Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 22

Angel_Of_Rebelling

12/06/2013

Noel đang đến gần. Lớp không khí hơn hẳn. Đứa nào cũng có kế hoạch cho riêng mình, trừ nó. Không phải là nó ko hào hứng mà là 3 tên kia lo hết rùi. Thì lại đi chơi chứ sao. Nhưng không phải chỉ có 4 đứa nó, lần này có thêm Minh Phương nữa cơ. Và nhiệm vụ của nó là rủ cho bằng đuợc cô nàng này đi cùng. Một điều thật dễ hiểu là Minh Phương mà đi tất nhiên sẽ ko vắng mặt Hà Ly được rồi. Nhưng đâu có sao. Chỉ cần Khương Duy và Minh Phương có thể đi chơi riêng vui vẻ, Khánh Nam sẵn sàng hi sinh 1 chút tự do cho thằng bạn, mặc dù Khánh Nam đang tính là phải lôi nó và Viết Quân đi cùng. Mình hi sinh thì chúng nó cũng phải có chút đóng góp chứ? Khánh Nam nghĩ thế đấy. Nhưng có 1 điều là Minh Phương và Khương Duy cứ bắn tỉa nhau suốt ngày ý. Như hôm nay. Minh Phương đang đi qua, chẳng đả động gì đến Khương Duy, thế mà tự nhiên Khương Duy giơ chân ra ngáng đường làm cho Minh Phương ngã cái oạch, đã thế lại còn giơ tay ra “làm phúc kéo Minh Phương lên nữa chứ! Thật là 1 sai lầm hết sức. Vì Minh Phương được thể kéo luôn Khương Duy ngã xuống. Đúng là gậy ông đập lưng ông.

Haizz, lại 1 ngày nữa trôi qua. Sao thời gian trôi nhanh thế nhỉ? Nó thở dài ngồi trước cái laptop, vẫn giữ thói quen truy cập 1 địa chỉ thời trang quen thuộc. “Chẳng biết có tin gì đặc sắc ko đây! Ơ gì thế này? Đây… đây… đây là…” Đập vào mắt nó là hình ảnh ông nội – ngài George Wilson đang quỵ xuống, 1 tay bám chiếc gậy 1 tay ôm ngực. Cạnh đó ba và Jimmy đang hốt hoảng đỡ lấy ông. Bệnh tim tái phát

. Nó nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Jimmy mà ko thèm quan tâm lúc này ở I-ta-li-a đang là đêm.

- Alo, Jimmy, chuyện này là sao?

- Anh xin lỗi. Từ hơn 1 năm trước rồi, nhưng ông ko cho anh nói với em. Ông sợ em lo lắng.

- Anh à…

- Em yên tâm! Ông ổn rồi mà.

- Jim! Em muốn về! Em muốn về!

- Chính vì ông sợ em lo lắng sẽ quay lại đây nên mới ko muốn…

- Em ko quan tâm. Em muốn về!

- Ginny! Không đuợc. Nghe anh! Em ko nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho anh chứ! Em có nghĩ em cũng sẽ trở thành 1 người như Billy ko?

- Anh! Anh đâu có sao? Em cũng thế!

- Em hết giận ba rồi sao?

- Em chưa hết giận ông ta nhưng em muốn gặp ông.

- Anh nói ko đuợc. Em về sẽ càng làm mọi chuyện rối tung lên đấy. Em rõ chưa?

- Còn bộ thiết kế thì sao hả anh? Là Billy làm đúng ko anh? Ông đột quỵ vì mất bộ thiết kế. Còn mấy ngày nữa là trình diễn rồi anh?

- Em yên tâm. Một tuần đủ để anh và tổ thiết kế cho ra đời 1 bộ thiết kế mới còn hoàn hảo hơn bộ đã mất.

- Anh à…

- Ginny! Con ko được về. Bà nội nó giật lấy máy.

- Bà! Nhưng con…

- Con phải hiểu rằng việc này sẽ là 1 cơ hội tốt để họ nhử con về lại đây. Con ko đuợc trúng bẫy. Billy đã thế! Bà ko muốn cả con cũng như thế nốt. Gin à! Bà xin con đấy! Bà ko muốn con gặp nguy hiểm. Được ko con? Bà xin con đấy!

Cả đêm hôm đó con bé đã ko ngủ. Nó chỉ làm duy nhất 1 việc là ngồi lặng trên ban công nhìn ra khoảng không tói mịt. Trời đông thật lanh.

Ngày hôm sau. Nó như người mất hồn vậy.

- Hi, Linh Như. Hôm nay nhớ bảo Minh Phương…Ơ…!



Khánh Nam sững người. Nó quay lại nhìn Khánh Nam lạnh lùng thay cho câu trả lời: “Để em yên!” Và rồi như chợt nhận ra thái độ của mình đã khiến cho mọi người rất ngạc nhiên. Nó cố gắng mỉm cười nhẹ với tất cả. Lặng lẽ bước về chỗ ngồi. Bọn hắn hiểu là ko nên làm phiền nó, vì ngay cả Khánh Nam nó còn tỏ thái độ đó, huống chi bọn hắn? Nó cứ như thế hết 2 tiết đầu. Đến tiết thứ 3, dường như nó ko còn đủ bình tĩnh nữa. Nó xin cô ra ngoài. Mệt mỏi bước từng bước ra sân trường. Gió! Lạnh! Nhưng nó ko cảm thấy gì hết.

- Cô định bỏ học à? Là Viết Quân.

Nó dùng ánh mắt khi nãy nhìn Khánh Nam để nhìn Viết Quân lúc này. Hắn có thể hiểu nó muốn hắn để cho nó yên. Nhưng ko, Viết Quân vốn là 1 thằng ngốc, và hành động cũng sẽ là của 1 thằng ngốc. Thay vì quay lại lớp, hắn cầm tay nó kéo đi ra phía cổng trường.

- Có 1 nơi tôi nghĩ sẽ tốt cho cô.

Hắn chụp cái mũ bảo hiểm lên đầu nó, Chiếc xe máy lao vút đi trong gió lạnh. Nó ko quan tâm Viết Quân định đưa nó đi đâu. Vì… nó tin tưởng hắn.

- Đến nơi rồi. Giọng nói của hắn cắt ngang những suy nghĩ đang vây quanh nó lúc này.

- Ơ… Biển? Nó ngạc nhiên. Có gì ở đây sao? Nó hỏi.

- Hét đi.

- Gì?

- Tôi bảo cô hét đi cơ mà! Mặt cô như vậy ko coi được đâu. Tôi biết cô ko muốn nói ra nhưng cô hãy hét lên đi. Như vậy sẽ thoải mái hơn phần nào.

“Một, hai, ba… Á á á á á á á á á á………!!!!!” Cả 2 đứa cùng hét, tiếng hét hòa tan vào sóng biển.

“Á á á á á á á á …. a a hix hix!” Giọng nó như lạc đi. Nó khóc, khóc thật sự. Nó ngồi sụp xuống.

- Lúc nào cũng vậy! Lúc nào cũng nói vì lo cho tôi! Nhưng sáo ko chịu để ý đến cảm nhận của tôi? Nguy hiểm? Nực cười! Mọi người đâu có sao đâu? Sao chỉ có mình tôi? Tôi đâu có tội gì? Anh ơi! Em muốn về mà! Em muốn gặp ông mà! Ông rất thương 3 anh em mình đấy thôi! Sao lại thế? Sao Bill lại làm thế? Tại sao? Tại sao? Tại saooooo?”

Nó luôn miệng nhắc lại 2 chữ: “Tại sao?” Nhưng chỉ có tiếng sóng biển gào lên đáp trả. Con bé nước mắt giàn giụa khóc ko thành tiếng. Viết Quân không biết làm gì hơn ngoài việc giữ đứa con gái đang khóc lặng trước mặt hắn thật chặt, thật chặt. Nó chua chát bám tay Viết Quân: “Mọi người ko cho tôi về thăm ông. Mọi người nói tôi sẽ gặp nguy hiểm, nguy hiểm rất nhiều. Nhưng nếu tôi ko về, nhỡ ông… nhỡ ông…Tôi mất quá nhiều rồi. Tôi ko muốn mất thêm 1 người nào nữa.” Nó gục đầu vào Viết Quân, khóc và khóc. Tiếng khóc của nó như tắc nghẹn trong cổ họng. Tay áo hắn ướt đầm. Lúc sau, con bé định thần lại, buông tay Viết Quân ra.

- Tôi đói.

- Ngồi yên đây đợi tôi! Không được đi đâu đấy! Rõ chưa? Viết Quân ra lệnh cho nó. Nó ko nói gì, vẫn lặng lẽ ngồi đó, nhìn ra mặt biển xa.

- Ba, mẹ! Từ giờ nhà mình sẽ có 1 tiểu công chúa! – Ngài John Wilson hồ hởi dẫn nó bước vào 1 căn biệt thự rộng thênh thang xa lạ. Bên cạnh là bà Jenny Wilson, theo sau là 2 anh nó.. Con bé sợ hãi chạy đến nép sau lưng Billy.

- Con gái! Ra đây nào! Con phải ra chào ông bà chứ! Nào, Linh Như. Đây là ông bà nội của con. Ba, mẹ! Như con đã nói chuyện trước với ba mẹ, đây là Linh Như, con gái chúng con. Có lẽ do cú shock quá mạnh, con bé vẫn chưa thể trở lại cuộc sống bình thường được. Bà Jenny khẽ nén 1 tiếng thở dài.- Chào ông bà đi con!

- Con chào ông bà! Nó khoang tay đứng ra trước tuy vẫn nép sát vào Billy và Jimmy. Lúc này cả nhà vẫn sử dụng tiếng Việt vì nó chưa nói đuợc tiếng Mĩ.

Ông George bỏ cái kính lão ra, quỳ xuống sát nó làm con bé càng hoảng sợ hơn.

- Cháu gái à? Bà ơi! Là cháu gái, cháu gái đấy!

Bà nó cũng tiến lại gần:

- Ờ ông ơi, vậy là chúng ta có cháu gái rồi. Ông sướng nhé! Hết mong con gái, rồi lại cháu gái, giờ thì được toại nguyện rồi.

- Nào cháu gái, ra đây chơi với ta nào. Ông điệu nó lên vai làm con bé run cầm cập. Nó vẫn luôn mỉm cười mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó.

* * *



- Ông ơi, ông đặt tên cho cháu đi. Nó kéo tay ông léo nhéo.

- Sao? Cháu muốn đặt tên mới ư? Ông nó ngạc nhiên.

- Dạ! Cháu là con cháu nhà Wilson cơ mà, có phải mang họ Hoàng nữa đâu ông. Với lại nếu cháu vẫn giữ mãi cái tên Linh Như thì mọi người sẽ khó gọi lắm. Con bé cứng rắn.

- He he, hay gọi em là Milu nhé! Tên đấy hay chứ? Jimmy từ trên phòng đi xuống.

- Không, anh nghĩ là Misa thì nữ tính hơn nhỉ? Billy chen vào.

- Hay gọi là Mickey đi. Ba nó đề nghị.

- Không, mẹ nghĩ là Pluto.

Mỗi người 1 ý kiến về cái tên của nó.

- Hu oa! Con ko biết đâu. Con ko lấy mấy cái tên *** mèo đó. Không lấy đâu. Hu hu.

Cả nhà vẫn hùa vào trêu nó.

Một lúc sau…

- Ginny. Từ giờ cháu ko phải Hoàng Linh Như nữa, mà sẽ là Ginny Wilson.

* * *

- Ông ơi ông làm gì đấy? Cho cháu làm với. Con bé hớn hở chạy đến bên cái bồn cây của ông.

- Ông làm cái này này… Nói rồi ông giơ ra trước mặt nó 1 em sâu đang ngó ngoáy ngọ ngoạy – Nhìn con sâu này đẹp đúng ko? Hì hì.

- Á á á á………….! Ông bỏ xuống đi. Nhìn ghê quá!

Ông vẫn giữ con sâu trên tay rượt sát nó.

- Ông ơi, bỏ xuống đi. Bà ơi, ông bắt nạt con. Bà ơi… !

* * *

- Alo Ginny hả con? Con khỏe chưa con? Ông đã nói bao nhiêu lần rồi. Mùa đông nước Ý ko như mùa ông Việt Nam, con phải giữ ấm cẩn thận. Sao con ko nghe? Ông ở Mĩ làm sao về thăm con đuợc bây giờ? Con hư quá! Lúc nào cũng làm ông bà lo lắng thôi. Thế mẹ cho con ăn cơm chưa? Uống thuốc chưa? Con sốt có cao ko? Mai con phải nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh nghe con!

- Hix! Ông nói từ từ thôi! Ông nói 2 lèo thế làm sao con kịp trả lời được.

- Cái con bé này… Con làm ông bà lo lắng lắm có biết ko? Không đuợc, mai ông bà sẽ qua Ý.

- Ơ ông… ko được ông ơi. Mai ông có buổi họp nhà đầu tư cơ mà, bà còn lo show diễn nữa.

- Nhưng Ginny quan trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook