Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 84: Đoạt bích hoa lạc

Thu Thủy Mặc Liên

17/06/2017

Tuyết trắng đầy trời, trong tầm mắt tất cả đều là một màu trắng toát, tuyết đọng lại, làm cho cành khô cong vẹo sắp gãy. Gió lạnh phất qua làm cho chỗ tuyết đọng trên cành rơi lả tả.

Dưới gốc cây đại thụ bị tuyết bao phủ, có hai vị nam tử ăn mặc hoa quý đang ngồi uống rượu, phong thái của cả hai người đều cực kỳ nhàn nhã, cao quý.

“Bệ hạ, cơn mưa tuyết này có vẻ sắp ngừng rồi.” vị nam tử mặc y phục xanh khẽ chuyển động chén rượu trong tay, mỉm cười nói với người ngồi đối diện. Nụ cười của y tràn ngập thứ cảm giác hài hoà, thân thiện.

“Uhm.” Nam tử y phục trắng cũng chỉ ừ một tiếng trả lời, khuôn mặt, giọng nói của y cực kì lạnh lùng.

“Nghe nói gần đây, bệ hạ đoạt được một gốc Bích Hoa Lạc, không biết có phải hay không?” nam tử y phục xanh hơi cúi đầu, khoé môi cong lên, tóc mài dài che khuất đôi mắt của y.

Nam tử y phục trắng hơi nhíu mày nhìn người đối diện, đôi môi cũng cong lên một chút, nụ cười lạnh như băng.

“Thất hoàng tử, tò mò quá mức không phải là một thói quen tốt đâu.”

“Bệ hạ, ta chỉ là một tên thương nhân quèn, chẳng thể nhận nổi danh hiệu hoàng tử cao quý kia đâu.” Nam tử y phục xanh ngẩng đầu, cười khẽ nói. “Đã là thương nhân, việc giữ tính tò mò để có thể đạt được những lời ích lớn hơn là điều đương nhiên, không phải sao?” nam tử nói xong, nâng chén rượu trong tay lên một ngụm uống cạn.

Nhìn thấy đôi mắt đang chuyển sang âm u của người đối diện, nam tử áo trắng cúi đầu, giấu đi chút biến hoá tâm trạng của mình, giọng nói vang lên hơi hoà hoãn.

“Ngươi muốn biết điều gì, cứ việc hỏi. Nếu trả lời được, ta sẽ trả lời.”

“Bệ hạ, đây quả là vinh hạnh của ta.” Nam tử y phục xanh vui vẻ nhìn về phía người áo trắng, tiếp tục lên tiếng. “Nghe nói Bích Hoa Lạc là loài hoa của linh hồn, tụ hội được linh tú của vạn vật thiên địa, đẹp đến mức làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn. Nếu như người bình thường mà nhìn thấy nó, nhất định sẽ bị mê hoặc, cả đời si ngốc, cả đời trầm luân. Không biết bệ hạ đã thực sự nhìn thấy nó bao giờ chưa?” Nói xong, nam tử y phục xanh dùng ánh mắt tò mò nhìn người đối diện.

“Nhìn thấy rồi.” nam tử y phục trắng vô cùng bình thản trả lời.

“Quả nhiên, không hổ là bệ hạ, tâm lực của ngài, người thường chẳng thể so với được.” nam tử y phục xanh nhìn người áo trắng đầy sùng kính.

“Ta còn nghe nói, để có thể sinh ra được một gốc cây Bích Hoa Lạc, cần ngưng tụ một năm băng tuyết để tẩy rửa đại địa, để có thể giữ được sự trong sạch tinh khiết cho Bích Hoa Lạc, điều này có thật hay không?” nam tử áo xanh tiếp tục vấn đề của mình, khoé môi ngưng cười, giống như đã xác định chắc chắn rằng người áo trắng sẽ không cự tuyệt trả lời y.

“Uhm, đúng vậy.” Nam tử áo trắng chuyển dần tầm mắt ra xung quanh, một thế giới trắng muốt.

“Bệ hạ, nghe nói Bích Hoa Lạc còn có thể dong chú linh hồn (chứa đựng và cải tạo), không biết có thật là như vậy không?” Quân Lẫm Tường ngẩng đầu nhìn về phía Tắc Mâu Tư Đặc, thần sắc cực kì tò mò.

“Đúng.” Tắc Mâu Tư Đặc lạnh nhạt trả lời.

“Thật sao? Ngạc nhiên thật, không ngờ lại có thể cải tạo được cả linh hồn. Không thể tưởng tượng được lại có loài hoa kì diệu như vậy tồn tại trên thế giới này. Nếu đã là như vậy, không biết Quân Lẫm Tường có vinh hạnh được nhìn thấy nó hay không?”

Tắc Mâu Tư Đặc thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn nam tử áo xanh, đôi mắt lạnh lẽo như hai mũi đao băng.

“Ngươi muốn nhìn thấy Bích Hoa Lạc?” Tắc Mâu Tư Đặc cong khoé môi, giống như đang nghe thấy một điều cực kì buồn cười vậy.

“Lẫm Tường quả thực chưa nhìn thấy loài hoà nào kì diệu như vậy bao giờ, cho nên nhất thời muốn được thử.” Quân Lẫm Tường thành khẩn nhìn Tắc Mâu Tư Đặc, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Ngón tay của Tắc Mâu Tư Đặc hơi ma sát cổ tay áo của mình, khuôn mặt vô cảm.

“Nếu ngươi đã muốn nhìn thấy nó như vậy, vậy thì được thôi.”

“Lẫm Tường tạ ơn bệ hạ.” Quân Lẫm Tường không ngờ Tắc Mâu Tư Đặc sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, ngây ra một lúc mới tỉnh lại, cực kì hưng phấn nói cảm tạ.

Nhìn khuôn mặt hoan hỉ vui vẻ của Quân Lẫm Tường, Tắc Mâu Tư Đặc hơi cong khoé môi, đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa ý cười thản nhiên.

Ngón tay y động một chút, một luồng hào quang hiện lên, ánh sáng rực rỡ màu bạc dần dần ngưng tụ lại trong lòng bàn tay y, tạo thành một chiếc hộp ngọc lạnh lẽo phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hơi thở băng hàn vờn quanh chiếc hộp này, làm cho người ta rét run.

Tắc Mâu Tư Đặc chạm khẽ vào chốt mở đỉnh hộp, chiếc hộp liền từ từ mở từ giữa ra.



Quân Lẫm Tường mở tròn mắt, một cái chớp mắt cũng không có, nhìn chăm chú vào chiếc hộp, hai bàn tay nắm chặt run nhè nhẹ.

Ngay khi nắp hộp hé mở, tia sáng bảy màu đã chiếu ra rực rỡ, còn có những đốm sáng nhỏ li ti phiêu tán, cực kì mê hoặc. Đồng thời, hơi thở băng hàn cũng nhanh chóng khuếch tán trong không gian, cảm giác như không khí xung quanh đều bị đông kết thành băng, làm cho người ta khó thở.

Đoá hoa trong suốt thanh khiết tầng tầng nở rộ, giống như tuyết trắng nơi đỉnh núi, sạch sẽ tinh khiết không nhiễm chút bụi bặm, đến mức có thể xoi chiếu ra nội tâm của con người, làm cho người ngắm nhìn nó cảm thấy xấu hổ, chỉ nguyện giờ phút này được quỳ rạp xuống dưới chân nó, cầu nguyện nó tẩy rửa cho tâm linh dơ bẩn của mình.

Không giống như lời đồn, Bích Hoa Lạc không những không mị hoặc xinh đẹp, làm cho người ta mê say không dứt ra được. Mà ngược lại, nó lại thánh khiết, sạch sẽ cực kì, là một loại tốt đẹp đến từ linh hồn, giống như một sinh mệnh mới được sinh ra, cực kì động lòng người. Làm cho người ta khi ngắm nhìn nó, đều soi ra được những thứ xấu xa độc ác trong lòng mình, bởi thế mà người ta chẳng dám đối mặt với nó, không dám nhìn ngắm nó.

Quân Lẫm Tường ngây người nhìn bông hoa Bích Hoa Lạc trong hộp ngọc, cảm thấy cực kì hoảng hốt. Y nhớ đến quá khứ mà y sớm quên lãng, nhớ tới khuôn mặt hạnh phúc của mẫu phi y, bà trước đây thường ôm y, ngồi dưới tàng cây hát những bài hát ca dao thân thuộc… Y nhớ tới lời thề của bản thân y, thề rằng sẽ chăm nom, bảo vệ thật tốt đế quốc của y… tất cả những thứ kia, tốt đẹp giống như chưa từng mất đi. Tâm hồn dao động, Quân Lẫm Tường chỉ cảm thấy bản thân y hiện tạo quả thực quá ti tiện, quá độc ác, y đã ném đi tất cả những thứ tốt đẹp của quá khứ, để bản thân trở nên xấu xa như bây giờ…

Nhìn thấy đôi mắt thất thần, vẻ mặt hoảng hốt của Quân Lẫm Tường, Tắc Mâu Tư Đặc lạnh lùng hừ cười, sau đấy ngón tay thon dài của y gõ nhẹ vào thành hộp, phát ra tiếng vang cong cong thanh thuý, hiển nhiên có chút đột ngột xen vào không khí thanh khiết mê hoặc lúc này.

Quân Lẫm Tường như giật mình ra khỏi cơn mê, hai mắt nhanh chóng lấy lại được sự thanh tỉnh.

“Bệ hạ, Lẫm Tường đã thất lễ rồi.”

Quân Lẫm Tường nhẹ nhàng giơ tay phải lên, dùng chiếc tay áo dài che khuất khuôn mặt, giống như đang cảm thấy cực kì xấu hổ vì hành động của mình.

“Không sao, đã là con người thì đều sẽ bị mê hoặc, dù sao trên thế giới này cũng không tồn tại người mà ‘không có chút hắc ám nào trong lòng’…” Tắc Mâu Tư Đặc lãnh đạm lên tiếng.

Thấy Tắc Mâu Tư Đặc chưa hề liếc mắt nhìn Bích Hoa Lạc một cái nào, Quân Lẫm Tường lại nở nụ cười thân thiện.

“Có loài hoa kì lạ như vậy, chẳng trách khi nó vừa mới nở, Đồ Lan đế quân đã vội phái người tới hái. Thậm chí còn có lời đồn rằng, ngài ấy nguyện dùng một nửa giang sơn của Đồ Lan đến để đổi lấy gốc cây Bích Hoa Lạc này.” nam tử y phục xanh cười rộ lên, nhưng đôi mắt lại chuyển về âm u, không chút sáng rọi.

“Lời đồn lúc nào cũng sai sự thật.”

“Thật vậy sao? Một năm trước, thánh chủ của Lam tộc đã đến đây, nhưng chỉ mấy tháng sau y liền biến mất, giống như đã hoàn toàn mất tích, cũng không biết y đã đi đâu. Mà lạ là ngay sau đấy Lam tộc cũng ở ẩn. Tất cả mọi người đều nói thánh chủ Lam tộc đã bị bệ hạ giam cầm trong cung làm phi tử của ngài a. Không biết tin đồn này có đúng hay không?” Quân Lẫm Tường cười khẽ ra tiếng.

“Quân Lẫm Tường, nếu ngươi còn muốn sống để tìm được thứ mà ngươi muốn, thì nên hiểu được rằng có một số việc không thể tuỳ tiện hỏi. Cho dù hiện nay ta với ngươi đang hợp tác với nhau, nhưng nó không đồng nghĩa với việc ta sẽ không làm gì ngươi.”

Tắc Mâu Tư Đặc lạnh lùng nhìn Quân Lẫm Tường, ngón tay thon dài của y khẽ vuốt lên chiếc mặt nạ bạc lạnh của mình, mái tóc bạc không có gió mà lại khẽ bay lên.

“Bệ hạ thứ tội, là Lẫm Tường không biết điểm dừng, lỗ lãng mạo phạm đến ngài. Mong bệ hạ lượng thứ.” Quân Lẫm Tường đứng dậy cúi đầu về phía Tắc Mâu Tư Đặc, cực kì sợ hãi.

Tắc Mâu Tư Đặc im lặng nhìn chăm chú vào Quân Lẫm Tường một lúc thật lâu, sau đấy mới lạnh lùng lên tiếng.

“Nếu là vô tâm không cố ý, vậy thì lần này ta bỏ qua.”

Quân Lẫm Tường gật đầu tạ ơn, sau đấy lại ngồi xuống, hai người im lặng tiếp tục uống rượu ấm trong bình ngọc, cực kì bình tĩnh tự nhiên.

Quân Lẫm Tường hơi nheo mắt nhìn về phía người nam tử mặc y phục trắng bạc trước mặt, có chút hào quang chợt loé lên trong mắt y, ngón tay y nhẹ nhàng ma sát chén rượu trong tay.

Ngay khi lên năm tuổi, y đã không còn là một hoàng tử không hiểu sự đời nữa rồi. Y cứ nghĩ chỉ cần đóng giả là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành, y có thể trốn tránh khỏi những tranh đấu ngầm, ám hại nhau trong hoàng cung. Nhưng y lại quên mất một điều rằng, quyền lợi mới là thứ vỏ bảo vệ tốt nhất. Lúc ấy, y vẫn luôn tin tưởng chắc rằng, người sẽ bị đưa đến Tác Phỉ Đặc nhất định là Cửu hoàng tử, lại không ngờ rằng người sẽ bị đi đày là chính y chứ không phải ai khác. Tuy cuối cùng Cửu hoàng tử kia bị gả cho Tác Phỉ Đặc làm hoàng hậu, nhưng dù sao cũng được hưởng hết vinh hoa phú quý. Mà y, cũng là một vị hoàng tử, vì sao lại phải chịu đựng mọi sự cực khổ khuất nhục ở Tác Phỉ Đặc. Ngay cả nô tài cung nữ trong cung đều có thể cười nhạo y… tất cả những thứ này, y nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, tất cả những kẻ khiến y phải như vậy, y nhất định đều sẽ trả lại bọn họ…

Bây giờ chưa được. Y phải tiếp tục chịu đựng, chịu đựng để tương lai, có thể trả hết tất cả những món nợ này.

Nhìn thấy khuôn mặt nháy mắt trở nên tà ác của Quân Lẫm Tường, Tắc Mâu Tư Đặc không tiếng động nở nụ cười, lạnh như băng, vô tình.

Tuyết trong không trung dần dần ngưng, mà rượu ấm áp cũng đã trở nên lạnh lẽo.

Tắc Mâu Tư Đặc hất chỗ tuyết trên người xuống, nhẹ nhàng đứng lên nhìn Quân Lẫm Tường.



“Hôm nay ngươi đến ở tạm trong Minh Nghi điện đi.”

“Vâng.” Quân Lẫm Tường vui vẻ đồng ý.

Tắc Mâu Tư Đặc gật đầu, đang định cầm chiếc hộp ngọc bên cạnh rời đi, lại cảm nhận được một luồng hào quang màu trắng từ đằng sau đánh úp về phía mình. Tắc Mâu Tư Đặc nhanh chóng né sang một bên. Hào quang màu trắng xẹt qua tai y, làm đứt mấy sợi tóc bạc.

“Thánh quân từ khi nào lại hành động giống một tên tiểu nhân như vậy?” Tắc Mâu Tư Đặc chuyển tầm mắt về phái gò đất trắng xoá cách đấy không xa, đôi mắt tràn đầy trào phúng.

Không khí lạnh lẽo dần dần xuất hiện sự biến động, đột ngột, một thân ảnh màu đen xuất hiện. Mái tóc dài đen mượt không buộc lại mà xoã tung, dài chạm xuống đất, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập ôn nhu, đôi môi khẽ cong, trên y phục màu đen cao quý là những hoạ tiết thêu bằng chỉ vàng tinh mĩ, làm tôn lên dáng người cao quý tao nhã.

“Bích Hoa Lạc ngươi đã ngắm đủ rồi, không phải đến lúc nên trả nó lại cho bản vương hay sao?” Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Tắc Mâu Tư Đặc, cũng không hề quan tâm đến ánh mắt lạnh như băng của y.

“Thánh quân tựa hồ đã quên điều kiện mà bản hoàng đã đưa ra thì phải. Ngươi phải dùng một nửa giang sơn của ngươi đến đổi lấy Bích Hoa Lạc.” Tắc Mâu Tư Đặc lạnh nhạt chống lại đôi mắt ôn nhu khắc sâu vào linh hồn của Quân Dạ Hàn, lời nói lạnh lẽo như băng sương.

“Hải hoàng ngươi hình như cũng đã quên rằng, thứ mà bản vương muốn chưa bao giờ bản vương không đạt được thì phải.” Quân Dạ Hàn mỉm cười lên tiếng.

“Cũng giống như Âm sao?” Tắc Mâu Tư Đặc cười nhạt, thanh âm còn mang theo sự căm giận.

“Hắn, khác chứ, hắn là thứ duy nhất mà ta không thể mạnh tay đoạt được.” Quân Dạ Hàn lại ôn nhu cười.

“Thật sao? Hắn không giống sao?…” Tắc Mâu Tư Đặc nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười ôn nhu kia, ý cười lạnh như băng ngày càng rõ ràng, hàn ý ngấm đến tận xương.

“Nếu hắn không giống như vậy, không thể mạnh tay mà đoạt được, vậy ngươi thử chứng minh cho ta xem hắn không giống những thứ khác đến mức nào, bản hoàng ta cũng không muốn một nửa giang sơn Đồ Lan kia nữa.”

Tắc Mâu Tư Đặc nhanh chóng tung chiếc hộp ngọc trong tay lên, bắn ra một luồng hào quang trắng thẳng vào nó. Khoảnh khắc, hộp ngọc vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh nhỏ, để lộ ra bông hoa xinh đẹp thánh khiết, lại cực kì mong manh yếu ớt, giống như chỉ cần đụng mạnh một chút sẽ làm cho nó tan thành mây khói.

“Bích Hoa Lạc sau khi rời khỏi hộp ngọc vạn năm, hình như chỉ tồn tại được trong một canh giờ thôi thì phải… trong vòng một canh giờ, nếu như không dung nhập linh hồn đang ngủ say vào bên trong nó, nó sẽ dần dần héo tàn, và hoá thành băng tuyết.” Tắc Mâu Tư Đặc nhìn chăm chú vào Quân Dạ Hàn, tròng mắt băng hàn mang theo chút vội vàng.

“Vậy ngươi muốn cái gì…?” Quân Dạ Hàn vẫn cười ôn nhu như trước, đôi mắt đen sâu thẳm lại chăm chú vào bông hoa trong tay của Tắc Mâu Tư Đặc.

“Ta muốn ngươi phải quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin ta, nếu ngươi không làm được, vậy hãy đứng đấy mà nhìn bông hoa này tan biến đi…” Tắc Mâu Tư Đặc nhìn đôi mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn, nháy mắt, hận ý trong lòng y tràn ra.

Hận vì tình yêu của y là vô vọng, hận vì thứ linh hồn đang trói buộc y, không thể trốn thoát.

Hận, hận Quân Dạ Hàn muốn thứ gì là được thứ đó, hận Quân Dạ Hàn quá mạnh mẽ…

Còn một nỗi hận nữa, Tắc Mâu Tư Đặc hận chính bản thân mình quá yếu ớt, nhỏ bé.

Vì sao y chỉ có thể vĩnh viễn thuần phục dưới chân kẻ khác, mà không phải là kẻ khác phải quỳ xuống chân y?

Cảm nhận được hận ý nháy mắt bùng phát của Tắc Mâu Tư Đặc, Quân Dạ Hàn vẫn ôn nhu mỉm cười.

“Chỉ cần quỳ xuống thôi sao?”

“Đúng, Bích Hoa Lạc chỉ còn một canh giờ tồn tại mà thôi, nếu ngươi còn tiếp tục kéo dài, vậy thì cứ việc chờ linh hồn của Âm tiêu tán đi… Ngươi phải hiểu rằng, ngọc phượng kia dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có thể giam cầm linh hồn trong một năm mà thôi… Ngươi không phải rất yêu Âm hay sao? Không phải vì hắn, ngươi có thể phá vỡ cả thế giới này sao? Vậy thì mau quỳ xuống đi, quỳ xuống, ta liền đưa nó cho ngươi…!!”

Quân Dạ Hàn nhìn thẳng vào Tắc Mâu Tư Đặc, sau đấy, tầm mắt của y dần chuyển về phía trời cao, không gian vô cùng vô tận cực kì hư không, có thể nhận ra trong đôi mắt đen sâu của y tràn ngập hồi ức, tình cảm yêu thương ấm áp…

“Được, ta đáp ứng ngươi…”

Quân Dạ Hàn hạ tầm mắt, nhìn khuôn mặt kinh ngạc không thể tin nổi của Tắc Mâu Tư Đặc, cười khẽ ra tiếng, lời nói ôn nhu của y không có chút chần chờ, do dự nào.

Quân Dạ Hàn tao nhã đứng trên nền tuyết trắng, làm cho người ta có ảo tưởng như tất cả đen trắng trong thế gian này đang phân cắt rõ ràng rành mạch ngay giây phút này. Rõ ràng là đối lập rõ ràng, lại có chút hư ảo mờ nhạt, làm cho người ta chẳng thể rời mắt…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook