Khống Chế

Chương 5: Cá Muối (5)

Đa Lê

08/01/2024

Đầu óc Thư Dao trở nên trống rỗng.

Nhìn dáng vẻ lễ độ cung kính đó của Triệu Thăng Bỉnh, cô gần như có thể đoán được, rằng người trước mặt không phải anh vịt do anh chàng Tần Dương tìm đến, mà là cựu sinh viên.

Có lẽ còn là cựu sinh viên có địa vị rất lớn.

- - Nhóm hướng dẫn viên ba lần bảy lượt nghiêm túc yêu cầu mọi người nhất định phải tiếp đãi cựu sinh viên về thăm trường như Thượng đế.

- - Trong khi đó, cô - Thư Dao vừa gặp mặt đã coi Thượng đế thành người có theo nghề đặc biệt.

Thư Dao luống cuống.

Lương Diễn cười dịu dàng, ánh mắt hơi cong, lại hỏi lần nữa: "Ma gì cơ?"

Ma quỷ.

Người này chính là ma quỷ điềm đạm, ác ma thích cười.

Đầu óc trống rỗng, giọng Thư Dao cũng phát run: "Ma--ma huyễn báu vật (*) nhân gian!"

(*) ma huyễn báu vật: báu vật kỳ ảo.

Vì để đối phương quên đi "hành vi phạm tội" cô đã mắc phải, Thư Dao cố gắng cứu vãn lại.

Triệu Thăng Bỉnh đứng bên cạnh sợ đến ngây người.

Ông ta đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng lần đầu tiên gặp được người có thể vuốt mông ngựa, nịnh nọt khéo hơn cả ông ta.

Bản lĩnh thổi phồng nói năng khéo léo, lời hay dồn dập đến nhường này làm Triệu Thăng Bỉnh hoàn toàn tự ti, tâm phục khẩu phục chịu thua.

Móc khóa trong tay Ngải Lam rơi lạch cạch xuống đất.

Cô nàng cũng chẳng để ý nhặt lên, đứng như trời trồng.

Nếu... Nếu có thể, Thư Dao không muốn nhìn mặt Lương Diễn.

Nhưng dưới sự lèo lái của cảm giác hổ thẹn mãnh liệt, Thư Dao khó mà nhìn ra chỗ khác.

Cô cầm chặt cây kem ốc quế, lớp giấy yếu ớt dưới đáy đã bị cô vặn thành một sợi dây.

Thư Dao vốn cho rằng Lương Diễn sẽ không chịu được lời khen phô trương mà lòe loẹt đó.

Nào ngờ Lương Diễn không ngắt lời cô, thậm chí còn tỏ ý cổ vũ cô tiếp tục.

Anh không nhanh không chậm đưa ra lời đánh giá: "Có tài văn chương đấy."

Thư Dao tiết một lớp mồ hôi mỏng, nhạt nhẽo nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Triệu Thăng Bỉnh phúc đến thì lòng cũng sáng ra, không khỏi nhớ lại những bãi cứt ngựa thất bại chưa đạt lúc trước mình đã thả.

Chẳng có nhẽ... Thật ra anh Lương thích những lời khen phô trương lòe loẹt thế này ư?

Vậy nên ông ta không nên hàm súc như trước, mà phải nói những lời tình cảm mãnh liệt, mạnh mẽ hơn?

Ngải Lam kinh hoảng offline vì tình huống đột ngột phát sinh dần dần phục sinh đầy máu trong lúc Thư Dao run run thả rắm cầu vồng (*).

(*) Ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vòng.

Giờ đây, đối mặt với cảnh tượng mất mặt đến nỗi không thể gặp người thế này, cô ấy chỉ có thể im lặng bịt kín miệng, bắt đầu thận trọng nghiên cứu hoa văn trên sàn nhà.

Triệu Thăng Bỉnh nói với Lương Diễn: "Anh Lương, chủ Nhiệm Tần vẫn đang chờ anh."

Lương Diễn nhìn Thư Dao run rẩy và Ngải Lam, cười cười: "Đi thôi."

Trợ lý bám sát sau lưng Lương Diễn, Triệu Thăng Bỉnh cũng vội vàng nói: "Đã đặt khách sạn xong xuôi rồi, chúng tôi muốn hỏi một câu, anh có rảnh để cùng ăn một bữa cơm..."

Thư Dao trơ mắt nhìn bọn họ đi qua đường rẽ mới cầm tay Ngải Lam, than khóc òa lên một tiếng: "Ngải Lam, tớ mất mặt muốn chết rồi hic."

Chỉ số sợ xã giao điên cuồng tăng lên.

Giờ cô chỉ thầm muốn về nhà trốn tránh, mãi mãi đều không ra cửa nữa.

Ngải Lam lòng còn sợ hãi: "Mẹ ơi, rốt cuộc người này là ai thế?"

Thư Dao run run: "Tớ cũng có biết đâu."

Cố nén hổ thẹn, Thư Dao mất vài phút để kể lại toàn bộ sự việc cho bạn thân.



Ngải Lam cảm thán: "Nghe cậu kể lại thôi mà đầu ngón chân tớ đã sắp ngượng muốn độn thổ xuống đất rồi đây."

Thư Dao suýt khóc: "Đừng nói độn thổ, tớ đã ngượng đến nỗi đã bay ra Everest rồi."

Cảm thán xong, Ngải Lam nghiêm túc hỏi: "Quý cô của tôi ơi, con quỷ háo sắc già đó sẽ không coi trọng sắc đẹp của cậu đó chứ?"

Thư Dao phản bác theo bản năng: "Không thể nào."

Cô phân tích: "Người đẹp đến mức đó sao lại là người xấu được?"

"Đừng quên việc lão ta biết cậu nhận sai người nhưng cũng không giải thích, để tùy ý cậu hiểu nhầm tiếp chứ! Không màng sắc không màng tiền thì lão ta làm chuyện đó vì lý do gì?" Ngải Lam đau lòng nhức óc chất vấn Thư Dao: "Chẳng lẽ cậu đánh giá một người chỉ bằng khuôn mặt thôi à."

Một lòng đam mê sắc đẹp, Thư Dao lúng ta lúng túng nói: "Tam quan (*) của tớ được quyết định bởi ngũ quan."

(*) Tam quan (chỉ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan), trong đó:

Thế giới quan chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

Nhân sinh quan chỉ thái độ và cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của đời người;

Giá trị quan chỉ cái nhìn và đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan xung quanh (bao gồm con người, sự vật, sự việc);

Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.

Ngải Lam nghẹn họng: "Điều này cũng đúng."

Cô ấy cảm thán: "Nhớ lại gương mặt của quý anh lúc nãy, vóc dáng, hào quang hai mét tám...."

Thư Dao thuận miệng phụ họa: "Tớ thấy rất đáng giá."

Ngải Lam bất thình lình nhìn sau lưng Thư Dao, khẽ ho hai tiếng.

Thư Dao chợt thấy có điềm gì đó.

Cô cứng đờ xoay người.

Lương Diễn đi rồi còn quay lại, đứng ngay sau lưng cô.

Cà vạt đã được cởi xuống, anh đứng ngược hướng ánh sáng, gương mặt điển trai bị che đi, nốt ruồi mỹ nhân cũng không thể nhìn rõ, chỉ riêng trong mắt là ẩn giấu ánh sáng sắc bén.

Đột nhiên, Thư Dao nghĩ đến sư tử đang ngủ yên trên đồng bằng, im hơi lặng tiếng theo dõi con mồi của nó.

Bên cạnh anh là trợ lý cố hết sức nín cười.

Ê, đừng nín nữa, Thư Dao thấy bả vai anh ta run run cứ như bị người ta đi tới đi lui đánh đấm.

Và cả Triệu Thăng Bỉnh mặt như màu gan heo.

Lương Diễn bình tĩnh hỏi: "Đáng giá là thế nào?"

Thư Dao thả bay suy nghĩ linh hoạt trên diện rộng: "Đây là lời khẳng định dành cho cả hai mặt giá trị nhan sắc và phong thái của anh, là lời nói tóm gọn của câu "Tôi thấy đáng giá vì nó mà vượt núi băng rừng". Đây là thuật ngữ ca ngợi cao cấp nhất đó."

Ngải Lam nỗ lực cứu vớt bạn tốt: "Đúng...Đúng thế, đó là tiếng địa phương ở quê chúng tôi, thật ra "Tôi thấy đáng giá" là lời khen đấy, khen những người siêu cấp lợi hại haha!"

Lương Diễn để ý đến Thư Dao: "Ra là thế à."

Thư Dao hết sức kiên cường giữ vững nụ cười trên mặt.

"Bảng đánh giá đâu?" Lương Diễn nhìn đồng hồ, chú ý nhắc nhở, "Lát nữa tôi còn có việc, giờ ký tên cho em trước."

Thư Dao máy móc lục bảng đánh giá trong túi ra.

Đưa bút trước cho Lương Diễn.

Không có chỗ để tiện viết, Thư Dao liền đặt bảng đánh giá vào lòng bàn tay để làm đệm lót, cô giơ lên, tiện cho anh ký tên.

Cơ chế tự bảo vệ mình khi mắc ám ảnh sợ xã hội tự động khởi động, giờ Thư Dao đã đánh mất khả năng ngẫm nghĩ.

Nghe theo y như lời anh nói, bảo gì làm nấy.

Lương Diễn cúi đầu, trong ánh mắt thấp thỏm lo âu của Thư Dao, anh cầm bút của cô, xem lướt qua bảng biểu, rồi đánh dấu tích ở ô "xuất sắc".

Cách một lớp giấy mỏng manh, ngòi bút di động trên lòng bàn tay mịn màng.

Ngưa ngứa.

Có thể nhận ra lúc anh không dùng sức khi viết chữ, nếu không thì đã chọc thủng tầng giấy bên trên, khắc luôn lên lòng bàn tay cô.



Nhưng vào giây phút này, xúc cảm do ngòi bút để lại cũng vô cùng rõ ràng.

Một nét, hai nét.

Thư Dao chỉ cảm thấy thời gian đợi anh để lại lời nhận xét dày vò vô cùng.

Cứ như đang ném cô vào trong chảo dầu đang sôi rồi chiên bơ bằng lửa nhỏ.

Sau khi tích hết vào các ô cần điền, ngòi bút lơ lửng trong không trung, Lương Diễn nhìn kĩ dòng ghi nhận xét cuối cùng.

Thư Dao gượng gạo nói: "Anh chỉ cần ký tên mình vào phần ghi chữ ký là được --"

Cô đoán người này chắc cũng không rảnh để viết lời nhận xét gì.

Lời còn chưa dứt, Lương Diễn đã viết xuống phần ghi nhận xét --

"Tôi thấy rất đáng giá."

Ngải Lam hít vào một hơi lạnh.

Đồng tử Thư Dao kịch liệt co rút.

Trời ơi, hướng dẫn viên đáng yêu của cô mà nhìn thấy mấy chữ này sẽ bổ não ra bao nhiêu kịch bản hổ báo cáo chồn chứ!

Không đợi Thư Dao nghĩ ra cách cứu vãn, dưới ánh nhìn tử vong của cô, Lương Diễn chậm rãi từ từ viết thêm mấy chữ cuối cùng --

"--Đánh giá năm sao cho việc phục vụ tình nguyện của bạn học Thư."

Nháy mắt Thư Dao cảm nhận được niềm vui sướng thoát khỏi địa ngục rồi bay lên thiên đường.

Tay Lương Diễn rời khỏi bàn tay cô, bình tĩnh nắp bút lại rồi đưa cho cô.

Toàn bộ quá trình hoàn toàn không tiếp xúc tay chân tí nào.

Nhưng tay Thư Dao vẫn mất kiểm soát, run lên một chút.

Cảm giác này hoàn toàn khác với cảm giác sợ hãi khi đối mặt với người lạ, Thư Dao nhìn Lương Diễn, chợt thấy lòng rầu rĩ.

Trong hai giây đó, hô hấp của cô cũng hơi khó khăn.

"Thêm Wechat nhau đi," Lương Diễn nói, "Không phải còn có việc cần tôi giúp à?"

Bên cạnh họ, bàn tay đang lau mồ hôi của Triệu Thăng Bỉnh chợt khựng lại, ông ta trố mắt, ngạc nhiên nghi ngờ không yên nhìn Thư Dao, cứ như thể vừa biết cô lần nữa.

Thư Dao đã không dám nói gì nữa, bất chấp khó khăn, cô lấy di động ra, thêm cách thức liên hệ với nhau.

Ảnh đại diện của Lương Diễn rất đặc biệt, là một trái anh đào nhỏ.

Nhũ danh của Thư Dao chính là Tiểu Anh Đào, cô vô cùng mẫn cảm với hình ảnh đó, nhìn thêm hai lần.

Thế mới nhận ra, background của quả anh đào đó thế mà là trong lòng bàn tay một người đàn ông.

Tên Wechat của anh rất đơn giản, độc một chữ Lương.

Là họ của anh.

Lương Diễn cũng không nhiều lời, xoay người liền đi.

Trợ lý đi theo sát phía sau.

Triệu Thăng Bỉnh đứng bên cạnh sắc mặt từ đỏ chuyển xanh trắng rồi lại về đỏ --

Lần đỏ đầu tiên là vì xấu hổ, lần đỏ thứ hai là vì kích động.

Kích động đến nỗi Triệu Thăng Bỉnh muốn vỗ đùi chửi tục một câu.

Thế nào là "Đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi tìm thấy chẳng tốn thì giờ"?

Là thế này chứ còn thế nào nữa!

Lương Diễn đã xem trọng một nữ sinh viên rồi, giả sử việc này xảy ra trên người chủ nhiệm Tần thì ông ấy chắc chắn sẽ khuyên Thư Dao cẩn thận Lương Diễn; nhưng Triệu Thăng Bỉnh thì không, ông ta ước gì Thư Dao ngay lập tức gian díu với Lương Diễn.

Rời đi theo Lương Diễn, Triệu Thăng Bỉnh mới ngầm xoa xoa tay hỏi: "Anh Lương thật quan tâm đ ến bạn học đó ha."

"Một đứa trẻ mà thôi," Giọng Lương Diễn lạnh nhạt, "Chưa trải sự đời, chẳng qua thuận tay giúp một lần."

Triệu Thăng Bỉnh không rõ anh có mưu tính gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khống Chế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook