Kẻ Thù Và Tôi

Chương 53

gio123may

29/01/2017

Di ngồi trong phòng như một người mất hồn cầm lấy cành hoa hồng ngắt từng cánh rải đầy dưới nền. Con mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc quá nhiều, cảm thấy cổ họng như khan lại, nét mặt xanh xao và hốc hác. Vy lo lắng cho Di vì từ sáng đến giờ cô không chịu ăn gì. Vy cũng không dám lại gần Di vì cô thấy Di có vẻ sợ khi nhìn thấy mọi người nên cô để Di lại một mình trong phòng.

“Cạch.”

Tiếng cửa mở, Gia Ngọc bước vào nhìn thấy Di đang ngồi ngắt hoa. Di ngẩn mặt lên nhìn khi nghe thấy tiếng mở cửa, Di vội vứt hoa xuống nền ôm lấy mình với vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy Gia Ngọc đứng trước mặt.

– Đừng… đừng… tha cho tôi đi…

Gia Ngọc cảm thấy tim mình đau như cắt khi thấy vẻ mặt sợ hãi của Di, ánh mắt anh dường như muốn rơi lệ nhưng anh cổ đẩy dòng nước mắt vào mà cố gắng nói:

– Xin lỗi… thật ra tôi là Gia Ngọc và cũng chính là Huy Khánh… tôi xin lỗi thật sự tôi không biết gì cả…

“Chát.”

Một cái tát thật mạnh lên trên khuôn mặt anh in hằn bàn tay đỏ ửng. Di nhìn anh với ánh mắt của sự thất vọng, chứa đầy nước mắt và nỗi đau. Vậy mà bấy lâu nay người con trai này luôn ở trước mặt cô, người mà cô căm ghét và muốn giết hại chính là Gia Ngọc. Không ngờ chính Gia Ngọc lại trả thù cô và nỡ lòng nào chà đạp lên thân xát của cô trong khi cô đã đau khổ và nhiều lần muốn chết đi. Gia Ngọc đã lấy thân phận Huy Khánh đem cô ra làm trò đùa để khiến cô đau khổ làm sao cô có thể chấp nhận được mặc dù anh ta không biết gì.

– Đi… đi ra ngoài… tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi chỉ muốn nhìn thấy Gia Ngọc của trước kia mà thôi… đi…

Cô chỉ tay ra ngoài cửa nói lớn, trừng mắt lên nhìn Gia Ngọc. Cô chỉ muốn một Gia Ngọc trầm tính, biết quan tâm, yêu thương giúp đỡ mọi người tuy anh lạnh lùng, vô cảm không muốn thể hiện bản thân nhưng những điều anh làm mọi người đều thấy được và cảm thấy tin tưởng, mỉm cười với mọi người khi mọi chuyện trước mắt đều khó khăn chứ không phải một con người giả tạo như bây giờ. Một con người kiêu ngạo và tàn nhẫn.

– Được, tôi sẽ đi nếu em muốn.

Gia Ngọc nói giọng trầm đặc quay người lạnh lùng bước đi. Anh nghĩ tốt hơn, anh nên đi để Di được yên tĩnh một mình, chờ khi cô thấy ổn hơn anh sẽ đến thăm cô.

Anh vừa đi khỏi, Di vội chạy tới đóng chặt cửa lại và ngồi phịch xuống nền, cúi mặt xuống khóc, nghẹn giọng nói:

– Di biết anh không biết gì cả nhưng anh đã làm tổn thương em quá nhiều.



Gia Ngọc trở về gian nhà kính, ngồi vào bàn làm việc và mở laptop truy cập mạng xã hội twitter, những tin đồn anh còn sống đều lan truyền khắp nơi, hình ảnh anh ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn C&C và Nguyên Khôi bị bắt ngay tại đó được đăng tràn lan trên báo mạng. Anh đóng laptop lại, đứng dậy đi tới nhìn mình trong gương. Anh sờ tay lên vết xăm trên cổ nó không thể nào xóa bỏ, anh đã thấy mình thật sự thay đổi. Anh đấm mạnh vào gương khiến nó nứt ra từng đường, dính những giọt máu đỏ tươi từ tay của anh.

Anh ra khỏi phòng đi đến khu làm việc của Cube mặc kệ cho những lời nói khó nghe đang đổ dồn về mình hay là những cái nhìn không thiện cảm. Trên tay cầm một lá đơn đi với một vẻ lạnh lùng vốn có, ánh mắt đen huyền không một cảm xúc gì. Anh bước vào phòng họp hội đồng quản trị với bao ánh mắt nhìn mình và đương nhiên là sẽ kèm theo những lời nói. Ông Lâm và Gia Kỳ thấy sự xuất hiện của anh có chút lo ngại vì sợ anh sẽ nói ra tất cả sự thật cho mọi người ở đây nghe. Nhưng anh không làm như thế, anh đi tới chỗ đối diện chủ tịch đặt lên bàn đơn xin từ chức, giấy ủy quyền tập đoàn C&C. Mọi cổ đông đều thắc mắc nhìn anh.

– Tôi sẽ không làm việc ở C&C, toàn bộ cổ phần của tôi sẽ được đưa vào quỹ từ thiện. Còn vị trí chủ tịch này ai muốn ngồi thì ngồi.

Dứt lời, Gia Ngọc đút tay vào túi quần đi khỏi đây để lại bao nhiêu sự bất ngờ của các cổ đông, đặc biệt là ông Lâm và Gia Kỳ. Anh từ bỏ tất cả vì những thứ đó đối với anh không quan trọng. Anh vừa bước chân ra khỏi tập đoàn C&C thì tiếng chuông điện thoại smartphone reo lên, anh mở ra nghe máy:

– Anh Gia Ngọc, anh về ngay đi. Di định tự tử.

Vy nói ở bên đầu dây vơi giọng lo lắng.

Gia Ngọc tắt máy ngay lập tức guồng chân chạy tới gara xe và lái xe đi thật nhanh. Vừa về tới nơi, anh vội chạy vào cổng ngước mặt lên trên sân thượng cao nhất của tòa nhà Cube. Anh nhanh chóng chạy vô trong thang máy, nét mặt vô cùng lo lắng và trong đầu anh hiện lên dòng suy nghĩ: “Đừng làm gì dại dột, tôi xin em.”

Thang máy vừa dừng lại, Gia Ngọc chạy thẳng ra sân thượng thì thấy Di đang đứng trên hành lang, mặc bộ váy trắng dài, tóc bay lòa xòa trong gió. Nét mặt như một người vô hồn tái nhợt và phờ phạt, ánh mắt nhìn đâu đó trong không gian này. Vy đứng ở dưới nhìn Di lo lắng, cô đã nói hết lời nhưng Di không chịu nghe.

– Anh Gia Ngọc, anh tới rồi thật may quá. Anh mau tới đưa Di xuống đi.

Vy vội hối thúc anh.

Gia Ngọc đi lại gần Di, dường như cô không để ý tới sự xuất hiện của anh nên nhân lúc như vậy anh vội lôi cô xuống. Di giật mình và đẩy mạnh anh ra khiến anh va vào cột xi măng và…

“Phập.”

– Anh Gia Ngọc.

Vy hét toán lên khi thấy Gia Ngọc bị cây sắt nhọn trên cột xi măng đâm xiên qua vai, máu phụt ra thật nhiều vội lấy điện thoại gọi cho cấp cứu rồi chạy tới chỗ anh. Anh cảm thấy vô cùng đau đớn, nét mặt nhăn lại, nghiến răng chịu đựng. Máu chảy xuống vùng bụng thắm ra áo thật nhiều. Di chỉ biết đứng đơ nhìn cảnh tượng trước mắt.

– Anh cố gắng lên, trực thăng sắp đến rồi, cố chịu đựng đừng cử động nhiều.

Vy lo lắng nói khi nhìn thấy Gia Ngọc đau đớn không chịu nổi, cô thấy Di đứng đơ ra không để ý gì đến Gia Ngọc, cô bức xúc đi lại và la mắng Di, tay cô cáu chặt vào vai Di và trừng mắt nhìn:

– Di, làm ơn thức tĩnh dùm đi được không? Mình xin bạn đó. Chính bạn đang hại chết Gia Ngọc kìa, mau tới với anh ấy đi.

– Mình…

Di chần chừ không biết phải làm bây giờ, cô đang sợ hãi với chính mình.

– Mình biết là anh ấy đã sai nhưng anh ấy thật sự không biết gì cả mà, đừng có vì bản thân mà làm cho người khác vì mình chịu nhiều nỗi đau như thế nữa.

Vy nói giọng đều đều và khuyên Di nên làm gì.

– Mình cũng đau khổ mà…

Di nói giọng nghẹn lại, nước mắt dần rơi xuống.

– Đừng đứng ở đây mà tỏ ra đau khổ được không? Nghe lời mình đi lại đó đi.

Dứt lời, Vy đẩy Di ra phía trước, cô ngước mặt lên nhìn Gia Ngọc nước mắt không ngừng tuôn rơi, chân bước đi từng bước chầm chậm tới chỗ anh.

Mồ hôi trên trán Gia Ngọc thấm đẫm khuôn mặt anh, tóc mái kết dính lại vì mồ hôi, sắc mặt anh tái nhợt hẳn, ánh mắt lờ đờ dường như không thể mở nổi mi mắt lên mà nhìn người gái kia đang đi tới chỗ anh. Anh chỉ muốn Di đừng làm những chuyện như thế nữa, nếu như cô ấy muốn anh xa khỏi tầm nhìn của cô thì anh sẽ đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nào nữa.

– Gia Ngọc… em… xin… lỗi…

Di vừa nói vừa khóc khi cô đã đứng trước mặt anh. Nước mắt hoen mi rơi xuống thật nhiều, cô đã buông được sự ích kỉ của cá nhân mà đến đối diện với anh. Cô lấy tay sờ lên bờ má anh, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cho anh. Cô khụy gối và khóc thật lớn, tay liên tục vỗ vào ngực trái mình, cô tự trách bản thân vì cô mà người kia chịu đựng tất cả, vì cô quá ích kỉ.



Vy chỉ biết đứng nhìn nhưng cô cũng thấy vui vì Di đã ý thức bản thân, ý thức được điều cần làm.

“Vù… vù…”

Máy bay trực thăng đáp xuống sân thượng, bác sĩ nhanh chóng mang dụng cụ sơ cứu đến.

Không thể rút cây sắt ra khỏi người Gia Ngọc vì cây sắt dính trong cột xi măng nên phải nhờ người cưa ra và nhanh chóng đưa anh đi đến bệnh viện để phẫu thuật nhanh nhất có thể.

Tại bệnh viện.

Gia Ngọc đã trải qua cuộc phẫu thuật cũng may chỉ đâm xiên qua vai không trúng phổi nên anh đã qua cơn nguy kịch chỉ bị mất máu thôi. Anh được chuyển đến phòng đặc biệt để chăm sóc và vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.

Di ngồi gục đầu lên giường bệnh ngủ thiếp đi hồi nào không hay vì cô đã thức trắng cả đêm ở bên cạnh Gia Ngọc. Còn Vy và Duy đứng bên ngoài hành lang để nói chuyện.

– Chúng ta biết nhau được bao lâu rồi?

Duy nhẹ giọng hỏi, ánh mắt anh nhìn ra phong cảnh xung quanh đây.

– Cũng khá lâu rồi kể từ ngày em vào làm giúp việc cho đến khi trở thành người trong tổ chức. Em sắp phải về Thụy Sĩ rồi, ông nội đã tìm được gia đình của em. Thật ra thì em là con lai nên mới có màu mắt xanh rêu như vậy. Anh có buồn… khi em đi không?

Vy quay lại nhìn Duy nói với giọng trầm lắng, nét mặt cô có vẻ thoáng buồn.

– Buồn làm gì chứ phải vui mới đúng vì em được gặp lại gia đình.

Duy gượng cười nói, nhưng thực chất bên trong anh rất buồn.

– Chẳng lẽ anh không có gì để nói với em sao?

– Anh cũng không biết nói gì, chúc em hạnh phúc. Hi vọng chúng ta vẫn sẽ là những người bạn tốt của nhau.

Duy nói giọng đều đều, anh rất muốn ra điều anh muốn nói nhưng vì hạnh phúc của Vy nên đành giữ kín trong lòng để Vy có một cuộc sống tốt đẹp mới. Nếu Vy đi, anh sẽ rất nhớ cô.

– Là bạn sao? Phải chúng ta vẫn sẽ là bạn tốt của nhau. Thôi em có việc rồi, em đi đây.

Vy nói, nét mặt cố tỏ ra vui vẻ rồi chào tạm biệt Duy quay người đi khỏi đây. Cô cảm thấy hơi buồn trong lòng khi nghe Duy nói vậy nhưng biết làm sao được khi anh ấy muốn cô đi mà không giữ cô lại. Hoàng Duy chỉ biết đứng nhìn cô đi cho đến khi khuất bóng, anh không thể níu kéo người con gái ấy ở lại với anh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã chiều tối. Gia Ngọc chợt mở mắt tỉnh dậy cảm thấy cơ thể mệt nhừ không thể cử động nổi, tay còn giêm ống truyền dịch. Anh cảm thấy cổ họng khô muốn uống nước, anh không thể tự ngồi dậy được vì bã vai đau buốt. Anh với tay để lấy ly nước trên bàn, anh cố nhướn để lấy nhưng khi vừa chạm tay vào ly định cầm lên thì đã vô tình hất xuống làm ly nước vỡ tan tành, nước bắn ra tung tóe đầy nền. Anh nắm chặt ga nếm xiết mạnh vì đau, nét mặt nhăn lại.

“Cạch.”

Tiếng cửa mở, Di bước vào trên tay cầm một lọ hoa hồng đỏ tươi còn đọng những giọt nước trên những cánh hoa. Di nhìn thấy dưới sàn có những mảnh vỡ vội chạy tới chỗ Gia Ngọc lo lắng hỏi:

– Anh có sao không? Để em đỡ anh ngồi dậy.

Di đặt lọ hoa lên bàn rồi từ từ đỡ Gia Ngọc ngồi dậy, anh nhìn Di với ánh mắt đen huyền lạnh lẽo rồi đưa mắt nhìn lọ hoa hồng đỏ tươi trên bàn.

– Cám ơn em.

Anh nhẹ giọng nói rồi rút lấy một cành hoa hồng trong lọ nhìn Di với ánh mắt bí ẩn trần giọng nói tiếp, nét mặt nghiêm túc:

– Hoa Hồng là loài hoa rất đẹp, cao sang. Nhưng nó đầy gai. Rose Haller, tên rất đẹp hay hơn cả tên Băng Di.

– Anh… anh nói gì vậy?

Di ấp úng nói, hướng mắt nhìn đi chỗ khác.

– Ba mẹ của em bị ba tôi giết chết, nhờ có ông nội cứu em ra khỏi biển lửa năm đó. Mười năm sau, em quay lại trả thù chính là giết ba và anh trai tôi, trong đó có cả tôi.

Cậu gằn giọng nói, ánh mắt lắng động.

– Có thù phải trả, mục đích của em chính là muốn chứng kiến gia đình anh phải chết trong sự đau khổ giống như lúc trước ba anh đã làm với ba mẹ em.

Lần này Di lộ rõ bản chất con người thật của mình, không còn là một cô gái yếu đuối lúc nào cũng chỉ biết dựa dẫm vào người khác. Cô đã chịu quá nhiều sự hành hạ của nhiều kẻ. Ánh mắt socola hiện rõ sự hận thù.

Di buông một câu lạnh lùng và không biết rằng điều đó như một con dao đâm thẳng vào tim anh.

– Tôi và kẻ thù, em chọn ai?

Anh trầm giọng nói, nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng thực chất bên trong rất đau.

– Kẻ thù.

Lời nói này của Di như giằn xé, bầm nát trái tim anh. Đau… đau lắm… nhưng Di không hề có cảm giác mà còn cười trên nổi đau đó. Di nắm lấy tà váy nhanh chóng chạy khỏi đây.

Gia Ngọc bước xuống giường nhưng vì cơ thể anh quá yếu nên ngã phịch xuống lôi theo cả bình truyền dịch rơi xuống vỡ tan tành. Anh ôm lấy vết thương mà cảm thấy đau đớn, chỉ biết lặng nhìn cô ấy bước đi lòng anh thắt lại. Giờ đây, người con gái ấy ra đi bỏ lại người tổn thương là anh. Tại sao anh vẫn mong một người, một người đã làm anh đau. Giá như tình yêu chỉ là một cơn nước mắt đi qua. Anh vẫn biết đã sai khi gặp người con gái ấy vì chỉ coi thứ tình cảm của anh là trò chơi. Cô ấy có dối cậu trong lời nói nhưng làm sao dối được trong ánh mắt. Tình yêu thì không có sai hoặc đúng. Từ nay, anh sẽ không còn có ai bên cạnh, không có ai trao yêu thương… phải quên hết đi.

Một tuần sau.

Duy đứng trước gương chỉnh lại phục trang để đi đến công ti làm việc. Vẻ mặt anh có chút thoáng buồn, anh nhìn vào gương và cố gượng cười. Anh đã cố chịu đựng cho mọi chuyện qua đi nhưng làm sao có thể quên đi hình ảnh người con gái ấy. Những kí ức quay về nhưng thôi không nhớ nữa.

– Bỏ đi.

Anh cười nhạt rồi đi lại bàn để lấy điện thoại lỡ tay hất rơi những quyển sách xuống sàn. Anh cúi xuống nhặt và vô tình thấy được một tấm thiệp màu vàng. Anh nhặt lấy nó và mở ra.

Trong tấm thiệp có ghi: Khi đọc được lá thư này, thì cũng có nghĩa em đã rời khỏi đây và đi đến một nơi thật sự thuộc về em. Nhưng trước khi đi, em muốn nói với anh một điều mà bấy lâu em ẩn kín nó. Vy muốn anh tới một nơi, đó là tòa nhà đối diện với nơi anh làm việc. Chính nơi đó, sẽ nói lên những điều em nói, tạm biệt.

Duy vội lấy điện thoại và đi đến tòa nhà đó. Đến nơi, anh chạy thẳng lên sân thượng. Anh dừng chân và thở dốc. Anh nhìn xung quanh và rồi anh cũng đã thấy được điều đó.



Ánh mặt trời rọi xuống tập đoàn của anh, trên bức tường kính của tầng cao nhất có ghi dòng chữ “Duy, em yêu anh.”

Chỉ có ánh nắng mặt trời thì mới thấy được. Duy khụy gối, tay ôm lấy tim mình và hét thật lớn.

– Đồ ngốc… em biết rõ anh là đồ ngốc mà. Em biết rõ hơn bất cứ ai trên đời này mà. Sao em khiến anh đau như thế rồi lại bỏ đi? Một lần nữa… một lần nữa… em hãy cho anh lại một lần nữa đi.

Và rồi một dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt lạnh băng đó. Tay anh nắm chặt vạt áo như cáu xé chính bản thân mình.

– Vy, tôi yêu em.

Trong phút chốc, anh cũng đã nói ra. Và một tay ấm áp ôm lấy anh từ phía sau rồi khẽ nói thầm vào tai anh:

– Cám ơn anh, Hoàng Duy.

Anh bấc giác quay lại, người con gái ấy đang ở trước mặt anh và nở một nụ cười thật tươi. Anh ôm chầm lấy nhỏ.

– Đừng nghĩ ngợi gì nữa, cũng đừng nói một lời nào cả. Chỉ cần trao anh một nụ cười thôi.

Anh vẫn chưa thể tin được, tất cả những điều này tựa như một giấc mơ vậy. Vy quàng tay ôm lấy Duy trong niềm hạnh phúc. Vy thường xuyên đến đây để chờ đợi anh tới.

– Em đừng đi.

– Sau khi giải quyết tất cả.

Vy đáp gọn và ôm chặt Duy trong sự hạnh phúc.



Sau khi ra viện, Gia Ngọc chỉ tập trung vào bắn súng tại khu tập luyện. Anh chọn cho mình khẩu súng thông minh và lên đạn, bóp cò cành cạch chuẩn bị ngắm bắn. Ánh mắt lạnh lẽo không cảm xúc nhưng xoáy sâu vào trong đang suy tính một điều gì đó.

– Cậu Gia Ngọc, ông chủ muốn gặp cậu.

Quản lý Daviss từ ngoài vào nói.

Gia Ngọc im lặng không nói gì, đặt khẩu súng xuống và tháo bỏ găng tay da ra và đi tới gần quản lý, nhìn ông với ánh mắt sắc lạnh.

– Đi khỏi đây, nếu không tôi sẽ là người giết ông.

Anh trầm giọng nói.

– Cậu giết tôi cũng được, nhưng… xin đừng giết cô Rose.

Gia Ngọc không nói gì mà đi thẳng lướt qua mặt quản lý, anh không quan tâm đến lời nói của quản lý Daviss, vì anh hiểu mình nên làm gì.

Anh đi tới phòng ông Lâm, vừa bước chân vào đã bắt gặp vẻ mặt lo lắng của ông ta, anh bình thản đi tới kéo ghế ngồi xuống, không mở miệng nói một câu nào. Mắt hướng lên màn hình chiếu, đoạn video bắt đầu.

Mở đầu clip, một người con gái ngồi quay lưng, mái tóc dài đỏ trầm uống lượn bồng bềnh vén gọn qua một bên để lộ bờ vai trắng mịn. Mặc váy voan màu đỏ. Phía sau, Gia Kỳ bị trói đứng, cởi trần chỉ mặc chiếc ka ki đen, vẻ mặt xanh xao không có một chút sức lực.

Cô gái đó quay người lại, nét mặt trang điểm đậm nét, lộ rõ hình xăm hoa hồng trên bã vai. Trên môi nở một cười tà mị. Và không ai khác chính là Băng Di. Bây giờ cô hoàn toàn khác, một hoa hồng đầy gai.

– Là cô ta.

Ông Lâm nói giọng bất ngờ khi thấy Di trong đoạn video đó. Ông không ngờ rằng có kẻ giả danh ở trong khu biệt thự này. Gia Ngọc không có phản ứng gì, tiếp tục xem đoạn clip.

– Chào ông Hoàng Gia Lâm, ông còn nhận ra tôi chứ? Mười năm trước, cô bé may mắn còn sống sót sau phi vụ âm mưu chiếm đoạt tài sản gia đình Lão Đại. Và cô bé đó không ai khác chính là tôi, Rose Haller, con gái duy nhất của dòng tộc Haller. Tất cả mà ông đang có đều là của gia đình tôi, vì sự tham lam của ông mà đã giết chết ba mẹ tôi để chiếm đoạt. Cha con các người đều là những kẻ tàn ác. Ông hãy xem đây là ai… con trai của ông đó…

Di nói giọng chua chát, cầm con dao đi tới gần Gia Kỳ và nâng cầm anh ta lên bóp chặt.

– Sao cô không giết tôi luôn đi?

Gia Kỳ gằn giọng nói, mắt trừng lên nhìn nhỏ.

– Muốn chết sao, được thôi tôi sẽ cho anh chết một cách từ từ.

Dứt lời, Di cầm con dao cứa mạnh vào bụng Gia Kỳ ba đường thật dài, máu chảy rỉ dài xuống bám vào lưỡi dao.

– A…

Gia Kỳ đau đớn hét lên, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, rồi ngất lịm đi.

– Ha… ha…

Di cười lớn, rồi đặt con dao dính đầy máu trên bàn và cầm lấy cành hoa hồng chà lên vết rạch trên người Gia Kỳ. Sau đó ngoảnh mặt lại, ánh mắt socola đặc chứa đầy sự gian ác.

– Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho ông đó. Ông sẽ là một người đàn ông trách nhiệm tự gánh lấy mọi lỗi lầm hay là ông muốn là một kẻ hèn nhát, mặc kệ con mình sống chết ra sao giống như trước đây ông đã từng làm với vợ của mình. Ngay tối nay, tôi sẽ đợi quyết định của ông để giải quyết chuyện ân oán của chúng ta. Một chọi một, tôi và ông. Thời gian và địa điểm gặp mặt tại bến cảng Blue. Ông tuyệt đối không được cho đứa con trai thiên tài của ông biết. Hậu quả ông biết rồi đó… ha… ha…

Đoạn video kết thúc với một màn hình màu đen.

– Gia Ngọc tối nay hãy chuẩn bị đi, ta tin tưởng con, hãy giết chết con nhỏ đó đi.

Ông Lâm cố giữ bình tĩnh để nói. Gia Ngọc chỉ im lặng và không có chút lo lắng gì. Anh cầm lấy khẩu súng thông minh và nhìn nó, anh thầm trong lòng:

– Tất cả sẽ trở về như trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Thù Và Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook