Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 110: Chương 110

Nguyệt Hạ Kim Hồ

04/01/2018

Kế đó thanh âm “trái tim” đập càng ngày càng kịch liệt, mỗi khi đập một tiếng, mặt đất sẽ rung động một chút, tựa như có thứ gì đó đang ở dưới đất va đụng, không ít người nằm sấp dưới đất bởi vì bụi bặm tung mù mịt, phát ra tiếng ho khan.

Sau khi va đụng ước chừng mấy chục lần, đột nhiên mặt đất lắc lư một trận, bởi vì tiếng vang cực lớn và “động đất” mà có mấy học đồ đã bắt đầu miệng sùi bọt mép, tiếp theo sau một tiếng đá vang rào rào, dường như có thứ gì đó đột nhiên chạy ra khỏi mặt đất, kế đó một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ rõ ràng xông ra từ dưới nền đất.

Nhất thời trong toàn bộ không gian tối tăm, đột nhiên xuất hiện từng đốm ánh sáng nhỏ, Trương Thư Hạc xuyên qua khe nhánh cây, thấy được hỏa diễm đầy trời phía trên, hỏa diễm đó vậy mà hình thành một con rồng lửa cực dài trên không trung, cho dù cách mấy chục dặm, cũng vẫn cảm nhận thấy cảm giác da cực nóng, mà ở trong con rồng lửa kia lại có vô số sợi tà đằng khua múa trên không trung.

Trong lòng Trương Thư Hạc không khỏi rùng mình, y cùng với Kim Trảm Nguyên dọc theo đường đi giết qua không ít huyết đằng, vẫn biết được một chút về bản lĩnh của hắn, thế nhưng hình thành rồng hỏa diễm khổng lồ như thế, vẫn là lần đầu tiên y thấy, hơn nữa mơ hồ còn chiếm thượng phong tuyệt đối, điều này không khỏi khiến trái tim vẫn luôn treo cao của y thả lỏng, chợt cảm thấy một luồng cảm giác mệt mỏi tuôn xuống.

Kim Trảm Nguyên xác thực là dị thú, có lẽ trong trận đấu tranh lần này, tu vi của hắn sẽ lại có điều đột phá, nhìn từng đạo tử hỏa thậm chí có thể nói là yêu dị bên ngoài kia, lao nhanh trên không trung, không ngừng đốt cháy bản thể huyết đằng trong đó, mà bản thể rốt cuộc cũng phát ra một tiếng lại một tiếng bén nhọn khiến người ta sởn tóc gáy, chói tai dị thường.

Theo Trương Thư Hạc thấy, dường như nó đã tới sát rìa tan vỡ, lúc này sắc trời đã sáng, nó bỏ lỡ thời cơ tiến hóa tốt nhất, mà một tia linh trí cũng ly thể, không cách nào trợ giúp nó một tay, sau khi tiến hóa thất bại, năng lượng nó vẫn luôn tụ tập trong cơ thể chuẩn bị dùng để tiến hóa, trong nháy mắt liền thành vết thương trí mạng của nó, phá hư hết toàn bộ hệ thống bản thể của nó, có thể nói, đây là lần suy yếu nhất của bản thể tà đằng, lại ở dưới đất bị hắc báo đả thương nặng nguyên khí.

Vốn lấy số lượng dây mây tụ dưới mặt đất của tà đằng mà nói, tuy rằng muốn giết chết con yêu thú kia nắm chắc không lớn, nhưng muốn đẩy lùi tuyệt không phải không có khả năng, chẳng qua dường như lúc này hết thảy vận khí đều đã rời nó mà đi, không gian cứng rắn nó vốn dùng để tiến hóa, lại thành chiếc lồng giam nó, thể tích yêu thú kia có thể lớn có thể nhỏ, am hiểu thuật ẩn nấp, đến cuối cùng mình ở ngoài sáng, yêu thú ở trong tối, vì thế bản thể tà đằng dưới mặt đất bị không ít ám toán, mấy sợi dây mây vận chuyển dinh dưỡng cũng bị cắt đứt triệt để, hơn nữa đối phương có hỏa diễm chuyên biệt khắc chế nó, cuối cùng nó cưỡng chế lợi dụng cành nhánh sum suê cậy ra tầng đất, về lại mặt đất, chỉ cần tới phía trên, nó sẽ có thể triệt để triển khai dây mây, giết chết con yêu thú kiêu ngạo đó dưới vô số gai đằng của nó.

Thế nhưng khiến nó không tưởng được chính là, con yêu thú này vậy mà vẫn luôn ẩn giấu thực lực, vậy mà có thể phun ra hỏa diễm dài mấy trượng giam cầm nó vào trong, hỏa diễm chí dương đối với tà vật như nó, tựa như giấy gặp lửa, chỉ cần hỏa diễm bất diệt, nó sớm muộn cũng sẽ bị đốt thành một bãi tro tàn.

Nó không cam lòng, bao nhiêu nghìn vạn năm cắn nuốt chờ đợi, mới tiến hóa đến bước này, ngay một khắc khi sắp tới then chốt cuối cùng, lại triệt để thất bại trong gang tấc, bởi vì sự thiêu đốt của tử hỏa, “trái tim” còn chưa kịp tiến hóa thành hình của nó đã bắt đầu càng ngày càng nhỏ, có lẽ vài giờ, có lẽ mười mấy phút, sẽ bị đốt thành một bãi tro tàn, kết quả như vậy, nó làm sao sẽ cam tâm, mặc dù như thế, nó vẫn đang run rẩy, không ngừng khua múa mấy trăm sợi huyết đằng to như cây cột đối kháng trong tử hỏa hừng hực.

Mà ngay vào lúc này, Trương Thư Hạc ngồi trong trận pháp, trong mắt lại ánh vào hỏa diễm màu tím, bên tai nghe thanh âm huyết đằng không ngừng lúc nhúc trên mặt đất, nó muốn đào tẩu khỏi dưới đất, nhưng đáng tiếc bản thể của nó quá mức to lớn, không cách nào thoáng cái biến mất vô tung.

Trong trận pháp có một số người đã phản ứng lại, hư thoát ngồi dậy uống nước tỉnh táo tinh thần, ban nãy bọn họ giống như đậu tương bị đặt trong nồi không ngừng xào nấu, vừa nóng vừa mệt choáng váng, còn có mấy người bị đập đầu lên đá, loang lổ vết máu.



Trương Thư Hạc mắt điếc tai ngơ đối với những tiếng rên rỉ đó, ánh mắt chỉ gắt gao đuổi theo chiến trường qua kẽ nhánh cây, y thấy thân hình hắc báo, còn lớn hơn một chút so với trước đây, đang ở đỉnh núi không ngừng phun hỏa diễm về phía không trung, chỉ cần nó kiên trì thêm chút nữa, sẽ có thể đốt cháy triệt để yêu đằng kia, đến lúc đó...

Trương Thư Hạc chợt cảm thấy trong đầu có ý nghĩ nào đó thoáng chuyển qua, sắc mặt liền bắt đầu trở nên cứng ngắc, đáy mắt cũng bị vùng biển lửa kia nhuộm thành màu tím. Ngay ban nãy, y nảy sinh một ý nghĩ, ý nghĩ này trong nháy mắt cứ thế như cỏ dại điên cuồng lớn lên trong lòng y.

Tuy rằng ngoài miệng y chưa nói, nhưng đáy lòng vẫn luôn cho rằng lần này Kim Trảm Nguyên dữ nhiều lành ít, cho dù xuất hiện kỳ tích, cũng là cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng chưa lần nào ngờ tới, Kim Trảm Nguyên sẽ có thể trừ khử được bản thể tà đằng.

Thế nhưng dựa vào tình hình lúc này mà xem, kết quả này hẳn phải chiếm trên bảy mươi phần trăm, chỉ cần thế lửa của hắn bất diệt, tà đằng kia dưới dương hỏa nhất định không còn khả năng lật bàn nữa. Ánh mắt Trương Thư Hạc nhất thời chuyển từ tình hình chiến đấu qua trên người hắc báo, trong mắt lóe quang mang màu tím.

Con hắc báo này bất quá chỉ là một con phó thú do cơ duyên xảo hợp y luyện ra trước đây mà thôi, mục đích cuối cùng chính là lợi dụng chiến lực của nó, khiến mình có thể đi được xa hơn, sống được tốt hơn trong mạt thế so với kiếp trước. Thế nhưng từ sau khi hắc báo hóa hình thành Kim Trảm Nguyên, việc tu luyện của mình bị làm lỡ vô số lần, còn phải nhiều lần bị quản chế bởi người, tuy rằng có thể đi lại mọi nơi, nhưng trên thực tế không khác gì cá chậu chim lồng, Kim Trảm Nguyên bình thường tuyệt không rời khỏi phạm vi hạch tâm quanh y. Vốn cho rằng yêu tu này vừa mới hóa hình, trong mấy năm tâm tính sẽ bất định, thời gian dài trôi qua, nói không chừng mình sẽ có thể trốn thoát khỏi sự khống chế của nó, nhưng mắt thấy mấy năm trôi qua, nó càng quấn chặt hơn so với trước.

Tuy rằng sắc mặt Trương Thư Hạc không thay đổi, nhưng trong đầu không biết đã chuyển qua bao nhiêu ý nghĩ, chẳng qua bởi vì máu đầu tim ở chỗ của nó, nếu nó muốn dọ thám suy nghĩ của mình, đều có thể biết, vì vậy bình thường tuyệt không dám nghĩ sâu, chỉ có khi nó tiến hóa rơi vào giấc ngủ say mới có suy nghĩ đến việc diệt trừ nó, nhưng chỉ là trong nháy mắt, liền bị bản thân cưỡng chế nén xuống, chủ yếu là do y chưa hiểu rõ được toàn bộ thực lực của yêu tu này, không dám tùy tiện động thủ, bởi vì hạ thủ chỉ có một lần cơ hội, nếu như không có mười phần nắm chắc triệt để giết chết được nó, về sau sẽ hậu hoạn vô cùng, sợ rằng không thể tìm được bất kỳ cơ hội nào có thể động thủ được nữa, ngay cả mạng của mình cũng khó bảo toàn. Bạn đang ?

Nhưng vào lúc này, Kim Trảm Nguyên biến thành hắc báo tuy rằng nhìn chiếm thượng phong, nhưng sợ rằng sẽ phải lưỡng bại câu thương, tuy rằng trên người nó có máu chân long, bất quá cũng chỉ là một hai giọt nho nhỏ mà thôi, tuy rằng có tử hỏa chí dương, nhưng cũng không phải vô cùng bất tận, một ngày một đêm như vậy, có lẽ nó cũng đã như tà đằng kia, hết sạch tất cả năng lượng trên người.

Nếu như ra tay trong nháy mắt khi nó triệt để thiêu chết tà đằng, vậy khả năng nhất cử diệt sát được nó gần như cao tới tám mươi phần trăm, bởi vì nếu chỉ có kiếm gỗ đào, ngược lại không có nắm chắc lớn như vậy, chỉ vì trong tay y có một thanh Lôi Kiếm. Thanh Lôi Kiếm này vẫn là do trước đây Kim Trảm Nguyên tự tay thu hồi giao vào tay y, không biết khi Kim Trảm Nguyên chết, phải chăng sẽ hối hận trước đây không thu thanh kiếm này cho mình, mà lại trả cho y hay không.

Trương Thư Hạc chậm rãi cúi đầu nhìn thanh kiếm nhỏ bích lục trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười băng lãnh, ngẩng đầu nhìn về phía con hắc báo với tốc độ phun lửa từ từ chậm lại kia, ánh mắt lấp lánh, ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau’, ai có thể chân chính dự liệu được kết quả cuối cùng, nếu như trận chiến này đồng thời diệt trừ được cả một tà một yêu kia, đó là đại thắng trong cảm nhận của y, từ nay về sau, không còn ai có thể kiềm chế y được nữa, trời đất bao la, nơi nào cũng có thể đi.

Suy nghĩ vừa dứt, phút chốc thanh kiếm nhỏ trượt vào lòng bàn tay, chậm rãi chỉ về phía khe nhánh gỗ đào, toàn bộ tâm thần y đều đặt nơi cái bóng màu vàng kim chợt trái chợt phải kia, gần thêm chút nữa, lại gần thêm chút nữa. Y rót hết toàn bộ pháp lực vào trong Lôi Kiếm, chờ đợi cơ hội tốt nhất.

Nhìn cái bóng của nó, dưới dạng cự ly này, chắc hẳn có thể đánh trọng kích được nó, dù sao Cửu Đạo Chân Lôi, thiên lôi độ kiếp mạnh nhất, hiện tại năng lượng trong cơ thể nó đã bị tiêu hao hết, căn bản không cách nào chống lại được công kích của Cửu Đạo Chân Lôi, có lẽ chỉ cần một kích là có thể triệt để giải quyết được nó. Nó do mình mà sinh, sau cùng kết thúc nó cũng có thể là chính mình, đây mới là nhân quả luân hồi chân chính, y cảm nhận thấy thứ vẫn luôn không ngừng kiềm nén trong lòng mình đang tràn ra thuận theo thanh kiếm trong tay.



Cửu Đạo Chân Lôi rất nhanh đã ngưng kết trên thân kiếm, ánh lên toàn bộ không gian như ban ngày, chỉ cần một kích ra, đất trời sẽ yên bình, bản thân cũng có thể nhận được sự giải thoát chân chính. Bên miệng Trương Thư Hạc mang theo nụ cười, tụ thiên lôi trên mũi kiếm, y cảm thấy tất cả tâm tình của bản thân đều càng tụ càng nhiều theo lôi điện kia, cũng cảm giác được luồng khoái ý nơi ngực, tràn ngập toàn thân y. Tiếp theo, y thấy được thân ảnh đến gần của hắc báo, rất tốt, đây là thời cơ tốt nhất, cự ly gần nhất, y vẫn luôn chờ đợi chính giờ khắc này.

Ngay một khắc khi y đẩy Lôi Kiếm rời khỏi tay, đột nhiên cảm nhận thấy nơi huyệt thái dương truyền đến một trận đau đớn, đầu tức khắc thanh tỉnh, tiếp theo một tiếng kêu to của kim điêu truyền vào trong tai, mà cánh tay của mình cũng giống như đã bị một cái cánh tông qua, trật qua một bên, sau đó y thấy thanh Lôi Kiếm màu lục trong tay, mang theo lôi điện áp súc như một trái cầu đột nhiên bay ra, tiếp theo xuyên qua gỗ đào mà y dùng hạt đào bày ra, trong nháy mắt hình thành một lỗ hổng bị đốt trụi to cỡ miệng giếng ở phía chính diện y.

Ngay trong nháy mắt kiếm rời khỏi tay, y cảm nhận thấy lực lượng toàn thân đều như bị đột nhiên rút đi, đầu óc cũng khôi phục lại từ trong một không gian phong bế, lập tức toàn thân toát mồ hôi như mưa rơi, cảm thấy bên mặt chảy xuống mấy dòng máu nóng hầm hập. Y hơi hơi lắc lắc đầu, ý thức được điều gì, đột nhiên sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn về phía thanh Lôi Kiếm bắn ra từ trong tay y, thế nhưng lúc này y chỉ thấy được quang mang chói mắt, bởi vì quá chói mắt, khiến hai mắt y mù tạm thời, y không phân được rõ trong ánh sáng trắng kia đâu là hắc báo đâu là tà đằng.

Có thể do dùng tinh khí quá độ, lại có thể do một loại tâm tình chưa từng có, khiến y trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên đau đầu muốn nứt ra, y nhớ tới tất cả những việc mình làm trước đó, không khỏi nắm thật chặt tay cầm kiếm.

Thực sự không ngờ, lúc trước khi mình ở dưới dốc núi, trúng một lần ảo cảnh của tà đằng, lúc này đây lại sẽ dễ dàng trúng chiêu lần nữa.

Y không rõ nguyên nhân dẫn phát ảo cảnh là gì, có thể là lần ảo cảnh kia đã sớm trồng một hạt giống trong tiềm thức của y, vào ban nãy khi suy nghĩ chuyển động, phá vỏ mà ra, lại hoặc do sâu bên trong nội tâm y xác thực có loại ý nghĩ đen tối đó, khi y nhìn chăm chú bản thể của huyết đằng, liền dễ dàng trúng chiêu của tà đằng.

Mồ hôi trên mặt Trương Thư Hạc, không biết là do bị lửa hun ra, hay do áy náy mà toát mồ hôi lạnh, đợi vài giây sau ánh mắt khôi phục, y vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Ban nãy khi bắn kiếm ra, kim điêu dùng miệng mổ rách trán y, đánh thức y từ trong ảo cảnh, cũng dùng cánh đập y một cái, cuối cùng thanh kiếm đó chắc hẳn đã bắn trật, thế nhưng đến tột cùng bắn về nơi đâu?

Khi y nhìn qua, lại không thấy nửa cái bóng của hắc báo, chưa đợi trong lòng trầm xuống, lại thấy trái tim huyết đằng to bằng một cái ao nhỏ kia lộ ra mặt đất, đang run rẩy phập phồng phập phồng hướng ra ngoài, giống như ếch đang không ngừng căng phồng cái bụng, từ chậm đến nhanh, tiếp theo từ bên trong bắt đầu lộ ra quang mang. Trương Thư Hạc nhớ tới hai mắt mù thời gian ngắn ban nãy, vội vàng lấy tay chặn trước mắt.

Đúng lúc này, tà đằng kia phát ra thanh âm không biết từ nơi nào, vậy mà có chút giống phúc ngữ (nói bằng tiếng phát ra từ bụng), luyến chữ mơ hồ, nhưng lại có thể nghe ra được là ngôn ngữ nhân loại, trong thanh âm mang theo sự không cam lòng và phẫn nộ nồng đậm.

“Nhân loại, luôn cho rằng bản thân mới là chúa tể tất cả trên đời, xem chúng ta là tà vật, là căn nguyên hủy diệt của mạt thế, muốn trừ khử cho nhanh, thế nhưng chẳng biết trong mắt chúng ta, các ngươi mới là đầu sỏ gây nên tất cả, tất cả tội ác đều bởi các ngươi mà dựng lên, đừng tưởng rằng lần này đánh bại ta thì chính là thắng lợi, con kiến nho nhỏ làm sao biết được sự khổng lồ của thế giới này, còn có rất nhiều sinh vật giống ta ẩn nấp dưới đất, có lẽ vào ngày nào đó sẽ bị chính nhân loại các ngươi tự tay đào ra, lần nữa dẫn tới tự mình hủy diệt... Lần này tuy rằng ta thất bại, nhưng không phải điểm kết, cũng không phải tử vong, chỉ là tạm thời ngủ say, ta sẽ vĩnh viễn chôn giấu con cháu của ta ở bất kỳ góc nào trên thế giới này, đợi đến một ngày hút đủ tội nghiệt của nhân loại, ta tất sẽ sống lại, lần nữa thấy lại ánh mặt trời!”

Năm chữ thấy lại ánh mặt trời cuối cùng tựa như hồi âm, chấn động mấy đợt, “trái tim” huyết đằng kia mới rốt cuộc bị quang mang làm trương đến cực điểm, tiếp theo một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc nổ vang ra từ xa đến gần, giống như một trái tên lửa rơi ngay bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook