Liệp Quốc

Chương 106: Giận không thể chịu nổi

Khiêu Vũ

23/03/2013



Ruhr tiết lộ cả đống thiên cơ, làm cho Hạ Á liền sáng tỏ, nhất thời buông tha cho các nghi hoặc trong lòng. Để dụ cho tên dế nhũi chịu rời khỏi nơi này, Ruhr bị ép buộc nói ra một vài việc chân thật.

Tỷ như nói. . .

"Kế hoạch hiện tại là, ngươi cần phải đi tới chiến khu quân bộ để tiếp nhận khen thưởng, sau đó bệ hạ cũng đã ra lệnh, muốn gặp mặt ngươi một lần, cho nên sau khi ngươi cùng ta trở về chiến khu quân bộ, sẽ tiếp tục đi về đế đô Aosiji Liya. Ân, ta vừa lúc cũng nhận được công tác quay về đế đô để báo cáo, dọc đường ta sẽ làm bạn đồng hành với ngươi, những sự việc cần phải chú ý, ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Về phần lợi ích thì. . . trước lúc ngươi ra mắt bệ hạ, ngươi sẽ có được sự bảo hộ từ phía của bệ hạ ! Hiểu rõ rồi chứ? Hiện tại ngươi là một thanh kiếm trong tay của bệ hạ, một thanh kiếm gỗ dùng để gõ đầu các lão già bên trong quân bộ. Cho nên tạm thời, việc ngươi rơi vào trong mắt của bệ hạ, khiến cho mấy tên thấy ngươi không vừa mắt cũng không dám đụng tới ngươi. Đến chiến khu quân bộ, ngươi đại thể có thể mở miệng đòi hỏi vài thứ tốt, chỉ cần đừng quá phận, quân bộ vì muốn đem chuyện này sớm kết thúc, không muốn cùng ngươi sinh ra lắm chuyện, cho nên sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi, ý là muốn ngươi không nên gây rối nhiều quá. Cụ thể ngươi muốn thứ tốt gì, thì cũng không cần ta dạy cho ngươi biết chứ?" Mập mạp vuốt cằm, nhìn chằm chằm Hạ Á: "Ta xem tên tiểu tử nhà ngươi, moi móc ích lợi từ phía người khác, cũng là rất có thiên phú đây !"

Hạ Á 'hắc hắc' cười gượng, một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau, bỗng nhiên trong đầu phát sinh đồng dạng một cái ý nghĩ : tên tiểu tử này ( lão già này) quả nhiên không phải là người tốt. . .

※※※

Hạ Á thu thập xong hành lý-- thật ra cũng không có gì để thu thập, cầm hỏa xoa cùng gói đồ tùy thân đi theo mập mạp ra khỏi cái tòa nhà đã nhốt hắn 15 ngày nay.

Bên ngoài tòa nhà vốn có hai đội binh sĩ phụ trách trông coi, lúc này cũng đã biến đâu mất, đi ra khỏi toàn nhà, Hạ Á hít vào một hơi thật sâu, mùa đông rất nhanh sẽ qua đi, ánh dương càng ngày càng trở nên ấm áp, dế nhũi thích ý vươn thẳng vai.

Bên ngoài cửa, một đội thân binh của binh đoàn 6 trực thuộc Ruhr cũng đã chờ sẵn, mà bên trong đội ngũ này, cư nhiên còn có hai người quen của Hạ Á.

Tatara cùng với Souleaterr, hai tên tùy tùng của Hạ Á đứng ở phía cuối của đội ngũ, vừa nhìn thấy Hạ Á cùng mập mạp đi ra, Tatara vội vàng bước tới nghênh tiếp, khuôn mặt của ma pháp sư hiện lên vẻ tươi cười, đang chuẩn bị nói vài câu nịnh hót, Hạ Á cũng đã bước tới đẩy hắn qua một bên, đi tới trước mặt Souleaterr.

Vẻ mặt của Souleaterr rất hàm hậu mộc mạc, Hạ Á dùng sức vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói: "Thứ. . . đồ đó đâu?"

Souleaterr gật đầu, dùng khẩu ngữ của người miền nam Byzantine nói: "Ta đều tỉ mỉ thu gom, một món cũng không có bỏ sót, Hạ Á lão gia."

Hạ Á yên tâm, hắn biết bản thân hắn là người cẩu thả, nên sớm đã đem di vật của đầu bóng lưởng Kevin giao cho Souleaterr cất giữ, dù sao Souleaterr nguyên bản chính là tùy tùng của Kevin, cất giữ những thứ này, cũng tốt hơn một ít so với hắn.

Tatara trong lòng phiền muộn, hắn chưa kịp biểu hiện lòng trung thành, thì đã bị tên Souleaterr này ra tay trước một bước, trong lòng không khỏi lo lắng, vội vàng mò tới gần cười xòa: "Hạ Á lão gia, mấy ngày nay không gặp ngài, ta ngày đêm đều lo lắng cho ngài a! Mấy cái tên hỗn đản không có mắt, cư nhiên dám khinh miệt ngài, ta thật sự hận không thể. . ."

Hạ Á sớm đã biết trình độ 'trung thành' của tên tùy tùng này, cũng không thèm liếc mắt nhìn tên gia hỏa kia, phất tay ném bao hành lý vào ngực Tatara: "Đây là đồ mấy ngày nay ta mặc, ngươi nhanh chóng đi giặt đi."

Ma pháp sư ôm lấy một đống quần áo dơ, bên trong còn có quần lót cùng tất thúi các loại, Tatara trong lòng oán thầm, thế nhưng vẻ mặt lại càng cung kính, nhưng mà trong lòng hắn mắng chữi dế nhũi như thế nào, cái này không nói cũng biết.



Dế nhũi vừa "ngồi tù" đi ra, tuy rằng mấy ngày nay không có ăn qua cực khổ, bất quá dựa theo cách nói của Ruhr, thì trước nhất phải kiếm một quán rượu nào đó ăn uống một trận để xua đi xui xẻo. Hơn mười ngày nay Hạ Á chỉ ăn toàn là bánh nhân thịt, miệng cũng đã sớm khó chịu vì nhạt, huống hồ lúc này lại có người mời nhậu, làm sao có thể từ chối?

Nhìn một thân đầy thịt mỡ của Ruhr, chỉ sợ cũng không phải là người liêm chính gì, túi tiền nhất định cũng sẽ rất dày, không ăn bớt của hắn thì ăn của ai đây?

Đoàn người lập tức đi về hướng quán rượu của chồng Sofia đại thẩm, quán rượu do một mắt làm chủ.

Trên đường đi, Hạ Á phát hiện bên trong Dã Hỏa trấn đã có vài phần khôi phục lại bộ dáng náo nhiệt như xưa, đi qua khu vực chợ đen, từ xa nhìn thấy, hai bên cửa hàng dọc theo chợ đen hơn phân nửa là đã bắt đầu buôn bán trở lại, một ít gian hàng lấn chiếm lòng đường cũng đã bắt đầu xuất hiện, các loại người mua bán khác nhau cũng đã lần nữa xuất hiện trên chợ đen, rốt cục cũng đã có vài phần náo nhiệt như xưa. Chỉ là muốn hoàn toàn khôi phục, đại khái phải chờ thêm một ít ngày nữa.

Đại bộ phận thân binh đã quay về nơi cư trú, Ruhr chỉ mang theo vài người tùy thân, cộng với đám ba người Hạ Á, đoàn người đi tới quán rượu của một mắt, mới vừa bước vào cửa, chợt nghe thấy bên trong đang kêu loạn cả lên.

Âm thanh tranh cãi cùng chửi bậy hầu như làm rung động cả nóc nhà !

Chỉ thấy bên trong quán rượu đã thành một đống hỗn độn, bàn ghế đều bị hất tung khắp mọi nơi, trên quày bar là đầy rẫy mảnh vở của ly tách cùng chén dĩa, ngay cả ngọn đèn dùng dây xích sắt treo ở giữa trần nhà cũng đã bị rớt xuống, dầu thắp rải lên tấm thảm dưới nhà, nhất thời bốc cháy, bên trong quán rượu có hơn chục người đang tụ thành một đám ẩu đả, giọng nam điệu bắc chửi nhau trộn lẫn thành một đoàn. Bình rượu băng ghế bay qua bay lại, còn có nhiều khách hàng đã chui xuống rầm bàn để né tránh 'ám khí'.

Hạ Á đi vào trước nhất, vừa thấy cảnh tượng này, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Ở loại địa phương như Dã Hỏa trấn, đánh nhau ở trong quán rượu là chuyện cũng thường hay xảy ra, chỉ là thật ra mà nói, mọi người bên trong quán rượu coi như là phải biết an phận, phàm là có xích mích hay là cừu hận thì chỉ có thể đụng chạm nhau một lần, sau đó phải kéo nhau ra ngoài đường giải quyết. Dù sao tất cả mọi người còn phải tiếp tục sống trong Dã Hỏa trấn, trong thôn trấn chỉ có mấy cái quán rượu, nếu như thật sự đánh nhau trong quán, như vậy sau này làm sao có thể đi vào trong quán để tiếp tục uống rượu đây!?

Thế nhưng hôm nay không biết vì sao, toàn thể quán rượu đều trở thành một đống hỗn độn, còn thấy mười mấy tên binh sĩ mặc áo da quân phục của Byzantine đang cầm gậy gộc hoặc là chân bàn vây đánh bảy tám người khách. Những người bị đánh này đều là những vị khách lâu năm của quán rượu.

Khiến cho Hạ Á mở to hai mắt chính là, ông chủ quán rượu, một mắt cư nhiên cũng bị người ta giẫm trên mặt đất !

Một sĩ quan Byzantine nhìn qua khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, vẻ mặt đỏ lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ say xỉn, lắc lư như trái bóng, đang lầm bầm cao giọng hô quát chửi mắng, khuyến khích thủ hạ đánh nhau, bản thân hắn cũng đang cầm một cây gậy vung vẩy.

Một mắt đang nằm rạp dưới đất, trên mặt đã bị mảnh vỡ thủy tinh cắt đứt, máu tươi chảy ra, khuôn mặt chỉ còn một con mắt đang tràn đầy tức giận cùng sát khí, liên tục rống to, thế nhưng hắn đang bị tên sĩ quan kia đạp lên lưng, không cách nào có thể vùng vẫy đứng dậy.

Hạ Á vừa mới bước vào nhìn thấy cảnh này, còn đâu khách khí mà chào hỏi ? Hắn cũng xem như là một lão làng của Dã Hỏa trấn, nhất thời liền săn tay áo lên quát to một tiếng nhào tới ! Hạ Á vừa ra tay, nhất thời giống như cọp vào đàn dê, lao thẳng vào tên sĩ quan ở trước mặt, nhảy lên tung chân đá thẳng vào ngực của đối phương, tên sĩ quan kia 'ối' lên một tiếng, bay thẳng ra ngoài, thân mình nện lên vách tường, nhất thời đem vách tường bằng gỗ đục thủng một lỗ to.

Hạ Á túm lấy một mắt xách lên, đẩy hắn sang một bên, giật lấy một cây gậy gỗ từ trong tay một binh sĩ đứng đang bên cạnh, cái tên binh sĩ này nhìn thấy Hạ Á cũng mặc quân phục, đang tự hỏi có phải hay không là viện binh mới tới, ai nhè tên gia hỏa này vừa nhảy vào thì đã đem sĩ quan của bản thân hắn đá bay ra ngoài ! Đang còn chưa định thần, thì vũ khí trong tay cũng đã bị đối phương giật lấy, Hạ Á phất tay, gậy gỗ nện lên cánh tay của binh sĩ kia một cái, 'khách' một tiếng, nhất thời xương cánh tay liền gẫy, tên binh sĩ hét thảm một tiếng ôm lấy cánh tay ngã lăn ra đất.



"Một mắt, con mẹ nó, việc gì đang xảy ra thế này ?" Hạ Á vừa mới tranh thủ hỏi một câu, thì vài tên binh sĩ ở bên cạnh cũng đã xông tới, một mắt còn chưa kịp trả lời, Hạ Á đã xoay người lại, gậy của đối phương liền đập lên vai của Hạ Á, Hạ Á chỉ là nhếch nhếch miệng, nhìn bộ dáng kinh ngạc của tên binh sĩ kia, Hạ Á nhe răng trợn mắt, sau đó tung một cước đá vào bụng dưới của đối phương, người nọ nhất thời quỵ xuống, hai tên ở bên cạnh hắn liền hét to một tiếng, hai cây gậy gỗ đập xuống, Hạ Á giơ hai tay lên đỡ, 'ca ca' hai tiếng, gậy gỗ liền bị bẻ gãy, hai người đều bị Hạ Á đấm cho một quyền mà bay ra ngoài.

"Mẹ nó!" Một mắt lúc này mới rảnh rỗi kêu lên: "... bọn rác rưởi Byzantine này, uống còn nhiều hơn là ngựa đái, cư nhiên say khướt ngay tại nơi này !"

Hạ Á nhếch miệng cười, vừa muốn nói, thế nhưng câu nói tiếp theo của một mắt, nhất thời châm trúng thùng thuốc nổ của Hạ Á!

". . . Cái tên cầm đầu, không biết là uống nhiều ít bao nhiêu, cư nhiên lại trêu chọc cháu gái của Sofia !"

Hạ Á phát hỏa!

Dế nhũi lúc này mới thực sự nổi giận! ! !

Trêu chọc cháu gái Sofia đại thẩm ?

Con mẹ nó! Đó không phải là đụng tới người mà bổn đại gia muốn cưới là làm lão bà hay sao ? ! ! !

Hạ Á lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh vài lần, liền thấy ở trước cánh cửa nhỏ bên cạnh quầy bar, một cô nương vẻ mặt sợ hãi đang đứng ở đó, cô nương này khuôn mặt tròn tròn, hai gò má thoáng ửng đỏ, tướng mạo cực kỳ bình thường, tay chân thô to, mười phần mang theo bộ dáng thiếu nữ nhà nông, nhưng đại khái do thường xuyên làm nhiều việc nặng, cho nên thân thể rất là rắn chắc, còn có vài phần màu sắc dã tính, mông to ngực bự, đặc biệt là bộ ngực tròn trịa, phảng phất như tùy thời đều có thể đem cái áo nhỏ bên ngoài xé rách chui ra. . .

(chuyện kể rằng vị sĩ quan kia chỉ sợ là do uống quá say, lại còn háo sắc, đói quá ăn bậy nên mới đi trêu chọc một cô nương như thế này...)

Hạ Á vừa nhìn thấy cô nương kia, quả nhiên cặp lông mày có vài phần giống như Sofia đại thẩm!

Lần giận dữ này của Hạ Á, không phải là chuyện đùa !

Không nói đến việc lúc hắn còn trẻ đã đem Sofia đại thẩm trở thành người tình trong mộng, về sau tuổi hắn lớn thêm một chút, bắt đầu hiểu biết sự việc, nhớ tới mỗi lần nhìn thấy một mắt thì mắt hắn liền len lén trở thành bạch nhãn, thực sự có chút buồn cười do bản thân ấu trĩ.

Sau này lại biết Sofia đại thẩm còn có một cô cháu gái, nhất thời trong lòng nổi lên một ít tâm tư, chỉ cần chờ bản thân hắn trở nên giàu có, thì sẽ đem cô nương này bắt đem về nhà. . .

Hiện tại nhìn thấy cô nương này, quả nhiên giống như suy đoán của bản thân hắn, chân tay thô to, mười phần giản dị, đặc biệt là bộ dáng mông to ngực bự, nhất là cặp đùi tròn vo cùng với bộ ngực no đủ, phảng phất như muốn xé áo chui ra, thực sự có chút thu hút hắn.... đây chính là người đạt tiêu chuẩn "hảo nữ nhân" mà lão gia hỏa trước đây đã truyền thụ cho hắn !.

Con mẹ nó ! Hạ Á bỗng nhiên nhìn vào y phục nơi mông cùng ngực của vị cô nương kia, cư nhiên có một vết nước, rõ ràng là hai cái dấu tay ! Hiển nhiên là do tên sĩ quan say xỉn kia giở trò. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook