Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Chương 2: Trầm luân

Tô Oản

16/01/2014

Edit: Tami

Beta: Diệp Tâm

“Tôi còn tưởng rằng cô đã không nhận ra tôi .” Tan tầm, trên đường xe cộ qua lại rất đông, ánh mắt nhìn đoàn xe chậm chạp không tiến, đem tầm mắt dời sang chỗ khác, nghiêng đầu nhìn về phía Dung Thanh, trong giọng nói nghe không ra vui giận.

“Tôi vẫn nhớ được” Dung Thanh hơi hơi lệch đầu, cười khẽ ”Không phải mỗi người đều có thể gặp phải phải chuyện như vậy”

“Phải không?” Tống Nghiễm thuận miệng đáp lại, anh đương nhiên biết cô lúc ở văn phòng đã nhận ra mình , anh chính là bất mãn do cô lạnh nhạt thôi, cô như vậy làm cho anh cảm thấy anh chính một người không cần nhắc tới, hoặc là nói… Đại khái ở trong lòng cô, anh đích xác cũng chỉ là một người không đáng để ý nhận người quen thôi? Gặp nhau như vậy làm cho lòng anh ngày càng tồi tệ, tận lực áp chế phiền chán , Tống Nghiễm nói vòng vo, hỏi cái vấn đề làm cho anh cảm thấy nghi hoặc:

“Tôi nhớ được cô là học y?”

“Đúng vậy” Dung Thanh nghiên đầu “Thầy nói, muốn học đại học trung y, ông đều đã dạy tôi, không cần phải đi học lại, cho nên tôi liền làm việc ở đây”

Dung gia là trung y thế gia, Dung Thanh từ nhỏ liền bắt đầu đi theo cha mẹ học y, chính là… năm Dung Thanh mười hai tuổi kia, cha mẹ vì tai nạn xe cô mà đã mất. Đều là Trung y thế gia Chu gia cùng Dung gia có quan hệ rất thân thiết, lúc đó ông Chu nhận Dung Thanh làm trò, tiếp tục dạy cô y thuật.

Nói đến đại học, Dung Thanh lời này xem như khách khí , Ông Chu đối với việc dạy Trung y ở đương thời rất bất mãn, nhất là đối với việc kiểm tra tác dụng, công hiệu, thành phần trong thuốc bắc. Người khác hỏi ông, cho tới bây giờ ông chưa có thái độ tốt với việc này, ông chỉ nói một câu “Làm hỏng tinh hoa” sau đó xoay người bước đi.

Học y mười mấy năm, thường xuyên đi cùng ông và đàn anh đi chữa bệnh cho bệnh nhân, tài năng của Dung Thanh dần dần có thể đảm đương một mình, huống chi cô năm trước cũng đã thông qua cuộc thi truyền thống tư cách y học sư thừa y sư (Tiểu Vũ: Có lẽ là một cuộc thi lấy tư cách làm một bác sĩ Trung y), nếu như không phải nghĩ cô nhất quyết muốn tốt nghiệp đại học, đã hoàn toàn có thể chính thức làm một bác sĩ . Đối với cô mà nói, có bằng tốt nghiệp rồi thì sau này sẽ vào bệnh viện làm bác sĩ Trung y, trừ biện pháp này không có phương pháp thứ hai, mà nói, chuyên nghiệp cái gì gì cũng không quan trọng, bởi vì bản thân thực thích làm việc. Cho nên mới đến Tống thị

“Vốn là có đàn anh muốn tôi đi bệnh viện anh ta thực tập, nhưng tôi có một bạn cùng phòng rất muốn đến Tống thị, nhất quyết lôi kéo tôi nộp sơ yếu lý lịch, bởi vì thế…” Dung Thanh nói xong, bỗng nhiên ý thức đang nói cái gì, hơi hơi nhíu mi nói: “Vì thế, tôi được tuyển dụng, chứ không phải vì anh”

“Không tự mình đến??” Đoàn xe bắt đầu dần dần bắt đầu chuyển động, Tống Nghiễm chuyển tầm mắt, đạp chân ga, ngữ khí có chút trầm thấp.

“Cũng không phải, hính là cảm thấy có chút bất ngờ, vốn cho rằng nhất định sẽ bị loại ra, cũng chỉ là tùy tiện thử một lần, dù sao…”

“Dù sao cô vẫn là thích làm bác sĩ, căn bản là không nghĩ đến Tống thị có phải hay không?” Nói còn chưa nói hết, đã bị nam nhân đánh gãy, Dung Thanh cười cười, không có phủ nhận.



Kỳ thực Dung Thanh vốn là đi thực tập bác sĩ, chẳng qua là bị Thẩm Văn Nghiên mạnh bạo lôi kéo mới đi nộp sơ yếu lý lịch, căn bản là không nghĩ tới sẽ bị tuyển dụng, mặc dù đã thông qua nhưng cũng không có ý định sẽ làm, vốn định là cứ tính toán đi bệnh viện thực tập , vẫn là Thẩm Văn Nghiên trong lúc vô ý đã biết cái kia đã thông qua, làm nũng lăn lộn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, sống chết không cho Dung Thanh lãng phí cơ hội này, Dung Thanh thật sự không lay chuyển được cô, rốt cục cô nói câu cuối cùng “Cậu cứ đi làm đi, tớ biết cậu khẳng định là muốn làm bác sĩ , nhưng này cũng là cơ hội thực tập, cũng không phải chính thức công tác, thử một lần, nếu như thực sự không làm được vậy cậu liền phủi tay chạy lấy người thôi, dù sao bệnh viện của đàn anh cậu sẽ vì cậu mở cửa lớn chờ sẵn , hiểu biết thêm này nọ cũng tốt a!” Lời nói cũng có lý di, Dung Thanh gật đầu thỏa hiệp nên mới có sự việc ngày hôm nay.

Có đôi khi, nhìn như hoàn toàn không có quan hệ, rốt cục cho đến cuối cùng cũng có liên quan với nhau, đại khái cái này kêu là làm trùng hợp cùng thiên ý đi.

Rõ ràng tháng chín vẫn là thời tiết nóng , Dung Thanh lại tự dưng cảm thấy bên trong toa xe hơi lạnh, hơi hơi co rúm lại một chút, mâu quang thoáng nhìn nam nhân nhếch môi, bỗng nhiên ý thức được lúc nãy ý tứ bản thân phản ứng giống như có chút ghét bỏ Tống thị, cho nên người nọ là… Mất hứng ? Không biết vì sao, nghĩ như vậy , lại đột nhiên cảm thấy một trận buồn cười —— này, chuyện người ta nói cũng thật kì diệu, người này được bạn cùng phòng của mình tôn sùng là thần tượng, giống như… Vẫn là kỳ quái giống như trước đây a…

“Ngô… Kỳ thực ngẫm lại, học thêm cái mới cũng không phải không tốt” Dung Thanh dựa vào lưng ghế dựa, có điểm tự nhiên ý cười trên môi thanh nhạt nói, quả nhiên thấy nam nhân mi làm như giãn ra chút, môi cũng có chút cong lên, đem biểu tình của anh thu vào trong mắt, suýt nữa khiến cô bật cười lên, thật vất vả đem ý cười đè nén lại, xác định bản thân sẽ không cười thất thố, mới ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Lát nữa đến chợ cho tôi xuống được rồi”

“Cô mặc quần áo như vậy đi chợ?” Tống Nghiễm thừa dịp đèn đỏ lúc đó từ đầu đến chân nhìn lướt qua người nữ nhân ngồi ở bên cạnh, Dung Thanh nhìn theo tầm mắt anh hơi hơi đỏ mặt, quay đầu làm bộ như lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Trước đưa cô về nhà, thay đổi quần áo lại đã.” Anh thản nhiên nói, trong lòng cô biết phần nhiều là không có cách nào làm cho hắn thay đổi chủ ý, Dung Thanh cũng chỉ có thể oán thầm “Ai nói như vậy không thể đi , chờ thay quần áo xong, khi đó đồ ăn đã sớm đều là bị người khác chọn, chỉ còn đồ thừa a” cứ im lặng như vậy ngồi trên xe, anh từ trong dòng xe kẹt cứng, gia tăng tốc độ đi tới.

Tống Nghiễm đỗ xe ở dưới lầu, xem Dung Thanh đi giày cao gót như vậy, tư thế có chút kì quái, nhịn không được lắc lắc đầu, lộ ra một cái cười bất đắc dĩ —— cô là người thích giản dị, nói không chừng hôm nay đi làm chính là lần đầu tiên cô mang giày cao gót, chỉ mới 5-6cm mà cô đi đã chật vật như vậy, nếu giống như những người khác toàn mang đế 10cm không biết sẽ thế nào đây.

Cuối cùng 2 người không đi chợ, thời điểm Dung Thanh thay quần áo xong xuống dưới lầu trời đã nhá nhem tối, lúc này đi chợ, ngoài cơm thừa canh cặn đại khái thực sự không còn gì nữa, Dung Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là kêu Tống Nghiễm lái xe đi siêu thị. Kỳ thực Tống Nghiễm trong lòng cảm thấy có chút may mắn, dù sao… Chợ, loại địa phương đó, hắn thật sự là không muốn đi làm gì.

“Ngô… Đã rất trễ , đại khái không có thời gian hầm canh , tùy tiện làm món gì đó đi?” Dung Thanh một tay lấy gói to, một tay chọn mấy quả trứng bỏ vào gói, thuận miệng nói, đợi thật lâu không có nghe được trả lời, nhịn không được có chút nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía nam nhân đi theo phía sau cô, nói thật, một thân tây trang giày da đến dạo siêu thị, nhìn thế nào đều vẫn là làm cho người ta có chút… Muốn bật cười a…

“… Tống…tổng?”

“Kêu tên của tôi.” Dung Thanh thay đổi quần áo, áo đơn giản trong váy dài, tóc dài rối tung, so với trang phục comlê làm việc có vẻ càng thêm tuổi trẻ cùng dịu dàng, cũng làm cho Tống Nghiễm có chút hoảng hốt, cơ hồ không phân biệt được là trong trí nhớ của 5 năm trước hay là cô của hiện tại, lại bị một tiếng xưng hô chói tai làm giật mình, nhịn không được liền nhíu mi.

“Ân.” Dung Thanh lên tiếng, nhưng không có nói nữa, chính là tiếp tục nghiêm túc chọn trứng gà, mà phía sau nàng, cũng thật nghiêm túc, nghiêm túc … Xem nàng…

Ban đầu , hình như là nói anh nói đưa cô về nhà thôi? Thế nào lại biến thành mời anh ăn cơm vậy? Dung Thanh mở khóa cổng, có chút thất thần nghĩ, xong đẩy cửa ra, xoay người lấy xuống dép lê bên trong tủ giầy, đưa cho nam nhân đi theo cô cùng nhau vào nhà.



“Trong nhà không có khách nhân, nên không chuẩn bị dép lê, đây là của A Trì , anh mang di”

“Em cô không ở nhà?” Dung Thanh có một em trai, Tống Nghiễm chỉ là biết đến nhưng chưa từng gặp qua.

“Ân.” Dung Thanh một bên đem đồ ăn đi vào phòng bếp, một bên giải thích , “Nó ở phòng ngủ, cuối tuần mới về nhà.”

Tống Nghiễm ừ một tiếng, đi vào trong phòng, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa nhất thời xuất hiện trong đầu, ở đây so với 5 năm trước cũng không mấy khác, chỉ là bài trí có chút thay đổi, trong phòng có dấu vết nam nhân làm cho Tống Nghiễm ánh mắt lóe lên, nhưng bị hắn cẩn thận dấu đi, khoanh tay, tựa vào phòng bếp cửa, có chút thất thần.

Dung Thanh mang tạp dề, tay búi tóc lên, có vài sợi tóc không ngoan ngoãn rũ xuống dưới ánh đèn cả người cô tựa hồ đều tản mát ra một loại ánh sáng ấm áp nhu hòa, rõ ràng xung quanh là dụng cụ gia vị linh tinh, nhưng trong mắt Tống Nghiễm lại có một lực hấp dẫn khó tả bằng lời —— 5 năm trước, anh nếu bày tỏ, cô sợ rằng khó có thể kháng cự chỉ là cô khí đó vẫn còn là thiếu nữ, 5 năm qua hắn khắc chế bản thân không được đi tìm cô. Cho rằng ý chỉ bản thân rất vững chắc, nhưng cuối cùng kết quả… Nhìn tấm ảnh chụp cô trong sơ yếu lý lịch, kiên trì trước đó ầm ầm sụp đỗ không còn một mảnh.

“Thân thể anh tín hàn, một lát uống nhiều canh chút, còn có a, ” Dung Thanh nói, điều chỉnh lửa, quay đầu nhìn nhìn nam nhân đứng ở cửa phòng bếp “Cà phê uống ít chút, kích thích hệ tiêu hóa “

“Cô còn nhớ rõ.” Nam nhân làm như nhớ tới cái gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo lộ chút mỉm cười, ngữ khí dường như cảm khái lại dường như chứa nhàn nhạt vui sướng, nhưng nghe đến câu tiếp theo của cô, vui mừng nháy mắt nổ tung.

“Đương nhiên nhớ được, anh là của bệnh nhân tôi a…” Cô trả lời như vậy.

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút châm chọc, kỳ thực anh luôn luôn biết , cô quan tâm anh, nhớ được anh bao tử không tốt, ôn nhu với anh, cô có hết thảy nhưng lại xuất phát từ trách nhiệm của bác sĩ, chăm sóc một người bệnh cô cũng hỏi han ân cần giống nhau, chăm sóc cẩn thận nên hắn cố tình sa vào, bởi vì tâm hắn không có biện pháp kiềm chế, càng buồn cười là nếu như không phải bởi vì nghề nghiệp của cô, 2 người ngay cả khả năng gặp nhau cũng không có. Anh, Tống Nghiễm ở trên thương trường quyết đoán cơ trí lại có một tình cảnh rối rắm như vậy vẻn vẹn 5 năm, truyền ra ngoài đại khái lập tức có thể làm trò cười toàn công ty không? Nhưng mà hắn chính là buông tay không được, cố chấp nhiều năm như vậy, cũng vẫn là không có cách nào thuyết phục bản thân buông tay…

Cho dù là năm năm trước ở chung tổng cộng cũng mới nhưng mà hơn mười ngày thôi nhưng lại giống một loại bùa chú, gắt gao giam hắn lại, mãi không thể thoát.

[Tác giả có chuyện muốn nói: Emma hôm nay đi gặp Trung y , người thật nhiều = =

Chương này giải thích về một vài ván đề… Rất nhanh sẽ trở về làm bác sĩ cái gì ta sẽ tùy tiện nói sao?

Thôi… Mặc dù có điểm YY, nhưng mà cũng không có điểm thái quá đi? PS, ‘truyền thống y học sư thừa y sư tư cách cuộc thi’ chính là những người đã tốt nghiệp trung học có thể thi, nhưng yêu cầu tương đối khắc nghiệt.

Cuối chương báo trước, năm năm trước rốt cuộc phát sinh cái gì đâu? Kỳ thực rất đơn giản …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lãnh Đạm Là Bệnh Phải Trị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook