Lưu Ly Nguyệt

Chương 100

Diệp Sáp

31/07/2021

Tiêu Mạc Ngôn xấu hổ cười, từ từ quay đầu lại nhìn Nhan Tịch, Claire cũng nhìn nàng với vẻ mặt giống như vậy. Nhan Tịch chán nản lắc đầu. Không phải chứ, mẹ nàng thực sự có thể kể những câu chuyện cười nhạt nhẽ như vậy? Đây cũng là di truyền sao?

  "Không nói nữa, chúng ta chơi mạt chược đi."

  Tiêu Mạc Ngôn thay đổi chủ đề, mọi người đều hưởng ứng. Bàn mạt chược nhanh chóng được nhấc ra, bốn băng ghế tập hợp lại với nhau, bắt đầu chơi.

  "Khụ khụ, trước tiên nói chuyện đi, chúng ta không kiếm được nhiều tiền."

  Tiêu Mạc Ngôn nghiêm túc xếp bài, bộ dáng cực kỳ điêu luyện, vẻ mặt giống như cô đang điều hành một sòng bạc thay vì một công ty giải trí. Nhan Tịch cảm thấy có chút áy náy, không phải lương tâm cắn rứt mà là... Bí mật liếc Claire, thấy cô đang bình tĩnh chơi bài ở đó. Quên đi, Nhan Tịch hít sâu một hơi, nhìn kỹ Tiêu Mạc Ngôn và Claire, hai người này nhất định sẽ không cùng lão thái thái chơi bài kiếm tiền!

  "Thiên linh linh địa linh linh!"

  Tiêu Mạc Ngôn ném xúc xắc lẩm bẩm, trên mặt Nhan Tịch đầy hắc tuyến, Claire và Nhan Mẹ cũng có chút xấu hổ, không phải chỉ chơi bài thôi sao, đây có phải là quá phấn khích không?

  Tiêu Mạc Ngôn và Claire thực sự rất chừng mực, hai người không hề quanh co khi chơi bài với người già. Dựa vào năng lực thực sự của hai người, kết quả...

  "Tôi đi ra ngoài vội quá, cho nên mang theo có ba trăm tệ."

  Tiêu Mạc Ngôn rối rít nhìn tờ tiền trăm tệ cuối cùng của mình, rồi lại nhìn đống tiền trên tay Nhan Mẹ, cảm thấy có chút mất cân đối, có phải lão thái thái này mỗi ngày đều tự chơi bài không?

  Tiền của Claire gần như hết sạch, nhưng cô vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhan Tịch, người này vội vàng giao một nửa số tiền trong tay.

  "Đưa ~"

  Vẻ mặt cún con của nàng khiến trong lòng Nhan Mẹ có chút mất cân bằng, tranh đoạt tiền của lão thái thái cho vợ là có ý gì?

  "Lại tới!"

  Tiêu Mạc Ngôn không tin, cho dù không gặp vận may thì cô cũng không thể xui như vậy được. Sau một hiệp nữa, khuôn mặt Nhan Mẹ cười nhăn lại, Tiêu Mạc Ngôn gục đầu xuống không nói nữa.

  "Làm sao vậy, Tiêu tỷ, chị hết tiền rồi à?"

  Nhan Tịch hhướng mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Claire cười nhạt.

  Tiêu Mạc Ngôn mất mặt, nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch.

  "Tôi ra ngoài thường quẹt thẻ, không dùng tiền mặt!"

  Nhan Tịch bất đắt dĩ nhìn cô.

  "Đừng quên, hiện tại em là phóng viên! Em còn không biết gì về chị sao? Tiền đều ở chỗ Hạ tỷ, đúng không?"

  "..."

  Tiêu Mạc Ngôn tối sầm mặt lại, trừng mắt nhìn Nhan Tịch.

  "Không phải em cũng vậy sao?"

  Nhan Tịch lắc đầu nhếch mép:

  "Đúng vậy, tất cả tiền của em đều đưa cho Claire, nhưng em có tính tốt, Claire không phải sợ em lấy tiền đi hộp đêm tán gái, một tháng cũng sẽ không cho em ba trăm tệ."

  "Nhan Tịch!"

  "Ôi, đừng thẹ quá thành giận, Tiêu tỷ a!"

  "..."

  Nhan Mẹ sững sờ nhìn Nhan Tịch, con gái mình trở nên mồm mép như vậy từ khi nào. Claire khẽ thở dài, Nhan Tịch đây là còn nhớ chuyện Tiêu Mạc Ngôn nhờ nàng viết báo cô gái mặt lừa cùng Nhược Lâm nên muốn chỉnh cô sao?

  "Mặc kệ, cho tôi mượn tiền!"

  Tiêu Mạc Ngôn đang giở trò xấu, cô có tính khí như vậy, nếu cô thua, cô sẽ tiếp tục chơi cho đến khi thắng lại! Đây được gọi là không bao giờ bỏ cuộc!

  "Được, em cho chị mượn thêm ba trăm."

  Nhan Tịch mỉm cười đưa tiền trong tay cho Tiêu Mạc Ngôn, cô nhướng mày nhìn nàng.

  "Em yên tâm, em không phải muốn cho vay nặng lãi sao, ngày mai tôi trả cho em ba vạn."

  "Tiểu Tịch sẽ không..."

  Nhan Mẹ lớn tiếng giải thích, con gái bà sao có thể đê tiện mà cho vay nặng lãi 300 tệ?

  "Chị nói đúng, ngày mai trả em ba vạn!"

  Tiếng cười đắc ý của Nhan Tịch làm Nhan Mẹ kích động, tiền trong tay bà suýt chút nữa ném xuống bàn, bà vô cùng kinh ngạc nhìn Nhan Tịch một lúc rồi quay đầu nhìn Claire, lại thấy cô hơi cúi đầu xuống. Vẻ mặt không có biểu hiện gì nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, tựa hồ rất vui vẻ.

  Cái này... là hai vợ chồng bắt nạt người sao?

  Có một câu nói một đi không trở lại...

  Đã vay ba trăm, còn ba trăm nữa...

  "Chị đã vay một nghìn lẻ hai rồi, chị phải trả lại mười hai vạn."

  Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười, hơn hai tháng đã nhận được tiền lương! Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt tía tai tức giận, hét lên:

  "Cho tôi mượn ba trăm nữa!"

  "Cái này, Tiêu Tiêu..."



  Nhan Mẹ thấy có gì đó không ổn, muốn thuyết phục Tiêu Mạc Ngôn, nhưng cô đang tức giận không thể nghe lời.

  "Cho chị mượn?"

  Nhan Tịch ríu rít lắc đầu.

  "Mười hai vạn, chị đáng giá."

  "Em có ý gì?"

  Tiêu Mạc Ngôn rất tức giận, cô đáng giá mười hai nghìn.

  "Đừng có gấp a, nghe em nói đã."

  Nhan Tịch bắt chéo chân, đẩy mạt chược đến trước mặt mình, nhìn Tiêu Mạc Ngôn sảng khoái, chị cũng có ngày hôm nay?!

  "Lúc trước em có đọc báo, nghe nói số người bị lừa sang giúp việc gia đình người Philippines bây giờ là 10.000 người. Em nghĩ chị khá xinh đẹp. Nếu không phải là người giúp việc Philippines thì có thể làm vợ. Nếu vậy em sẽ trừ cho chị hai trăm vạn, thế nào?. "

  "Tôi……"

   Thân thể Tiêu Mạc Ngôn run lên, Claire cắn môi cười, Nhan Mẹ kinh ngạc nhìn Claire.

  Không thèm đoái hoài đến người phụ nữ tội nghiệp, Nhan Tịch chỉ đơn giản nhấc máy, dựa vào ghế, bấm điện thoại gọi đi.

  "Uy, Hạ tỷ, em là Nhan Tịch."

  "Em muốn làm gì?!"

  Đôi mắt của Tiêu Mạc Ngôn gần như lồi tròng, Nhan Tịch có ý gì?

  "Tiêu tỷ thua đậm rồi a."

  Claire người đã im lặng suốt thời gian qua, nhắc nhở, Tiêu Mạc Ngôn đang mở to mắt nhìn nàng, Claire nghiêng đầu, để lại cho nàng một khuôn mặt thanh tú.

  "Nhan Tịch?"

  Hạ Linh Doanh đối diện hiển nhiên có chút kinh ngạc, sửng sốt hỏi:

  "Tiêu đang ở chỗ em?"

  "..."

  Nhan Tịch hơi dừng lại, những gì nàng nói giống như lừa bán Tiêu Mạc Ngôn.

  "Là thế này, Hạ tỷ, chúng ta đang chơi mạt chược, Tiêu tỷ thua 12 vạn không có tiền trả nợ. Tạm thời giữ chị ấy lại đây, dựa theo tính tình của chị ấy em là sợ bị quỵt nợ, cho nên chị mang tiền đến đây rồi lĩnh người về".

  "..."

  Điện thoại im lặng, Nhan Tịch nhếch mép, nàng đoán Hạ Linh Doanh đã chết lặng.

  "Được rồi, mười phút nữa chị sẽ mang tiền đến, đừng làm khó dễ chị ấy."

  "..."

  Không phải chứ...

  Điện thoại bị cúp, Hạ Linh Doanh hiển nhiên đang lo lắng. Nhan Tịch sững sờ, cầm điện thoại nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

  "Làm sao vậy?"

  Tiêu Mạc Ngôn trông có vẻ sốt ruột, Nhan Tịch sững sờ một lúc, liếm môi nói:

  "Người phụ nữ của chị sẽ mang tiền đến ngay, để em đảm bảo cho chị được an toàn, chắc vì sợ em giết con tin."

  "Mặt mũi của tôi đều bị em làm mất hết a!"

  "Hahaha!"

  Nhan Mẹ không khỏi bật cười, vai Claire khẽ run, cô không ngờ Hạ Linh Doanh lại đáng yêu như vậy.

  Hạ Linh Doanh thực sự lao tới với tốc độ xé gió, ngay khi cửa mở ra, thân thể Nhan Tịch lạnh toát... đây là...

  Trước mặt, Tô Liên Tuyết nghiêm túc nhìn Nhan Tịch, tư thế quân nhân, trong khi Hạ Linh Doanh ở phía sau cô bước ra như một nữ vương, uyển chuyển bước trên đôi giày cao gót, trên tay là một chiếc túi...

  "Hạ tỷ".

  Nhan Tịch nhỏ giọng kêu, lá gan của nàng run lên một chút, chuyện đùa này chẳng lẽ trở thành chuyện lớn sao? Trên thực tế đã mang theo vệ sĩ.

  "Tiền đã chuẩn bị xong, người đâu?"

  Hạ Linh Doanh nhìn Nhan Tịch hỏi, Nhan Tịch đỏ mặt chỉ vào phòng.

  "Ăn dưa hấu trong đó."

  "..."

  Tiếng giày cao gót đập xuống sàn truyền đến, vẻ mặt Hạ Linh Doanh thoáng tức giận. Nhan Tịch vừa nhìn thấy thì sững sờ, trong lòng có chút sợ hãi, khí chất của tảng băng này thật đáng sợ.

  "Ách, Hạ Hạ."



  Vừa nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của người phụ nữ của mình. Tiêu Mạc Ngôn lập tức nhăn mặt, đặt miếng dưa hấu trên tay xuống, từ trên ghế sô pha đứng dậy.

  "Chị là bị làm sao?"

  Giọng điệu Hạ Linh Doanh có chút hung hăng, túi tiền nàng đang cầm trên tay đập xuống bàn.

  "Chị... vận may không tốt..."

Tiêu Mạc Ngôn biện minh, nhìn khuôn mặt của Hạ Linh Doanh. Nhan Tịch ở một bên trộm cười, chuột khi nhìn thấy mèo cũng sẽ không dạo thành như vậy đi?

  Hạ Linh Doanh cắn môi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cơn tức giận của nàng càng thêm sâu. Nhan Tịch cười đi đến chỗ Claire, nắm tay cô nhướng mày, thế nào, lần này có nên dọn dẹp không?

  "Vận may không tốt lại bị khi dễ thành như vậy?!"

  Hả?

  Tất cả mọi người đều giật mình, Hạ Linh Doanh vẫn nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

  "Bị khi dễ tới mức gọi điện thoại về nhà?"

  "..."

  Bây giờ Nhan Tịch không nói nên lời, còn Claire thì cười thành tiếng. Nhan Tịch liếc nhìn cô thở dài, hóa ra băng sơn lại bảo vệ bắp đùi của mình như vậy a.

  "Nhan Tịch."

  "Ách, vâng."

  Bị Hạ Linh Doanh đột ngột gọi tên, Nhan Tịch căng thẳng nghiêm túc nhìn nàng.

  "Đừng khi dễ Tiêu nữa, biết không?"

  "..."

  Nhan Tịch ủy khuất, nhìn Xia Hạ Linh Doanh một lúc lâu, sau đó quay lại nhìn Claire.

  "Được rồi, chị sẽ không để Tiêu ở đây làm loạn nữa."

  Hạ Linh Doanh lên tiếng trước, Claire cười nhẹ, cô biết Tiêu Mạc Ngôn đang thương nên Hạ Linh Doanh hơi đau lòng, cô đưa tay ra sờ đầu Nhan Tịch, thì thầm:

  "Được rồi, đừng làm loạn nữa. Nghỉ ngơi đi, đã gần năm giờ rồi, ân?"

  Nghe Claire nói xong, Nhan Tịch ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ trên tường. Thời gian trôi nhanh thật. Chỉ có hai điều trong cuộc sống khiến nàng cảm thấy thời gian trôi nhanh như nước. Một là chơi mạt chược, hai là ở bên Claire. Bây giờ nữ vương của mình đã lên tiếng, nàng không dám trái lời, tuy có chút không vui.

  "Được……"

  Bị áp trước ánh mắt của Hạ Linh Doanh, Nhan Tịch ngồi cạnh Claire, Nhan Mẹ liếc nhìn nàng liền cau mày. Tại sao đứa nhỏ này lại thoát vai như vậy? Sau khi suy nghĩ, bà biết nguyên nhân, cảm thấy Hạ Linh Doanh tương tự như Claire, chẳng lẽ Nhan Tịch sợ băng sơn nữ nhân? Thế thì chắc ở nhà sợ vợ lắm nhỉ!

  "Dì."

  Có Hạ Linh Doanh làm chỗ dựa, Tiêu Mạc Ngôn tự tin, giọng nói cứng rắn, cô xoay người thay đổi từ con nợ sắp bị xé xác thành đại lão bản.

  "Sao vậy?"

  Nhan Mẹ nhìn Tiêu Mạc Ngôn hỏi, trong lòng thầm coi thường cô, bà từng thấy người sợ vợ, nhưng chưa từng thấy ai sợ vợ như vậy!

  Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt cười giảo hoạt:

  "Như này, chúng ta đang chuẩn bị làm một bộ phim truyền hình, dì có muốn làm khách mời không?"

  Đến chỗ nào cũng nghĩ về công ty, đây là hành vi nhất quán của Tiêu Mạc Ngôn, mọi người sớm đã thấy nhưng không thể trách.

  "Phim bom tấn sao?"

  Nhan Mẹ nhìn Tiêu Mạc Ngôn hỏi, cô suy nghĩ một lúc rồi nói:

  "Ân, đầu tư một chút thì cũng có thể coi là vậy."

  "Vậy thôi, ta không đi."

  Nhan Mẹ vung tay một cái, Nhan Tịch bật cười, quả nhiên xứng làm mẫu thân của nàng, có chí khí!

  "Thực ra nó cũng được coi là bom tấn."

  Tiêu Mạc Ngôn tăng âm lượng, Nhan Mẹ lắc đầu.

  "Vậy ta càng không đi!"

  "..."

  Claire khẽ cười, miệng Tiêu Mạc Ngôn giật giật, không phải chứ, dì đang đùa giỡn cảm tình của con sao a?

  Nhan Mẹ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, biết cô muốn giải thích:

  "Tiêu Tiêu, con nhầm rồi. Làm khách mời trong một bộ phim đầu tư nhỏ hơn cũng không sao, nhưng nếu bộ phim bom tấn này trở nên nổi tiếng thì sao? Còn phải nói có gì đó với các sao nam. Không muốn!"

  ...

  Mọi người im lặng, Nhan Tịch rối rít nhìn Nhan Mẹ thở dài. Mẹ a, Tiêu tỷ thật sự không nghĩ nhiều, là do mẹ nghĩ nhiều rồi, còn đồn đại có ý với sao nam, là nằm mơ sao?

  

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Ly Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook