Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 87: Hư hư thực thực xuất hiện tình địch mỹ thực gia

Thủy Sâm Sâm

26/12/2020

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Lục Kiêu Kỳ cũng không biết chuyện mình bị người nguyền rủa, nhưng anh lại biết thân thể mình đang có vấn đề.

Ngồi trong hậu trường, anh có thể cảm nhận được bên trong thân thể có một sức nóng quỷ dị dâng trào lên một cách rõ ràng, dường như bên tai xuất hiện một âm thanh mê hoặc lòng người, đang nói: “Không phải anh thích em ấy sao? Vậy cứ chiếm hữu đi, em ấy sẽ nở rộ hào quang ở nơi này, nếu như bây giờ anh không làm gì, vậy em ấy sẽ giống như cảnh anh vừa nhìn thấy ban nãy, bỏ trốn khỏi lòng bàn tay của anh, biến thành của người khác.”

Lục Kiêu Kỳ rũ mí mắt xuống, con ngươi bình tĩnh nhìn Mạc Cổn Cổn.

Mặt anh không có biểu tình, ngón tay chạm vào Gấu Trúc Đoàn Nhi run lên nhè nhẹ, có vài lần suýt nữa đã nắm lấy cổ của gấu trúc.

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, anh nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra lần nữa, anh đã khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ là sâu thẳm trong con ngươi có thêm vài phần nghiêm nghị.

Năm mươi vị thí sinh ở sau khán đài, dù cho là mỹ thực gia xếp hạng thứ 2, lúc này đều trở thành bối cảnh của gấu trúc và Nguyên soái.

Mọi người nhìn thấy một màn ấm áp này, nhịn không được hú hét.

MC đã mở màn, Mạc Cổn Cổn ngồi chồm hổm trong lòng Lục Kiêu Kỳ, lấy một trái cây từ trong ba lô nhỏ ra.

Tuy nói là sân khấu ảo, nhưng một ít hành vi thực tế của gấu trúc cũng có thể sao chép lên mạng, cho nên gấu trúc đang chán đến chết tìm ba lô nhỏ của mình, ba lô nhỏ này đúng là cái nhóc dùng lúc đến trường, bên trong đựng những món hoàn toàn khác với đồ dùng của những học sinh khác, nhóc lại dùng để đựng thức ăn.

Mạc Cổn Cổn móc trái cây ra, tuy rằng trái cây không lớn, nhưng chỉ với một cái móng vuốt nhỏ của nhóc lại cầm không được.

Hai móng vuốt nhỏ bông xù xù đang cầm trái cây, Mạc Cổn Cổn liếm liếm miệng nhỏ đầy lông, cắn một tiếng răng rắc vô cùng thanh thúy.

Thậm chí những người ở trong hậu trường còn có thể mơ hồ ngửi được mùi trái cây thơm ngát.

Lúc này khán giả không nhìn thấy tình huống trong hậu trường, nhưng tâm tư vẫn đang đắm chìm trong hình ảnh ban nãy.

“Tui chỉ muốn biết, hiện tại nhóc nhỏ kia đang làm gì!”

“Lúc nãy mọi người có nghe thấy, Nguyên soái kêu Tiểu Tiểu là gì không? Vẫn không biết nhóc nhỏ kia tên gì, thẳng đến khi Nguyên soái xuất hiện.”

“Mị nhớ nè, kêu Cổn Cổn! ~ ”

“Cái tên này cực kỳ đáng yêu, vừa nghĩ đã cảm thấy thực sự hình tượng, ha ha ha. Có nhớ lúc trực tiếp không, Tiểu Tiểu cứ vui vui vẻ vẻ cuộn thành một cục lăn lộn dưới đất, tiểu thân thể tròn vo y như một quả bóng vậy! Không nghĩ tới Nguyên soái đặt tên lại thú vị như vậy!”

“Không nghĩ tới vô tình gặp được đại thần, mọi người mau đến nha, đại thần sắp biểu diễn! Không biết hôm nay đầu lưỡi của tôi có thể cuộn lại hay không đây.”

“A a a a! Là đại thần? Ha ha ha, cố lên, ủng hộ Cổn đại thần! Tôi sẽ dùng cái cổ dài 1m8 của tôi để cổ vũ cho cậu nè, đại thần a a a a! Cầu cho đại thần sẽ đoạt giải nhất, 1m8, 1m8!”

“Phụt. Vị cái cổ dài 1m8 này, sao chỗ nào cũng có mặt của anh vậy. Không phải cổ của anh đã gãy rồi sao? Sao mà gió xuân thổi lại mọc nữa rồi? Thật là.”

MC của《 Ngôi sao 》vẫn đang hăng hái đọc phần khai mạc chương trình.

Đạo diễn vẫn chú ý tới tình huống của tỷ lệ xem.

Sau khi ông biết tỷ lệ xem chương trình của bọn họ đã đột phá một tầm cao mới, cả người đều rơi vào cảm giác mừng như điên không thể tự kiềm chế.

MC: “Tiếp theo chính là thời khắc công bố thứ tự thi đấu!”

MC nâng tay lên: “Tôi tuyên bố…” Anh ta dừng một chút, thấy mọi người đều khẩn trương theo, lại nói tiếp: “Tôi thực sự tuyên bố?”

Các khán giả Ngừng thở: “… …”

MC chỉ chọc cười mọi người một chút, điều tiết bầu không khí, sau đó không nói gì thêm mà lập tức tuyên bố bắt đầu.

Tên và ảnh chụp bắt đầu chạy trên màn ảnh lớn.

Chỉ trong 20 giây đồng hồ ngắn ngủi, thứ tự thi đấu đã được xuất hiện, các khán giả duỗi cổ kiển chân nhìn xem.

“Số một sẽ thi lúc nào? Xếp thứ mấy vậy?”

Lúc màn hình chuyển động, Mạc Cổn Cổn liền ngồi thẳng dậy, tập trung lực chú ý để quan sát.

Nhóc tìm nửa ngày, cuối cùng tìm thấy tên mình ở dưới góc.

Hoàn toàn tương phản với lúc trước, trước đây nhóc toàn là người biểu diễn đầu tiên, mà lần này nhóc lại là người cuối cùng.

Mỹ thực gia đứng ở giữa, thứ tự không trước không sau.

Sau khi thấy thứ tự của Mạc Cổn Cổn, không ít người dự thi đều thở phào, cảm thấy cơ hội của mình đến rồi.

Đối với kết quả này, ý kiến của con người khá nhiều.

Ý kiến của quỷ quái lại càng nhiều hơn nữa.

“Cái quỷ gì! Sao có thể xếp cuối được chứ, thiệt lãng phí thời gian mà. Dứt khoát loại toàn bộ mấy người thi ở đằng trước đi! Tui còn phải quay về tòa nhà tui nhảy lầu để hù dọa người khác nữa đây. Tui sợ không đuổi kịp thời gian á!”

“Thi cuối cùng à. Tôi nghĩ có thể lúc ấy cổ của tôi đã biến thành dây thừng rồi.”

“Hù chết vài tên, dọa điên vài tên, tìm vài tên chết thay, diễm quỷ thải bổ vài tên, oan quỷ đi kéo vài tên, còn sót lại dứt khoát trực tiếp dùng một luồng gió độc nuốt lấy. À, quỷ nhỏ ăn thêm vài tên nữa, tôi thấy như vậy sẽ nhanh hơn ngay.”

“… … Ai cũng không phục cậu phục con.”

Nói《 Ngôi sao 》là chương trình showbiz, nhưng lại không có tập trung vào bất kỳ thí sinh nào. Có thể nói, có đủ loại thí sinh tham dự, cũng chính bởi vì này mức độ đa dạng hóa của chương trình đã đánh vỡ lẽ thường, mới khiến cho vô số người chú ý. Cái chương trình này, quả thực là chương trình đầu tiên công nhận động vật là một thí sinh chân chính. Có thể nói, về mặt sáng tạo và lớn mật, đạo diễn đã rất nỗ lực.

Là người biểu diễn cuối cùng, Mạc Cổn Cổn liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng Đại Quái Vật.

Dường như là nhóc ta đang có hứng thú với ngón tay của Đại Quái Vật, móng vuốt nhỏ không ngừng lắc lư đầu ngón tay của anh, nếu như Đại Quái Vật bóp móng vuốt một nhỏ của nhóc một cái, Mạc Cổn Cổn liền mềm mềm mại mại kêu ư ư, tiểu bộ dáng chơi xấu hài cực.

Nếu Đại Quái Vật không để ý tới nhóc, Mạc Cổn Cổn chơi một hồi liền chủ động cọ cọ.

Sau khi nhận được lực chú ý của Đại Quái Vật, liền chính nghĩa lẫm nhiên ngẩng đầu nhỏ lên.

Dù cho trước đó có vài thí sinh có ý kiến với việc động vật dự thi, nhưng khi nhìn thấy một bé dễ thương lanh lợi lại ngốc manh như vậy, biểu tình cũng không nhịn được trở nên nhu hòa, đặc biệt là lúc thấy nhóc nhỏ kia làm nũng ăn vạ chơi mấy trò khôn vặt, các thí sinh liền buồn cười.

Sau đó, lúc phóng viên phỏng vấn các thí sinh, vài thí sinh thẳng thắn, sau khi bọn họ nhìn thấy Mạc Cổn Cổn, hoàn toàn bị mị lực của nhóc hấp dẫn, hoàn toàn trở thành fan não tàn của gấu trúc, không chỉ tự mình ủng hộ, còn kêu gọi cả fan của mình ủng hộ nhóc ta nữa.

Thí sinh số 420 nói: “Nhóc ta thực sự quá đáng yêu. Tôi không có biện pháp, thấy nhóc nhỏ kia, tôi liền muốn ôm ôm ha ha ha.”

Mạc Cổn Cổn ngồi trong hậu trường nhìn mỗi một thí sinh biểu diễn, hoàn toàn không có tự giác mình cũng là thí sinh dự thi. Khi nhóc nhìn thấy tiết mục nào thú vị liền vỗ móng vuốt nhỏ, kêu to ư ư, y như đang reo hò cổ vũ vậy.

Bởi vì là trận đấu 50 người, cho nên cũng không cho mỗi thí sinh quá nhiều thời gian, chỉ mới hơn một giờ đã đến tiết mục của mỹ thực gia. Y đứng dậy vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu nhìn y.

Hình như mỹ thực gia có cảm giác, đưa mắt nhìn thử, nhịn không được cười ra tiếng.

Mỹ thực gia: “Nhóc nhỏ, tôi phải lên sân khấu.”

Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời, gật đầu thật mạnh: “Ư ư! Ư ư!”

Tiểu thân thể vặn đến vặn đi, hai móng vuốt nhỏ bông xù xù quơ quơ, dùng động tác đặc biệt để cổ vũ cho y.

Mắt mỹ thực gia lóe lên, sau đó lộ ra nở nụ cười nhẹ: “Được, tôi sẽ cố gắng. Chờ tôi trở lại sẽ mang đồ ngon cho nhóc. Có được không?”

Hai cái tai đen tròn của Mạc Cổn Cổn run lên, dùng sức gật cái mặt nhỏ tròn vo.

Mạc Cổn Cổn kêu ư ư, lúc này là giục y nhanh lên sân khấu.

Mỹ thực gia buồn cười chọt vào tai nhỏ của nhóc, lễ phép gật đầu một cái với Lục Kiêu Kỳ, sau đó liền cầm hộp lên sân khấu. Đứng trên sân khấu đặc biệt, bối cảnh đã được quay từ trước, thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt khiến người khác càng muốn thưởng thức mỹ thực đã thu hút được sự chú ý của vô số người.

Mạc Cổn Cổn rất có hảo cảm với mỹ thực gia, lúc mỹ thực gia nấu món ngon theo nhịp điệu đặc thù, Mạc Cổn Cổn xem mà không thèm chớp mắt một cái.

Lục Kiêu Kỳ giả bộ bình tĩnh, đầu ngón tay chọt vào tai của gấu trúc.

Tai Mạc Cổn Cổn run lên.

Chỉ vậy thôi sao?

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ âm trầm, cảm giác không vui nơi đáy mắt gần như muốn phá thể ra.



Anh hít sâu một hơi, tìm cách loại bỏ suy nghĩ tà ác trong đầu, lại chọc tiếp một cái nữa.

Cổn Cổn, tại sao lại nhin chằm chằm vào người khác như vậy?

Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm vào màn hình mà nước miếng chảy ròng ròng, móng vuốt nhỏ của nhóc đè ngón tay đang làm loạn xuống, bình tĩnh nhìn đồ ăn.

Ngón tay của Lục Kiêu Kỳ đã bị đẩy sang một bên, mặt có chút đen.

Cảm giác uất ức trong lòng không chỉ không biến mất, trái lại càng trở nên nồng đậm hơn, nghẹn quanh trong cổ họng không nuốt xuống được.

Lục Kiêu Kỳ chọt tiếp lần thứ ba.

Mạc Cổn Cổn lăn lông lốc một cái liền nằm bẹp xuống, rốt cục nhóc cũng chuyển mắt từ mỹ thực gia lên người người đàn ông.

Đầy mắt hoang mang, Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, “Ư ư?”

Đại Quái Vật bị sao vậy?

Lục Kiêu Kỳ tỉ mỉ quan sát nhóc con, phát hiện con ngươi của nhóc vẫn trong suốt như nước, liền không còn lời nào để nói.

Lục Kiêu Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo của nhóc nhỏ.

Mạc Cổn Cổn không hiểu ra sao, càng mê man hơn nữa.

Nhưng bụng thoải mái, nhóc liền nheo hai mắt lại, bắt đầu hưởng thụ sự phục vụ của Đại Quái Vật, thậm chí quên cả tiết mục của mỹ thực gia ra sau đầu. Xoa bóp với độ mạnh yếu vừa phải, Mạc Cổn Cổn khẽ kêu ư ư a a.

Ở trong mắt mọi người, nhóc cũng chỉ là đáng yêu.

Nhưng trong cặp mắt đen kịt của Lục Kiêu Kỳ, lại xuất hiện hai cái vòng xoáy cắn nuốt người.

Lục Kiêu Kỳ lại nghĩ tới hình ảnh được sờ sờ bụng, khẽ rầm rì của thiếu niên vô cùng có mị lực nhà anh.

Nghĩ đến đây, lỗ tai của Lục Kiêu Kỳ lặng lẽ đỏ lên.

Hô hấp của anh có chút dồn dập, bảo bối nhà anh thực sự quá chọc người đau.

Tiết mục của mỹ thực gia kết thúc, y trở lại hậu trường, nhìn thấy chính là hình ảnh chói mù mắt chó của người khác như này.

Các thí sinh khác mờ mịt nhìn trộm, đáy mắt còn chưa kịp thu lại sự kinh ngạc. Cái gọi là lãnh Tướng quân, trong âm thầm lại là một thiết hán nhu tình, hoàn toàn không ngờ tới á.

Mỹ thực gia híp mắt một cái, khóe miệng nở một nụ cười nhè nhẹ.

Sau khi y ngồi xuống, anh nhìn thẳng vào gấu trúc, ngữ khí có vài phần thoải mái và chờ mong: “Nhóc nhỏ, tôi trở lại rồi đây.”

Mạc Cổn Cổn nghe được động tĩnh, bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Cặp mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm mỹ thực gia, nhóc nhịn không được liếm cái miệng đã ướt sũng của mình.

Vẻ mặt trông mòn con mắt.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lục Kiêu Kỳ lại đen mặt, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía mỹ thực gia, nhưng ánh mắt lạnh như băng lại không hề tạo ra chút ảnh hưởng nào.

Mỹ thực gia cười khẽ gật đầu với Lục Kiêu Kỳ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiêu Kỳ chìm xuống.

Mỹ thực gia không thèm để ý đến thái độ của Lục Kiêu Kỳ, y cúi đầu, ôn nhu sờ sờ Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi: “Nhóc con?”

Mạc Cổn Cổn kêu ư ư.

Mỹ thực gia đưa toàn bộ cái hộp cho Mạc Cổn Cổn: “Cho nhóc này, mùi vị cũng tạm, nếu nhóc thích lần sau lại làm cho nhóc nữa?”

Con ngươi Mạc Cổn Cổn sáng rực, lấp lánh tựa như bầu trời đêm đầy sao.

Môi Lục Kiêu Kỳ mím thành một đường thẳng.

Mạc Cổn Cổn vô cùng yêu thích, ôm hộp gần như yêu thích không buông tay, nhóc cẩn thận ngửi ngửi, càng vui sướng hơn nữa.

Mỹ thực gia cười tủm tỉm: “Thích không.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh.

Mỹ thực gia làm như không phát hiện áp suất thấp của Lục Kiêu Kỳ, y vẫn cười ha ha: “Vậy nếm thử xem.”

Nói rồi y chuyển hướng sang Lục Kiêu Kỳ: “Nếu như chủ nhân của nhóc cho phép.”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ căng chặt mặt.

Rốt cục Mạc Cổn Cổn mới hậu tri hậu giác nhận ra hình như tâm tình của Đại Quái Vật không quá tốt, nhóc nghi ngờ nghiêng đầu.

Mạc Cổn Cổn dùng móng vuốt nhỏ túm lấy góc áo: “Ư ư?”

Gương mặt đang căng chặt của Lục Kiêu Kỳ không nhịn được, anh bình tĩnh nhìn thiếu niên không hề có cảm giác chút nào, qua một lát thở dài một tiếng.

Trong âm thanh này có xen lẫn một chút bất đắc dĩ.

Trên đầu Mạc Cổn Cổn toát ra dấu chấm hỏi, ư ư ư? Đại Quái Vật đây là làm sao vậy nha?

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ gấu trúc, nhìn nhóc không ngừng nuốt nước miếng, lại cắn răng đưa hộp cho anh, anh liền hết giận.

Hỏi thế gian tình là gì.

Viết: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Ít nhất ở trong lòng Lục Kiêu Kỳ, anh không có biện pháp cự tuyệt bất cứ thỉnh cầu gì của nhóc con, chỉ cần Cổn Cổn dùng cặp mắt ướt sũng nhìn anh, dù có là chuyện khó khăn tới cỡ nào, dù có không muốn tới cỡ nào anh cũng sẽ gật đầu.

Đại Quái Vật đồng ý.

Thoáng cái con ngươi của Mạc Cổn Cổn sáng lấp lánh, nhóc kêu ư ư mở hộp nhỏ, ló đầu nhỏ nhìn vào bên trong.

Quá đáng yêu.

Toàn bộ người trong hậu trường đều nghĩ như vậy.

Mỹ thực gia nở nụ cười dịu dàng, mỉm cười nhìn hai người đang ăn đồ ăn ảo do y làm ra.

Miệng của Mạc Cổn Cổn không lớn, nhưng tốc độ ăn lại không chậm, chỉ qua một lát, nhóc liền ăn gần hết hộp.

Bởi vì là vị ngọt, Lục Kiêu Kỳ chỉ nếm thử tượng trưng.

Mỹ thực gia cười ha hả than thở: “Xem ra, món ăn của tôi cũng coi như thành công rồi.”

Mạc Cổn Cổn lắc đầu lại gật đầu. Mới không phải coi như thành công, mà là vô cùng thành công luôn á!

Trong lúc nhóc đang ăn, a ba tám đang mang theo lửa giận lên sân khấu, hắn tức tối hít sâu một hơi, chờ đến khi hắn nổi tiếng rồi, Tướng quân thì tính cái gì, Nguyên soái lại tính cái gì!

‘A ba tám’ vẫn múa hát một bài vô cùng sôi động.

Chương trình vẫn là chương trình trước đây, nhưng hoàn toàn bất đồng chính là tâm tính của khán giả. May mắn nhờ có gấu trúc nên hắn được đứng trên sân khấu này.

Nhưng, hắn lại khi dễ gấu trúc.

Dù cho không phải là fan của gấu trúc cũng không thể nào nhìn thuận mắt cái tên khi dễ động vật nhỏ bé được.

A ba tám chọc cho nhiều người tức giận, biểu diễn có hay tới cỡ nào thì tỷ lệ ủng hộ lần này cũng cực kỳ thảm đạm.

“Ha ha, tui sẽ ủng hộ hắn ư? Tui không chui vào máy vi tính của hắn rồi hù chết hắn đã không tồi rồi! Ngồi đợi vị a, ba tám này cút đi.”

“Tuy rằng biểu diễn tạm được, nhưng ở trong giới vòng giải trí, căn bản cũng không tính là gì. Quá không chuyên nghiệp. Xem cái giọng này đều sắp phá âm, đã vậy còn bị chậm nhịp, cái thứ gì vậy, chỉ bằng năng lực này còn muốn lọt vào vòng trong, nằm mơ đi thôi.”

“Mị theo chân gấu trúc mới ủng hộ hắn, hắn khi dễ Tiểu Tiểu của chúng ta như vậy, anti! Sau này chỉ cần tên khốn này xuất hiện ở trên mạng, mị liền gặp lần nào chửi lần đó!”



Lục Kiêu Kỳ nheo mắt lại, lướt nhìn a ba tám nhảy nhót như con khỉ trên sân khấu, con ngươi dần dần tối tăm.

Mạc Cổn Cổn chép chép miệng, dùng sức cắn món ngon.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Cổn Cổn: “Đừng lo.”

Anh tùy ý quơ tay một cái, các lệ quỷ đang nhìn chằm chằm vào màn hình lập tức hiểu ý.

Con ngươi đỏ tươi của Tiểu Ôn trở nên lạnh lẽo: “Xem ra lại có một món đồ chơi thú vị, ban nãy Tướng quân đã đồng ý cho chúng ta tùy tiện chơi rồi.”

Tôn Tiểu Tuyền: “Chậc, còn chơi cái gì, làm chết cho rồi.”

Tiểu Ôn cười ha ha: “Cậu nghĩ khi dễ Cổn lão đại, Tướng quân sẽ đồng ý cho mấy người tự động thủ sao?”

Tôn Tiểu Tuyền sững sờ, không biết nói gì.

Cậu ta gãi gãi mặt, đối diện với quỷ nhỏ, nói: “Nếu không thể đánh, dứt khoát làm cho hắn trở nên xui xẻo đi. Đưa con ếch kia cho hắn, tôi cũng không tin hắn còn có thể vui vẻ nổi.”

Con ếch mà Tôn Tiểu Tuyền nói, chính là con ếch ăn ma, con ếch này vẫn đang được Trương Lan trông giữ.

Tiểu Ôn cân nhắc, nhìn về phía Trương Lan.

Trương Lan gật đầu: “Cũng không tệ.”

Thế là, tương lai xui xẻo của thí sinh a ba tám liền thoải mái được vài lệ quỷ quyết định.

Màn biểu diễn của các thí sinh kế tiếp cũng tạm ổn, không tính là kinh diễm, nhưng ai cũng có ưu điểm riêng.

Mạc Cổn Cổn một bên ăn này nọ, một bên xem biểu diễn, thời gian trôi qua vô cùng phong phú.

Mỹ thực gia ở một bên cười, thỉnh thoảng còn nói vài câu với gấu trúc, nhận được gấu trúc lắc lư đầu đáp lại.

Lục Kiêu Kỳ híp mắt, sau khi nhìn kỹ mỹ thực gia, anh im lặng.

Mỹ thực gia: “Cổn Cổn thích trúc nhỏ hả? Màu gì nha?”

Mạc Cổn Cổn đang định biểu đạt ý của mình, đạo diễn liền hào hứng đi qua, “Khụ khụ, mời thí sinh số một chuẩn bị.”

Đạo diễn nói xong, tầm mắt lại quét qua Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ vẫn chưa đáp lại, đạo diễn xem không hiểu ý tứ của anh, liền hỏi: “Xin hỏi, Nguyên soái ngài có lên sân khấu không?”

Lục Kiêu Kỳ im lặng hai giấy, “Cuối cùng tôi sẽ đưa Cổn Cổn về.”

Nói cách khác, lên là sẽ lên, nhưng sẽ không tham gia biểu diễn. Đạo diễn nghĩ thông suốt liền gật đầu.

Cái này cũng nói xuôi được, dù sao cũng là anh hùng tinh cấp, lại còn là Thượng tướng vinh dự, người kế thừa vị trí Nguyên soái, anh tham gia chương trình này nói không dễ nghe là loè thiên hạ, lợi bất cập hại, nhưng nếu anh chỉ là ôm gấu trúc trở về, cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống lúng túng này.

Anh chỉ làm chủ nhân, ủng hộ gấu trúc của mình.

Mạc Cổn Cổn bước cặp chân ngắn lên sân khấu, nhóc quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng thẳng như cây tùng ở dưới sân khấu.

Ánh mắt của Lục Kiêu Kỳ trở nên nhu hòa.

Anh khẽ gật đầu.

Tựa như được nhận một sự cổ vũ to lớn, Mạc Cổn Cổn lắc lắc cái mông nhỏ liền chạy tới trên sân khấu.

Lúc nhóc đứng ở giữa sân khấn, bối cảnh liền thay đổi, là từng mảnh từng mảnh rừng trúc xanh rờn.

Phía trước lại là một gian hàng nhỏ, bên trên có vài món đồ chơi nhỏ, có ngựa gỗ, thang trượt vân vân.

Ở chỗ dễ thấy nhất, còn để một vòng lửa.

Nhìn cái vòng lửa này, mặt Lục Kiêu Kỳ hơi đen.

Tuy nói là giả lập, nhưng cái thứ nguy hiểm như vòng lửa này nên ném sang một bên sẽ tốt hơn.

Mỹ thực gia cười lắc đầu: “Nguyên soái nuôi nhóc nhỏ kia rất tốt.”

Lục Kiêu Kỳ cũng không nói gì, thậm chí còn không phản ứng mỹ thực gia.

Mỹ thực gia cũng không thèm để ý, thậm chí tựa như không thấy được tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, y vẫn nói tiếp: “Nhóc nhỏ kia rất hiểu chuyện.”

Lục Kiêu Kỳ hừ lạnh, nhưng trong lòng lại nghĩ: Cái này còn cần nói?!

Mỹ thực gia vẫn đang khen gấu trúc, mặt Lục Kiêu Kỳ căng chặt, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Xác thực trong lòng Lục Kiêu Kỳ không quá thoải mái, đây là lần đầu gấu trúc nhà anh vô cùng thân thiết với người lạ như vậy, căn bản là chuyện này không thể xảy ra.

Mỹ thực gia cười ha ha: “Bất quá, xin thứ cho tôi nói thẳng, ngài cũng không thích hợp với gấu trúc.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại, màu đỏ tươi nơi đáy mắt lóe lên rồi biến mất.

Mỹ thực gia sửng sốt, sau đó nói: “Nguyên soái, con mắt của ngài…”

Lục Kiêu Kỳ liếc mắt, tầm mắt bén nhọn giống như nhìn chết người.

Biểu tình của mỹ thực gia liền trở nên nghiêm túc, y bình tĩnh nhìn Lục Kiêu Kỳ: “Xin ngài buông tha cho nhóc ấy, tôi nghĩ thân thể của ngài có chút không thích hợp, rất có thể ngài sẽ thương tổn nhóc ấy.”

Thoáng chốc khí áp của Lục Kiêu Kỳ tràn ngập ra đến.

Lục Kiêu Kỳ: “Xin, ngậm miệng.”

Mỹ thực gia cũng không sợ anh, thậm chí còn không coi khí lạnh trên người anh ra gì: “Nhóc ấy nên đứng ở đỉnh thế giới.”

Trong con ngươi mỹ thực gia xoẹt qua một tia hoài niệm.

Y quay đầu: “Nếu như anh kiên trì không buông tay, xin hãy chuẩn bị sẵn tinh thần làm địch của cả thế giới. Phải biết rằng, gấu trúc của ngài…”

Mỹ thực gia cúi đầu, giọng nói rất nhẹ: “Gấu trúc của ngài, là một kỳ tích.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại.

Anh chợt xoay người, liền chống lại gương mặt đang híp mắt cười của mỹ thực gia.

Mỹ thực gia cười khẽ nói với giọng nhỏ nhẹ quanh quẩn bên tai: “Cho phép tôi nói thay gấu trúc đôi lời, Tướng quân, nên sớm giải quyết vấn đề thân thể của anh. Đừng để cho người xấu thừa cơ xông vào, aiz, lão nhân gia cứ hối tôi, tôi phải đi nấu cơm đây.”

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên lạnh thấu xương, nhìn phương hướng mỹ thực gia biến mất với vẻ mặt âm trầm.

Mỹ thực gia vẫn cười nhẹ nhàng như trước: “Đừng nổi nóng, anh như này là bệnh, nên chữa nha.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Từ lúc nhìn thấy người này đã cảm thấy y cực kỳ phiền người, Lục Kiêu Kỳ chưa bao giờ chán ghét một người đến như vậy.

Mỹ thực gia cười ha ha: “Anh đừng coi thường lời tôi nói, bệnh này của anh nếu mà còn kéo dài có thể sẽ trở thành bệnh nan y đó, không ai cứu nổi anh đâu.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Cảm giác hình như người này bị OOC rồi, khi đối mặt với gấu trúc, người này cũng không có làm người khác cứng họng như vậy.

Chán ghét hơn.

Lục Kiêu Kỳ hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mỹ thực gia, người này không đơn giản.

Y tiếp xúc với gấu trúc nhất định có mục đích, tầm mắt mờ mịt đảo qua.

Anh phải bóp chết toàn bộ tai hoạ ngầm, bất luận người này là địch hay là bạn, nhất định là có mưu đồ khi đến chương trình này.

Hơn cả, y lại có chút hiểu biết về Cổn Cổn.

Người này, là ai? Liệu có liên quan với tà niệm đột nhiên xuất hiện của mình không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook