Lão Nam Nhân [Phản Điền Tiểu Hoàng]

Chương 4

Phản Điền Tiểu Hoàng

14/10/2021

Edit by Mặc Hàm

Sau khi từ trong nhà đi ra đã rất muộn, chân trời hoảng hốt lộ ra một vệt trắng.

Công trở về nơi ở với người tình nhỏ bé nhưng lại tỉnh táo bất thường.

Tối hôm qua hắn không trở về, cùng bạn bè uống rượu, sau đó đi tìm anh chú, tuy nói chỉ là lấy chìa khóa mà thôi, nhưng trở về trời đã sáng.

Sinh viên buồn ngủ đứng lên ôm hắn, mềm nhũn cọ cọ vào lòng hắn, bỗng nhiên một loại hương vị quen thuộc tràn vào khoang mũi.

Công ôm lấy cả người hắn chấn động.

Ký ức của con người có thể được lưu trữ, bộ nhớ là một mảnh vỡ, một đoạn hình ảnh, mắt được sử dụng để nắm bắt thông tin chính, nhưng trên thực tế thính giác, khứu giác, xúc giác trong đoạn phim đó ghi lại dấu vết thuộc về họ.

Được đánh thức vào một thời điểm cần thiết.

Trong nháy mắt công nhận ra trong lúc vành tai và tóc mai cọ xát vào anh chú vừa mới về nhà, ôm một đoạn triền miên kia, là mùi hương cực kỳ giống nhau.

Trong đầu hắn ong ong một tiếng, suýt nữa đứng không vững.

Hắn rốt cục hiểu được vì sao lại cảm thấy kỳ quái, anh chú chưa bao giờ dùng nước hoa, mà đêm nay trên người anh chú lại có mùi nước hoa hắn vô cùng quen thuộc.

Làm sao có thể.

Sao mẹ nó lại có sự trùng hợp nhàm chán này.

Công nhéo bả vai sinh viên, bỗng nhiên không muốn ngửi thấy mùi nước hoa này nữa.

Hắn không rõ nguyên nhân, tự dưng phiền não.

Anh chú khóc mắt đều đau, đau đến trướng lên, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, năm giờ rưỡi, lát nữa phải rời giường nấu cơm.

Sau khi công đi rồi, anh nằm một mình ở đây suy nghĩ rất lâu, trên chiếc ghế sofa da màu nâu sẫm mà họ từng mua cùng nhau.

Khi họ lần đầu tiên chuyển đến, họ đã mua rất nhiều đồ nội thất với nhau, giống như tất cả các cặp vợ chồng nhỏ sống cùng nhau, người yêu mới cưới, khuôn mặt của họ tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nắm tay, ngôi nhà này sắp xếp những đồ vật thuộc về bọn họ.

Anh chú thậm chí còn suy nghĩ về tất cả các chi tiết lãng mạn trong cuộc sống từ khi họ vừa gặp nhau, yêu nhau, nụ hôn đầu tiên, và tất cả các chi tiết nhỏ xíu lãng mạn trong cuộc sống, cuối cùng là ở nơi thuộc về họ, lại nhiễm hơi thở của người khác.

Tất cả đều bẩn thỉu, tất cả đều lộn xộn.

Anh khóc mệt rồi, mới trở về phòng, vừa đẩy cửa ra phát hiện cậu em  tỉnh, đang chìm trong sofa bên ban công hút thuốc.

Cậu em  đã trưởng thành, trong lòng toát ra khí tức nam nhân, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mi rậm rạp rũ xuống, hơi xuất thần.

Anh đi tới, bị cậu em  ôm vào sô pha, bá đạo lại ôn nhu.

Cơ thể của cậu em  rất nóng, ngực rộng và ấm áp, cậu em  nâng khuôn mặt của mình lên, giọng nói rất thấp: “Hắn lại làm cho anh khóc.”

Không phải là ‘anh bị hắn ta chọc đến khóc’ cũng không phải đổ lỗi cho anh ‘tại sao lại khóc’.

Cậu em  tiến lại gần liếm mí mắt của anh, đầu lưỡi trơn trượt vuốt ve mí mắt, liếm qua lông mi, đuôi mắt, hôn khô nước mắt của anh.

Cuối cùng hôn khóe miệng anh.

Trời đã sáng, anh chú lại bỗng nhiên mệt mỏi, anh không biết là bởi vì tối hôm qua bị cậu em  giày vò, hay là bởi vì công trở về diệt sạch hết khí lực của anh, anh cảm thấy rất mệt mỏi, hiện tại tựa vào trong ngực cậu em  thật muốn ngủ một giấc.



Cậu em  ôm anh, dán vào tai và hỏi: “Ngôi nhà này có phải của hắn ta không?” ”

Anh chú sửng sốt, thì thầm: “Ah, là của tôi.”

Lúc trước anh bị trong nhà bán tới, trong nhà thu một khoản tiền lớn, thân thích cách đó tám trăm dặm đều phải thân cận anh, nhét một bao lì xì, sau khi anh đến nơi này không nơi nương tựa, cũng hiểu được, sau này tất cả mọi chuyện đều phải dựa vào công, tràn đầy bất an.

Anh dùng tiền trong nhà nhét cho mình và một chút tiền tiết kiệm tích góp mua căn nhà này, lúc trước còn hỏi công nếu sau này cùng nhau ở lại nơi này, kết hôn có nên viết tên công hay không, công cọ đỉnh đầu anh cười cười nói, viết tên em đi, đây là thuộc về em, sau đó còn cho anh chú một khoản tiền dùng để trang trí nhà cửa.

Số tiền đó đắt hơn ngôi nhà của anh.

Tuy rằng không phải biệt thự, cũng không lớn như biệt thự nhà công, nhưng hai người ở cũng đủ rồi, là một gia đình nhỏ ấm áp, hai người cứ như vậy ở nhiều năm.

Anh chú tựa vào trên người cậu em  ngủ, trong lúc lơ lửng còn nghe thấy cậu em  hỏi anh mấy vấn đề, anh đều ừ ừ đáp ứng, nhưng không nhớ rõ là cái gì.

Sau khi tỉnh dậy đã là buổi trưa, thấy rằng cậu em  đã nấu ăn và gọi anh đến ăn.

Cậu em  mặc tạp dề hắn mua cho anh chú trong nhà bếp, mang súp đã nấu, thức ăn nấu xong đều bưng lên, dựa vào bàn cười khẽ: “Đói bụng đi, nếm thử cái này đi.”

Anh chú mở nắp ra, mùi thơm đập vào mặt lấp đầy khoang mũi.

“Đây là gì?”

“Phật nhảy tường.”

Cậu em  ngồi đối diện với anh, thanh âm nhẹ hơn: “Trước đây không phải anh đã xem qua công thức nấu ăn này sao, hai ngày trước tôi để cho đầu bếp trong nhà làm, nguyên liệu tương đối phiền phức, phải hầm mười mấy tiếng đồng hồ, sáng nay vừa mới chuẩn bị xong đưa tới.”

Hương vị thơm ngon, không dầu không ngấy, nước canh nồng đậm bao bọc vị giác nơi đầu lưỡi, tươi ngon ngọt, thuần hậu đầy đặn nhảy lên đầu lưỡi.

Anh chú uống một ngụm, nước mắt rơi vào trong canh.

Anh xem món ăn này, muốn làm công thức ăn, nhưng  cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chính mình lại được ăn.

Thì ra còn có người để ý anh như vậy, cũng nguyện ý dùng trả giá tương xứng và dốc lòng đối đãi với mình.

Nước mắt len lén rơi vào trong chén, anh sợ cậu em  nhìn thấy mình khóc cũng sẽ phiền, vội vàng lấy mu bàn tay lau đi, cậu em  lại dùng ngón tay dụi đuôi mắt anh nói, về sau tôi đối tốt với anh.

Ngoan.

Giống như dỗ dành một con vật nhỏ bị thương, đôi mắt đong đầy thương yêu.

Sau khi ăn trưa, anh chú nhìn thấy cậu em  kéo vào hai cái vali khổng lồ, lớn đến mức có thể nhét anh vào giấu đi, cậu em  kéo vali ném hết toàn bộ ảnh của công và anh, cường thế kiêu ngạo, bùm bùm, còn có quần áo của công, hết thảy các đồ vật của hắn, cuối cùng cậu em  đứng trước ảnh cưới của vách tường lớn nhất phòng khách, châm một điếu thuốc.

Giống như tất cả những người yêu mới cưới, khuôn mặt của hai người nở nụ cười, không phải là một câu nói ‘thích một người là không thể che giấu, ngay cả khi ngậm miệng, tình yêu sẽ chảy ra từ đôi mắt của họ’ (1)

Đôi mắt của anh chú sáng lên.

Cậu em  quay đầu lại nhìn anh chú, nhiều năm như vậy, diện mạo ngược lại không thay đổi, vẫn là câu người, năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt anh, ánh mắt lại ảm đạm xuống.

cậu em  đứng đó hút một điếu thuốc, chờ đến khi đốt đến đuôi, hoàn toàn kết thúc, nói với anh: Tôi sẽ tháo cái này ra.

Ý là, tôi sẽ giúp anh loại bỏ người đàn ông này hoàn toàn khỏi cuộc sống.

Anh chú nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Cậu em  tháo bức ảnh ra và ném nó vào vali.

Sau đó giống như tân hôn, hưng trí bừng bừng đem đồ đạc của mình bày đầy phòng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, ảnh chụp, còn có chút đồ chơi nhỏ bảy tám phần, làm cho căn nhà này hoàn toàn thay đổi, lại cho sinh mệnh mới, sinh cơ bừng bừng.



Hắn còn ôm mấy chậu hoa ăn thịt bày ở bệ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống, rất sáng.

Hắn xoay người ôm lấy anh chú, đem anh chú nhỏ hơn mình một vòng vòng vào trong ngực, cọ cọ lỗ tai anh.

“Tôi như vậy có thể quá bá đạo hay không,  anh có phải không vui hay không?”

Anh chú nhẹ nhàng lắc đầu

Kỳ thật anh biết, cho dù cậu em  không làm như vậy, một ngày nào đó anh cũng sẽ đem mấy thứ này từng chút một rời khỏi cuộc sống của anh, chẳng qua như vậy càng đau đớn, để cho một người chiếm cứ sinh mệnh của mình mười năm, từng chút từng chút kéo tơ bóc kén kéo ra sinh mệnh của mình, sẽ giống như đào một trái tim đau đớn như vậy, mỗi một đoạn thần kinh, mạch máu, đều nối liền cốt nhục, ở thân thể huyết nhục cứng rắn kéo mạnh, lại chờ máu chảy khô.

Lúc cậu em  hôn anh chú luôn rất nhẹ, lại có thể ở trong hơi thở nặng nề cảm thấy cậu em  nóng nảy đan xen bá đạo.

Cậu em dùng đầu lưỡi liếm hôn khóe miệng anh, cằm, vành tai, ngậm vào trong miệng dùng răng nhẹ nhàng cắn, xúc cảm tê dại làm cho thân thể anh chú run rẩy, ôm càng chặt.

Cậu em thích ôm anh  chống lên tường làm, tay chân anh chú đều bối rối quấn quanh người hắn, cả người bị làm ướt sũng, nước trong mắt tràn ra, vừa đáng yêu vừa đau lòng.

Kỳ thật cậu em  không quá hy vọng anh khóc, nhưng khóc lên lại làm cho thân thể hắn nóng hơn, động tác càng ác độc.

Hắn hôn nước mắt của anh chú, dỗ dành anh nói: “Đau không, tôi làm nhẹ hơn.”

“Ừm…” Sâu trong cổ họng anh chú phát ra âm tiết dính dính vừa trêu người, lắc đầu, nhưng nước mắt lại tuôn trào.

Cậu em lại dùng chút khí lực, anh chú tựa như một mảnh lá rụng lảo đảo lắc lư thở hổn hển, quấn chặt hắn hơn

Sau đó lại đi trên ghế sofa, lại trở lại giường.

Cậu em hôn chân, cơ thể, làn da mịn màng của anh, và cuối cùng hôn mu bàn tay của anh, và đầu ngón tay anh.

Cậu em vuốt ve nhẫn cưới trên tay anh chú, dùng ngón tay nắm lấy hai cái.

“Tôi tháo nó xuống, có thể chứ?”

Vốn là một câu nghi vấn, nhưng hắn nói kiên định, không thể phản bác.

Anh chú ở dưới thân hắn ừ ừ hai tiếng, không biết có phải đồng ý hay không.

Cậu em cởi chiếc nhẫn cưới xuống, lại một lần nữa hôn đầu ngón tay anh, sờ được một cái hộp nhỏ trên tủ đầu giường, lần sau hắn đeo vào, đeo chiếc nhẫn giống như trên tay mình.

Một chiếc nhẫn bạc đơn giản và xinh đẹp, rất thích hợp cho anh chú.

Sau khi kết thúc Cậu em  ôm anh chú đi tắm rửa, dọn dẹp, thay ga giường, trước kia lúc cùng công làm, những chuyện này đều là do anh chú làm, nhiều nhất chỉ là lời ngon tiếng ngọt trên giường cùng cái ôm thật lâu sau đó, hiện tại anh chỉ cần nằm, cái gì cũng không cần làm là tốt rồi.

Anh chú nhìn bóng lưng bận rộn của em trai, hỏi, tại sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?

Cậu em đang giúp anh giặt quần lót, nhìn anh một cái và nói, anh nghĩ sao.

Anh chú không nói gì, cậu em  bỗng nhiên nói một câu, tôi chưa từng làm thế với anh trai mình.

Anh chú lại ngủ một lát, buổi tối thức dậy ăn cơm, hai người xem phim, chờ ban đêm dỗ dành anh chú ngủ, cậu em  lại đem phòng thu dọn một lần, cuối cùng gọi điện thoại cho công.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng đêm vô tận nói.

“Tôi muốn gặp anh một lần.”

(1) thay đổi đơn giản, trên mạng, không tìm được nguồn gốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Nam Nhân [Phản Điền Tiểu Hoàng]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook