Lưỡng Thế Hoan

Chương 127

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

25/09/2020

Y thuật của Tả Ngôn Hi, người bên ngoài không biết, nhưng Cảnh Từ lại rõ ràng nhất.

Nếu như trước mặt Tả Ngôn Hi, mặc dù chưa từng uống trà, trong trà có mùi vị khác thường bay ra, cũng sẽ bị hắn nhận ra.

Cảnh Từ có chút đau đầu. Nhìn Tả, Mộ khẽ thở dài: "Như vậy, nam tử cường tráng trong phủ, ước chừng khó trốn khỏi hiềm nghi."

Tiết Chiếu Ý thất thanh nói: "Đại nhân hoài nghi, là nội tặc trong Hạ Vương phủ gây nên?"

Lần này, ngay cả A Nguyên cũng nhịn không được cười lạnh, "Không phải nội tặc, chẳng lẽ còn thật có thể có thích khách võ nghệ cao cường, không kinh động đến ngay cả một gã thủ vệ, đã có thể cướp đi binh khí của Hạ Vương rồi đâm chết ông ta? Nếu như Hạ Vương là một thư sinh tay trói gà không chặt, ta còn tin."

Nàng xoay người nhặt Mạch Đao nặng năm mươi tám kí trên mặt đất lên, huơ huơ hai cái, cũng phải cố hết sức.

Nữ tử bình thường mà nhấc được đao này lên cũng phải cố hết sức, chớ nói chi là dùng nó đâm Hạ Vương xuống đất, nhưng nam tử cường tráng ngược lại có thể làm được, nhưng lúc ấy Hạ Vương còn chưa ngủ, dù có bệnh, nhưng cũng phải cảnh giác, thân thủ không kém, làm sao có thể không hề giãy giụa mà bị người ta đâm một đao xuống đất?

Giải thích duy nhất là người giết Hạ Vương chính là người quen tín nhiệm của ông ta, nên không hề phòng bị mà gặp một kích trí mạng, tử vong tại chỗ.

Lý Phỉ cuối cùng gọi Cảnh Từ, A Nguyên sang một bên.

"Hôm nay làm sao bây giờ? Trước hết, đem thi thể của Hạ Vương nhập vào quan tài, sau đó chúng ta ở bên chậm rãi điều tra, một bên chờ sứ thần của triều đình đến, vừa vặn rất tốt? Việc này không thể so với bản án trước của Chu Thực, nhiều lắm là hai ba ngày, trong kinh sứ thần nhất định sẽ đến."

Cái chết của mãnh tướng đương triều, đứng hàng vương hầu, đang được Lương đế coi trọng. Nghi phạm giết người trong phủ rất nhiều, nếu có thể tách ra tra tấn và thẩm vấn, cũng không khó để tìm ra hung phạm.

Nhưng nếu như là người Hạ Vương tín nhiệm, coi trọng, há có thể là người bình thường? Nếu sau lưng có người, chỉ cần duỗi ngón tay liền có thể nghiền nát một tên tri huyện nhỏ nhoi như hắn không toàn thây.

Biện pháp tốt nhất, tất nhiên là đem hết thảy chuẩn bị thật tốt, đợi sứ thần tới, có thể trình bày tình tiết vụ án chuẩn xác không sai, lại để cho Cảnh Từ chắn mưa gió phía trước cho hắn, hắn liền đem việc này giao cho sứ thần.

Nếu là sứ thần làm chủ sự phá án, mặc kệ hung thủ là ai cũng không oán hận lên đầu Lý Phỉ hắn, hắn có thể bình an vô sự tiếp tục làm Huyện thái gia của hắn......

A Nguyên tất nhiên hiểu tâm tư của Lý Phỉ. Nhưng nàng hoàn toàn không hiểu gì đối với sự tình trong triều, trong ấn tượng của nàng thì Đoan hầu cũng mặc kệ, mặc dù chẳng biết tại sao hắn làm Đoan hầu, cũng không biết hắn có đủ năng lực gánh sự tình Hạ Vương này không.

Cảnh Từ trầm mặc, sau đó nói: "Nếu kéo dài, hung thủ càng có cơ hội thủ tiêu chứng cứ, che dấu hành vi phạm tội, thậm chí có khả năng trốn thoát."

Lý Phỉ nói: "Hay xử lí thế này, chúng ta mời Tiểu Hạ Vương gia cùng Tả công tử phối hợp, phong tỏa tòa biệt viện này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Thị vệ được Hạ Vương tín nhiệm cũng tra hết, mặc kệ có hiềm nghi hay không, đều phái người ngày đêm trông coi, không cho đi lại bốn phía là được."

Tóm lại chính là kéo dài thời gian, chờ sứ thần đến.

Cảnh Từ liền hỏi A Nguyên, "Nàng thấy thế nào?"

A Nguyên nói: "Tra án đương nhiên càng nhanh càng tốt......Nhưng nếu như đại nhân có nghi kị, việc này để hai ba ngày cũng không sao chứ?"

Đang nói, chợt nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng chim ưng! Âm thanh dồn dập mà sắc lạnh, rõ ràng có ý cảnh giác.

A Nguyên chăm chú nhìn lên, đã thấy Tiểu Hoài đang xoay quanh không thôi.

Nhìn phương hướng kia, mục tiêu có lẽ là gần cửa chính của biệt viện.

Đang do dự có nên chạy ra không, bên ngoài đã có người chạy tới, hốt hoảng nói : "Bên ngoài có một người trẻ tuổi, muốn gặp Nguyên bộ khoái."

A Nguyên giật mình, "Người trẻ tuổi như thế nào?"



Người đó cuống quít mà khoa tay múa chân lấy, "Nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, cao như vậy, gầy gò, nhưng rất tuấn tú, nhưng cầm kiếm, rất hung ác. Tôi chỉ nói câu hôm nay trong phủ có việc, hắn đã đem kiếm đặt trên cổ tôi....."

Hắn vuốt cổ, thiếu chút nữa khóc lên.

A Nguyên bỗng dưng đoán được người đến là ai, đang muốn chạy ra ngoài, đã thấy Tiểu Hoài kêu to bay tới, hầu như đồng thời, một thân ảnh đã nhảy tường mà vào, mau lẹ rõ ràng không thua Tiểu Hoài.

"Tiêu Tiêu!"

A Nguyên hít vào một hơi.

Tiêu Tiêu nhìn A Nguyên gật đầu một cái, A Nguyên còn chưa kịp hỏi hắn xuất quỷ nhập thần như vậy làm gì, ánh mắt Tiêu Tiêu đã xẹt qua tia sáng nhìn Cảnh Từ, hướng lên thi lễ, "Tham kiến công tử!"

Cảnh Từ có chút ngoài ý muốn, đánh giá hắn mới nhận ra được, "Là ngươi? Ngươi là Tiêu Tiêu?"

Tiêu Tiêu gật đầu, "Đúng vậy!"

A Nguyên đã kinh sợ, "Hai người quen nhau?"

Cảnh Từ đưa tay vỗ trán, "Giống như đã từng gặp hai lần."

Tiêu Tiêu mỉm cười, "Ba lần. "

Cảnh Từ miễn cưỡng liếc hắn một cái, cũng không đáp lời.

Tiêu Tiêu cũng không thèm để ý, hỏi A Nguyên nói: "Có phải Hạ Vương xảy ra chuyện không?"

A Nguyên cảnh giác nhìn về phía hắn, "Ngươi hỏi điều này làm gì?"

Cảnh Từ đã khẳng định khi trả lời hắn nói: "Hạ Vương đêm qua bị giết, chết dưới chính thanh đao của ông ta, có lẽ là người quen ra tay."

A Nguyên không khỏi trừng Cảnh Từ, "Sao huynh lại nói với hắn cái này? Huynh có biết hắn rất có thể là người ở sườn núi muốn giết ta vào đêm hôm đó?"

Cảnh Từ còn chưa trả lời, Tiêu Tiêu đã hỏi nàng: "Đêm nào?"

A Nguyên đếm ngón tay, "Hẳn là ngày mười ba! Ngày ấy mưa cả đêm."

Tiêu Tiêu cười cười, "Vậy nhất định là không phải ta. Nguyên cô nương, cô nhận lầm người!"

A Nguyên chỉ bảo kiếm bên hông hắn nói: "Ta nhận ra thanh kiếm này, còn có kiếm tuệ này. Bảo kiếm giống nhau, kiếm tuệ hoa văn giống nhau, chẳng lẽ còn có ai khác?"

Tiêu Tiêu rõ ràng có chút khiếp sợ, nhưng khóe môi rất nhanh ngoặt qua nụ cười nhu hòa, "Nhưng đó không phải là ta. Ta lúc ấy vẫn còn ở kinh thành, không có khả năng phân thân xuất hiện ở sườn núi."

A Nguyên hỏi: "Ai có thể chứng minh?"

Thanh âm của Tiêu Tiêu thấp xuống, "Lúc ấy ta đang theo tùy tùng ở bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chứng minh!"

Lý Phỉ nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nghe vậy đã không khỏi ngừng thở, lặng lẽ lui về phía sau một bước.



A Nguyên cũng phiền muộn, "Ngươi rõ ràng biết chúng ta không thể vào cung đối chất cùng Hoàng Thượng mà?"

Tiêu Tiêu cười cười, thanh âm thấp hơn chút ít, "Đêm đó ta theo bên cạnh Hoàng Thượng đi thăm một vị công tử, thế nhưng công tử không biết lúc nào đã rời kinh. Hoàng Thượng liền ngồi ở phòng ngủ của công tử một đêm, ta đã đứng ở hành lang một đêm, nghe mưa cả đêm. Người ở phủ của công tử đó có thể làm chứng. Hoàng Thượng trước khi đi, còn cùng cô cô hầu hạ công tử kia nói chuyện, "bà ấy không nói sai, hắn quả nhiên đi Thẩm Hà. Tranh thủ thời gian tìm hắn đi!" Cô cô hẳn cũng đã tới Thẩm Hà, cũng có thể làm chứng cho ra."

A Nguyên hoàn toàn không hiểu được "bà ấy" trong lời Tiêu Tiêu cùng Lương đế trò chuyện là ai, nhưng Lương đế đến thăm vị công tử kia, hắn là ai, đến Lý Phỉ cũng đều đã đoán được.

Bọn hắn đều nhìn về phía Cảnh Từ.

Trùng hợp như vậy, Án linh hạc tủy phá xong vài ngày, Hạ cô cô đã đến Thẩm Hà tìm hắn.

Cảnh Từ sắc mặt không được tốt, đáy mắt cũng có chút đỏ. Sau nửa ngày, hắn nhẹ nhàng bỏ chủ đề kia qua một bên "Ngươi vì cái chết của Hạ Vương mà đến?"

Tiêu Tiêu gật đầu, "Sự việc lớn, chưa chắc là thù riêng. Vì Hoàng Thượng, hy vọng công tử có thể hiệp trợ tri huyện Thẩm Hà mau chóng phá án, không cần chờ sứ thần trong triều, để tránh làm hỏng thời cơ."

Cảnh Từ không đếm xỉa tới nói: "Việc này với việc ngươi đến Thẩm Hà có quan hệ gì?"

Tiêu Tiêu có chút do dự, "Ta không xác định được. Kỳ thật Hoàng Thượng một lòng trông mong công tử khỏi bệnh, có lẽ không muốn công tử bị cuốn vào những sự tình này. Nhưng ta quả thực không yên lòng, sợ làm sai chuyện của hoàng thượng, nên mới hy vọng công tử hỗ trợ."

Cảnh Từ liền hỏi: "Ta tra án, vậy còn ngươi?"

Tiêu Tiêu cười cười, "Ta tất nhiên là ở lại nghe công tử phân phó!"

Cảnh Từ nói: "Không cần, ngươi cút xa một chút là tốt rồi. Càng xa càng tốt."

Khuôn mặt Tiêu Tiêu đã đỏ lên, lại vẫn trong sáng đáp: "Vâng, công tử!"

Hắn đương nhiên không có cút đi, bóng lưng quay người rời đi như vây bạch dương, A Nguyên lại nhìn thêm mấy lần.

Ngược lại là Tiểu Hoài đã đem Tiêu Tiêu coi là cừu địch, thấy hắn rời đi, nó cũng đuổi ở phía sau xoay quanh. Chẳng qua là sợ mũi kiếm của hắn nên cũng không dám công kích.

Thấy hắn đi không thấy bóng dáng, A Nguyên hỏi: "Sao huynh không để hắn hỗ trợ?"

Cảnh Từ nói: "Hắn lại không thể biết trước Cái chết của Hạ Vương, đến Thẩm Hà chắc chắn có chuyện khác, ta giữ hắn lại làm gì? Cho nàng thưởng thức bóng dáng cao gầy, khuôn mặt tuấn tú của hắn à?"

A Nguyên nói: "Huynh tất nhiên là hơn hắn, huynh cao hơn hắn, lại tuấn tú hơn."

Tiêu Tiêu trầm tĩnh, ngôn ngữ lại ôn hòa không mất đi sự lanh lẹ, huống chi lại là thiếu niên sáng láng, thấy thế nào cũng trong trẻo hơn Cảnh Từ lạnh lùng mà cao ngạo, chẳng trách ngày đó Nguyên Thanh Ly mê mẩn tới thất điên bát đảo, thiếu chút nữa nữ bá vương ngạnh thượng cung.

Đương nhiên, tuyệt đối lời này không thể nói cho Cảnh Từ. Mặc dù nàng không nhớ rõ trước kia làm sao có thể mê mẩn những nam tử tuấn tú như vậy. Ít nhất nàng đoán được những lời Cảnh Từ thích nghe. Hôm nay nàng có ý định muốn tâm của hắn, đương nhiên phải nói cho hắn nghe.

Cảnh Từ quả nhiên tiêu tan không ít, mặt mày cũng giãn ra. Nhìn Lý Phỉ, khẽ cười nói: "Đại nhân, chúng ta vẫn là tiếp tục tra án!"

Lý Phỉ nhanh chóng cân nhắc lợi hại, mặt mũi đầy thịt thừa đã lại nở rộ như bông hoa, vội vàng đáp: "Tất nhiên rồi! Vì Hoàng Thượng làm việc, vốn nên tận tụy, chết thì mới dừng! Tốt nhất có thể phá án trước khi sứ thần đến, Hoàng Thượng tất nhiên càng thêm coi trọng công tử."

--- đề lời nói với người xa lạ---

Tết nguyên đán vui vẻ! Tết nguyên đán vui vẻ! Tết nguyên đán vui vẻ! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

Ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook