Lạn Kha Kì Duyên

Chương 388: Ngồi nói chuyện dưới cây

Chân Phí Sự

05/07/2021

Vào lúc lão tăng và Tuệ Đồng một trước một sau đi vào Đại Lương tự, một vài hòa thượng có chút đạo hạnh ở những độ tuổi khác nhau cũng vội vàng hiện thân. Tuy phản ứng của bọn họ chậm mất vài nhịp, thậm chí còn không biết Phật âm đầy chùa phát ra từ đâu nhưng bọn họ đều bước tới Phật ấn Minh Vương điện theo bản năng.

Quả nhiên, không lâu sau liền thấy Tuệ Đồng đi theo một lão tăng chậm rãi bước tới. Thanh âm Phật pháp quanh quẩn trong chùa thoáng cái đã tìm ra nguồn gốc, chính là lời niệm kinh trong miệng lão tăng kia.

Chẳng biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy lão tăng kia, những hòa thượng có chút đạo hạnh của Đại Lương tự đều sinh ra một cảm giác tự hiểu, không cần hỏi nhiều nói nhiều, bọn họ đều cúi đầu làm Phật lễ.

Sau đó, liên tục có những hòa thượng có tuệ căn xuất chúng, tâm tư trong sáng tới đây. Toàn bộ Phật ấn Minh Vượng điện bắt đầu xúm lại không ít tăng nhân. Chỉ có những tăng nhân sống qua ngày đoạn tháng là vẫn làm những công việc hàng ngày của mình.

Đại Lương tự vẫn là Đại Lương tự, khách hành hương chung quanh vẫn nối liền không dứt nhưng không ai phát hiện ra tình huống đặc biệt của những hòa thượng này.

Kế Duyên đứng phía sau một chút, cách xa khoảng chừng hai ba mươi bước. Hắn nhìn khách hành hương đến đây thắp hương lễ Phật.

Mặc dù nhiều khi mọi người vẫn thờ ơ với mọi chuyện ngoại trừ lợi ích của bản thân, nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên vẫn có một loại "tự do" đặc thù ý vị ở trong đó.

Ngay từ đầu, Trưởng công chúa và nữ quan đã đi theo Kế Duyên và Tuệ Đồng ra ngoài. Các nàng ý thức được lão hòa thượng này có thể là cao tăng, nên lúc này đây, hai người ở rất xa phía sau.

Nhưng hai nàng lại phát hiện khách hành hương chung quanh vẫn tấp nập như cũ, nhất là lúc Tuệ Đồng đại sư xuất hiện, rồi rất nhiều cao tăng của Đại Lương tự lần lượt đi ra. Chuyện này có chút quỷ dị.

Hai người không đến bên cạnh các chúng tăng ở đằng trước, mà cẩn thận lại gần Kế Duyên.

"Ngài là Kế tiên sinh đúng không?"

Trưởng công chúa lễ phép hỏi một câu. Kế Duyên quay đầu nhìn hai nàng, gật đầu nói.

"Đúng vậy, chính là Kế mỗ."

"Kế tiên sinh, ngài có cảm thấy chung quanh rất kỳ quái không, có gì đó thật khác thường, những khách hành hương này..."

Kế Duyên nhìn chung quanh, cười nói.

"Đại Lương tự vẫn luôn là quốc tự của nước Đình Lương. Với thân phận của Trưởng công chúa và Lục thị quan, tự nhiên biết rõ Tuệ Đồng đại sư mang phật pháp chân chính trong người. Kế mỗ nói thẳng, hôm nay bọn họ đang nghênh đón một trưởng bối Phật môn có phật pháp rất cao minh. Những khách hành hương này không phải đang gặp ma, mà là các hòa thượng "tự do" ở bên ngoài."

Suy nghĩ một chút, Kế Duyên giải thích theo cách mà người thường có thể nghe hiểu được.

"Đám cao tăng này của Đại Lương tự thật ra không phải biến mất trong mắt mọi người, mà là do trong lòng những vị khách hành hương kia không có Phật hoặc Phật niệm không thành nên vô thức không để ý đến. Trong cảm giác của bọn họ, chứng kiến tất cả đều là bình thường. Bọn họ đến chùa chẳng cầu Phật mà cầu lợi. Ta bái ngươi, ngươi bảo vệ ta, tất nhiên sẽ không nhìn thấy Phật ý chân chính, ừ, trên một ý nghĩa nào đó cũng là một loại ngăn cách."

Nữ quan vô thức hỏi một câu.

"Vì sao ta và Trưởng công chúa đều nhìn thấy? Phải chăng so với đa số mọi người, Phật tâm của chúng ta đã thành?"

"Ha ha ha... Chuyện này tự nhiên là không phải rồi. Kế mỗ nói mọi người không phải không nhìn thấy đám hòa thượng kia, mà là không để ý đến. Các ngươi từ lúc vừa mới bắt đầu đã nhìn chăm chú vào Tuệ Đồng đại sư thì làm sao có thể không để ý được đây? Cứ yên tĩnh chờ xem đi, nói không chừng đây là duyên pháp của các ngươi đấy."

Nói xong, Kế Duyên lặng lẽ đứng nhìn về đại điện phía trước, không nói thêm gì nữa.

Trưởng công chúa và nữ quan nhìn nhau, sau đó đến gần Kế Duyên hai bước, đứng bên cạnh nhìn về phía đại điện.

Mà khi ở bên cạnh Kế Duyên, tâm tư của bọn họ dần yên tĩnh, thậm chí còn nghe thấy tiếng vọng niệm kinh, càng nghe kỹ càng thấy vang dội.

"Cây được uốn nắn thì sẽ đứng thẳng, vàng được rèn giũa sẽ sắc bén, không hổ là cao tu Phật môn. Bằng cách này, những tăng nhân mang Phật tâm chân chính trong Đại Lương tự đều nhận được lợi ích không nhỏ, tâm càng hướng về Phật pháp."

Kế Duyên nhẹ nhàng nói một câu, lại phát hiện vị lão tăng Minh Vương Phật Môn vẫn đang niệm kinh trước điện mơ mơ hồ hồ quay đầu nhìn hắn một cái.

Thấy cảnh này, Trưởng công chúa nhỏ giọng nói với nữ quan bên cạnh.

"Vị đại sư này có lỗ tai thật thính..."

Chẳng qua, rất nhanh hai người không dám nói giỡn nữa, thậm chí ánh mắt còn phải mở to hơn.

Phật âm Đại Lương tự càng ngày càng vang. Không riêng gì thanh âm của lão tăng như sấm rền, mà những tăng nhân trong chùa cũng cùng nhau niệm kinh, thanh âm hợp thành một chỗ.



Mà trong khoảnh khắc vị lão tăng đứng ở ngoài điện ngừng đọc kinh văn, hai tay chắp tay trước ngực chậm rãi hạ xuống, thân thể không hề nhúc nhích. Một bóng mờ nửa trong suốt từ trong thân thể đi ra.

Bóng mờ đó giống lão hòa thượng như đúc, nhưng chỉ vẻn vẹn rời khỏi thân thể hai bước, liền biến thành màu vàng. Hơn nữa, thân ảnh từng bước tiến về đại điện, thân hình càng ngày càng lớn, dần dần cao bằng khung cửa. Lúc này, thân ảnh bước vào trong đại điện, cứ một khắc lại cao thêm một đoạn.

Tiếng niệm kinh của chúng tăng Đại Lương tự càng thêm vang dội, mang theo kích động nhìn cảnh trước mắt. Thân ảnh giống như một tượng Phật lớn màu vàng đi lại trong điện mà không đụng phải bất kỳ vị khách hành hương nào, nhưng những vị khách này đều vô thức tránh sang một bên.

Đến khi thân ảnh dừng trước Phật ấn Minh Vương, đối mặt với tượng Phật.

"Phật thân tượng, ta thân tượng, Kim thân tượng, hóa thân tượng, thiện tai..."

Thân ảnh màu vàng hơi cúi đầu làm phật lễ, sau đó cất bước, cuối cùng hòa nhập vào bên trong bức tượng.

Giờ khắc này, hương hỏa nguyện lực đầy trời và kinh Phật thoáng như bị thu hút, cùng lúc rối rít chảy vào bên trong tượng Phật, khiến cho bức tượng vốn đã mạ vàng lại càng lộng lẫy lấp lánh.

Chúng tăng của Đại Lương tự khom người lễ bái về phía đại điện. Một đám khách hành hương dường như cũng nhận ra, đều theo bản năng hành lễ về phía đại điện. Mà ngay cả Trưởng công chúa và nữ quan cũng bị cảm hóa, cùng nhau chắp tay bái.

Duy chỉ có Kế Duyên vẫn đứng như trước. Hắn thật sự không phải đang giữ mặt mũi, mà quả thực hắn không dám tùy tiện hành lễ với Kim Thân, nên đành phải thản nhiên đứng đấy.

Phật lực nồng đậm và nguyện lực bao phủ toàn bộ Đại Lương tự. Tuy người thường không thể nhìn thấy sắc thái này nhưng tầng mây trên bầu trời phía trên Phật ấn Minh Vương điện đã được nhuộm lên rất nhiều màu sắc.

"Mau nhìn bầu trời kìa, đó là thải vân (mây nhiều màu)!" "Ấy ấy, các ngươi nhìn kìa."

"Thật sự, Đại Lương tự hiện thải vân!"

"Nương nương, trên trời có thải vân kìa."

"Đây là Phật Minh Vương hiển linh ở Đại Lương tự!"

"Đại Phật hiển linh!" "Mau bái mau bái, phù hộ ta năm nay phát tài phát lộc!"

"Phù hộ ta cưới được vợ!"

Khi khách hành hương phát hiện ra thải vân trên bầu trời, ngoại trừ kinh ngạc và kích động, bọn họ càng chịu khó bái lạy tượng Phật ở tất cả các điện trong Đại Lương tự. Ai cũng cảm thấy hôm nay gặp đại vận, bái Phật nhất định sẽ được phù hộ.

Sau khi Trưởng công chúa hành lễ xong mới phát hiện Kế Duyên vẫn đứng yên.

"Tiên sinh không bái sao?"

"Ừ, không tiện."

Về phần vì sao không tiện, Kế Duyên không nói thêm, Trưởng công chúa cũng không hỏi nhiều.

Chứng kiến kỳ cảnh cực kỳ hiếm có như vậy, hoàng thất nước Đình Lương vẫn luôn biết Đại Lương tự mang Phật pháp chân chính, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy.

Khoảng nửa khắc sau, Phật âm dần dần yếu đi, đám mây trên bầu trời cũng khôi phục lại như bình thường.

Vị lão tăng bước xuống bậc thang của Phật ấn Minh Vương điện đang được bao quanh bởi chúng tăng. Lần này hóa thân Minh Vương hiển hóa thành công, về sau Đại Lương tự chính là đạo trường Phật môn rồi.

Phương trượng của Đại Lương tự vội bước lên mấy bước. Sau khi trao đổi ánh mắt với Tuệ Đồng, lão đi đến trước mặt lão tăng kia, có chút kích động làm động tác mời.

"Mời tôn giả đi nội viện nghỉ ngơi!"

"Ừ, không vội!"

Vẻ mặt lão tăng hiền lành, ánh mắt nhìn về phía Kế Duyên, sau đó cất bước tiến đến.

Kế Duyên thấy vị lão tăng kia đang đi về phía mình. Hắn quay đầu nói với Trưởng công chúa và nữ quan.



"Hai ngươi trở về di. Sắp tới Tuệ Đồng đại sư sẽ không quá thuận tiện. Mặc dù ngươi truy cầu người mình yêu không có gì đánh trách, nhưng dù sao gã cũng là người xuất gia, lưu lại một con đường sống cho gã đi."

Trưởng công chúa cũng không phải kẻ ngốc, biết rõ người trước mặt chắc chắn là một cao nhân. Lúc trước nghe nói hắn là người Đại Trinh, nàng còn không biết làm sao một văn nhân có thể đi tới đây, hiện tại đã hiểu rõ.

Hôm nay khách quý đến Đại Lương tự cũng là cao nhân Phật môn, đều là những người giống như thần tiên. Đối với Tuệ Đồng, nàng có thể ngang ngược kiêu ngạo một chút, nhưng trong lòng vẫn kính sợ những cao nhân này.

"Được rồi, tiên sinh phải giúp ta nói với Tuệ Đồng đại sư một tiếng, nói qua trận này, Như Yên lại đến tìm."

"Được, ta sẽ chuyển lời."

Một nữ tử làm lễ vạn phúc, một nữ tử ôm quyền thi lễ. Sau khi quan sát đám hòa thượng bên kia, hai nàng mới cùng nhau rời đi.

Lão tăng không nhìn hai nữ tử kia. Chỉ khi đến gần Kế Duyên, ánh mắt lão nhìn xuyên qua Thanh Đằng kiếm thâm ảo đang lơ lửng sau lưng hắn, lão làm Phật lễ.

"Tiên sinh cùng đi hậu viện một chút được không?"

Ánh mắt Kế Duyên đảo qua Tuệ Đồng và những cao tăng khác của Đại Lương tự, sau đó chắp tay đáp lễ.

"Đại sư, mời!"

Lão tăng mặc áo cà sa màu vàng cũ kỹ cùng với Kế Duyên một thân áo trắng tiến về phía trước. Phương trượng Đại Lương tự vội vàng nhìn các tăng nhân bên cạnh, Tuệ Đồng ngầm hiểu, lại gần thấp giọng nói.

"Phương trượng đại sư, đây là một người bạn cũ của ta, chính là tiên đạo cao nhân."

"Thì ra là thế!"

Kế Duyên và lão tăng không đi đến mấy Phật đường đẹp đẽ mà rời khỏi nội viện một lúc, rồi dừng lại dưới một gốc cây xanh mát. Có tăng nhân mang đến hai khối bồ đoàn, hai người liền ngồi xuống nơi này.

Phần lớn những tăng nhân khác đều bị đuổi đi, chỉ có Phương trượng Đại Lương tự, Tuệ Đồng và ba vị lão hòa thượng cao tuổi khác ở lại tiếp khách, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn.

"Lần này ta đến Đại Lương tự chỉ vì muốn hiển lộ hóa thân Kim thân Phật tượng, không nghĩ tới lại có thể gặp được tiên đạo cao nhân như tiên sinh, xem ra Đại Lương tự này còn tốt hơn ta nghĩ!"

"Kế mỗ cũng vậy. Lần này ta đến gặp bạn cũ ở Đại Lương tự, không nghĩ còn có thể nhìn thấy Minh Vương Phật Môn tự mình điểm hóa thân."

"Đạo tràng của tiên sinh ở nơi nào?"

Kế Duyên buông tay.

"Quê quán của ta ở Đại Trinh Kê Châu, cũng không có đạo tràng."

Phật ấn lão tăng nhìn chăm chú Kế Duyên, đúng lúc Kế Duyên cũng giương đôi mắt xám trắng nhìn lại.

"Thì ra là thế, thật sự là thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân vô số! Ngày nào đó tiên sinh đến Tây vực Lam Châu, mời ngài đến Ma Kha Phật ấn pháp tràng của ta làm khách."

"Đại sư khách khí rồi. Nếu có cơ hội, Kế mỗ sẽ đi. Đúng rồi, nhắc tới Tây vực Lam Châu, ta muốn hỏi đại sư một chút, ngài có biết Ngọc Hồ Động Thiên không?"

Lão tăng khẽ cười.

"Biết chứ. Nơi đó có rất nhiều hồ yêu và hồ tiên tu hành. Hồ ly ở Ngọc Hồ động thiên có tà tính, có linh tính, làm việc vừa chính vừa ta, cũng có chút không từ thủ đoạn. Tiên sinh hỏi vậy, phải chăng đã gặp qua rồi?"

Kế Duyên gật đầu.

"Đúng vậy, lúc trước có một con hồ ly từng muốn lấy đi Thanh Đằng kiếm của Kế mỗ."

Ô...ô...n...g. . .

Tiên Kiếm khẽ chấn động, còn có tiếng kiếm minh nhẹ nhàng hưởng ứng.

Lão hòa thượng rõ ràng có chút sửng sốt. Con hồ ly nào to gan như vậy? Sau đó, lão lập tức nhận ra, hẳn là nó chỉ thấy được tiên kiếm mà không nhìn thấu ý cảnh trong thiên địa từng giây từng phút hòa hợp với thân thể của Kế Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lạn Kha Kì Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook