Hỗn Loạn Chiến Thần

Chương 66: Địa đạo.

Chàng Phá Nam Tường

16/04/2013



Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên bắt đầu lắc lư, Hàn Tiến xuyên qua bánh xe nhìn lại xung quanh, đoàn xe đã rẽ vào một con đường nhỏ, phía cuối con đường là một gò núi cũng không nhỏ, phía dưới gò núi còn có một thôn trấn nhỏ trơ trọi, chỉ có vài hộ gia đình nhưng khôngcó một hộ nào đốt đèn, tràn ngập tử khí trầm lặng.

Đội xe trực tiếp xuyên qua thôn trấn, đi tới phía dưới gò núi mười mấy hộ vệ nhảy xuống mang theo đống hàng hóa xuống, trong một tiếng ầm ầm mơ hồ, một cái động khẩu cao khoảng ba thước chiều rộng hơn hai thước xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong động còn có mười mấy kỵ sĩ, bọn họ cùng người của thương đội hẳn là rất quen thuộc, không lo lắng ai tránh qua một bên, phất tay ý bảo đội xe nhanh đi vào.

Lúc cửa đá mật động ầm ầm đóng lại, đội xe đã đi vào một cái thông đạo, bởi vì cả xe quá nặng, lúc đầu là ngựa tự kéo xe đi, sau khi tiến vào thông đạo mấy con ngựa bắt đầu loạn lên, may mà mỗi một chiếc xe đều có một xa phu thành thục, không chế được tiết tấu cả đội xe.

Đại khái đi hơn một ngàn thước, tốc độ đội xe dần chậm lại, phía trước có một cái quảng trường không nhỏ, quảng trường còn có một mảnh doanh địa, gió bắc lạnh giá bị mặt đất ở phía trên che lại, nơi này vô cùng ấm áp, mấy chiến sĩ mặc chiến giáp màu bạc phát sáng ngồi ở trước cửa doanh địa, không biết đang nói cái gì, trong doanh địa thỉnh thoảng còn có thân ảnh mấy nữ nhân đi qua, xem bộ dáng thì toàn doanh địa này đã tồn tại được một đoạn thời gian rất dài.

Lợi Áo Ba Đức cùng chiến sĩ trước cửa doanh địa trò chuyện vài câu, rồi lại chỉ huy đội xe tiếp tục tiến về phía trước, Hàn Tiến vẫn trốn ở phía dưới gầm xe như trước, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía, mới vừa rồi nhìn thấy mấy tên chiến sĩ ngồi xung quanh, làm cho trái tim hắn đập thình thịch, góc độ gần như song song, chỉ cần mấy tên chiến sĩ hơi tỷ mỉ một chút thì không khó để phát hiện dưới gầm xe có một bóng dáng dị thường, đáng tiếc ở nơi này thư giản đã lâu, tính cảnh giác đã biến thành một loại không cần phải có.

Bốn phía đều có dấu viết được nhân công khai thác, nơi này không phải thiên nhiên hình thành, hắn nhìn thấy công trình này có thể làm cho người ta trừng mắt mà nhìn, nếu như nói có thể thông đến Thánh Quan thành, vậy quả thực là một cái kỳ tích, thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, ai có thể có phách lực lớn như vậy?

Đường phía trước có vẻ rất âm u, ước chừng cách mỗi năm mười thước đều có một cái ma pháp đèn tỏa sáng, nhưng chỉ có thể làm cho người ta loáng thoáng nhìn thấy một vài thứ, tuyệt đối chưa thể nói tới sáng ngời.

Hộ vệ trong đội xe thấp giọng oán hận, Hàn Tiến sau khi nghe xong thì đã hiểu một vài thứ, không phải thời gian chiến tranh, thông đạo này sẽ không mở ra, thời kỳ chiến tranh cũng không dễ bị mở ra, chỉ có vào lúc tình cảnh vô cùng gian nan, nhu cầu cấp bách, nơi này mới có thể biến thành mạch máu sinh tồn của Thánh Quan thành. Đường ngầm này là một chổ khác ở cảnh nội Bái Đặc Minh, vì tránh cho việc khơi mào tranh chấp không cần thiết, quân đội Hắc Nha thành cùng Địch Phổ thành tuyệt đối không tự tiện xông vào Bái Đặc Minh, nên đường ngầm này vô cùng an toàn.

Đương nhiên, nếu như Hắc Nha thành cùng Địch Phổ thành phát hiện có một cái địa đạo như vậy, khẳng định sẽ không khách khí, vấn đề là, nếu bọn họ không xâm phạm Bái Đặc Minh biên cảnh, vậy sẽ không thể phát hiện ra.

Mỗi lần đi tới ngàn thước, ven đường liền gặp phải mấy cái ngã rẽ, tại mấy ngã rẽ này có dấu hiệu rất rõ ràng, chỉ dẫn phương hướng chính xác, trải qua một cái ngã rẽ thì không tính là gì, nhưng trước sau đi qua mười mấy cái ngã rẽ, thấy được gần trăm cái con đường, Hàn Tiến không khỏi có cảm giác khiếp sợ, cái này chẳng phải là một tòa mê cung thật lớn dưới lòng đất sao?

Địa phương u ám như thế này dễ dàng làm cho người ta buồn ngủ, nhưng hộ vệ trên chiếc xe không dám trễ nãi, người khác có thể sai, bọn họ không thể sai, nếu như đem đội xe dẫn vào ngã rẽ sai, vậy hậu quả là vô cùng nghiêm trọng, có lẽ vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới đi ra ngoài.

Lợi Áo Ba Đức thúc dục tinh thần mạnh mẽ, chui ra khỏi thùng xe ngồi ở phía sau xa phu, hắn là một người có trách nhiệm, ít nhất sẽ phụ trách đối với bản thản, buồn cười chính là, người khác chỉ biết ghen ghét, nhìn thấy hắn tài nguyên cuồn cuồn, nhưng lại không nhìn thấy nỗ lực khổ cực của hắn. Trong lúc những người khác vui đùa, hắn luôn cẩn thận tính toán mỗi một bút sinh ý được mất lúc những người khác nghỉ ngơi- hắn lúc nào cũng phải mở to hai mắt, còn có đủ loại chu toàn, xu nịnh- lừa gạt, chỉ có thể nói, mỗi một chuyến hàng đều không dễ dàng.

"Đem bầu rượu lại cho ta." Lợi Áo Ba Đức ngáp miệng nói



Hộ vệ kia đang dựa vào thùng xe ngựa căn bản không có nghe thấy lời hắn nói, Lợi Áo Ba Đức không khỏi trừng hai mắt lên. Cái này coi như là bệnh chung của nhân loại, lúc hắn hưởng thụ. Không hy vọng có người khác càng hưởng thụ hơn hắn, khi hắn bị dày vò, lại hy vọng tất cả mọi người đều bị dày vò.

Bản thân ở chỗ này mạnh mẽ lên tinh thần, vậy mà hộ vệ lại ngu như heo vậy, Lợi Áo Ba Đức bị đả kích nghiêm trọng, bề ngoài hắn cùng nội tâm hắn rất không tương xứng, thậm chí có thể nói là hoàn toàn trái ngược, Lợi Áo Ba Đức tiện tay cầm lấy một cái roi, quất xuống một cái.

Roi còn không có động, một viên hỏa cầu đột nhiên xuất hiện vì Lợi Áo Ba Đức hoàn thành tâm nguyện, chỉ là, hậu quả rất là nghiêm trọng, tên hộ vệ kia cả người bay đi, đụng vào vách động, sau đó rơi xuống, mà đầu của hắn đã biến thành một đống hỗn độn.

Lợi Áo Ba Đức ngẩn ngơ, một thân ảnh từ phía trên rơi xuống, ngồi bên cạnh hắn, Lợi Áo Ba Đức nghiên đầu nhìn lại, không khỏi phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, truyền thật xa trong thông đạo âm u.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Địch tập kích? Địch tập..."

Cả đội xe đều hô lên, loạn thành một đoàn, xa phu phía trước Lợi Áo Ba Đức phát hiện không đúng, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nhưng Lợi Áo Ba Đức cả một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn Tiến, tựa như thấy được một đầu thanh xà vậy.

Một hộ vệ từ trong góc thò đầu ra, nửa thân thể hắn trốn ở phía sau thùng xe, xuất ra trường cung chậm rữi kéo một cái, mũi tên chỉ về phía Hàn Tiến chỉ cách có hơn mười thước.

Ngay lúc tên hộ vệ sắp sửa thả ngón tay ra, trong nháy mắt, một nắm tay to lớn từ bên cạnh bay qua, đánh trúng gương mặt tên hộ vệ, tên hộ vệ kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền bị đánh bay ra ngoài, đập vào trên vách động, sau đó bắn trở về.

Một mộc nhân nhảy qua thùng xe, lăng không đánh tới, quyền thứ hai một lần nữa đánh lên trên gương mặt tên hộ vệ kia, rồi lại tiếp một quyền, cả vách động cũng rung lên, khi mộc nhân tập trong mục tiêu kế tiếp, nửa đầu của tên hộ vệ đã khảm sâu vào trong vách đông, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi từ miệng chảy ra, cổ cùng thân thể của hắn lúc này tạo thành một đường vòng cung gần 90 độ.

"Giết.." Mười mấy tên hộ vệ từ trước sau hai bên đánh tới.

Hàn Tiến cười cười, lại phóng xuất ra một mộc nhân, hai mộc nhân phân ra trước sau, chặn các công kích của các hộ vệ, Mặc dù công việc của hộ vệ có tính chất giống như lính đánh thuê, nhưng thực lực hai bên lại cách biệt nhau rõ ràng, nếu có đủ lực lượng, gia nhập một chi tiểu đội lính đánh thuê, người thu vào gia tăng mười mấy lần, thậm chí càng nhiều, Khôngcần phải nhìn sắc mặt người khác.

Hàn Tiến rất rõ ràng, đội trưởng hộ vệ có thực lực mạnh nhất kia, cũng chỉ là một kiếm sĩ cấp 5, hắn cũng tin tưởng có thể giải quyết tất cả đối thủ.

Lợi Áo Ba Đức không dám động, trên đầu, trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh, ý nghĩ của thương nhân rất linh hoạt, trong lúc đó ngay lập tức, hắn đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề, Mã Lý Áo tại sao lâu như vậy chưa chạy tới? Chẳng lẽ... tên kỵ sĩ này đã bị giết chết?? Lại liên tưởng đến việc tên trước mặt này dĩ nhiên vẫn đi theo vào động, hắn càng nahĩ càng cảm thấy đáng sợ, một loại cảm giác sởn cả tóc gáy làm cho hắn không thở nổi .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Loạn Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook