Mê Hoặc Trầm Mê

Chương 107: Cùng Hướng Về Nhau (Hoàn)

Hề Hành

11/05/2023

Cửa vừa mở ra, lọt vào tầm mắt cô chính là vẻ nôn nóng của Hoắc Đan Dương cùng người mang vẻ mặt vô cảm đang ngồi cạnh cậu ta- Hoắc Kỳ Chu, vẻ mặt của hai người hoàn toàn đối lập.

Hoắc Kỳ Chu đang ngồi với tư thế chéo chân vô cùng thoải mái, chiếc máy tính xách tay mỏng nhẹ được đặt trên đùi anh, anh cúi đầu, mười ngón tay linh hoạt gõ phím không ngừng.

Dù anh nghe được âm thanh mở cửa, nhưng động tác của anh cũng không dừng lại, càng không ngẩng đầu, không biết anh đang cố che giấu cảm xúc, hay đang thật sự bình tĩnh đây?

Giang Nghiên khẽ mỉm cười nhìn anh, cô đi qua, lấy máy tính của anh đặt sang bên cạnh, ngồi xuống, bắt anh ngẩng đầu khiến cho ánh mắt của anh đối diện với cô.

Khi hai người nhìn nhau, Giang Nghiên liền bắt được một tia sợ hãi trong đáy mắt anh.

Cô nắm lấy tay anh, phát hiện ra tay anh có chút bất ổn không thấy rõ bằng mắt thường, lúc cô chạm vào thì có thể cảm nhận được một trận run rẩy rất nhỏ.

Những chi tiết này, đã thể hiện rõ một điều, thời điểm Giang Nghiên trò chuyện cùng Mộ Như Tuyết trong phòng, nội tâm của Hoắc Kỳ Chu, không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của anh.

Lòng Giang Nghiên mềm nhũn, hai tay cô nắm lấy tay anh, cười cười hỏi anh: "Chồng yêu, đợi em có lâu không?"

Lời này vừa nói ra, không đợi Hoắc Kỳ Chu phản ứng, miệng của Hoắc Đan Dương đã há to thành chữ "O" rồi, cậu ta kinh ngạc đến độ có thể trực tiếp nuốt được cả quả trứng gà, cậu hoàn toàn không biết quan hệ giữa Giang Nghiên và anh trai mình đã phát triển nhanh đến mức này, dám nhìn anh cậu mà gọi một tiếng "Chồng yêu", còn gọi tự nhiên đến vậy nữa!

Nhìn mặt anh mình lạnh như băng, đột nhiên lại có một người phụ nữ nhìn tảng băng đó mà nói một câu sến súa "Chồng yêu", cả người Hoắc Đan Dương nổi đầy da gà.

Lúc này Mộ Như Tuyết cũng đi ra từ trong phòng, Hoắc Đan Dương vừa rồi còn đang giật mình, sau khi thấy Mộ Như Tuyết đi ra, nhất thời lại bị cô ấy hấp dẫn.

Hoắc Đan Dương là một trong những nam chính của nguyên tác, hiện giờ đương nhiên cũng thuộc nhóm những người đàn ông sẽ quấy rầy Mộ Như Tuyết, nên khi Giang Nghiên thấy cảnh này, trực tiếp thưởng cho Hoắc Đan Dương một cú gõ đầu, đẩy cậu ta tới phòng bếp cùng dì làm cơm trưa.

Sau đó, Giang Nghiên cùng Hoắc Kỳ Chu đưa Mộ Như Tuyết lên xe, để cô ấy tạm thời sống tại một căn nhà khác của Hoắc Kỳ Chu, Giang Nghiên còn thuê thêm người giúp việc và tài xế riêng cho cô ấy, tuyệt đối sẽ không nói cho Hoắc Đan Dương biết hiện tại Mộ Như Tuyết đang ở nơi nào.

Tiếp đó, Giang Nghiên cùng vào phòng với Hoắc Kỳ Chu.

Cũng tới tận giờ phút này, hai người mới có được không gian riêng.

Giang Nghiên đã sớm mệt mỏi, vừa vào phòng, cô liền đá văng đôi giày trên chân ra, không giữ chút hình tượng nào liền ngã xuống giường, sau đó vươn tay lôi kéo anh nằm xuống chung, cô như một chú cá nhanh nhẹn, trực tiếp chui vào lòng ngực Hoắc Kỳ Chu, chân dài gác lên đùi anh, tay thì vuốt ve gương mặt trắng trẻo hoàn mỹ của anh.

" Hoắc tổng, em biết anh có rất nhiều nghi hoặc, bao gồm cả "những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên" trước khi ở bên anh, hay khi tìm kiếm tung tích của Mộ Như Tuyết em đưa ra những địa điểm và người liên quan chính xác vô cùng, tất cả những điều đó đều thể hiện một rằng em làm việc gì cũng thuận lợi, cứ như biết trước tương lai ấy, vừa nhìn là thấy khả nghi. Hoắc tổng à, anh thông minh như vậy, trước khi tìm Mộ Như Tuyết, chắc anh cũng đã đoán được một chút rồi đúng không? "



"Nếu anh thật sự muốn biết, em sẽ kể hết từng chút một cho anh nghe, nhưng trước khi kể em muốn anh biết một điều, mặc kệ trong lòng anh đang nghi ngờ cái gì, cũng mặc kệ suy đoán của anh đúng hay sai, sau khi em nói hết tất cả với anh, anh không được tức giận, cũng đừng nghĩ gì quá nghiêm trọng, có được không?"

Hoắc Kỳ Chu bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn cô: "Em đã nói với anh, em là người xuyên không đến từ thế giới khác. Từ một nơi khác đến, còn có thể biết trước chuyện của thế giới này, hiện tại chỉ có ba khả năng, một là em xuyên qua phim truyền hình, hai là phim điện ảnh, ba là sách, giờ em có thể trực tiếp nói với anh, em thuộc loại nào trong ba loại trên. "

Giang Nghiên ngạc nhiên: "Không ngờ anh có thể biết nhiều thứ như vậy. "

Nói xong, thấy Hoắc Kỳ Chu vẫn còn đang nhìn cô chằm chằm, rõ ràng đang chờ đáp án từ cô, thấy vậy cô liền trực tiếp nói với anh, thế giới mà hiện tại bọn họ đang sống chính là thế giới trong tiểu thuyết nữ tần (*), ở đó, Mộ Như Tuyết là nữ chính, anh là mối tình đầu bạch nguyệt quang của nữ chính, còn chủ nhân của thân thể này, là một kẻ pháo hôi lót đường.

(*) Nữ tần: Nhân vật chính trong truyện là nữ

Về việc nam chính trong tiểu thuyết này gồm những ai, hay thật ra quyển tiểu thuyết này là thịt văn, Giang Nghiên không nói cho Hoắc Kỳ Chu, cô sợ anh sẽ nghĩ bản thân anh cũng có cảnh nóng hoặc anh bị cô và những người đọc thấy được tất cả cảnh đó của anh.

"Vậy thân phận thật sự của em chỉ là kẻ lót đường, cho nên sau khiem xuyên đến đây, em đã dựa theo nguyên tác, mà nhắm vào anh à?" Hoắc Kỳ Chu vươn bàn tay thon dài nâng cằm Giang Nghiên, mắt tối đen nhìn thẳng vào cô.

Giang Nghiên không sợ anh chút nào, cô ở bên anh lâu như vậy rồi làm sao có thể sợ vẻ mặt đó của anh chứ, nếu sợ thì cô ‘ăn ‘ được anh mới lạ đó.

Huống chi, lời anh nói tuy nghiêm khắc, nhưng thực tế trong mắt anh không hề tức giận gì cả.

Nên cô chờ Hoắc Kỳ Chu nói xong, liền cười cười cọ lên tay anh, hai tay cũng không an phận mà ôm lấy eo anh: "Đúng vậy, em dựa vào nguyên tác để tìm đến anh đấy, còn thành công nữa. Cũng may là em ôm đùi anh, nếu không thì em đi đâu tìm được người đàn ông tốt như Hoắc tổng đây. "

Hoắc Kỳ Chu cười một tiếng: "Nếu anh tốt như vậy, thì thời gian sau em đính hôn với anh đi, tốt nghiệp xong thì gả cho anh. "

Giang Nghiên từ lòng ngực anh ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt sáng long lanh: "Oa, chuyện tốt như vậy em cầu còn không được! Nhưng em vừa nói anh là một nhân vật trong truyện, anh không tức giận gì sao?"

"Nếu thế giới của anh chỉ là một quyển sách, vậy em lấy gì chắc chắn rằng thế giới của em không phải?" Hoắc Kỳ Chu nhếch môi, trong mắt có chút trêu chọc.

Giang Nghiên nghe anh nói xong thì hơi nghẹn, một hồi lâu sau mới trả lời: "Cũng may là tâm lý của anh vững, nếu anh thật sự tức giận vì chuyện này, thì em thật sự không biết dỗ anh như thế nào nữa. "

Chỉ là, nếu tâm lý anh thật sự vững chắc, vậy thì tại sao khi nói chuyện với Mộ Như Tuyết xong thì sắc mặt của anh lại xấu như vậy, với khi cô vừa ra ngoài, tại sao trong mắt anh lại sợ hãi đến thế, tay anh nữa, cô cảm giác được lúc đó tay anh hơi run rẩy?

Hoắc Kỳ Chu nhìn ra hoài nghi của cô, khẽ cười.



Kỳ thật, trước khi Giang Nghiên xuất hiện anh đã sớm cảm nhận được anh và Mộ Như Tuyết có điểm gì đó rất kì quặc, sau khi Giang Nghiên tiếp cận anh, theo đó điều tra cô, anh lại càng nghi ngờ nhiều hơn, thời gian dần trôi manh mối lại càng nhiều, anh liền nghĩ ra ba khả năng đó.

Dù tố chất tâm lý anh khá vững nhưng thời điểm đoán ra những điều trên, anh cũng không chắc chắn, khi bản thân tiếp xúc với Mộ Như Tuyết anh lại càng khó hiểu hơn, đến lúc Giang Nghiên trò chuyện cùng Mộ Như Tuyết, sự khó hiểu đó càng ngày càng sâu.

Chỉ khi Giang Nghiên ngồi cạnh anh, anh mới hiểu được.

Thay vì không vui khi chỉ là một nhân vật trong phim truyền hình, điện ảnh hay quyển sách, thì điều anh sợ hãi hơn chính là mọi thứ hiện tại sẽ trở về như ban đầu.

Hay nói rõ hơn, anh sợ Giang Nghiên xuyên đến thế giới này rồi sẽ có một ngày nào đó cô bỗng nhiên xuyên về.

Anh bất an, cũng sợ mất cô.

Rất may hiện tại anh đã nghĩ thông suốt rồi, nếu đời trước Giang Nghiên bị tai nạn rồi mới xuyên đến đây, thì hiện giờ chỉ cần ở nơi này cô không chịu bất kỳ tổn thương nào, chắc chắn cô sẽ không rời bỏ anh.

Mặc kệ tương lai như thế nào đi chăng nữa, hoặc anh chỉ có thể ở bên cô một ngày thôi, cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Nghĩ vậy, ý cười trên mặt Hoắc Kỳ Chu trở nên càng sâu, anh sờ sờ cằm Giang Nghiên như đang vuốt ve mèo con vậy: "Đối mặt với những chuyện không biết, anh luôn có một chút bất an thế đấy, về phần biểu cảm của anh, em không cần để ý quá nhiều đâu.

"Anh mơ hồ cảm nhận được điều mà Giang Nghiên đang phân vân, nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Còn có, lúc em gọi anh là ‘Chồng ‘rất êm tai, sau này nên gọi nhiều hơn, anh rất thích. "

Tính cách của Hoắc Kỳ Chu như vậy, Giang Nghiên không nghĩ sẽ nhận được đáp án này từ anh, huống chi, đây còn là một câu trả lời cho câu hỏi mà cô chưa kịp hỏi.

Không ngờ, cô vừa nghĩ được một lúc liền nghe thấy lời giải thích của anh, bên cạnh đó còn có lời thổ lộ ngọt ngào như vậy! Phải nói là, những việc làm cô kinh ngạc hôm nay thật sự quá nhiều.

Giang Nghiên cười tươi, nhìn Hoắc Kỳ Chu, ngoan ngoãn gọi anh một tiếng: "Chồng ơi. "

Vừa dứt lời, môi của Giang Nghiên liền được người đàn ông cúi xuống hôn lên.

Môi cô được mở ra, khoang miệng thoáng chốc đã phũ đầy hơi thở của anh, kể cả hô hấp cũng tràn đầy mùi vị của anh.

Giang Nghiên đã sa chân vào đó rồi, cô nghĩ, từ thế giới kia tìm đến thế giới hiện tại để gặp được người đàn ông này, chẳng phải đây làmột chuyện vô cùng may mắn hay sao?

Anh thích cô, cô cũng thích anh, cả hai cùng hướng về phía nhau, đây chính là việc tốt đẹp nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mê Hoặc Trầm Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook