Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Chương 4: Thế ta ôm muội có được không?

Tầm Hoa Ân Lạc

18/01/2023

Nàng nhớ hôm đó trời bỗng mưa rất to, sấm chớp loé sáng cả căn phòng tối tăm của nàng, theo bản năng co người lại trong chăn chờ huynh ấy đến, bất chợt tiếng rõ cửa vang lên, nàng biết đó không phải huynh ấy, bởi vì huynh ấy sẽ không rõ cửa mà sẽ chạy vào ôm nàng vỗ về ngay, như lúc nhỏ vậy, đúng như suy nghĩ của nàng, giọng nói xa lạ vang lên:

"Tiểu thư, người có sao không?"

"Ta không sao.." Sao lần này huynh ấy lại không tới?

Người ngoài cửa dường như hiểu được nỗi lòng nàng:

"Tần tướng quân cho người đến báo, người phải đi dẹp loạn Mạc Quốc, không thể đến an ủi tiểu thư, mong tiểu thư chờ ngài ấy về. Tướng quân còn nói đánh xong trận này sẽ rời sa trường, cưới người cùng an hưởng tuổi già."

Cánh tay xiết chặt chăn mềm khẽ thả lỏng:

"Ta biết rồi."

Đêm đó nàng ngủ không yên giấc, trong đầu hiện lên hình ảnh của nàng và huynh ấy lúc nhỏ, bất chợt lại suy nghĩ miên man. Hình như từ lúc hiểu chuyện Tần Viễn đã đã ở bên cạnh nàng, phụ thân huynh ấy hy sinh trên sa trường nên từ nhỏ đã ở thừa tướng phủ, bên cạnh không có người thân nào cả, lúc nàng và huynh ấy quen nhau cũng là một ngày mưa thế này, huynh ấy lúc đi qua cửa phòng nàng liền bị tiếng thúc thít gây chú ý, cuối cùng liền quyết định vào phòng xem thử, thấy bộ dạng của nàng không hiểu sao lại bị lay động, nhẹ nhàng bước đến bên giường, thấp giọng hỏi:

"Sao lại khóc?"

"Ta.. ta sợ sấm.."

"Thế ta ôm muội có được không?"

Vừa nói cánh tay cậu bé đã vòng qua ôm lấy thân hình nhỏ nhắn vào lòng, đầu cô bé đập vào lòng người trước mắt, không được lớn như phụ thân nhưng cũng vô cùng ấm áp, khiến cô bé vô cùng an tâm mà nhắm mắt, hơi thở đều đều rồi thiếp đi trong ngực cậu bé. Nhưng mà ai kia đỡ khối bông mềm trong lòng thì vô cùng khổ sổ, cẩn thận đặt nàng nằm xuống, muốn rời đi nhưng cánh tay nhỏ bé kia lại nắm chặt vạt áo không hề có ý định buông ra, cậu bé thở dài, lại ngồi thêm một lúc chờ bé gái ngủ sai buông lỏng mới chậm rãi gỡ vạt áo đứng dậy rời đi. Sau đó mỗi khi trời mưa cậu bé kia luôn luôn đều đặn xuất hiện trong phòng ôm lấy nàng, sau này lớn lên đều không thề thay đổi.



* * *

"Tiểu thư.. tiểu thư.. người làm sao thế?"

Thiếu nữ thu lại tầm mắt, dường như không nghe có người gọi trong đầu vẫn đang suy tính huynh ấy làm tướng quân chắc chắn trên người có rất nhiều vết thương, nàng có nên học một chút để sau này băng bó cho huynh ấy không nhỉ, càng nghỉ càng thấy đúng, thế là nàng quyết tâm bừng bừng muốn xin phụ thân đi học băng bó.

"Tiểu thư.. tiểu thư.." Cô tỳ nữ bên cạnh thấy nàng không trả lời càng lo lắng hơn.

Nhạc Lạc Sơ bị tiếng kêu thức tỉnh: "A.. sao thế?"

"Tiểu thư người có chỗ nào không khoẻ không?"

"Ta không sao, đi thôi." Phải nhanh đi tìm phụ thân.

Nhưng tỳ nữ vẫn không buông tha:

"Người có phải không khoẻ không? Hay là gọi thái y đến khám?"

"A Linh, nếu em còn lải nhãi ta sẽ cho em đi hầu hạ người khác đấy."

"Đừng mà tiểu thư.. A Linh không dám nữa."

Nhạc Lạc Sơ cũng không để ý, thật ra cô cũng không có ý muốn đuổi A Linh đi, chỉ là dọa một chút, nhanh chóng kéo tỳ nữ hưng phấn chạy đến thư phòng.



Bóng dáng nhỏ nhắn chạy vụt vào khiến cho thừa tướng đang chăm chú vào sách giật mình, chòm râu trắng dựng lên, tay chân lanh lẹ đỡ lấy tiểu cô nương vừa vấp lấy bậc thang, vẫn không quên xuất ra tư chất của người cha già bắt đầu đọc:

"Con là thiên kim tiểu thư phải ra dáng tiểu thư, suốt ngày chạy nhảy, con xem nếu ta không đỡ là mặt mũi con bây giờ để đâu, nếu lỡ ai nhìn thấy, mặt mũi của người cha như ta để đâu?"

Người làm rất biết thời thế đồng loạt quay đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, biểu thị vừa rồi chúng tôi không hề thấy gì cả, thật ra ngày nào bọn họ cũng gặp cảnh này, thừa tướng mặc dù la mắng nhưng vừa la xong liền quên ngay mà thôi.

Thiếu nữ cười lấy lòng, đôi mắt sáng long lanh, trưng ra biểu cảm cầu xin, cầm lấy cánh tay cha già lắc:

"Phụ thân.. con muốn tới thái y viện học!"

Lão thừa tướng nghe thế vừa hạ hỏa lại xù lông:

"Con là nữ nhi, không học cầm, kỳ, thi, họa, lễ nghi khuê nữ, sao có thể học theo mấy ông già ở thái y viện đó! Không được!"

"Nhưng mà con muốn học chữa bệnh, con muốn cứu người, đi mà.. phụ thân.. người thương A Sơ nhất mà.. không phải sao?"

"Chút tâm tư nhỏ của con ta nhìn không ra sao? Không được!" Ông nuôi nó lâu đến thế nó còn chưa báo hiếu được ngày nào, suốt ngày chỉ lo nghĩ cho tên nhóc kia, thật khiến ông tức chết mà. Bảo bối mình nâng niu trong tay không thể chịu thiệt, tên nhóc kia chỉ biết đánh đánh giết giết, lỡ như gả nó đi bị ức hiếp thì phải làm sao? Nhất định phải lợi dụng thời cơ tên nhóc đáng ghét cướp mất con gái bảo bối không có ở đây đã thông tư tưởng cho nữ nhi nhà mình, nếu không đã thông được.. thì phải yêu cầu nó ở rễ.. đúng vậy, phải ở rễ.. ít nhất dưới con mắt của mình nó không thể làm bậy được. Thế là lão thừa tướng liền cứ như vậy quyết định chung thân đại sự của con gái bảo bối, trước tiên chia rẽ, không thành công thì bắt rễ, còn cảm thấy rất đúng đắn mà liên tục gật đầu. Tâm trạng người cha già đang vui nên vô cùng dễ nói chuyện:

"Khụ.. thật ra có thể, nhưng mà một mình con tới lui không an toàn, từ nay cứ để Cảnh Mạc đi theo con, ta cũng yên tâm hơn."

Vừa dứt lời liền có một bóng đen lặng lẽ nhảy từ cửa sổ vào, toàn thân đen nhánh như hòa vào màn đêm, bóng đen di chuyển không hề phát ra tiếng động, đứng yên trước mặt nàng, có lẽ vì chưa thấy nàng đồng ý nên cũng không lại gần. Đam Mỹ H Văn

"Được.. A Sơ biết người thương A Sơ nhất mà." Tiểu cô nương cười rộ lên, nghĩ đến sau này có thể tự tay băng bó cho người trong lòng liền vô cùng hào hứng, không hề hay biết kế hoạch của cha già nhà mình, vui vẻ chấp nhận gian - Cảnh Mạc - tế trà trộn quanh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook