Khế Ước Hào Môn 2

Chương 118: Ta cảm thấy buồn nôn

Cận Niên

14/04/2015

Nhẹ tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn thản nhiên nói: “Ngày hôm nay không có bao nhiêu công việc phải xử lý, cho nên thức dậy muộn một chút.”

Trong đôi mắt Tần Cẩn Lan hiện lên một tia sáng.

Nàng đột nhiên nắm tay Thượng Quan Hạo, dịu dàng cười rộ lên: “Ta đến có được không? Chúng ta còn có vài ngày thì lấy nhau rồi kết quả ngươi phải đi công tác, ta thực sự lo lắng nên theo tới, chỉ sợ ngươi nhiều chuyện, ta trở thành gánh nặng, bất quá bây giờ ngươi không có việc gì, ta có thể ở chỗ này chơi được không?”

Thượng Quan Hạo buông mắt xuống, liếc nhìn trong đôi mắt mỹ lệ trên mặt nàng muốn tìm ra cái gì đó.

Tần Cẩn Lan càng xấu hổ, cắn môi, lại lần nữa mở miệng: “Được rồi, Hạo, ta thừa nhận, ta tới là có nguyên nhân, ta phái người theo dõi ngươi, bọn họ nói cho ta biết…”

Đè nén đau nhức trong lòng xuống, nàng hít một hơi nhìn hắn, “Bọn họ nói cho ta là ngươi cùng Tiểu Ngữ ở cùng một chỗ, Hạo… ta ở Z thành lại ngẩn ngơ phút chốc chính là bị giày vò hành hạ, ta thực sự chịu không nổi…”

Một câu cuối cùng, nàng nói xong đã có phần nghẹn lời.

Trong lòng Thượng Quan Hạo chậm rãi thở dài một hơi, cũng được, Cẩn Lan cũng không phải có thể nói cùng đùa giỡn tâm trí người, ở trước mặt hắn càng như vậy, cho nên bất kể hắn không đúng bao nhiêu, nàng có thể thừa nhận xác thực nguyên nhân cũng tốt.

Hơn nữa hiện tại xem ra, nàng chỉ là đau lòng, không có kích động đến độ tự sát.

Thượng Quan Hạo cúi người, đem nàng ôm vào trong ngực, hôn lên trán nhẹ giọng nói: “Ngươi có lo lắng ta bao nhiêu, mới có thể nghĩ ra loại biện pháp tìm người theo dõi ta này?”

Tần Cẩn Lan cứng đờ: “Hạo… Ta… Ta không phải cố ý…”

“Không có việc gì…” Thượng Quan Hạo ngắt lời nàng, nói khẽ, “Ta không muốn giấu diếm ngươi, nàng xác thực cũng ở chỗ này.”

Tần Cẩn Lan toàn thân run rẩy một cái, sắc mặt càng trắng bạch như tờ giấy.

“Cẩn Lan…” Hắn thấp giọng gọi, ôm chặt nàng, “Sự tình so với sự tưởng tượng của ngươi lệch lạc rất nhiều, ngươi có thể hỏi ta, có thể trách cứ ta, chỉ là đừng mang thân thể ngươi ra đùa giỡn. Trừ khi ngươi muốn cho ta cùng chết với ngươi.”

Con ngươi mắt Tần Cẩn Lan lóe ra, đè nặng đau lòng gian nan mở miệng nói ra: “Ngươi mang nàng tới làm cái gì?”

Thượng Quan Hạo lắng đọng, thản nhiên nói: “Giải sầu.”

“Chính là cô ta qua đây có đúng không?” Tần Cẩn Lan nắm tay áo hắn, tâm tình kích động, “Nàng cái gì cũng không có, ngoại trừ ba ba ở bệnh viện đốt tiền ở hai bàn tay trắng của nàng! Cho nên hắn không cam lòng, là nàng muốn từ cái gì từ trên người chúng ta, theo ta, nàng phải đi quyến rũ ngươi!”

Thượng Quan Hạo nhíu mày, khe khẽ xoa nhẹ lưng tay nàng, trầm giọng nói: “Vết thương trên cổ tay ngươi vẫn còn chưa tốt, đừng xúc động…”

Tần Cẩn Lan nhưng không cách nào không kích động, nhìn hắn, đau xót cùng tha thiết: “Hạo, ngươi nói cho ta biết có phải như vậy hay không? Ta một lần tự tử ngươi rõ ràng nói qua cái gì đều cũng như ý ta! Ngươi làm sao lại cam lòng cho ta thương tâm có phải không?”

Sắc mặt Thượng Quan Hạo tái nhợt, tâm tình của nàng lại lần nữa khuấy động lên, khó có thể trở lại yên tĩnh. Hắn hiểu rõ tính tình của nàng,xử lý không tốt một cái, sẽ đi đến cực đoan, hắn nắm tay nàng lên để bên người, vỗ về mái tóc nàng, “Đúng, ngươi nghĩ cái gì cũng đều đúng, đừng thương tâm nữa…”

Tần Cẩn Lan bờ vai run rẩy, được hắn ôm ở trong lòng.

Nước mắt ẩm ướt, đôi mắt ngước lên, bên trong lại hiện lên một tia âm u lạnh lẽo độc địa, tay đặt ở bên hông hắn, móng tay bóp thật sâu vào trong ghế sô pha.

Nàng ngốc sao… Bọn họ còn tưởng là Tần Cẩn Lan này là đứa ngốc sao?



Nàng nhận được tin tức qua, ngay cả ảnh chụp bọn họ cùng một chỗ! Hắn là kẹp lấy nàng, nắm bước đi, vì nàng mà mở cửa xen, cài đai an toàn, hắn đêm khuya lạnh lẽo mà dùng áo khóa bọc lấy nàng hôm môi…

Tất cả mọi thứ, lóe lên ở trong đầu, đã khiến nàng hoàn toàn phát điên!

Trong đại sảnh khách sạn, một bóng dáng nhỏ bé yếu ớt đi tới.

Tần Cẩn Lan thấy được, trái tim căng thẳng, vô ý thức mà nắm chặt tay áo Thượng Quan Hạo.

Thượng Quan Hạo đã nhận ra thay đổi của nàng, nghĩ cũng có thể biết rõ, là Tần Mộc Ngữ từ phía trên đi xuống.

“Tỷ tỷ.” Mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trong trẻo mà gọi một tiếng.

Tần Cẩn Lan kiềm chế tâm tư, mới không thể như điên loạn mà xông đến, đem khuôn mặt con tiện nhân này mà cào cấu.

“Tiểu Ngữ…” Trong mắt nàng lóe ra lệ quang, cười lạnh lùng mỉa mai, “Không nghĩ tới tỷ tỷ sẽ lại đến, tỷ tỷ làm phiền ngươi có đúng không?”

Trong con mắt Tần Mộc Ngữ hiện lên một tia lạnh.

“Nếu như ngươi ở rồi thì không cần ta nữa, ta muốn đi về, trên người không có một phân tiền, ngươi có thể cho người đưa ta đi không?” Nàng một câu nói này, nhạt nhẽo mà xa cách, mang theo một chút khàn giọng, là nói với Thượng Quan Hạo.

Cúi đầu xuống nam nhân này còn chưa có làm gì, Tần Cẩn Lan cũng đã nhảy dựng lên, hai tròng mắt màu đỏ tươi, chỉ vào mũi nàng mắng: “Tần Mộc Ngữ ngươi có xấu hổ hay không! Ngươi không biết xấu hổ theo sát Hạo qua đây, dùng hết mọi biện pháp dụ dỗ hắn! Bây giờ xem ta tới sợ có đúng không? Ngươi lúc này còn muốn cút đi, lại còn ti tiện đến để hắn đưa tiễn ngươi về sao? Ta Tần Cẩn Lan này cả đời cũng không có gặp nữ nhân qua giống như ngươi không biết nhục nhã!”

Tiếng động lớn kích động của nàng, khiến mọi người trong khách sạn đều quay đầu đến, nhìn bọn họ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Tần Mộc Ngữ một mảnh tái nhợt, quần áo mảnh khảnh đứng ở tại chỗ, tùy ý nàng mắng chửi đến khó nghe.

Thượng Quan Hạo ngăn cản nàng khóc lóc om sòm, nhíu mày nói: “Cẩn Lan.”

Một tiếng này thoáng hiện ra ý tứ nhắc nhở.

“Người ở đây nhiều lắm, đừng ở chỗ này giành giật nhau.” Hắn lạnh lùng nói ra.

Tần Cẩn Lan tức giận đến sắc mặt đỏ lên, cố gắng xoa dịu phẫn nộ trong lòng, ngực phập phồng lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nàng tinh tường hiểu rõ Thượng Quan Hạo chính là cố tình che chở nàng, nếu như làm quá phận sẽ chỉ làm Hạo khó chịu, đối với hổ thẹn bản thân cũng sẽ càng lúc càng mờ nhạt, nàng nheo lại con mắt, ôm lấy miệng cười nhạt một cái.

/* bà điên ~.~*/

“Ta đi trước, ngươi theo phía sau đi, biết đến thì nghĩ là ngươi có tật giật mình, không biết còn tưởng là Tần Cẩn Lan ta ức hiếp ngươi đi, như vậy đi,” Tần Cẩn Lan cười rộ lên, “Nếu đã tới sẽ không phải đi, chúng ta một khi bắt đầu đi nghỉ ngơi tốt, ta cũng thuận tiện cho ngươi nhìn xem, tiếp theo cảnh tượng vợ chồng nghỉ ngơi sẽ là như thế nào, khỏi cần phải trốn chui trốn lủi, đi phía dưới ánh sáng mặt trời cũng sẽ không sợ bị người phát hiện gian tình!”

Tần Cẩn Lan nói xong, con mắt mềm mại xuống, nhìn Thượng Quan Hạo: “Hạo, hành lý ta cũng cầm qua đây, ngươi dẫn ta đi phòng ngươi đi, có được hay không?”

Tất cả mọi thứ, tựa hồ cứ như bụi bặm rơi xuống ổn định.

Thượng Quan Hạo sắc lạnh trầm tĩnh thời gian rất lâu, mới chậm rãi vuốt ve tóc nàng một chút, mang nàng đi gian phòng trên lầu.

Đi tới cửa thang máy, nàng tách ra, cước bộ Thượng Quan Hạo chậm rãi dừng lại.

“Ngươi còn muốn chạy?” Thanh âm hắn lạnh hỏi bóng dáng vẫn đứng nguyên như cũ.



Tầm mắt Tần Mộc Ngữ đờ đẫn một tý, gật đầu.

Thượng Quan Hạo do dự chốc lát, kế tục lạnh lùng nói: “Ta nghĩ nàng cũng không tình nguyện, cho nên hai ngày này ngươi đừng nghĩ rời khỏi, hai ngày sau cùng rời đi.”

Tần Mộc Ngữ tiếp tục gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta tiện thể tận mắt nhìn xem, thê tử đi theo ngươi đi nghỉ, là có những cảnh tượng náo nhiệt gì,” Con ngươi mắt đảo qua, “Ta sẽ nhìn kỹ.”

Lông mày Thượng Quan Hạo gắt gao siết lại.

Sắc mặt của nàng rõ ràng tái nhợt, dường như nhỏ bé và yếu ớt chạm một chút tựu thì có thể vỡ vụn, có thể nói ra những lời mát lạnh như nước, từng chữ rõ ràng, giống như kim châm, kiên cường của nàng đều là như vậy bạc nhược yếu kém, phảng phất một kích có thể sụp đổ.

Hắn chậm rãi đi qua, đôi mắt sắc lạnh hiện ra một tia ánh sáng.

“Tần Mộc Ngữ, nếu như chuyện này nhất định phải có chọn lựa, ta nghĩ ta bỏ qua vĩnh viễn là ngươi. Cẩn Lan là người ta yêu ngay từ đầu, ta sẽ không, cũng không có thể lại làm cho nàng chịu nửa điểm thương tổn,” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, “Cho nên chỉ có thể xin lỗi ngươi, biết không?”

Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nghe, cuối cùng kéo ra một tia cười, băng lãnh đau thương.

“Đừng nói với ta những lời không muốn… Ta sẽ cảm thấy lòng tốt đẹp hơn.” Nàng nhẹ giọng nói ra một câu, không hề sợ hãi ánh nhìn của hắn, lại kiên quyết rời đi.

Trong đại sảnh trống trải chỉ còn Thượng Quan Hạo.

Một tia cười của nàng kia, dường như cười đáp đáy lòng hắn. Trong đầu nhanh chóng hiện lên mọi thứ của nàng, mỗi một chút vuốt ve an ủi, mỗi một chút nhu tình, mỗi một lần hắn muốn thừa nhận yêu nàng, muốn cố gắng nếm thử bọn họ có thể yêu nhau hay không trong chốc lát…

Nụ cười của nàng, thật sự lạnh lẽo, cũng thật sự đau nhức.

Thượng Quan Hạo nhắm mắt lại, đem đau nhức trong lòng áp chế xuống.

***

Trọn một ngày, tại du thuyền trên sông M thị, thành phố vùng biên giới nhìn xa ngắm cảnh, dọc theo bờ thưởng ngoạn, buổi tối vào lại là một nhà hàng thủy sản.

Trong nhà hàng tiệc cao cấp ngon miệng, ban đêm, toàn bộ nhà hàng cũng rồi không còn chỗ trống.

“Hạo, làm sao cảm thấy chúng ta là tới tuần trăng mật sớm?” Tần Cẩn Lan ôm bên thắt lưng nam nhân, trên mặt dáng tươi cười ôn nhu dịu dàng như nước, “Ở đây phong cảnh ngươi trước kia làm sao không mang theo ta đến? Ta thay ba ba tiếp nhận công ty đến nay cũng rất ít chơi đùa giống như vậy!”

Thượng Quan Hạo vuốt ve tóc nàng, “Ngươi thích là tốt rồi.”

Mà dựa vào lan can một bên, Tần Mộc Ngữ hít thở khí biển, ánh mắt lưu lại ở phương trời xa xăm, mờ ảo vô định.

Tần Cẩn Lan buông lỏng Thượng Quan Hạo ra, kiêu ngạo mà lạnh lùng đi qua.

“Tiểu Ngữ, tỷ tỷ biết có chút có lỗi với.. Ngươi và ba ba, bất quá nghe nói hiện tại chuyện tình ba ba cũng là Hạo quản lý, ngươi có cái gì không hài lòng?” Nàng xem bản thân muội muội xinh đẹp ra càng thanh thuần động lòng người, giương giọng nói, “Ngươi muốn tiền, muốn việc làm tốt, muốn nam nhân tốt, ngươi có thể nói cho ta biết a! Ngươi tới cầu xin ta, ta làm tỷ tỷ sẽ không giúp ngươi sao? Ngươi không cần phải … Dùng phương pháp này đặt lên cược, kề cận nam nhân của tỷ tỷ đến nuôi ngươi?”

Gió biển thổi nhẹ nhàng, nhưng thổi không tiêu tan quan hệ dây dưa này.

Tần Mộc Ngữ quay mặt qua, nhìn nàng, nhàn nhạt mở miệng: “Lúc trước ba ba sinh bệnh, Tần gia tại bệnh viện quỹ tiền góp vào là ngươi chuyển đi, cho nên ba ba không có điều kiện điều trị tốt, ta đi khắp nơi tìm việc cũng là ngươi lấy đi nhà của Tần gia, cho nên ta không chốn dung thân… Tỷ tỷ không cần ngươi giúp ta, ta chỉ là muốn ngươi đừng ngay cả đúng với ba ba cũng làm được chuyện đoạn tuyệt như vậy, ta sẽ cảm kích ngươi. Tới vu cho dụ dỗ Thượng Quan Hạo chuyện này ta cũng không muốn nói, ngươi một ngày nào đó lại rõ ràng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook