Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 54

Tây Phương Kinh Tế Học

18/04/2024

Lần này về nhà, Hứa Tinh Không ngồi xe lửa tốc hành. Mấy năm trôi qua, từ Hạ Thành đền Hoài Thành thời gian xe chạy không thay đổi. Chuyến xe đêm nay là giống chuyến trước đây mỗi khi cô từ đại học trở về nhà.

Năm sáu tiếng đồng hồ ngồi xe, trước kia nóng lòng về nhà cảm thấy thật sự quá chậm. Mà hôm nay chẳng qua ngồi phát ngốc chỉ một lát, xe lửa đã đến trạm.

Rạng sáng một giờ, ga tàu hỏa tiêu điều vắng lặng. Cao cao trên sân ga chỉ có cô cùng vài hành khách xuống xe. Hành khách vội vội vàng vàng, bao lớn bao nhỏ tay xách nách mang đi ra cửa. Ra tới cửa ga đã đứng sẵn người thân đang chờ đợi.

Trước kia Hứa Tinh Không về nhà, Lâm Mỹ Tuệ cùng Hứa Tinh Viễn cũng sẽ đứng ở cửa bến xe chờ cô. Vì để không ảnh hưởng ngày hôm sau mở quán buôn bán, Lâm Mỹ Tuệ thông thường ngủ trước 7 giờ, chờ đến 12 giờ sẽ đi đón. Đón Hứa Tinh Không về tới nhà, cho cô một chén canh cá, sau đó cùng nhau ngủ.

Nghỉ đông hay nghỉ hè, đúng là thời điểm lạnh nhất hoặc nóng nhất trong năm, đang ngủ giữa chừng tỉnh lại để đi ra ngoài, thật sự là một chuyện dày vò.

Ở đại học Hứa Tinh Không còn có thể như vậy đối với người, ta cần ta cứ lấy. Nhưng hiện tại cô đã trưởng thành không thể như vậy nữa.

Hứa Tinh Không đi ra khỏi cửa bến xe, nghe khách sạn chung quanh đang hét to kiếm khách, cô cầm túi đi đến một khách sạn đối diện với bến tàu lửa.

Đặt một gian phòng có giường lớn, Hứa Tinh Không để nguyên đồ nằm xuống. Nhắm mắt lại, đầu óc cô bắt đầu hỗn độn. Tối hôm qua là một đêm không ngủ, hôm nay lại một đêm ngồi trên xe lửa, tinh thần cũng không chịu nổi nữa, cứ như vậy mơ mơ màng màng không biết là tỉnh hay là ngủ mà trải qua phần đêm còn lại.

6 giờ sáng, Hứa Tinh Không ngồi dậy, rửa mặt xong thì đem trả phòng. Sau đó ra cửa đón xe đi đến quán Lâm Mỹ Tuệ.

Lâm Mỹ Tuệ đã sớm mở cửa quán, cách nhà không xa. Cửa hàng nhỏ hơn mười mét vuông, ngồi không được hơn vài người. Bên ngoài cũng chỉ là một ít bàn ghế plastic, lau chùi thật sạch sẽ. Bên cạnh bàn ghế là một bếp lò, trên có để một cái nồi hoành thánh to.

Cửa hàng tuy không lớn nhưng được thu dọn thật sạch sẽ, sinh ý cũng thập phần rực rỡ.

Tới dùng bữa sáng đa số là công nhân đi làm ở nhà xưởng phụ cận. Bàn ghế hơi ít không đủ chỗ ngồi, có vài khách hàng bưng hoành thánh ngồi xổm trên đường mà ăn. Nồi hoành thánh cùng nước dùng toát ra hơi nóng, làm quán buổi sớm có thập phần tình người, cho dù người sinh hoạt nghèo khổ mỗi ngày cũng có tư vị riêng.

"Đại tỷ, con gái chị đã trở lại."

Lâm Mỹ Tuệ đứng ở bên bệ bếp, thân thể nho nhỏ ẩn vào nhiệt khí xốc lên từ nồi nước. Hơi nước bốc vào mặt, Lâm Mỹ Tuệ trung thực cười nói. "Con gái tôi chờ tới ngày con trai kết hôn mới có thể trở về. Bánh bao nhân thịt đã có ~"

Bánh bao nhỏ hấp không nhiều, nghe một tiếng hét to này của Lâm Mỹ Tuệ, vài người đã đến lấy ngay. Bánh bao nhỏ vừa bị lấy đi, nhiệt khí bên người tan hết, Lâm Mỹ Tuệ vừa nhấc mắt thấy được Hứa Tinh Không đứng trước mặt bà.

"Tinh Không." Lâm Mỹ Tuệ sửng sốt một chút.

Hứa Tinh Không thoạt nhìn không được tốt lắm, rốt cuộc hai đêm không ngủ, đáy mắt có quầng thâm thật dày, tròng mắt cũng tràn đầy tơ máu hồng. Chung quanh đôi mắt bị hơi nước viền quanh hơi có điểm đau. Nhìn Lâm Mỹ Tuệ, Hứa Tinh Không cười cười: "Mẹ, con tới sớm để giúp đỡ."

"Tốt quá." Lâm Mỹ Tuệ lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt Hứa Tinh Không, trong lòng cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng bà không hỏi nhiều, chỉ lấy một cái tạp dề sạch sẽ đưa qua, cười nói: "Đừng làm dơ quần áo."

Hứa Tinh Không thường xuyên tới quán hỗ trợ, thật mau đã chuẩn bị xong mọi thứ. Buổi sáng tới 9 giờ, tiễn xong đợt khách cuối cùng, Hứa Tinh Không bắt đầu thu dọn bàn ghế.

Nơi này bày quán chỉ có thể đến 9 giờ rưỡi, sau đó thành quản sẽ tới đuổi nếu không đem dọn dẹp mọi thứ gọn ngàng.

"Chị."

Đang lau bàn, phía sau đột nhiên có người kêu một tiếng, Hứa Tinh Không quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Minh Di đứng đó.

Tháng ba vẫn còn có điểm lạnh, Hứa Minh Di chỉ mặc một cái áo lông to rộng cùng một đôi ủng dài, lộ ra tới nửa đùi, nhìn có chút lạnh.

Mắt liếc Hứa Minh Di một cái, Hứa Tinh Không lại quay đầu trở lại tiếp tục lau bàn, ngữ khí nhàn nhạt hỏi một câu, "Tới đây làm gì?"

Hứa Minh Di thấy Hứa Tinh Không không phản ứng gì tới mình, mày nhăn lại, đi đến bên cạnh cái bàn Hứa Tinh Không đang lau, ngồi xuống. Gác chân lên nhau, Hứa Minh Di ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, cười nói: "Em nghe người khác nói chị đã trở lại nên đến đây."

Cô ta là tới tìm Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không thu dọn lọ gia vị trên bàn, không để ý hỏi: "Có chuyện gì?"

Hứa Tinh Không không phản ứng tới mình, Hứa Minh Di cũng không thèm để ý, hiện tại cô tâm tình rất tốt. Nhìn Hứa Tinh Không đem cái bàn bên cạnh mình thu dọn đi, Hứa Minh Di vội vàng đuổi theo, hừ giọng cười: "Em mang thai, là con của Vương Thuấn Sinh."

"Phanh" một tiếng, cái bàn plastic bị Hứa Tinh Không đặt mạnh xuống mặt đất, quay đầu lại nhìn Hứa Minh Di một cái. Từ biểu tình của Hứa Tinh Không, Hứa Minh Di không nhìn ra được cái gì, cô cho rằng Hứa Tinh Không chắc chắn là ghen ghét. Hứa Minh Di giương cằm nhìn Hứa Tinh Không, nói ra ý đồ đến đây.

"Hai chúng ta hợp tác đi. Vợ anh tay lúc ấy chính là chen giữa chị và Vương Thuấn Sinh, cô ta là tiểu tam, chị khẳng định rất tức giận phải không? Chị giúp tôi gả cho Vương Thuấn Sinh, tôi coi như báo thù dùm chị. Chị coi, chị không thể sinh con cho anh ấy, tôi sinh!"

Nhìn Hứa Minh Di vẻ mặt đắc ý trước mặt mình, Hứa Tinh Không đột nhiên cười, cười cười, trong lòng xoắn tới một tầng bi thương. Như thế nào cô ấy mang thai lại dễ dàng như vậy? Như thế nào phụ nữ toàn thế giới lại mang thai dễ dàng như vậy? Cô cùng Hoài Kinh ở bên nhau biết bao lâu, cơ hồ mỗi ngày đều làm, vì cái gì mình hoài mãi không đậu thai được?

Nếu mình có thể có con với Hoài Kinh, hiện tại chia tay với anh ấy, mình cũng sẽ không thống khổ đến như vậy.

Đây hết thảy đều là ý trời chăng, đến Hứa Minh Di loại phụ nữ căn bản không có trách nhiệm này còn có thể cùng Vương Thuấn Sinh loại đàn ông căn bản không chịu trách nhiệm đều có thể làm cha làm mẹ, mà cô hận không thể mỗi ngày cầu nguyện chính mình có thể mang thai, lại trước sau hoài không được!

Lần đầu tiên, Hứa Tinh Không đầy ngập phẫn uất bi thương cùng không cam lòng.

Hứa Tinh Không cười cười, cằm run rẩy, khóe mắt có cái gì chảy băng băng xuống dưới.

Nhìn Hứa Tinh Không đỡ cái bàn nhựa, Hứa Minh Di nhăn mày lại, không kiên nhẫn nói: "Chị khóc cái gì? Chị nói có giúp hay không? Chị lúc ấy không cố gắng, không mang thai con Vương Thuấn Sinh, tôi hiện tại lại có được. Hai chúng ta ai gả cho Vương Thuấn Sinh đều không giống nhau sao, đều là vì Hứa gia!"

Lâm Mỹ Tuệ kiểm kê nguyên liệu từ kho hàng nhỏ phía sau ra tới, vừa mới ra liền nhìn thấy ở cửa chỗ đặt bàn ghế, Hứa Minh Di đôi tay ôm ngực thật đắc ý dào dạt mà nhìn Hứa Tinh Không. Mà Hứa Tinh Không đứng một bên, yên tĩnh đứng khóc không một tiếng động.

Hứa Tinh Không lần này vì sao trở về bà còn chưa biết. Mà vừa trở về, đã bị Hứa Minh Di khi dễ đến khóc. Lâm Mỹ Tuệ tim như bị gấu chó chụp một vuốt, huyết nhục mơ hồ, hốc mắt bà đỏ lên bước nhanh đi đến bên người Hứa Minh Di. "Bang" một tiếng quăng lên mặt Hứa Minh Di một bàn tay.

"Không cho khi dễ con tôi, cút đi!" Cả người Lâm Mỹ Tuệ phát run, cắn răng hô lên một câu. Lâm Mỹ Tuệ tuy rằng dáng người nhỏ xinh, nhưng cái tát này dùng mười phần sức lực, đánh đến làm Hứa Minh Di sửng sốt, chỉ có thể nghe được một trận ù tai, mặt mũi trở nên nóng rát.

"Làm sao? Cháu nói không đúng sao? Chị ấy chính mình không sinh được con, còn không cho người ta nói... A..." Hứa Minh Di đau đến khóc, nói chuyện càng không có chừng mực, mà ở câu cuối cùng kia vừa nói ra, Lâm Mỹ Tuệ cầm lấy cây chổi bên cạnh, quay qua đánh một cái trên đùi cô ta.

Đùi trắng bóng trong nháy mắt hiện lên vết máu đỏ.

"Oa!" Hứa Minh Di đau đến khóc thật lớn, nhìn Lâm Mỹ Tuệ đánh đỏ mắt, còn muốn giơ cây chổi lại gần, một chút túng quẫn, cô ta vội vàng chạy khập khiễng trên cái chân què, vừa chạy vừa khóc lóc hô to: "Kẻ điên, các người đều là kẻ điên!"

"Cút!" Lâm Mỹ Tuệ ném cây chổi đi theo.



Ném xong, bà bước nhanh trở về trong tiệm. Vừa vào tới, Lâm Mỹ Tuệ ôm chặt Hứa Tinh Không, cho rằng cô là bị chuyện Vương Thuấn Sinh kí©h thí©ɧ, ôm chặt cô lẩm bẩm nói: "Mẹ ở đây, mẹ ở đây..."

Nước mắt trong hốc mắt như đê thủy điện đã quá đầy rốt cuộc không chịu nổi nữa, Hứa Tinh Không ôm lấy Lâm Mỹ Tuệ, trong lòng vạn ngữ ngàn ngôn, rốt cuộc chỉ nói được một câu.

"Mẹ, con nhớ anh ấy quá."

...

Những ngày gần đây, tin tức nóng hổi bùng nổ nhất ở Hạ Thành là, đương kim chủ tịch tập đoàn Hoài thị mười mấy năm trước thuê bảo mẫu dùng đồ ăn tương khắc gϊếŧ chết chủ tịch tiền nhiệm, cũng là anh trai ruột của ông ta, Hoài Xương Trác.

Con trai Hoài Xương Trác Hoài Kinh, mấy ngày trước đã đưa đơn tố cáo Hoài Xương Triều tội mưu sát. Trong vòng vài ngày, Hoài Xương Triều đã bị bắt từ đại trạch.

Đại trạch luôn quạnh quẽ trải qua phiên náo nhiệt kia càng trở nên quạnh quẽ. Phòng khách to như vậy trống không, chỉ còn lại hai người.

Hoài Kinh đứng phía trước cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn đình viện bên ngoài. Hôm nay thời tiết nhiều mây mù, sau tầng mây, mặt trời chỉ xuyên ra một ít ánh sáng.

Mặt cỏ đình viện vừa mới nhú lên, nhiễm một tầng màu xanh non. Hoa nhài dọc theo tường ngói đen cũng nhú mầm hoa mới.

Sáng sớm hôm nay anh đã tới đại trạch, hơn nữa tận mắt nhìn thấy Hoài Xương Triều bị bắt. Nhưng mà trong ngực, từ lúc Hoài Xương Triều bị bắt đi đến bây giờ, chỉ có cực kỳ bình tĩnh.

Tựa như mười mấy năm trước lúc cha mình qua đời, hiện tại Hoài Xương Triều cũng nên đi đền mạng.

Sau khi mọi người đều rời đi khỏi phòng khách, anh vẫn không đi. Thân tình với Mai lão thái, bởi vì bà đối với hành động của mình trở nên đạm bạc rất nhiều. Mà nếu cha còn trên đời, khẳng định sẽ không làm mẹ mình quạnh quẽ cô tịch như vậy, anh xem như thay cho cha mà ở lại bồi lão phu nhân.

Tuy là bồi lão phu nhân, nhưng cũng chỉ là trầm mặc mà ở cạnh, hai người đều không nói chuyện. Như vậy cũng tốt, còn hơn so với bà lại tiếp tục nói cái gì gia hòa vạn sự hưng.

Hoài Kinh khóe môi câu câu, lông mi nâng lên, một ánh mặt trời vừa lóe chiếu vào hai tròng mắt, hiện lên vẻ thanh lãnh đạm mạc.

Mai lão thái ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, cảm thụ được nỗ lực cuối cùng duy trì gia đình này cuối cùng lại vẫn cứ rơi rớt, tan tác.

Chồng qua đời, con trai trưởng qua đời, con thứ hai bị bắt, hiện tại trước mặt bà duy nhất còn lại một người Hoài gia, chính là đứng ở bên cửa sổ Hoài Kinh.

Thân phận của anh thật phức tạp, đã là cháu đích tôn Hoài gia, lại là cháu ngoại Hà gia, vì thay chồng mình bảo hộ sản nghiệp Hoài gia, bà vẫn luôn đều không tín nhiệm anh.

Mẹ của anh là con gái lớn của Hà gia, sau khi con trai bà qua đời, Hà Thanh Như lúc nào cũng có thể tái giá, bà không thể đem Hoài thị giao cho con trai của một người con dâu có thể tái giá bất cứ lúc nào.

Cũng do sự không tín nhiệm này làm quan hệ của bà và Hoài Kinh càng ngăn cách sâu hơn.

Nhưng hết thảy chuyện bà an bài đều trên cơ sở không biết Hoài Xương Triều đã gϊếŧ Hoài Xương Trác. Lúc Hoài Kinh đem chứng cớ để trước mặt bà, cho dù đã trải qua hơn 70 năm mưa gió, bà cũng không biết phải ứng đối như thế nào.

Đứa con thân cận với mình lại đại nghịch bất đạo gϊếŧ anh, làm cho bà xa cách đứa cháu đích tôn, con trai của đứa con bị ủy khuất mà chết đi.

Mai lão thái ngước mắt nhìn Hoài Kinh, hai người giao lưu tựa hồ vẫn luôn không thể nào thông thuận. Bà vì an ổn của Hoài thị vẫn luôn chèn ép anh như thế. Anh tâm hàm ủy khuất, nhiều năm như vậy vẫn cứng rắn không ngừng.

"Cháu muốn hoàn toàn tiếp nhận Hoài thị sao?" Mai lão thái thần sắc bất biến, mà lời nói của bà lại mang theo chút ý đồ muốn hòa hoãn quan hệ với Hoài Kinh, "Bà có thể rời khỏi Hoài thị."

Một khi bà rời khỏi, có nghĩa về sau đương gia Hoài thị chính là Hoài Kinh.

Đây là thành ý lớn nhất của bà, mà nghe xong thành ý này, trên mặt Hoài Kinh biểu tình không chút nào biến hóa. Lông mi anh khẽ nâng, nhìn Mai lão thái ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhàn nhạt nói: "Kỳ thật ngay từ đầu cháu chỉ là nghĩ đem thứ đã từng thuộc về cha cháu lấy về thôi."

Hoài thị không phải là bà đưa cho anh, là chính anh đoạt lấy.

Ánh mắt Mai lão thái run lên, đối diện với tầm mắt của anh. Giữa mày Hoài Kinh mang theo xa cách đạm mạc, còn có dã tâm cùng bá đạo. Bà nhìn cháu mình, tưởng tượng đến bộ dáng khi anh còn nhỏ, tưởng tượng thấy đã từng mơ ước con cháu mãn đường, hòa thuận vui vẻ.

Anh vì cha mình, ẩn nhẫn mười năm, mà sự ẩn nhẫn này là do bà trợ giúp Hoài Xương Triều. Mai lão thái lo lắng cả đời, nhưng hiện tại áy náy cùng hối hận như đàn kiến gặm nhắm da thịt bà, thật chịu không được.

Lão phu nhân hốc mắt đỏ ửng, nhìn cháu trai trước mắt, run giọng nói một câu.

"Thực xin lỗi."

Hoài Kinh ngước mắt lên nhìn bà nội già nua ngồi ở sô pha, câu môi cười, tầm mắt một lần nữa chuyển ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ đình viện, ánh mặt trời xuyên qua làn mây mỏng bay qua, bóng râm ở đình viện biến mất trả cho Hoài Kinh hồi ức tươi sáng về đình viện.

Lúc cha còn sống thường xuyên mang anh và Hoàn Hoàn vào chơi trong sân. Anh từng nghĩ, về sau cưới Hứa Tinh Không rồi cũng sẽ mang cô và bọn nhỏ đến chơi đùa ở nơi đầy hồi ức này.

Nhưng hết thảy đều đã chậm, anh và cô trời xui đất khiến đã bỏ lỡ nhau.

Hoài Kinh đuôi mắt nheo nheo lại, cười cười.

Hứa Tinh Không đã không còn, về sau anh sẽ không bao giờ đến chơi đùa ở nơi này nữa.

...

Tập đoàn Hoài thị thay đổi chủ nhân, liên hợp với ba đại gia tộc khác ở Hạ Thành tổ chức tiệc từ thiện, tân nhiệm chủ tịch Hoài thị Hoài Kinh tham dự làm chủ trì.

Tiệc tối được tổ chức ở phòng dạ yến ở tầng cao nhất khách sạn Bạc Tử quốc tế, tham gia tiệc từ thiện lần này đều là nhân vật nổi tiếng Hạ Thành, yến phòng rực rỡ, ăn uống linh đình thập phần náo nhiệt.

Sau khi xã giao một hồi, Hoài Kinh cầm ly champagne chỉ còn một nửa đi ra ngoài ban công.

Khách sạn quốc tế Bạc tử tầng cao nhất là nửa lộ thiên nửa trong nhà, trong yến phòng mọi người như đeo mặt nạ cười cười nói nói tâng bốc lẫn nhau, ngoài trời có vài ghế dài cho khách nghỉ ngơi, người người dỡ mặt nạ xuống, mặt vô biểu tình.

Hoài Kinh vừa ra khỏi cửa, hơi gật đầu chào hỏi vài người, để ly rượu trong tay lên khay của waiter, bước ra tới rào chắn ở ban công.



Đêm nay anh uống chút rượu, mặt so với ngày thường càng trắng. Ở sân thượng dưới ánh đèn càng có vẻ trong suốt. Anh hơi cúi người, đôi tay chống lên hàng rào ban công, con ngươi màu nâu nhìn xuống quảng trường Giai Đình đối diện khách sạn.

Ban đêm quảng trường Giai Đình đèn đuốc sáng trưng, cửa hàng và chung cư kẹp con đường chạy ở giữa như một con rồng đầy ánh sáng.

Thời gian này trên quảng trường tất cả đều là người và người, rộn ràng nhốn nháo, chen vai thích cánh.

Nhiều người như vậy, Hoài Kinh nhìn kỹ cũng không thấy ra cái gì.

Lúc anh đang nhìn chằm chằm quảng trường đến phát ngốc, Hà Ngộ đã đi tới bên người, nhìn thoáng qua phương hướng Hoài Kinh đang nhìn, hỏi: " Nhìn cái gì thế?"

Hoài Kinh cúi người nắm rào chắn, dáng người cao cao, khuôn mặt tinh xảo tuấn dật. Trên người mặc bộ tây trang màu tối, quý khí lại văn nhã.

Anh không thích xã giao như vậy, hiện tại còn mang cà vạt, cũng thật là làm khó mình.

Thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Hà Ngộ, Hoài Kinh duỗi tay muốn xả lỏng cà vạt. Ngón tay đυ.ng tới cà vạt lại dừng lại, sau đó chỉ giật giật cổ, tầm mắt lại chuyển về hướng đường Hòa Bình.

"Không nhìn cái gì."

Hà Ngộ cũng không hỏi thêm, anh cũng ghé vào hàng rào nhìn đường phố đối diện, hỏi: "Cậu hiện tại sao lại thích đem địa điểm tổ chức ở Bạc Tử? Trước kia không phải không quá thích nơi này sao?"

Tiệc từ thiện hàng năm đều định ở Hội sở thương vụ Bạch Hàng ở vùng ngoại ô. Nơi đó địa điểm rộng rãi, cũng thanh tịnh hơn so với ở đây.

Nhưng gần đây phàm là yến hội nào Hoài Kinh cũng giống như đều tổ chức ở Bạc Tử.

Sườn mặt bị ánh sáng chiếu chỗ sáng chỗ tối, hình dáng Hoài Kinh càng thêm thâm thúy rõ ràng, anh rũ mắt nhìn phía đối diện, lông mi chớp chớp.

Vấn đề Hà Ngộ hỏi làm anh hơi hơi nhướng mày, trong lòng ý nghĩ luân chuyển thiên hồi, nhưng chỉ câu môi cười: "Hiện tại thích."

Câu trả lời này làm Hà Ngộ nhẹ giọng cười.

Hoài Kinh là người nào, anh rõ ràng nhất. Tâm tư sâu đậm cực ổn, không thích cái gì thì rất khó để thích. Mà đã thích cái gì, có lẽ sẽ thích cả đời.

Hà Ngộ cười xong, vừa nhấc mắt thấy một người đàn ông vừa ngồi xuống nghỉ ngơi ở một ghế dài. Anh kêu Hoài Kinh một tiếng, nói: "Giới thiệu người này cho cậu quen biết."

Thu hồi tầm mắt, Hoài Kinh quay đầu, theo tầm mắt Hà Ngộ nhìn qua.

Trong tầm mắt, một người đàn ông mặc tây trang màu sáng đang ngồi đó. Tóc anh hơi dài nhưng nhìn thanh thanh sảng sảng. Khí chất nho nhã văn nhã, nhưng mặt mày mang theo vẻ cao lãnh không màng danh lợi.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt bọn họ, người nọ cũng nhấc mắt nhìn về phía bên này. Anh nhận ra Hà Ngộ cho nên sau khi đối diện với tầm muốn bọn họ, cười cười đứng dậy đi tới.

Hà Ngộ cùng Hoài Kinh cũng hướng về bên kia, ba người gặp nhau ở khoảng giữa ban công và ghế dài, Hà Ngộ duỗi tay chỉ Hoài Kinh bên người, cười nói: "Giới thiệu một chút, vị này chính là đương nhiệm chủ tịch tập đoàn Hoài thị Hoài Kinh, cũng là người khởi xướng buổi tiệc từ thiện lần này. Còn vị này chính là danh họa nổi tiếng Bạch Trúc, cũng là một nhà từ thiện."

Hà Ngộ giới thiệu xong, hai người bắt tay làm quen, Bạch Trúc vươn tay, đối diện lại không có động tĩnh. Ánh mắt Bạch Trúc chựng lại, giương mắt nhìn Hoài Kinh.

Hoài Kinh nhìn chằm chằm, lẩm bẩm lặp lại cái tên vừa nghe.

"Bạch Trúc?"

"Đúng vậy." Bạch Trúc hào phóng mà lên tiếng, nói: "Tôi tên Bạch Trúc."

Hai tròng mắt như đọng lại, nhìn chằm chằm Bạch Trúc một lúc lâu, Hoài Kinh giương mắt nhìn lướt qua chỗ ghế dài vừa rồi, trầm giọng hỏi: "Một người tới?"

Vấn đề này làm Bạch Trúc có chút ngạc nhiên. Ấn đường nhíu lại, nghi hoặc hỏi một câu: "Cái gì?"

Hoài Kinh cũng không trả lời vấn đề này, l*иg ngực có chút buồn, khóe môi hơi mím lại, củng cố thần sắc của chính mình, nói: "Tôi biết một cô gái, cô ấy nói cô ấy rất kính nể anh, cô ấy..."

Nói tới đây, trong cổ họng đau xót, trong mắt Hoài Kinh hiện lên một tia bi thương, anh liếʍ liếʍ môi dưới, nói: "Xin lỗi."

Hoài Kinh xoay người rời đi, mà anh mới vừa đi hai bước, phía sau Bạch Trúc đã gọi lại.

"Hứa Tinh Không?"

Hoài Kinh cứng người.

Bạch Trúc ngước mắt nhìn bóng dáng trước mặt, ấn đường nhíu lại, trong đầu ký ức mơ hồ trở nên rõ ràng.

Bạch Trúc nhận ra được bóng dáng Hoài Kinh, lần trước kết thúc triển lãm tranh đưa Hứa Tinh Không về nhà, xa xa anh nhìn thấy Hoài Kinh đứng ở dưới tàng cây bạch ngọc lan. Lúc đó Bạch Trúc vốn dĩ cho rằng bóng dáng kia là người xa lạ, lúc Hứa Tinh Không quay đầu nhìn lại, anh chỉ gật gật đầu chào cô rồi lái xe đi.

Mà hiện tại nhìn bóng dáng Hoài Kinh, anh minh bạch Hoài Kinh đêm nay khác thường, cũng minh bạch đêm đó tại sao Hứa Tinh Không ngoái đầu nhìn lại.

Anh ta chính là người kia, người Hứa Tinh Không thích.

Bên tai anh, lời nói của Hứa Tinh Không ngày hôm ấy ở Bách Diêm thôn lại lần nữa vang lên.

"Anh ấy trong mắt người ngoài thật ưu tú, nhưng trong mắt em, anh ấy giỏi nhất là nấu nước gừng ngọt, thật ngọt."

"Người khác đều nói anh ấy thành thục ổn trọng, nhưng kỳ thật anh ấy rất ấu trĩ. Meo Meo dịu ngoan như vậy đều bị anh ấy chọc tức rất nhiều lần, còn có em.... Em cũng bị anh ấy chọc phá. Chuyện anh ấy khi dễ chọc phá, em đều đã quên, chỉ nhớ tới những lúc vui vẻ."

"Em không thể nói rõ cụ thể thích anh ấy ở điểm nào, có thể là bởi vì điểm nào của anh ấy em cũng thích."

Bạch Trúc đứng tại chỗ, thần sắc vô biểu tình mà tiếp tục thuật lại lời Hứa Tinh Không.

"Cô ấy nói cô ấy có tính cách trốn tránh, nhưng vì người mình thích cô ấy sẽ đột phá chính mình. Nhưng mà, cô ấy không biết việc mình thích như vậy có tạo ra bối rối cho người đó hay không, cho nên cuối cùng cô ấy có khả năng vẫn là sẽ trốn tránh. Nhưng mà hết thảy đều bởi vì cô ấy quá yêu người đàn ông đó."

Tiếng nói Bạch Trúc phía sau lưng vừa dứt, Hoài Kinh xoay người nhìn lại. Trong ánh sáng ngược mọi người nhìn tới, người đàn ông đôi mắt đã biến hồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiềm Chế Là Không Thể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook