Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Quyển 9 - Chương 21: CHƯƠNG 21

Thương Hải Di Mặc

14/07/2014

“Phiền Tiếu tham mưu trưởng chờ đợi chốc lát, đại tổng thống xử lý hoàn tất mọi việc sẽ lập tức đến ngay.” Cảnh vệ rót trà thơm mời khách.

Chàng trai áo trắng ngồi ngay ngắn nghiêm trang, bàn tay như tạc từ ngọc quý thong thả nhấc chén trà bằng sứ trắng.

Sứ trắng trong tay ngọc, đều là trong sáng thanh khiết, trơn nhẵn mịn màng, nhìn lướt qua không phân biệt được đâu là chén sứ, đâu là da tay.

Tao nhã đưa chén trà lên môi nhấp một ngụm, Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt: “Đoạn đại tổng thống đã khuya như vậy còn gọi Tiếu mỗ đến phủ tống thống bàn công việc, có lẽ là có chuyện gì đó khẩn cấp chăng?”

“Cái này… người dưới chúng tôi làm sao mà biết được…” Viên cảnh vệ thận trọng đáp lời, thần sắc có điểm khó xử.

Có người sở hữu ánh mắt lạnh lùng, có người sở hữu giọng nói băng giá, mà rét buốt đến vậy, tựa hồ chỉ có thể là thứ khí chất trời sinh độc nhất vô nhị.

Vô Song hơi trầm mặc: “Còn cụ ông Tiêu gia, Đoạn đại tổng thống không phải nói cả cụ ấy cũng có mặt ư?” Nếu như Đoạn Tề Ngọc không đề cập đến ông nội của Tiếu Khuynh Vũ, thì giữa lúc đêm khuya thanh vắng thế này, Vô Song cũng chẳng nhất thiết phải tạm gác thể diện sang một bên như vậy.

Giọng nói không thay đổi, vẫn lạnh lùng như vậy.

Không, thay vì nói là lạnh lùng, chi bằng nói là đạm nhạt đi.

Đạm của cách rời phồn hoa đô hội, nhạt của cô độc lặng lẽ riêng mình.

“Cái này… Thuộc cấp không rõ.” Điển hình của cái gì cũng không biết, giọng nói của viên cảnh vệ dường như có gì đó căng thẳng.

Bên ngoài phòng khách, gấp gáp người qua kẻ lại, vũ trang tận răng.

Không khí căng tức nặng nề tạo thành một thứ áp lực khiến người ta nghẹt thở.

Vô Song chợt thấy hơi váng đầu.

Ngón tay mảnh khảnh day day huyệt thái dương, cảm giác váng vất chẳng những không giảm đi, trái lại còn nặng hơn.

Trong lòng Vô Song, bất an đột ngột trỗi dậy.

Nước trà có vấn đề!

Viên cảnh vệ vờ tỏ ra quan tâm: “Tiếu tham mưu trưởng, hình như ngài khó chịu thì phải, trong người không được khỏe à?”

“Không có gì…” Chàng trai trẻ gắng sức chống tay gượng đứng lên, “Tiếu mỗ sực nhớ đêm nay còn có việc quan trọng, không tiện chờ lâu…”

Đang định kiếu từ, liền phát hiện cả người nhũn ra, xương cốt như đã biến thành nước cả.

‘Bang’ một tiếng, cửa lớn mở toang!

Một đội lính mặt mày dữ dằn hùng hổ xông vào phòng khách, vây kín chung quanh vị thiếu niên áo trắng.

Tiếu Khuynh Vũ cố gắng tì vào lưng ghế miễn cưỡng đứng vững. Tuy xương cốt rã rời không động đậy nổi, song ánh mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng, lóe lên tia sắc bén kinh người, cùng rét buốt.

“Các người dám mạo phạm, thật không sợ chết không đất chôn thây mà.”

Đây không phải là câu nói cảnh cáo uy hiếp thông thường, mà toát ra từ uy nghiêm tối cao tích tụ từ phong thái dứt khoát, mạnh mẽ của kẻ đã ngồi lâu trên quyền vị.

Khẩu khí trầm lạnh khiến những vệ binh lăn lộn nhiều năm như bị đấm mạnh vào lòng.

“Tiếu tham mưu trưởng, chúng tôi chỉ là tuân lệnh cấp trên làm việc, xin lỗi ngài!”

Tiếu Khuynh Vũ nhất thời mờ mịt, đoán không ra rắp tâm của Đoạn Tề Ngọc.

Lão rốt cuộc định bày trò gì?

Làm thế này, cuối cùng lão được lợi lộc gì?

Đang lúc lảo đảo muốn ngã xuống, có người tiến đến lấy khăn tay bịt mũi y lại.

Mùi hóa chất gay nồng xộc vào khoang mũi, Tiếu Khuynh Vũ chỉ thấy hai mắt tối sầm, thân thể nhẹ hẫng tựa hồ đang bay vào một khoảng không đen ngòm không thấy phương hướng.

Cạm bẫy, ác mộng.

“Tiếp theo phải làm sao đây?”

“Mau đưa người đến Lãnh sự quán Uy Tang, Hoàng thân Yoshihiro đang đợi. Đừng đi cửa chính, mang ra cửa sau đi, theo đường tắt xuống núi, nghìn vạn lần không được làm kinh động đến Nam thống quân đang đóng dưới đó!”

Trên lối mòn núi Lạc Già, một đoàn người mang theo một thiếu niên bất tỉnh mê man vội vã băng băng.

Cả đám vừa đi vừa cười.

Không hề biết rằng nhất cử nhất động của mình đều lọt vào tầm mắt của một cậu bé.

Chăm chăm nhìn đoàn người lướt qua.

Dỏng tai nghe đoàn người nói chuyện.

Tiểu Dịch nấp trong bụi rậm, cả người run rẩy sợ hãi, không biết phải làm sao.

Cậu nhóc vốn là định trốn ven đường, làm anh hai bất ngờ một phen.

Ai ngờ, cuối cùng lại chừng kiến một cảnh như thế.

Nhóc con gặp phải loại chuyện này, trong đầu tất nhiên liền nghĩ ngay đến người nhà của mình.

“Phải rồi, tìm ông nội, ông nội nhất định có cách cứu anh hai!”



Cậu nhóc vững tâm quẹt nước mắt, bàn chân nhỏ nhấn lên bàn đạp đạp hết tốc lực về biệt thự nhà họ Tiêu!

Một thoáng do dự thôi, cũng đủ vuột mất thời cơ cứu Tiếu Khuynh Vũ.

Tiểu Dịch liều mạng đập rầm rầm vào cổng lớn Tiêu phủ: “Ông ơi!… Mẹ ơi!… Mau mở cửa! Mau mau mở cửa đi!!”

Hai bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn dốc hết sức đập đến ửng đỏ.

Lão già Tiêu lạnh lùng gằn giọng: “Không được mở cửa! Không phải nó nói nó không phải người họ Tiêu ư!”

Đứa bé đáng thương ở ngoài cửa kêu gào khóc lóc suốt hai mươi phút.

“Anh hai gặp chuyện rồi! Ông nội, mở cửa mau đi mà! Anh hai thực sự gặp chuyện rồi!”

An phu nhân kinh hoàng biến sắc: “Ông… Khuynh Vũ nó?!… Chúng ta đưa Tiểu Dịch vào hỏi cho rõ ràng đi!”

Sắc mặt lão già Tiêu chợt khó coi không thể tưởng tượng.

Lão âm trầm gằn từng tiếng: “Vậy thì càng không thể mở.”

Từng phút từng phút cứ thế trôi qua, mà cánh cửa đen sì kia vẫn không hề nhúc nhích.

Không có dấu hiệu sẽ được mở ra.

“Làm sao… Làm sao đây?” Từ bé đến giờ đã bao giờ gặp chuyện thế này đâu.

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe.

Bé con trong trong phút chốc không làm chủ được bản thân nữa.

Ai đây? Còn ai có thể cứu anh hai đây?

Nhóc con lục lọi như điên trong đầu…

Đúng rồi! Còn anh Quân Càn! Anh Quân Càn nhất định sẽ cứu anh hai!

Không chút chần chừ, Tiểu Dịch tức tốc quay xe đạp, phi hết tốc lực về hướng chân núi Lạc Già!

Phương thiếu soái tùy tiện khoác một chiếc áo bước ra ngoài lán trại, ngáp ngắn ngáp dài.

Bị lôi ra khỏi mộng đẹp, cho dù là ai cũng không dễ chịu, Phương Quân Càn không ngoại lệ: “Thằng quỷ con, không nói lý do đàng hoàng thì mi chết chắc.”

Câu tiếp theo của Tiểu Dịch giống như sấm dội đất bằng!

“Anh Quân Càn mau nghĩ cách đi! Anh hai bị người ta bắt đi rồi!”

Phương Quân Càn kinh hoàng biến sắc!

“Mi nói cái gì!?” Kẻ nào có gan đám động tới Tổng tham mưu trưởng Quốc thống quân? Thật sự chán sống rồi?

Một loạt câu hỏi bắn liên thanh về phía cậu nhóc: “Lúc nào, ở đâu, bị ai bắt, bắt đi đâu?”

Nhóc con mặt mũi khổ sở: “Em em em… Em không biết! Em chỉ nhận ra một người là cận vệ của chú Đoạn, bọn họ nói muốn đưa anh hai tới cái gì tang cái gì quán đó… Anh Quân Càn, làm sao đây?”

Đột nhiên…, “Thiếu soái, có người đưa thư cho anh. Nói có liên quan gì đó tới Tiếu tham mưu trưởng, vô cùng khẩn cấp!”

Phương Quân Càn tức tốc xé thư.

Âm mưu của Đoạn Tề Ngọc và Yoshihiro, giao dịch của đại tổng thống và nhà họ Tiêu, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều hiện lên rõ như ban ngày qua những dòng chữ trong bức thư.

Cũng vừa khéo lấp vào những lỗ hổng trong lời nói đứt quãng hoang mang của Tiểu Dịch.

Lãnh sự quán Uy Tang!

Thằng cha Hoàng thân cá chết!

Phương thiếu soái dộng rầm xuống bàn!

“Con mẹ nó dậy hết cho tôi! Có kẻ dám chọc đến Tiếu tham mưu trưởng nhà các anh kia kìa!”

Tiếng động rất mạnh rung trời dậy đất.

Trong lán chỉ huy, đầu tiên là yên tĩnh,

Rồi sau đó là lao nhao nhốn nháo lan ra như sóng dữ…

“Dám chọc đến Tiếu tham mưu trưởng của bọn ông, kẻ nào đó đúng là chán sống rồi!”

“Để bố đây tiệt nọc chúng nó!”

“Khốn! Quả nhiên ăn phải gan hùm mật gấu mà!”

Nơi đóng quân của Nam thống quân tựa như tổ ong vò vẽ bị chọc thủng – Ầm ĩ dữ tợn sôi sục!

Phương thiếu soái rút khẩu súng sáng loáng, cẩn thận kiểm tra hộp đạn.

Nhếch miệng cười nhạt: “Tiểu Dịch, em ở lại đây chờ. Yên tâm đi, anh Quân Càn nhất định sẽ đem anh hai em bình an trở về.”



Nhóc con ngoắc ngón tay, móc nghoéo: “Nhất định?”

Chàng trai nửa ngồi xuống, cười tươi.

Móc vào ngón tay bé con, trịnh trọng cam đoan: “Nhất định.”

Tiếu Khuynh Vũ chậm chạp khôi phục ý thức.

Khó nhọc mở mắt ra, đập vào mắt trước hết là cái trần nhà chạm trổ sang trọng.

Hình mặt trời đỏ chói chễm chệ trên cái nền trắng muốt của lá cờ Uy Tang treo tường.

Tiếu Khuynh Vũ liếc mắt liền biết mình đang ở đâu – Chỉ có thể là Lãnh sự quán Uy Tang mà thôi.

Bản thân đang bị giam trên chiếc giường lớn mềm mại, hệt như cá nằm trên thớt.

Đột nhiên sực nhớ một chuyện nghe ai đó nói: Yoshihiro thích nhất là cưỡng bức thiếu niên không có năng lực kháng cự.

Không sai, nói trắng ra, chính là bị lột trần cưỡng bức!

Tiếu Khuynh Vũ thử gượng ngồi lên, liền phát hiện cả người không còn chút sức lực nào, không thể không ngã vật trở lại xuống giường.

“Tiếu tổng tham mưu trưởng?” Yoshihiro lên tiếng hỏi, giọng đắc ý dạt dào.

Chàng trai áo trắng nằm trên giường chỉ giương đôi mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn gã, không nói dù chỉ nửa chữ.

Không có quát giận, không có nghi vấn, không có van xin.

Bất quá, chỉ có đôi mắt ôn nhuận như ngọc ấy, lúc này tựa hồ băng hàn nghìn năm, lạnh lùng, tàn khốc không gì sánh được.

Sắc bén như lưỡi gươm, xả Yoshihiro thành muôn mảnh vụn.

Cho dù vào khoảnh khắc như hiện tại, ánh mắt của y dành cho gã, cũng vẫn chỉ là dày đặc khinh bỉ, coi thường.

Hoàng thân Yoshihiro hơi khó chịu trước ánh mắt ấy: “Dù gì cũng đã nằm trên giường bổn hoàng thân rồi, con không mau mau ngoan ngoãn lấy lòng ta đi?”

Trên dung nhan thanh nhã không có điểm gì giống người trần của Vô Song không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Khuôn mặt toàn mỡ là mỡ của Yoshihiro toét ra một cụ cười cực độ đểu cáng tàn nhẫn.

“Cậu cho rằng bổn hoàng thân không dám xuống tay với cậu?”

“Cái chức Tổng tham mưu trưởng Quốc thống quân của cậu là cái thá gì, bổn hoàng thân chỉ cần mở miệng, Đoạn Tề Ngọc còn không hai tay dâng cậu đến tận miệng ta?”

“Còn chuyện này nữa… Cậu nhất định không ngờ đâu…”

“Lão già họ Tiêu, cũng là ông nội của cậu ấy, đã bán đứt cậu cho bổn Hoàng thân từ lâu rồi!”

Trong đầu Vô Song ‘oành’ một tiếng nổ lớn.

Hai bên tai ong ong choáng váng quay cuồng.

Nếu chỉ là Đoạn Tề Ngọc bán đứng y, y còn có thể nhếch mép cười không bận tâm.

Nhưng hành động ấy của Tiêu gia lại chẳng khác nào một lưỡi dao găm nhọn hoắt đâm vào, xoi thủng, chọc nát quả tim muôn nghìn lỗ nhỏ! Máu tươi ứa tràn!

Y không còn giữ nổi vẻ mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng bình thường nữa.

Đôi bàn tay của Tiếu Khuynh Vũ gắt gao nắm chặt, gân xanh cương lên.

Bên dưới hàng mi dày rậm đang run rẩy là đôi đồng tử trong vắt như pha lê tràn ngập tuyệt vọng cùng đau đớn.

Rèm mi khẽ rủ xuống, không để sự yếu ớt của bản thân bộc lộ trước mặt kẻ khác.

Vốn nghĩ rằng, bản thân đã bao lâu lăn lộn trầm luân giữa bể đời mê mang, từng ngày từng tháng từng năm đã trở nên mạnh mẽ cường ngạnh, không còn chút nào yếu đuối mong manh của thời thơ ấu nữa.

Không ngờ, khi đối diện với thực tế bị thân nhân quay lưng phản bội, bán đứng cho kẻ khác, bản thân rốt cuộc lại dễ dàng binh bại giáp tan như vậy.

Nỗi đau quá lớn khiến tim chết lịm.

Yoshihiro rộ lên một tràng cười dâm uế chướng tai.

“Cậu biết rồi thì sao nào?”

Giọng cười sắc lạnh nghiệt ngã.

Thân người nung núc trườn lên giường, bóng đen to lớn phủ lên toàn thân xương nhũn gân nhừ không chút sức lực của Tiếu Khuynh Vũ. Tay chồm lên nắm lấy cúc áo y, cổ áo từ từ mở rộng, để lộ cảnh xuân trắng nõn đẹp đẽ.

Vô Song tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Đột nhiên!

Giọng cười hạ lưu đê tiện ngừng bặt.

Một họng súng lạnh ngắt đen ngòm dán chặt vào cái ót ngồn ngộn mỡ.

Thịt mỡ trên người Yoshihiro rung lên, cả người cứng đờ.

Giọng nói lạnh lẽo khí phách của Phương Quân Càn truyền đến từ sau lưng: “Mày dám đụng đến một ngón tay nữa của y, tao sẽ xé xác mày lập tức.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook