai họa, bất kể là sơn môn bọn hắn có chắc chắn hay không, thực lực có mạnh hơn nữa, cũng khó mà ngăn trở công kích giống như thủy triều của bọn yêu thú. Cho nên lúc thú triều này mới bắt đầu, có rất nhiều môn phái đều bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả một vài danh môn đại phái truyền thừa mấy ngàn năm.

Đương nhiên các tu sĩ cũng không phải ngu ngốc, sau khi nếm trải qua vài lần, bọn hắn nghĩ ra một cái biện pháp, đó là ngay phía trước thú triều, giết các yêu thú cấp thấp bốn phía, chỉ cần cam đoan duy trì số lượng chúng ở Đông Hải có thể thỏa mãn nhu cầu thức ăn, chúng nó liền không hình thành thú triều.

Bất quá muốn giết chết nhiều yêu thú như vậy. chỉ dựa vào một môn phái hiển nhiên không thể thực hiện, vì thế toàn bộ môn phái tu chân Thương Mang sơn, chính tà song phương, đều liên hợp lại, phái ra một đám đệ tử, tạo thành một tổ chức có tên là Đông Hải liên minh, đặc biệt phụ trách liệp sát yêu thú, mà các đệ tử được phái đến liền được xưng là thợ săn yêu thú.

Những thợ săn yêu thú này hằng năm đều phải đánh chết lượng lớn yêu thú để hoàn thành nhiệm vụ, mà ở trong quá trình này. Hiển nhiên là không tránh được thương vong. Nhất là Đông Hải yêu thú, chủng loại nhiều đến mấy chục vạn, kết bè kết đội ở trên các đảo nhỏ. Muốn giết hết chúng nó, không trả giá nhất định hiển nhiên là không thể. Cho nên thợ săn yêu thú trong bốn năm nhiệm kỳ bên trong thường có khả năng rất lớn gặp nguy hiểm. Có thể còn sống hoàn thành ba năm nhiệm kỳ, bất quá ước chừng ba thành. Bảy thành tu sĩ đều chết trận ở Đông Hải.



Cho nên, bình thường tu sĩ nhắc tới thợ săn yêu thú Đông Hải đều biến sắc, thật sự là quá nguy hiểm. Căn bản sẽ không có người nào nguyện ý đi. Thế cho nên mỗi mười năm một lần, những người được phái đi, đều được thông qua rút thăm mới có thể quyết định người được chọn.

Bất quá Tiểu Bàn nhwos rõ, lần rút thăm trước vừa mới năm ngoái, lúc ấy mình và Thủy Tĩnh bế quan song tu, hẳn là đã tránh được một kiếp, thế nào còn cho mình đi a?

Nghĩ vậy Tiểu bàn không nhịn nổi kỳ quái nói: “Chưởng viện đại nhân, rút thăm đã qua, đệ tử như thế nào lại đi a?”

“Khụ khụ.” Hỏa Long đạo nhân ho khan hai tiếng, sau đó cười khổ nói: “Ngươi đây không phải là tình huống đặc thù sao? Ai kêu ngươi đem tam đại Kim Cương đều giết hết đây? Đại Nhị tiên sinh chết sống muốn phế ngươi, ta đây cũng không phải là bị buộc bất đắc dĩ sao? Đi Đông Hải, chung quy so với phế ngươi có phải là hơn không?”

“Đệ tử không đi đâu?” Tiểu Bàn lập tức không vui nói.

“Vậy nếu không ta phế ngươi đi?” Hỏa Long đạo nhân lập tức bất mãn nói.

“Miễn miễn.” Tiểu Bàn vội vang khoát tay nói, nếu phế hắn đi, cái này thật đúng là không bằng chết đi. Sau đó hắn bỗng nhiên kỳ quái nói: “Chưởng viện, ngài không phải nói giam ta mười năm sao? Vì sao đột nhiên lại đổi chú ý rồi?”

“Ai, ngươi đây không thể oán ta được!” Hỏa Long đạo nhân cười khổ nói. “Ta cùng Đại Nhị tiên sinh vì chuyện của ngươi không biết tranh luận bao nhiêu, mấy ngày này ồn ào ta đau cả đầu, nhưng là bất kể nói thế nào cùng bọn hắn, hai tên kia sống chết không chấp nhận. Làm cho ta không có biện pháp, liền nhường cho sư tỷ của ta, cũng chính là sư phụ Thủy Tĩnh giải quyết việc này. Ta tưởng rằng sư tỷ sẽ trên thể diện Thủy Tĩnh, liền xử lí ngươi nhẹ nhàng. Thế nhưng nàng cho ngươi đi Đông Hải! Ta nói, ngươi có phải hay không đắc tội với nàng a?”

“Không có a, ta đều chưa thấy qua người.” Tiểu Bàn không chịu nổi ấm ức nói.

“Đó chính là ngươi đắc tội Thủy Tĩnh.” Hỏa Long đạo nhân khẳng định nói.

“Không có khả năng, chúng ta vừa mới bế quan song tu ba năm, ta không hỗ trợ, nàng có thể đột phá Trúc Cơ trung kỳ sao?” Tiểu Bàn ủy khuất nói: “Chuyện này cũng là đắc tội a?”

“Ta kháo, ngươi tên mập chết tiệt này này, đã có Tử Dung nhà ta, còn dây dưa với Thủy Tĩnh, ta còn muốn đánh chết ngươi chứ đừng nói là sư tỷ ta luôn bênh vực người mình.” Hỏa Long đạo nhân nhịn không được mắng: “Được rồi. Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, chuyện tình ngươi đi Đông Hải đã quyết định, bất quá vẫn còn giảm nhẹ cho người, ngươi dù sao cũng là quân bổ xung, không phải quân chính thức, cho nên chỉ cần ở nơi kia đến hết năm là được!”

“Hết năm?” Tiểu Bàn lập tức ai oán nói: “Trời ạ, đệ tử còn có thể sống trở về sao?”

“Nếu đi hết thời gian sẽ chết bảy thành, còn đến hết năm này cơ hội sống sót cũng phải được năm thành, dù sao cũng năm mươi năm mươi, cũng chính là bởi vì cái này, ta mới cùng Đại Nhị tiên sinh đạt tới ý kiến nhất trí, tóm lại một câu, ngươi đồng ý cũng phải đi, không đồng ý cũng phải đi!” Hỏa Long đạo nhân nhún nhún vai nói: “ Đây là con đường cuối cùng! Ngươi có đáp ứng hay không đây?”

“Nếu đệ tử không đáp ứng thì thế nào?” Tiểu Bàn yếu ớt nói.

“Bị phế sạch!” Hỏa Long đạo nhân biểu tình không đổi nói.

“Chuyện này đúng là không có lựa chọn khác sao?” Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói.

“Không sai!” Hỏa Long đạo nhân gật gật đầu, sau đó thở dài một hơi nói: “Ai, ngươi cũng đừng nản lòng, Đông Hải cố nhiên nguy hiểm, nhưng cơ hội cũng lớn. Nơi đó sản vật phong phú, các loại tài nguyên tu chân so với nơi này cũng nhiều hơn. Hơn nữa tranh đấu là biện pháp tăng cường thực lực tốt nhất. Cho nên ngươi đi vậy cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nói không chừng năm sau ngươi trở về, ngược lại thực lực tăng nhiều. Cái này chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao?” (Tiểu Mùi - mười tám năm sau lại là anh hùng :110:)

“Ta đúng là chôn xương nơi đất khách, khiến cho Đại Nhị tiên sinh nhất cử lưỡng tiện!” Tiểu Bàn ai oán nói.

Trên thực tế Tiểu Bàn cực kỳ không muốn đi cái loại địa phương nguy hiểm này. Dù sao hắn không thiếu tiền. Bảo vật trong bổn mạng không gian cũng đủ cho hắn tu luyện vẫn dư dả, thật sự không đáng mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đi liều mạng! Hắn cũng sẽ không thực cho mình là Bất Tử Chi Thân, Sở Hướng Vô Địch. Đừng nói Trúc Cơ tu sĩ, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng bỏ mạng ở Đông Hải, cũng không có gì ngạc nhiên. Địa phương kia, quả thực không phải là nơi tới tu luyện.

Đáng tiếc chuyện cho tới bây giờ, Hỏa Long đạo nhân cũng không có biện pháp thay đổi kết quả, dù sao đây là ý tứ của Mai Hoa Thần Nữ, hơn nữa Đại Nhị tiên sinh cũng thôi thúc. Chưởng viện hắn cũng khó làm, cho nên sau khi nghe thấy Tiểu Bàn oán giận, hắn cũng có chút không kiên nhẫn, . trực tiếp vung tay áo đuổi hắn đi.

. . . . . . . . . .

Rất nhanh, người Huyền Thiên biệt viện cũng biết tin tức Tiểu Bàn bị đưa tới Đông Hải làm thợ săn yêu thí. Có cao hứng, có bi sầu. Cũng có tâm tư phức tạp.



Đại Nhị tiên sinh không hoài nghi người nào cũng vui sướng khi người gặp họa. Mà người cũ của Huyền Thiên biệt viện lại đồng tình với Tiểu Bàn. Hàn Ngọc Phượng sau khi nghe tin tức, nhất thời nước mắt rơi như mưa. Hầu Tử cũng chạy tới tìm Tiểu Bàn, cứ đòi phải cùng hắn đi Đông Hải. Hàn Ngọc Phượng nghe vậy, nhãn tình cũng sáng lên. Lập tức cũng tranh cãi ầm ĩ lên muốn đi.

Tiểu Bàn đâu dễ dàng cho bọn hắn đi mạo hiểm a?Đành phải tận lực khuyên bảo, nói cái gì nơi Đông Hải nguy hiểm, dưới Trúc Cơ tu sĩ đi là muốn chết, nếu không thì cũng là gánh nặng.

Hầu Tử cùng Hàn Ngọc Phượng nghe vậy, nhất thời liền không nói được gì. Chết bọn hắn không sợ, nhưng là gánh nặng cho Tiểu Bàn, bọn hắn tuyệt không mong muốn. Cho nên rơi vào đường cùng, bọn hắn cuối cùng nghe theo lời Tiểu Bàn. Quyết đinh ở lại Huyền Thiên biệt viện khổ tu, khi đến Trúc Cơ, lại đi tìm Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn nghe xong trong lòng tự nhiên cảm động không thôi, miệng đáp ứng, lại tặng hai người một số lớn lễ vật. Trong đó chính là hạt sen Ngũ Hành thanh tịnh liên. Bất quá Tiểu Bàn cuối cùng dặn dò bọn hắn. Dưới Trúc Cơ dùng hẳn phải chết, cho nên nhất định phải ăn sau khi đạt Trúc Cơ. Hai người vội vàng đáp ứng.

Ngay lúc Tiểu Bàn làm yên lòng hai người, Thủy Tĩnh bỗng nhiên lại tìm tới tận cửa ngắn gọn nói muốn cùng Tiểu Bàn một tâm sự riêng.

Hàn Ngọc Phượng cùng Hầu Tử đều cực kỳ hiểu biết, rối rít rời khỏi, tặng cho hai người một cái không gian riêng.

Đợi cho đến lúc trong phòng chỉ có Thủy Tĩnh cùng Tiểu Bàn, Thủy Tĩnh hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát nói: “Tống sư huynh tiểu muội muốn cùng với huynh đi Đông Hải!”

Tiểu Bàn nghe vậy, vốn là trong lòng vui vẻ, nhưng lại rất nhanh liền cười khổ nói: “Nàng đừng nói giỡn, điều này sao có thể?”

“Như thế nào không thế?” Thủy Tĩnh hờn giận nói: “Chẳng lẽ sư huynh không tin Thủy Tĩnh thành tín sao?”

“Không không ta không phải ý này!”Tiểu Bàn vội vàng giải thích: “Ta là nói, nàng mang theo Huyền Thiên Quy giáp cùng Đại Thế Kim Tiễn hai kiện thông linh chí bảo, nhưng là bảo bối của Huyền Thiên Biệt Viện, nàng cho là Hỏa Long đạo nhân cùng Đại Nhị tiên sinh sẽ cho nàng mang chúng theo đến Đông Hải kía? Vạn nhất đánh mất làm sao bây giờ?”

“Ta có thể để chúng nó trong phái!” Thủy Tĩnh vội vàng nói.

“Đừng nói lời ngu ngốc!” Tiểu Bàn lập tức cười khổ nói: “Hai kiện đồ vật kia đối với nàng luôn luôn trợ giúp rất lớn, không có chúng nó phụ trợ, nàng không có khả năng đoán được hết thảy hành động đối phương trong lúc đối chiến. Đúng hay không?”

“Huynh đã nhìn ra?”Thủy Tĩnh có chút ngoài ý muốn nói.

““Ha ha, ta cũng không ngốc, thoáng cái là biết. Lấy thực lực của nàng, dựa vào chính mình, đâu có thể nào tính kế chuẩn như vậy a? Nếu dễ dáng đoán đúng huyền diệu như vậy, chỉ sợ nàng đã là thiên hạ vô địch. ” Tiểu Bàn cười nói.

“Trái lại, huynh rõ ràng là tham khảo thực lực sư phó ta lúc còn trẻ, mới cho ra loại kết quả này đúng hay không?” Thủy Tĩnh lại bỗng nhiêm cười nói.

“Ha ha, không sai, ta xem trong môn phái ghi lại về nội môn Đại Bỉ khóa trước, hơn nữa chú ý lệnh sư một chút. Phát hiện thời gian còn trẻ tuy rằng người cũng rất lợi hại, tuy nhiên không có khoa trương đến trình độ của nàng, ít nhất người khi đó, nếu muốn thắng cường địch, đều phải bỏ ra sức lực một phen, lại thêm mưu kế mới được, không sánh bằng nàng tiểu sái như ý. ” Tiểu Bàn cười nói: “Cho nên ta liền đoán, người sở dĩ không bằng nàng, kỳ thật không phải bởi không có thiên phú, mà bởi vì không có hai kiện pháo bảo phụ trợ tính toán, đúng hay không?”

“Coi như huynh đoán đúng rồi!” Thủy Tĩnh lập tức nói: “Ta thừa nhận, không có linh bảo phụ trợ, ta chỉ có thể ở thời gian đối chiến suy diễn động tác kế tiếp đối phương, về phần pháp bảo đối phương, nhược điểm công pháp. Cùng với tình huống khác liền vô lực suy diễn. Bất quá, dù có như thế, huynh cũng không thể coi thường Thủy Tĩnh a! Người ta ít nhất có thể trước trận chiến giúp huynh suy tính lành dữ!”

“Hay là thôi đi!”Tiểu Bàn đưa tay bắt lấy vai Thủy Tĩnh, sau đó nghiêm nghị nói: “Thủy Tĩnh sư muội, thật sự không phải ta xem thường nàng, mà là thật sự không muốn nàng đi mạo hiểm! Chuyện lần này ta gây ra, tự nhiên phải tự mình gánh lấy, nếu nàng thay ta mang vạ, Tống Chung ta làm sao được coi là một nam nhân đỉnh thiên lập địa đây?”

“Tống huynh!” Thủy Tĩnh nghe vậy trong ánh mắt lệ quang lóe ra.

Hai người lập tức nhìn nhau không nói gì, cuối cùng hai mặt càng ngày càng gần nhau, thẳng đến khi đôi môi chạm vào nhau, sau đó lưỡi hai người lập tức quấn lấy nhau. Tiếp theo, hai người liền cảm thấy oanh một tiếng, tâm thần chấn động lâm vào một cái cảnh giới huyền diệu đến cực điểm, khi thì xám xịt một mảnh Hỗn Độn, khi thì Kính Hoa Thủy Nguyệt ( trăng hoa trong nước), huyền diệu khó lường, tóm lại là trạng thái thần niệm song tu hoàn toàn mới.

Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?t=70788)

Tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?t=74702)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Độn Lôi Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook