Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 131: Hình trường tinh thần

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

Tục ngữ có câu: ‘Là phúc không phải họa, là họa tránh không được’. Những gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới.

Đây chính là số mệnh!

Tư Hành Phong đã động thủ, thậm chí còn nhanh hơn cả dự liệu của tôi.

Đáng tiếc là tôi đã nhầm, tự cho mình thông minh, không ngờ đã sai lại càng thêm sai. Tôi không nên để Hoắc Vô Ảnh rời khỏi mình, dựa vào võ công của hắn, những người này tuyệt đối không phải đối thủ.

Thế nhưng trên thế gian này chẳng có gì là ‘nếu như’.

Thuộc hạ của hắn xông vào khách điếm với danh xưng truy bắt tội phạm, tôi còn chưa kịp phản ứng gì. Thì đã bị đánh ngất đi. Khi mở mắt ra, mọi thứ đã trở thành một cơn ác mộng tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể tỉnh giấc được nữa.

Tôi không biết mình đang bị trói ở nơi nào, chỗ này tối đen như mực, nồng nặc mùi hôi khiến người ta buồn nôn, thi thoảng lại còn vọng lên tiếng thét yếu ớt bên tai: “Mau thả ta ra.”

Tôi không thể động đậy, chỉ biết bản thân bị trói lên thứ gì đó, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi, trái tim cũng đập loạn trong lồng ngực. Đột nhiên, một thứ đồ bất minh cựa quậy bò lên mặt tôi, tôi hoảng loạn lắc đầu liên tục rồi thét lớn: “Á... á...”

“Hừm!” Tiếp theo đó là giọng lạnh lùng của một người, khoảng không trước mắt đột nhiên sáng bừng lên. Cập nhật nhanh tại dien.dan.le.quy.don

Ánh lửa đột ngột xuất hiện trước mắt khiến tôi không thể thích ứng ngay được, sau khi nhắm mắt rồi mở ra, mới có thể nhìn thấy được đây là nơi nào. Không ngờ lại là địa lao.

Tôi bị trói trên một giá gỗ hành hình.

Đưa mắt hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, trong căn phòng địa lao tối đen như mực khi nãy, gián rết vừa bò lên mặt tôi, lồm cồm khắp nơi, dưới mặt đất đầy phân chuột, phân gián và những thứ đồ bẩn thỉu tưởng như tích lại từ ngàn năm nay.

Một bộ gông cùm khóa chặt lấy phạm nhân để phòng tránh vượt ngực đang treo trên bức tường đầy vết máu, dưới ánh lửa càng trở nên kinh khủng, đáng sợ. Lại nhìn xuống dưới, hai thanh xương trắng vẫn còn ở trong vòng xích, đó chính là... xương chân của con người sao? Chủ nhân của hai thanh xương đó đã bị người ta dày vò, giam cầm cho đến chết sao?

Ở trong chỗ bóng tối phía xa thấp thoáng bóng dáng một người, không cần nghĩ quá nhiều, tôi cũng biết người đó là ai.



Tôi run rẩy vì sợ hãi, Tư Hành Phong, rốt cuộc hắn định làm gì chứ? Lẽ nào hắn muốn dày vò tôi thành bộ xương khô sao? Tôi sợ hãi đến độ không dám thở mạnh.

Từ trong bóng tối, hắn từ từ tiến lại gần chỗ tôi, khuôn mặt giống Tầm đến bảy, tám phần kia lại xuất hiện trước mắt tôi lần nữa. Sau năm năm thời gian, khuôn mặt hắn không còn mềm mại, như mì như nữ nhi nữa, địa vị hiển hách, y phục hoa lệ khiến hắn có thêm nét quyến rũ của người đàn ông chín chắn, tôi ngược lại cảm thấy hắn không còn giống Tầm như trước nữa.

Hắn đưa bàn tay nâng cằm tôi lên, đẩy đầu tôi dựa vào cột sau, mỉm cười đáng sợ rồi nói: “Hạ Chi Lạc, ngươi có biết ta đã đợi chờ ngày này suốt năm năm rồi không? Năm năm trước, khi biết được ngươi đã chết, ngươi biết ta cảm thấy đau đớn, buồn bã thế nào không? Vì cái chết của ngươi mà ta đã đau lòng suốt năm năm nay. Nhìn xem, ta đã nhớ nhung ngươi đến độ nào, thậm chí còn nhớ nhung hơn cả người thân của mình. Ta vẫn luôn nghĩ rằng, tại sao ông trời lại hậu ái ngươi đến vậy, tại sao lại để cho loại người như ngươi dễ dàng chết đi như vậy chứ? Khi nãy ở trên đường, khi nhìn thấy ngươi lần nữa, ngươi có biết ta hưng phấn, kích động đến mức nào không?”

Nhìn nét mặt tàn khốc của hắn, nghe hắn nhai đi nhai lại hai chữ ‘nhớ nhung’, tôi chỉ biết mỉm cười khổ sở. Nỗi đau khổ trong lòng tôi, ai có thể thấu hiểu. Vì hắn, tôi đã từng chết một lần, thậm chí còn mất đi cả Tầm nữa. Tại sao năm năm qua rồi, ông trời còn không buông tha cho tôi, còn cho hắn xuất hiện thêm lần nữa để dày vò tôi thế này?

Tôi chán nản nhắm nghiền đôi mắt lại, hi vọng biết bao sau khi nhắm mắt lại, có thể biến mất khỏi nơi này, cho dù là vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này cũng được. Nước mắt bất giác lăn dài trên má, tôi còn có thể nói thêm được gì?

“Sợ hãi quá nên khóc sao? Ta còn chưa làm gì ngươi cả, tại sao đã khóc rồi? Trước kia ngươi không sợ trời không sợ đất cơ mà?” Hắn ép sát mặt lại gần tôi, lạnh lùng lên tiếng.

Tôi nấc nghẹn đáp: “Tư Hành Phong, ta thừa nhận, ta khóc là bởi vì sợ hãi, thế nhưng nhiều hơn cả chính vì vô vọng. Năm năm trước, ta đã từng nói với ngươi rằng, người bán ngươi vào đó không phải ta...” dien_dan-le_quy-don

“Ngươi im miệng lại. Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời quỷ quái đó của ngươi chắc? Nếu như ả ta đã chết rồi, thì người hôm nay sống sờ sờ trước mặt ta lại là ai chứ? Lẽ nào là quỷ sao?” Hắn phẫn uất cắt ngang lời nói của tôi.

Mượn ánh lửa, tôi thậm chí còn nhìn được hắn kích động đến mức gân xanh nổi đầy cổ.

Hắn ngừng lại, thét lớn tiếng lần nữa: “Đúng, người vốn dĩ đã là một con ác quỷ. Nếu không phải vì con ác quỷ như ngươi, ta đã không bị dồn ép đến bước đường ngày hôm nay.”

Dạo gần đây, tôi đã sắp bị Dạ Tầm Hoan ép cho phát điên rồi, bây giờ, khi nghe thấy Tư Hành Phong mắng mình là ác quỷ, tôi vừa rơi lệ vừa bật cười, chỉ hận không thể phát hết mọi đau khổ ra ngoài. Thế là tôi thét lớn cãi lại: “Đúng, ta là một con quỷ, ta vốn dĩ là một con quỷ, ta chính là một con ác quỷ đã độc chiếm thân thể của người ta. Ta là một linh hồn không xác thịt, không tìm được đường về nhà. Ngươi cho rằng thế gian này chỉ có mình ngươi đau khổ sao? Trong năm năm nay, ta sống cũng chẳng vui vẻ hơn người khác bao nhiêu, những gì có được chỉ là nỗi dày vò và đau khổ vô tận. Rõ ràng không phải là ta, vậy mà cũng lại là ta. Những gì cô ta thiếu nợ ngươi, ta đã thay cô ta trả lại cho ngươi rồi. Người phụ nữ ngươi một lòng muốn tìm bao lâu nay, cô ấy đã chết rồi, cô ấy đã chết rồi, đã chết từ lâu rồi...”

Bộp một tiếng, Tư Hành Phong tát mạnh vào mặt tôi, còn tôi chỉ cảm thấy bên má mình nóng rực, nhói đau.

Lửa hận trong đôi mắt của hắn càng lúc lại càng rạo rực hơn.



“Ngươi là con đàn bà đê tiện, vốn tưởng rằng năm năm nay, ngươi đã giác ngộ, đã hối hận rồi, như vậy có lẽ ta còn có thể suy nghĩ đến việc buông tha cho ngươi. Bây giờ xem ra không cần phải làm như vậy nữa.” Hắn ấn đầu tôi nhìn xuống phía dưới bên trái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn thấy đống xương tráng trên mặt đất kia không? Ngươi muốn ta đối xử với ngươi như phạm nhân khác, ngày ngày hầu hạ đại hình, hay là muốn được như vậy, vứt ngươi vào trong kĩ viện, để lũ đàn ông kia ngày ngày hầu hạ ngươi?”

Hai tay hắn nắm chặt lấy bờ vai của tôi, càng ngày càng bóp chặt hơn trước, gương mặt tuấn tú cũng vì căm hận, phẫn uất mà trở nên đáng sợ, ghê hồn.

Vừa nghe thấy hai chữ ‘kĩ viện’, cả người tôi run lên không ngừng, hốt hoảng lên tiếng: “Xin đừng...”

Hắn lại đưa tay nắm lấy chiếc cằm của tôi, bàn tay còn lại không ngừng vuốt lên má rồi nói: “Xin đừng làm thế nào? Là không muốn hầu hạ bằng đại hình hay là không cần đàn ông hầu hạ? Cốt khí ngạo nghễ của ngươi ban nãy biến đâu hết rồi?”

Nói xong, bàn tay vuốt má tôi liền đưa xuống dưới y phục, xé mạnh ra, phần da thịt trước ngực tôi đã lộ hết ra ngoài.

Thế giới này vô cùng công bằng. Không có tiền tài tự nhiên rơi từ trên trời xuống, cũng không có phú quý tự nhiên rơi từ trên trời xuống, càng không có sinh mệnh tự nhiên rơi từ trên trời xuống.

Thế nào là số mệnh? Thế nào là trùng sinh? Bởi vì tôi trùng sinh, thế nên Hạ Chi Lạc mới phải chết, thế nên tất cả những gì xảy ra hiện nay đều là cái giá mà tôi phải trả cho sinh mệnh này.

Hắn liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở khuôn mặt, lúc này tôi đã nước mắt đầm đìa, nấc nghẹn thành tiếng.

Tôi khẽ tiếng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nếu như dày vò, sỉ nhục ta có thể khiến cho ngươi dễ chịu hơn đôi chút, vậy thì cứ hầu hạ bằng đại hình đi.”

Không biết tại sao, hắn lại đưa tay lau nước mắt giúp tôi rồi đưa lời chế giễu: “Hôm nay ta mới phát hiện ra, khuôn mặt của ngươi vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Ha ha ha! Thảo nào mà hai tên đàn ông có mắt như mù đó lại vì ngươi mà thần hồn điên đảo. À đúng rồi, suýt chút nữa thì ta quên mất, là ba người, ban nãy trên đường cái quan, còn thêm một tên nữa. Thủ đoạn mê hoặc đàn ông của ngươi đích thực là cao minh, giả dụ không có chuyện trước kia, nói không chừng ta cũng sẽ bị bộ dạng đáng thương, khổ hạnh của ngươi và dung mạo tuyệt sắc kia mê hoặc đến lóa mắt.”

“Hu hu hu...”

“Được, ngươi chọn hầu hạ bằng đại hình, vậy ta sẽ cho ngươi được toại nguyện. Sắt nung? Hay roi da? À đúng rồi, ta lại quên mất, đại hình mà nước Bạch Hổ này thường dùng chính là chải chuốt. Có biết thế nào được gọi là chải chuốt không? Không phải là giúp người chải đầu trang điểm đâu, mà là dùng chiếc lược bằng sắt chải trên da thịt ngươi, cho tới khi chạm tới xương cốt, cũng giống như hắn ta vậy.” Hắn chỉ vào hai thanh xương trắng trước mặt rồi bật cười điên cuồng.

Tôi trợn to mắt ra, trong lòng bắt đầu cảm thấy kinh tởm. Hắn bị điên rồi. Hạ Chi Lạc đã bức hắn phát điên rồi. Tiểu Song - lê quý đôn

Bỗng nhiên, hắn thôi không cười nữa, kéo mạnh nốt phần y phục bị xé rách trước ngực tôi, cả phần vai tôi bị lộ ra ngoài. Hắn áp mặt lại trước ngực tôi, hơi thở nóng trước ngực khiến tôi hoảng loạn vô cùng, tôi thực sự sợ rằng hắn sẽ đối xử với mình giống như Tề ca, thét lớn hốt hoảng: “Xin đừng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook