Lưu Luyến

Chương 6

Thuỵ Thuỵ Thuỵ Uyên

18/05/2021

Quá trình trưởng thành của tinh linh không giống với những chủng tộc khác, tuổi thơ, thiếu niên, cùng thành niên của bọn họ có ranh giới hết sức rõ ràng. Quá trình chuyển biến từ giai đoạn sinh trưởng trước qua giai đoạn sinh trưởng sau được tinh linh gọi là “Thời kỳ sinh trưởng”.

Ngoại hình của tinh linh trong cuộc đời ba giai đoạn sẽ không xảy ra biến hoá, hình thái của bọn họ chỉ phát sinh đột biến ở thời kỳ sinh trưởng, đặc thù rõ ràng nhất chính là chiều cao tăng lên rất nhiều, vẻ ngoài càng thêm mỹ lệ, và tố chất thân thể mạnh mẽ hơn giai đoạn trước.

Thời kỳ sinh trưởng qua đi, tinh linh càng thêm hoàn mỹ so với trước đây, nhưng trái lại, chịu đựng thời kỳ sinh trưởng là một chuyện vô cùng thống khổ. Những chủng tộc khác từ tuổi thơ đến thành niên cần trải qua quá trình sinh trưởng chầm chậm từ mười năm thậm chí đến cả trăm năm, nhưng quá trình từ nhỏ đến lớn mạnh của tinh linh tộc lại bị nén trong mười ngày ngắn ngủi, các biến hoá không thể nhận ra trong quá trình sinh trưởng của những chủng tộc khác lại bị khuếch đại trăm ngàn lần đối với tinh linh.

Vào thời kỳ sinh trưởng, thân thể tinh linh xảy ra biến hoá từ trong ra ngoài: Đầu tiên tất cả xương cốt cùng nội tạng trong người tăng lên dữ dội, sau đó các cơ bị tách khỏi xương trong giai đoạn sinh trưởng trước đó bắt đầu tái sinh, cuối cùng da dẻ nứt toác cùng máu thịt mới được sinh ra, thời kỳ sinh trưởng kết thúc.

Trong quá trình này, tinh linh phải chịu đựng thống khổ khó có thể tưởng tượng được. Trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi, có người chết vì đau đớn, có người tử vong vì cốt nhục sai vị trí, cũng có người tự sát bởi vì thân thể bị biến dạng hoặc huỷ dung sau khi kết thúc thời kỳ sinh trưởng. Thời kỳ sinh trưởng cũng vì vậy mà trở thành nguyên nhân cho tỉ lệ tử vong cao của tinh linh tộc trong lục giới.

Như phần lớn người trong lục giới, Borg biết tinh linh có thời kỳ sinh trưởng, hắn chỉ rõ ngoại hình của tinh linh sẽ phát sinh biến hoá rất lớn sau thời kỳ sinh trưởng, nhưng cũng không rõ về những thống khổ mà tinh linh phải chịu đựng trong lúc đó. Ngay cả khi Ryan nói với hắn mình sắp trải qua thời kì sinh trưởng từ ấu thơ đến thiếu niên, Borg chỉ cảm thấy Ryan bất quá là về nhà ru rú trong phòng mười mấy ngày mà thôi, cũng không hề để ý.

Mấy ngày này, Borg nằm nhoài trên vàng cát ngủ thật lâu như trước đây. Không có Ryan mỗi ngày đến làm phiền hắn, Borg chỉ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ dưới đáy hồ bất phân ngày tháng. Hắn không biết Ryan đã bao lâu không đến thuỷ lao, mỗi một lần tỉnh ngủ sẽ càng thêm buồn bực.

Ryan đã rời đi bao lâu?

Mười ngày? Nửa tháng? Hay là nửa năm?

Borg nhắm hai mắt, vuốt rồng vô thức vẽ ra từng vệt trên vàng cát, trong cuống họng không ngừng phát ra thanh âm cáu kỉnh. Lúc Borg không ngủ lại được, hắn nằm trên đất, mũi dán vào vàng cát cẩn thận mà ngửi, hi vọng tìm ra những giọt máu nhỏ xuống trước đây rất lâu của Ryan.

Hi vọng vài giọt máu khô cạn kia có thể dẫn hắn đi ra ngoài gặp thằng nhỏ của hắn.

… Không, bây giờ chắc cũng không còn nhỏ.

Borg di chuyển từng tấc một trên vàng cát mênh mông vô bờ. Kỳ thực hắn cũng biết mình chỉ đang uổng phí công sức, thế nhưng ngoài cái này ra, hắn không nghĩ ra được chuyện gì có thể để cho mình giết thời gian.

Borg làm sao cũng không nhớ ra nổi, trước khi gặp được Ryan, hắn một mình vượt qua hơn trăm năm như thế nào.



Giữa lúc Borg bò một vòng trên vàng cát, bầu trời dưới đáy hồ xuất hiện gợn sóng quen thuộc. Borg ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chằm chằm chỗ kia, quả nhiên vài giây sau Ryan liền xuyên qua từ chỗ đó. Trông cậu rất yếu ớt, thậm chí không đọc thần chú lơ lửng, thẳng tắp rớt xuống đất.

Borg mạnh mẽ nhào tới, vững vàng đón lấy Ryan. Dù như vậy, Ryan vẫn bị va đập rên lên một tiếng. Cậu ngồi xuống bao quanh bởi Borg, giương mắt nhìn về phía hắn.

Hai mắt giao nhau, Borg không khỏi sững sờ.

Tuy sắc mặt Ryan hiện tại tái nhợt như một tờ giấy, nhưng đôi mắt kia đang nhìn hắn của cậu lại như chứa đựng những gợn sóng trên biển Sisi cùng từng tia nắng rơi vào trong đại dương.

“…” Borg nhất thời quên mất nên nói cái gì, kinh ngạc mà nhìn Ryan.

Ryan đã cao hơn nhiều, đường nét khuôn mặt tuy còn mang theo chút trẻ con, thế nhưng so với trước đây đã cường tráng không ít.

Tinh linh đối mặt với hắc long một lúc lâu, Ryan trước tiên phản ứng lại, đột nhiên nhào tới ôm lấy cái cổ của Borg: “Borg! Ta rất nhớ —— A.”

Tiếng la vui mừng của Ryan chợt im bặt đi trong tiếng xương gãy răng rắc. Borg cũng phát hiện cánh tay đang ôm mình của Ryan mềm nhũn buông xuống: “Làm sao vậy?”

“Không có gì… Đâu.” Ryan chậm rãi rút một tay về, chiếu vào trong con mắt của Borg chính là xương trắng âm u lộ ra nơi cổ tay bị gãy.

“?!” Borg đột nhiên ngồi xuống, suýt chút nữa hất ngã Ryan trên người hắn, “Thân thể của ngươi làm sao lại trở nên yếu ớt như vậy?”

“Thời kỳ sinh trưởng không mọc xong mà thôi.” Ryan nói, “Qua một quãng thời gian sẽ từ từ hồi phục.”

Biểu hiện của Ryan quá mức bình thản, lúc cậu chú ý tới ánh mắt lo lắng của Borg, thậm chí còn lộ ra một nụ cười chẳng thể nào phát hiện ra một chút đau đớn.

“…” Tiểu quỷ này rốt cuộc đã trải qua cái gì trong thời kỳ sinh trưởng?

Borg biến thành hình người khi Ryan còn ở trên thân thể hắn, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy đoạn tay gãy của cậu, thì thầm phép thuật chữa trị.

Ryan nói: “Không cần trị, vô dụng thôi.”



“Vô dụng?” Borg cau mày nhìn vết thương doạ người của Ryan.

Chẳng lẽ bởi vì lâu ngày gặp lại ôm mình một cái, vị vua tương lai vĩ đại nhất của tinh linh tộc liền cụt một tay?

“Ta đã nói rồi, không cần để ý đến nó.” Ryan dùng vàng cát hoá thành mảnh lụa bao lấy cổ tay bị gãy của mình, giống như trước đây Borg đã từng làm với cậu, để tránh khỏi tính dai của làn da tiếp nối giữa bàn tay và cánh tay không cao mà dẫn đến đứt lìa hoàn toàn, “Sau thời kỳ sinh trưởng một quãng thời gian, năng lực tự lành của tinh linh sẽ được tăng cường, qua mấy ngày nữa chính nó sẽ mọc trở lại —— Mặc dù sẽ rất đau.”

“…” Borg không biết mình nên dùng biểu tình gì để đối diện với Ryan một mặt bình tĩnh chỉnh lý đoạn chi gãy. Hắn nghĩ có lẽ sau này Ryan sẽ không còn khóc lóc bởi vì đau đớn.

Giữa lúc Borg cảm thấy có chút tiếc nuối, Ryan đã xử lý xong cánh tay của mình, ở trong lòng Borg ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn hắn.

Borg sờ cổ tay của Ryan: “Ngươi làm sao đi lâu như vậy, đến tận một tháng sao?”

“Ngươi đang nói cái gì? Ta chỉ rời đi một tuần lẻ một ngày thôi.” Ryan kinh ngạc nói, “Tinh linh từ ấu thơ đến thành niên sẽ không kéo dài quá lâu, huống chi thời kỳ sinh trưởng còn chưa kết thúc ta đã chạy tới đây, không thì cánh tay sẽ không dễ dàng đứt rời như vậy.”

Borg cũng không nhịn được sững sờ: “Một tuần? Tại sao ta lại cảm thấy rất lâu?”

Borg cúi đầu nhìn Ryan. Cậu mỉm cười với hắn, nhắm hai mắt lại. Lông mi màu vàng của cậu hơi rung động, im lặng mời gọi Borg.

Borg nhìn chằm chằm khuôn mặt Ryan vài giây, đỡ lấy cằm cậu, có chút thô bạo lấp kín đôi môi của Ryan.

—— Nhóc con của hắn, lớn rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm nay Ryan có khóc không?

—— Không có! Gãy tay cũng không có khóc! Cực kỳ kiên cường er!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook