Lưu Ly Nguyệt

Chương 102: Hoàn

Diệp Sáp

31/07/2021

Đêm đó, Claire ở nhà Nhan Tịch, dành thời gian cho nàng.

  Cô không hỏi Nhan Tịch tại sao lại khóc, những con hạc giấy trên khắp sàn nhà đã giải thích tất cả.

  Nhan Tịch không thể quên Lâm Nhược Nhiên. Cô biết điều này. Mặc dù sẽ rất khổ sở nhưng Claire cũng rất may mắn. May mắn là có một người phụ nữ tuyệt vời như vậy yêu Nhan Tịch, lời an ủi không nói nên lời. Cô chỉ hy vọng LARA có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về cô ấy.

  Thứ sáu, ngày trọng đại của Nhan gia đã đến, Claire và Nhan Tịch đã đợi ở cổng nhà tù Thanh Hà từ sáng sớm.

  Cánh cổng sắt đen của nhà tù từ từ hạ xuống. Nhan Tịch nhìn không chớp, bóng dáng quen thuộc hiện ra, lưng không còn thẳng như trước nữa, hơi còi xương nhẹ nhói vào tim nàng. Nàng tiến lên trước vài bước, duỗi tay ôm lấy Nhan Ba.

  "Ba……"

  Nhan Tịch nghẹn ngào không nói được thành lời, khi Nhan Ba nhìn thấy con gái đang suy nghĩ miên man, người đàn ông cao bảy mét không kìm được, chiếc vali rơi xuống đất, hai cha con khóc ngất.

  Những nỗi bất bình, tủi nhục những tháng ngày trong tù lúc nào cũng quấn lấy ông. Sự can đảm duy nhất cho phép ông kiên trì là gia đình bên ngoài song sắt, nhà luôn là bến đỗ đáng để ông dựa vào.

  Claire dựa vào nhà ga, nhìn hai người khẽ thở dài.

  Lau mắt, Nhan Tịch nhìn Nhan Ba cười ngây ngô, cha nàng vẫn như vậy, ngoại trừ đen hơn cũng không có gì biến hóa.

  "Ba, về nhà thôi."

  Nhan Ba gật đầu, cơ hội ra thăm họ hàng bên ngoài nhà tù rất khó, con gái và vợ ông vì ông mà không ít bôn ba.

  "Đây là Claire, của con... của con... ừm..."

  Nhan Tịch chỉ vào Claire, đỏ mặt không nói nên lời. Nhan Ba đã nhận được một lá thư từ Nhan Mẹ trong tù. Nhìn thấy nụ cười nồng nhiệt của Nhan Tịch, ông đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu nàng.

  "Con dâu của ta".

  Claire thản nhiên cười gật đầu với Nhan Ba.

  "Chú."

  "Hảo, hảo!"

  Nhan Ba nhìn Claire gật đầu lia lịa. Mắt của con gái ông rất tốt! Lúc mới nhận được lá thư của Nhan mẹ, ông cũng ngây ngốc một phen, ông chưa bao giờ nghĩ con gái mình lại thích phụ nữ, nhưng sau bao nhiêu trải nghiệm, ông không quan tâm đến mọi thứ, miễn con gái ông hạnh phúc là được.

Ngồi trong xe, Nhan Ba và Nhan Tịch nói chuyện và cười rất vui vẻ, khuôn mặt Claire luôn nở một nụ cười nhạt, hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn nàng. Nhan Tịch phát hiện ra liền chớp mắt với Claire, gửi một nụ hôn vang dội trong không khí. Claire đỏ mặt lườm nàng, trong khi Nhan Ba ở đằng sau cười thành tiếng.

  Về đến nhà, Nhan Mẹ mở cửa, hai vợ chồng già nhìn nhau, hai mắt đỏ hoe, không cần biết Nhan Tịch và Claire vẫn đang ở bên cạnh, hai người ôm chặt lấy nhau.

  Nhan Tịch nhếch môi nhìn Claire, bí mật kéo tay cô, thì thầm:

  "Em nghĩ hiện tại hai người chúng ta như không khí a... Cái này một chút so với tân hôn còn tốt hơn. Hai người đã lâu không gặp nhau, củi khô thì lửa bốc a..."

  Khuôn mặt phóng viên của Nhan Tịch ngày càng dày, nghe xong Claire hơi đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn nàng, thì thầm:

  "Đây là ban ngày."

  "..."

  Nhan Ba cất hành lý đi, tắm rửa rồi sảng khoái bước ra ngoài. Bên ngoài nhà, Nhan Mẹ đang bận nấu đồ ăn, Nhan Tịch đang ngồi trên ghế sô pha kéo Claire không hiểu vì lý do gì khiến Claire đỏ mặt. Ông hơi ngạc nhiên bước tới nhìn.

  "Sao vậy, bị đứa nhỏ này khi dễ?"

  "..."



  Nhan Tịch nhìn Nhan ba buồn bực, phải không, ba? Mẹ nàng nói như vậy nàng liền nhịn, tại sao ba cũng nói như vậy?

  Claire nhìn Nhan Tịch cười dịu dàng, lắc đầu.

  Nhan Tịch cười tự mãn, nhướng mày nhìn Nhan Ba.

  "Con sẽ kể một câu chuyện cười, ba, ba có muốn nghe không?"

  Vẻ mặt của Nhan Ba thay đổi, ông xấu hổ nhìn Nhan Tịch, sau một lúc dừng lại, ông miễn cưỡng nói:

  "Được rồi, con kể đi".

  Nhan Tịch liếm môi cười nói:

  "Một cuộc họp ký túc xá nam kéo dài đến ba giờ sáng, đột nhiên muốn thảo luận một câu," Gặp một cô gái xinh đẹp, trước tiên nên nói cái gì? "Một người từ trong mộng tỉnh lại nói:" Đã trễ thế này rồi, chúng ta đi ngủ đi! ".

  "..."

  Nhan Ba nhìn Claire khó xử, trong lòng thở dài, làm bạn gái với nàng không dễ chút nào.

  Nhan Tịch thấy không có ai để ý đến mình, liền lầm bầm vài câu rồi đứng dậy đi vệ sinh, Nhan Ba nhìn Claire nói:

  "Đứa nhỏ đó là vậy, con cố chịu đựng nhé".

  Claire cười khúc khích, nhìn Nhan Ba hỏi:

  "Từ nhỏ đã như vậy sao?"

  "Đúng vậy."

  Nhan Ba nghiêm túc gật đầu.

  "Khi còn nhỏ, Tiểu Tịch có sức khỏe kém nên không thể theo kịp chế độ dinh dưỡng. Nó đã uống rất nhiều loại thuốc và thực phẩm chức năng. Có lẽ đầu của nó hơi khác người thường."

  Claire nhìn khuôn mặt Nhan Tịch giống Nhan Ba, mím môi mỉm cười rồi hỏi:

  "Bệnh gì?"

  Nhan Ba cảm thấy hơi khổ sở khi nghe cô hỏi.

  "Từ nhỏ nó đã lớn hơn những đứa trẻ khác một vòng, dinh dưỡng không theo kịp cơ thể, không ít lần sốt cảm mạo. Con không nghĩ đầu nó lớn hơn những đứa trẻ bình thường sao?

  Nhan Ba nói rất nghiêm túc, không hề giả trân chút nào, nhưng Claire không thể kìm được liền bật cười, trong đầu nghĩ về Nhan Tịch, cô càng cười nhiều hơn.

  Nhan Tịch vừa đi ra khỏi phòng tắm đã thấy Claire ngồi trên sô pha cười không ngớt, vẻ mặt khinh bỉ của ba nàng không biết đang nói cái gì, trong lòng có chút phiền muộn, tại sao những cặp vợ chồng già này lại thích vợ của mình vậy?

  Bước tới, kéo Claire vào lòng, Nhan Tịch cúi đầu chu môi.

  "Cười cái gì, vui vẻ như vậy?"

  Claire kìm lại, nhìn lên Nhan Tịch lại cười.

  "Ba, ba nói gì với chị ấy vậy?"

  Nhan Tịch nghi ngờ Nhan Ba, ông lắc đầu không nói gì.

  "Ăn cơm! Thế nào lại không vào đây, đợi ta uy sao?!"



  Nhan Mẹ hét lớn, ba nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng bếp, Nhan Tịch nắm tay Claire lẩm bẩm.

  "Thật là, em muốn giúp đỡ lại không cho, bây giờ lại mắng người."

  Claire cầm tay nàng, nói nhỏ:

  "Dì là đang vui."

  Những món ăn thịnh soạn và hương thơm của rượu, cuối cùng gia đình đã trở lại với nhau, lần này Nhan Tịch đã đưa vợ trở lại. Nhan Mẹ có bao nhiêu vui vẻ, uống hết chai này đến chai khác, bắt đầu xướng một chút giai điệu, Nhan ba cũng dùng đũa gõ bát. Nhan Tịch nhìn thấy hai người vui vẻ, lại trợ thêm một màn múa cột hấp dẫn, cuối cùng vì quá phấn khích, dẫm cây lau nhà ngã xuống đất trúng thắt lưng, Claire đành dìu nàng về phòng.

  "Sao em bất cẩn vậy?"

  Claire đau lòng tìm thuốc cho Nhan Tịch, cầm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng thoa lên người nàng.

  "Em vui a, ba đã về, lại còn có vợ xinh đẹp nữa!"

  Hai má Nhan Tịch đỏ bừng, la lên, mặc kệ thuốc mỡ trên người, nàng bật người xuống giường, ôm lấy Claire dùng sức "Moaz" một hơi.

  "Em yêu chị a!"

  Rầm một tiếng rồi lại nằm trên giường, Claire thở dài tiếp tục bôi thuốc.

  Cảm giác mát lạnh sau lưng làm dịu đi sự ngứa ngáy ban đầu, mùi sữa nhàn nhạt lưu lại, thoải mái không gì tả xiết, hai mắt của Nhan Tịch không mở ra được, mê man chìm vào giấc ngủ.

  Sau khi bôi thuốc cho Nhan Tịch, Claire đi vào phòng sau để rửa tay, thấy nàng nằm trên giường như cún con, môi cong lên.

  Bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc Nhan Tịch, Claire cẩn thận nhìn nàng. Đôi mi dài của nàng nhẹ nhàng chớp chớp theo hơi thở, hai má ửng hồng say rượu, làn da tốt đến mức ghen tị, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như đang mơ một giấc mộng đẹp. Claire dịu dàng nhìn một lúc, cô mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi nàng.

  Nụ hôn nhẹ nhàng, môi Claire run rẩy không kiểm soát được, cô đứng thẳng dậy, nhìn Nhan Tịch nói nhỏ:

  "Tôi cũng yêu em."

  Ngày đoàn tụ thật ngắn ngủi, ngày Nhan Ba trở lại nhà tù, Nhan Mẹ cứ trốn trong phòng khóc, đôi mắt Nhan Tịch cũng đỏ hoe vì khóc, Claire ôm chặt lấy nàng.

Bầu không khí trong xe từ đầu đến cuối đều rất ngưng trọng. Nhan Ba thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể hành trình bao xa, sẽ có một khoảnh khắc này. Khi cánh cổng sắt đen lại xuất hiện trước mặt, ông hít một hơi thật sâu bước tới ôm Nhan Tịch.

  "Tiểu Tịch, chăm sóc mẹ con thật tốt. Ta sẽ cố gắng hết sức để chấp hành án, giảm án càng nhiều càng tốt, sẽ ra sớm nhất có thể."

  "Ân……"

  Nhan Tịch muốn ngừng khóc trước mặt ông, nhưng giờ vẫn không kìm được nước mắt.

  "Claire..."

  Nhan Ba gọi cô, ông không biết phải nói những lời như thế nào. Từ Nhan Mẹ, ông đã biết Claire đã trả giá bao nhiêu vì gia đình ông. Cảm giác tội lỗi trong lòng khiến ông không thể nói ra những yêu cầu khác.

  "Con hiểu được, chú yên tâm."

  Claire luôn ân cần như vậy, những lời nói nhẹ nhàng của cô đã xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Nhan Ba. Nhan ba gật đầu, ôm Nhan Tịch một lần nữa, sau đó đi bộ trở lại nhà tù. Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng của ông, nhìn những bước đi loạng choạng của ông, nghĩ về tiếng cười nói rộn ràng trong nhà những ngày này, nàng khóc thu mình vào vòng tay của Claire. Claire ôm nàng nhẹ nhàng an ủi, nhưng mắt cô cũng đã trở nên đỏ hoe.

  Sau khi ra khỏi nhà tù, cả hai không trực tiếp về nhà, hai người gọi điện cho Nhan Mẹ muốn đến bãi biển nơi họ thường đến để thư giãn. Nhan Tịch nắm tay Claire, đi đến bãi biển rồi ngồi xuống, nàng ôm Claire vào lòng, nhìn làn nước xanh biếc phía xa, nhìn nó một lúc mà lòng nàng choáng ngợp. Rất nhiều lời đều không nói ra được, Nhan Tịch cúi đầu nhìn Claire, lời nói chứa đầy tâm tư chỉ đổi thành những tiếng thở dài nhàn nhạt.

  Claire, người luôn thờ ơ dè dặt, dang tay ra chủ động ôm Nhan Tịch, gió thổi bay mái tóc dài của cô, nhưng không ngăn được ánh mắt tràn đầy tình cảm của cô, Claire vùi đầu vào eo Nhan Tịch, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy, nói:

  "Nhan Tịch, tôi sẽ đi cùng em, chờ ba em đi ra, ở lại với em mãi mãi."

  Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Ly Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook