Mẹ Ngốc Nghếch Con Thiên Tài

Chương 128: Chương 125.2

Bạch Giới

22/02/2016

Chợt một giọng nói đầy tự tin vang lên. Vô Ưu vui mừng ngẩng đầu lên, thấy chính là một người đàn ông vô cùng đẹp trai. Nhân viên phục vụ trong phòng, cùng nhau hô lên: "Xin chào ông chủ." Người đàn ông kia thì nở một nụ cười mê người sau đó gật đầu, dạy bảo nói: "Chúng ta ‘ Mộng ảo thiên đường ’ thành lập là vì muốn thực hiện nguyện vọng của các cô gái. Cho nên, khách hàng yêu cầu xinh đẹp đến đâu, chúng ta nhất định phải làm được! Hiểu chưa?"

"Dạ!"

Nhân viên phục vụ nhất trí gật đầu. Người nọ đi tới trước mặt Vô Ưu, đưa ra bàn tay thon dài xinh đẹp nói: "Tôi là magician. Chính là Ma Thuật Sư đích thực! Hôm nay tôi sẽ biến giấc mơ của cô thành sự thật!"

Vô Ưu nhìn cái người đàn ông cả người đầy khí tức mê người, gật đầu nói: "Xin chào, tôi tên là Vô Ưu. Xin nhờ anh! m. . . m. . ." Anh văn của Vô Ưu có chút nát, cho nên nói không được. Người nọ rộng lượng nói: "Cô có thể gọi tôi là Tuấn."

"Ha ha, xin nhờ anh, Tuấn!"

Vô Ưu không chỉ bắt tay với người ta, lại còn đối với anh ta kính cẩn. Biết người biết ta gì chứ, tuy rằng người này cái gì cũng không có làm, nhưng từ vẻ mặt đầy tự tin đó cô biết, người đàn ông này nhất định có thể giúp cô.

. . . . . .

"Tiểu thư, xin hỏi. Cô làm vậy là có mục đích gì?"

Một người có dung mạo xinh đẹp ngọt ngào dáng dấp nhỏ nhắn tựa như nữ sinh nói với Vô Ưu, Vô Ưu tỏ ra khó hiểu nhìn cô gái đó, mới vừa gặp mặt , ngay cả chào hỏi cũng chưa có, liền hỏi thăm chuyện riêng tư của cô ? Như vậy rất không thích hợp a!

Nữ sinh ngọt ngào kia thấy rõ ánh mắt chần chờ của Vô Ưu, liền cười nói : "Là như vậy, cô nói rõ mục đích của cô ra, Tuấn mới có thể vì cô tạo ra ngoại hình hoàn mỹ nhất a!" Nói xong hạnh phúc quay đầu lại, nhìn Tuấn nói: "Có đúng không? Tuấn?"

Tuấn quay đầu, bốn mắt nhìn nhau đều là ngọt ngào. Quan hệ của hai người có thể nói là không cần nói cũng biết.

Vô Ưu lúc này mới đem kế hoạch quyến rũ Phương Đông Dạ đầu đuôi nói ra hết. Tuấn gật đầu một cái, sau đó cùng cô gái nhỏ nói, hai người bắt đầu thảo luận phương án cải tạo. Ba phút sau, bọn họ rốt cuộc đã đạt thành nhất trí ý kiến. Bắt đầu hành động. . .

. . . . . .

"Tốt lắm."

Không tới nửa giờ sau, Vô Ưu liền nghe thấy một câu nói. Cô vội đứng lên, nhìn mình phản chiếu ở trong gương. Sau đó hoài nghi nói: "Hả? Như vậy thôi sao?" Trong giọng nói lộ rõ thất vọng. Bởi vì thật sự cô không thấy có gì đặc biệt trong đó a. Mặc dù thoạt nhìn có chút phiêu dật, cũng rất xinh đẹp. Tuy nhiên nhìn thế nào cũng không giống Yêu Tinh mê hoặc người?

Tuấn nghe thấy câu nói của Vô Ưu, tự tin nói: "Tôi lấy danh dự của một người đàn ông cam đoan với cô, trang phục như vậy, tuyệt đối có thể biến giấc mơ của cô thành sự thật. Không được, cô có thể thử xem. Lần này tôi không lấy tiền."

"A, như vậy sao được!"

Vô Ưu không phải là người không nói lý lẽ, mặc dù hiệu quả không như mong đợi, nhưng toàn thân cô trang phục, còn có tóc, trang điểm. Đều là người ta làm. Như vậy thật không thích hợp. Vô Ưu kiên trì đưa tiền, khiến Tuấn cười, Anh tự tin nói: "Tôi không nói là không lấy tiền. Tôi nói là lần này không cần."

Ách?

Ý của anh ta là nói mình còn có thể tới sao? Mình còn chưa có nghĩ đến nha!

Tuấn nhìn Vô Ưu cười nói: "Đúng, chờ lần sau cô tới, tôi sẽ lấy tiền gấp đôi!" Nói đến đây, vươn tay về phía Vô Ưu nói: "Mong lần sau sẽ cùng cô gặp mặt. Gặp lại sau!"

"Vậy tôi thật sự có thể đi?"

Vô Ưu nhìn tuấn nói, cho anh cơ hội đổi ý. Tuấn chỉ cười sau đó cho cô một tư thế xin mời đi cho.

"Tuấn, chị Như tới. Có biến rồi."

Lúc này cái cô gái nhỏ ngọt ngào lại đi vào. Chị Như ? Không chỉ vậy, sau khi nghe xong trên gương mặt của Tuấn liền xuât hiện nụ cười hứng thú. Nói: "Mau dẫn cô ấy vào." Ngay cả Vô Ưu cũng trợn to hai mắt.

Chị Như ?Chị Như đó ? Không phải chị ấy biết chuyện gì rồi chứ? Không phải là, hiện tại chị ấy nên coi chừng cái tên nguy hiểm Đông Cung Phi đó mới đúng! Không được, để an tâm hơn một chút, nên gọi điện thoại xác nhận thôi. Vô Ưu nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong bao ra. Bấm số điện thoại của chị Như. . . . . .

"Vô Ưu, sao em lại ở đây?"

Tiếng chị Như ! Vô Ưu nghe được tiếng chuông điện thoại di động đã cảm thấy xảy ra chuyện gì rồi, nghe thấy tiếng kinh hô của chị Như. Cô biết chị Như thật sự tới chỗ này rồi. Không còn kịp nghĩ cách khác, Vô Ưu nhìn chị Như đầy mong đợi hỏi "Đông Cung Phi cùng đi với chị?"

Tiêu rồi!

Như tỷ nhìn cô lắc đầu một cái, dĩ nhiên cũng đã nhìn ra. Khẳng định Phương Đông Dạ cũng không có ở đây.

Ô ô. . .

Vô Ưu nhìn Như, nói: "Em cho là chị đang ở bên Đông Cung Phi, cho nên em liền xin nghỉ." Như tỷ liền nói: "Chị cho là em và Phương Đông Dạ cùng đi làm, rất an toàn. Cho nên, chị liền đi."

Đổ mồ hôi !©¸®! ! !



Đụng hàng!

"Làm sao đây? Làm sao bây giờ?"

Vô Ưu hoàn toàn hoảng loạn, nhìn về phía Như, nhìn cô cầu cứu. Chị Như nói: "Trước tiên em gọi điện thoại, hỏi Phương Đông Dạ có đi làm không. Nếu như có, chúng ta phải nhanh chóng chạy tới."

"Được."

Vô Ưu gật đầu một cái, rất nhanh bấm số điện thoại của tổng giám đốc ở phòng làm việc. Một lát sau, Vô Ưu bối rối ngẩng đầu nhìn chị Như nói: "Phòng làm việc khong có ai? Làm sao đây?" Lúc này Tuấn xen vào nói: "Có lẽ đi họp cũng không chừng, gọi cho phòng bí thư hỏi xem." Vô Ưu vội gật đầu, lại bấm số điện thoại của phòng bí thư.

"Tôi là Vô Ưu, tổng giám đốc có tới làm không?"

"Có, bây giờ đang ở phòng họp. Ước chừng phải nửa giờ mới có thể đi ra ngoài, có chuyện gì sao?"

Nghe được câu này, trên mặt Vô Ưu rốt cuộc lại xuất hiện nụ cười. Cô cho Tuấn một ánh mắt cảm kích, sau đó nói: "A, không có chuyện gì. Cứ như vậy, bái bai!" Vô Ưu cúp điện thoại, nhìn về phía Như nói: "Đi thôi, nửa giờ nữa chạy tới kịp là được!"

Chị Như gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cứ như vậy, cả hai vội vã từ biệt Tuấn và cô gái nhỏ, ngồi xuông tắc xi thẳng tiến tới ‘Trụ ’ .

. . . . . .

"Nhanh lên một chút, mau lên!"

Vô Ưu cùng chị Như thúc giục tài xế, rốt cuộc đã tới nơi, cũng không có lấy tiền thừa lại, liền nhanh chóng tiến vào "Trụ" sau đó lên thang máy, đến phòng làm việc của tổng giám đốc . . .

"Chết tiệt kẹt xe."

Chị Như nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được chửi tục. Vô Ưu cũng như vậy gấp gáp, cũng đã hơn nửa canh giờ. Không biết bọn họ đã gặp nhau chưa! Vừa nghĩ tới lần trước bọn họ vừa thấy mặt đã ôm ôm ấp ấp, giống như là sinh vật không có xương cốt, muốn giúp đỡ lẫn nhau. Cô không nhịn được lo lắng. Vừa thấy mặt đã như vậy, nếu như mấy phút, hơn 10' sau, còn không trực tiếp nhảy lên giường ấy chứ ?

Đ-A-N-G...G!

Sau khi cửa thang máy mở, Vô Ưu liền kéo Như nhanh chóng chạy vào phòng làm việc của tổng giám đốc .

Không có ai!

"Hội nghị nên kết thúc rồi chứ? Người đâu rồi?"

Chị Như nhìn Vô Ưu hỏi. Vô Ưu dùng ánh mắt tìm kiếm, từng bước từng bước nín thở đi tới 'nơi sự việc xảy ra'.

Phanh!

Cửa được mở ra. . .

Không có ai, Vô Ưu cùng chị Như chứng kiến cảnh tượng bên trong, nhịn không được mà nở nụ cười.

"Giường tại sao lại loạn như vậy?"

Như chợt nghi vấn, lòng của Vô Ưu thoáng qua một chút, chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ bọn họ trốn rồi? Nghĩ đến đây, Vô Ưu cùng chị Như hai người nhanh nhạy đi vào phòng nghỉ .

Chị Như mở cửa phòng vệ sinh ra, không có ai!

"Khong có ai! Cũng khong có ở đây!"

Chị Như khẳng định trong phòng không có ai, bởi vì gian phòng này, giấu người được, cũng chỉ có phòng vệ sinh. Vô Ưu không cho là như vậy, cô lập tức vén lên ga giường nhìn xuống dưới gầm giường. Như thấy hành động của Vô Ưu, cười nói: "Hai đấng mày râu còn có thể chui xuống dưới gầm giường a!"

Thấy Như cười đến mức vô cùng xán lạn, Vô Ưu không nhịn được nói: "Nói không chừng." Kế tiếp lại mở tủ quần áo ra, thậm chí còn nhìn lại lần nữa. Mới xác định là không có ai thật!

"Thôi, hay là tới phòng bí thư hỏi một chút đi!"

Vô Ưu gật đầu một cái, ý nói đồng ý, sau đó mở cửa, thấy được cảnh bên ngoài thì sững sờ, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở toang, thấy được Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi. Rất không thích hợp , không phải giống như tối qua ôm ôm ấp ấp, mà là Đông Cung Phi bị Phương Đông Dạ đạp một cho một cước. . .

Phanh!

Chị Như vội khép cửa phòng nghỉ lại. Vô Ưu tỏ ra không hiểu nói: "Vì. . ."

"Xuỵt! !"



Chị Như đặt ngón tay trỏ ở khóe miệng ý nhắc nhở Vô Ưu im lặng. Có cái gì đó không đúng! Đâu chỉ không thích hợp. Mà rất có vấn đề! Cho nên, nhất định phải xem bọn họ định giở trò quỷ gì! Mặc dù, trong lòng của cô đã có đáp án.

Trên gương mặt chị Như lộ rõ sự tức giận, khiến Vô Ưu hiểu rằng, có gì đó không ổn trong chuyện này. Sự tức giận hiện rõ trên gương mặt cô. Cô tự nhủ trong lòng: "Phương Đông Dạ, nếu như anh gạt tôi, thì hôm nay chính là ngày giỗ của anh đó!!!"

. . . . . .

Trước đó vài phút.

" Hello, 'honey', có rảnh không?"

Đông Cung Phi thấy Như đi rồi, nên gọi điện thoại cho Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ đạng ở phòng họp nói: "Tốt, cậu tới ‘ Trụ ’ tìm tôi đi!" Sau đó không cho Đông Cung Phi cơ hội hỏi về Vô Ưu , liền cúp điện thoại!

"Tổng giám đốc, bạn thân của anh đang chờ anh ở phòng bí thư ."

Phương Đông Dạ mới vừa họp xong, liền nghe thư ký nói, cho nên đi vào phòng bí thư tìm Đông Cung Phi. Cùng lúc đó, Vô Ưu cùng Như thì đang ở trong phòng nghỉ của tổng giám đốc luc lọi!

. . . . . .

"Anh tới tìm tôi ? Hay tới hưởng thụ mỹ nhân hả?"

Phương Đông Dạ vừa tới cửa phòng bí thư, liền nhìn thấy Đông Cung Phi bị các thư ký vây quanh. Đây đâu phải công ty, nên nói là hộp đêm thì đúng hơn!

Đông Cung Phi nghe được tiếng nói của Phương Đông Dạ, vội vui mừng đứng lên. Sau đó mừng rỡ bước nhanh tới trước mặt Phương Đông Dạ, nói: "Đi thôi, tới phòng làm việc nói chuyện!" Trong giọng nói, vẻ mặt giống như là bắt được vàng, thần may mắn Phương Đông Dạ tới. Nếu không có thể mấy cô gái đói khát kia có thể sẽ xé y phục của anh, trực tiếp nhào tới cấu xé anh, tiêu đời trai mà anh cất công gìn giữ luôn mất thôi .

"Ha ha, chẳng lẽ cậu thất sự là đồng tính luyến ái?"

Phương Đông Dạ cùng Đông Cung Phi vừa đi, vừa nhạo báng nói. Không phải cố ý giễu cợt hắn, mà là cái bộ dạng kia thật sự rất thú vị. Mấy cô thư ký kia, nói thế nào cũng đều được cho là mỹ nữ, giống như là đụng phải Bạch Cốt Tinh* , bị dọa thành bộ dạng này .

(*)Bạch Cốt Tinh: Nghĩa là yêu quái xương trắng. Là yêu ma biến hóa ba lần để lừa bắt Đường Tăng, ba lần đều bị Tôn Ngộ Không đánh chết, khiến Đường Tăng hiểu lầm Tôn Ngộ Không, gây ra sự bất hòa của hai thầy trò.

Đối mặt với lời nhạo báng của Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi cũng không tức giận. Ngược lại vòng tay qua cổ Phương Đông Dạ, sau đó cả người tựa vào lòng Phương Đông Dạ, dùng những lời biến thái nói: "Dạ, người ta thật sự thích cậu rồi nha. Làm sao đây? Hiện tại dù có gặp cô gái đẹp tới đâu, cũng không khiến mắt mình sáng lên được. A, yêu cậu chết mất. Cậu hôn mình đi. Mình muốn cái hôn nóng bỏng một trăm độ c của cậu, Mình muốn. . ." ( QG: Ọe biến thái quá đi.)

Phanh!

"Chết đi!"

Phương Đông Dạ nhìn Đông Cung Phi càng diễn càng nhập tâm. Không nhịn được đẩy Phi ra, chưa hết giận liền tặng thêm cho Phi một cước. Đông Cung Phi thấy Phương Đông Dạ tức giận, cười như chưa bao giờ được cười: "Ha ha ha. . ." Cười xong, liền hỏi "Này, cô vợ ngốc nghếch của cậu đâu? Cô ấy có ở đây không? Chúng ta có cần diễn trò cho cô ngốc đó xem không?"

"Không cần, hôm nay cô ấy xin nghỉ!"

. . . . . .

Hiện tại

Ngốc nghếch! !

Vô Ưu nghe thấy có người nói xấu mình, tức giận nghiến răng, tiếng ‘ kẽo kẹt kẽo kẹt ’ vang lên! Cô đâu chỉ là Tiểu Ngốc chứ, là Đại Ngốc! ! Lại có thể để cho bọn họ lừa mình dễ dàng như vậy.

"Đông Cung Phi chết tiệt, anh chết chắc rồi!"

Vô Ưu nghe thấy tiếng chửi rủa của chị Như, vội quay đầu nhìn về phía cô, trên khuôn mặt là nụ cười tà mị, tay dùng sức nắm lại thành nắm đấm, phát ra tiếng `răng rắc'. Toàn thân tràn đầy sát khí. Vô Ưu không nhịn được run lên, biết Đông Cung Phi nhất định sẽ chết rất thảm đây.

Phương Đông Dạ, Đông Cung Phi, kế hoạch của hai người đã sớm phơi bày rồi, còn không biết hối cải. Lại còn thảo luận. Thậm chí còn chia sẻ về chiến tích, trao đổi kinh nghiệm! Bọn họ hẳn là rất vui. Nhưng lại không biết, nhưng lời nói hôm nay, khiến cho về sau bọn họ sẽ thảm hơn nữa!

. . . . . .

Phương Đông Dạ, tôi nhất định đánh chết anh!

Vô Ưu nghe thế nổi trận lôi đình, bắt đầu quan sát xung quanh phòng, tìm thứ gì đó làm vũ khí để chuẩn bị hành động.

"Tới đây, tôi có biện pháp!"

Như cũng không phải là đồ ngốc, cô có trí khôn. Mặc dù bị lừa gạt, là bởi vì trước kia Đông Cung Phi quá ngoan, khiến cho cô không bao giờ hoài nghi anh dù chỉ một tí. Hiện tại nếu phơi bày âm mưu của hắn. Đối với tất cả mọi chuyện, trong lòng đều biết rồi. Rất nhanh đã nghĩ ra kế hoạch.

Khi đó, bên ngoài phòng hai người đàn ông đang khen ngợi nhau, bên trong phòng nghỉ có hai người phụ nữ đang ,bàn kế hoạch phản kích. Một cuộc đấu trí sẽ nổ ra. Ai thắng ai thua, từ từ sẽ biết. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ngốc Nghếch Con Thiên Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook