Mị Ảnh

Chương 1681: Diệt Trúc Cung

Anh Giai Ngây Thơ

23/06/2013

Nghệ Phong nhìn về phía Thánh Cấp Sát Lâu, nhìn hắn nói:

- Ngươi đối phó tên kia.

Thánh Cấp Sát Lâu gật đầu, Trúc Điền bất quá là Thánh cấp sơ giai mà thôi, dùng thực lực của hắn hoàn toàn có thể ứng phó. Chỉ có điều nghe Nghệ Phong nói chỉ lấy một cánh tay, cảm giác có chút đáng tiếc.

- Tốc chiến tốc thắng! Chậm thì sinh biến! Sợ là người Tiên Cảnh sắp tới.

Thánh Cấp Sát Lâu nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong gật đầu, cũng không nói nhảm, khí thế tập trung trên người Trúc Phong. Trúc Phong thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn chăm chú hắn, trong lòng hừ lạnh không thôi, hắn tự nhận không phải đối thủ của Nghệ Phong, nhưng Nghệ Phong vọng tưởng muốn tốc chiến tốc thắng lấy hắn một cánh tay, đồng dạng không phải dễ làm được như vậy. Trúc Phong không nghĩ đánh bại Nghệ Phong, chỉ cần kéo thời gian trong chốc lát, tự nhiên sẽ hấp dẫn những võ giả khác tới.

Nghệ Phong tự nhiên minh bạch tâm tư đối phương, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường. Tru Tiên Kiếm xuất hiện trong tay, năng lượng tương sinh tương khắc bay nhanh ra, hội tụ trên Tru Tiên Kiếm, một kiếm chém về đối phương.

Lực lượng Nghệ Phong không giữ lại, vừa ra tay là hội tụ lực lượng toàn thân trên Tru Tiên Kiếm, hư không xuất hiện một vệt sáng màu trắng bạc, mang theo lực lượng khiến tim đập nhanh lướt qua hư không.

Trúc Phong nhìn hào quang trắng bạc trên mũi kiếm Tru Tiên Kiếm mà biến sắc, trong tay xuất hiện một thanh binh khí, mười thành lực lượng quán thâu vào thân kiếm, ngăn cản Tru Tiên Kiếm của Nghệ Phong.

Nghệ Phong thấy đối phương như thế, khóe miệng tràn đầy cười lạnh, kiếm thế không chậm, mau chóng đuổi tới đối phương, ngân quang trên mũi kiếm vạch phá không gian, mang theo một vết nứt đen kịt thật nhỏ, giao phong một chỗ với lợi kiếm của Trúc Phong.

Xuy...

Hai thanh lợi kiếm giao phong cùng một chỗ, khiến mọi người trừng to mắt chính là, thanh binh khí đẳng cấp không thấp kia của Trúc Phong, đối mặt với Tru Tiên Kiếm giống như đậu hũ, bị Tru Tiên Kiếm dễ dàng gọt sạch.

Lợi kiếm của Trúc Phong rõ ràng không thể ngăn cản được Nghệ Phong một khắc, một màn này khiến trong lòng Trúc Phong kinh hãi, thân ảnh bạo lui ra ngoài, muốn tránh một kiếm của Nghệ Phong. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, lợi kiếm hội tụ mười thành lực lượng của hắn lại không ngăn cản được Nghệ Phong một khắc.



Ánh mắt quét về phía thanh lợi kiếm kia của Nghệ Phong, phản ứng đầu tiên trong lòng Trúc Phong chính là linh khí cao giai. Trúc Phong thật không ngờ, Nghệ Phong lại có linh khí cấp bậc này, điều này khiến hắn càng không có tâm đánh nhau với Nghệ Phong, thân ảnh cấp tốc lui ra ngoài.

Nghệ Phong thấy đối phương như thế, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, hai cánh đấu khí hiện ở phía sau lưng hắn, tốc độ ngay cả cấp bậc đại lão cũng kém hắn một bậc, còn sợ một ngũ giai có thể chạy thoát sao?

- Thuấn di!

Thân ảnh Nghệ Phong biến mất tại chỗ, chắn trước mặt Trúc Phong, một kiếm chém về phía cánh tay của Trúc Phong.

Trúc Phong nhìn ngân quang bay nhanh đến, sắc mặt hoảng sợ không thôi, hội tụ một cổ lực lượng muốn ngăn cản ngân quang của Tru Tiên Kiếm. Chỉ là, Tru Tiên Kiếm đâu dễ ngăn cản như vậy?

Một kiếm của Nghệ Phong trong nháy mắt đánh tan lực lượng của đối phương, một kiếm hung hăng bổ vào trên cánh tay Trúc Phong, cánh tay trong nháy mắt bay lên trời, cùng lúc đó, một cột máu tươi trào ra, rơi lả tả trên hư không, nhuộm đỏ một màu.

Cơn đau khiến Trúc Phong rơi xuống hư không, tay hắn liên tục điểm vào bả vai mấy cái, lúc này máu mới ngừng chảy.

Mà nhìn bả vai đã mất đi một cánh tay, trong mắt tràn Trúc Phong đầy vẻ hoảng sợ, không dám tin đó là sự thật.

Mọi người ở dưới thấy một màn như vậy quả thực kinh hãi không thôi, một loạt võ giả Trúc Cung trong nháy mắt mất đi tâm tư tái chiến. Lão tổ tông Trúc Cung, đường đường ngũ giai, nhưng chỉ giao chiến một hiệp đã bị đối phương chém rơi cánh tay. Như vậy còn đánh như thế nào?

Thánh Cấp Sát Lâu cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, trong mắt có chút không dám tin, hắn thật không ngờ Nghệ Phong tốc chiến tốc thắng nhanh như vậy, lúc này mới giao phong một chiêu đã chém cánh tay của đối phương xuống.

Thánh Cấp Sát Lâu không chút nghi ngờ, nếu không bởi vì nữ nhân Ngu Phi này, hôm nay ngũ giai vẫn lạc là cái chắc, mà không phải bị chém rụng một cánh tay đơn giản như vậy.

- Tà Đế đương đại cũng quá mức khủng bố đi. Lúc này chẳng lẽ hắn đã đạt tới cấp bậc đại lão sao? Đối phó ngũ giai, trừ nhân vật cấp bậc đại lão ra, còn có ai có thể làm được nhanh như vậy?

Thánh Cấp Sát Lâu nhìn Nghệ Phong đáy lòng nổi lên sóng to gió lớn:

- Chẳng lẽ, Nghệ Phong đã có thể so sánh với cấp bậc đại lão?



Nghĩ đến loại khả năng này, Thánh Cấp Sát Lâu rùng mình. Thời điểm Nghệ Phong biến mất bốn năm lại xuất hiện trên đại lục, tuy khi đó hắn cường thế, nhưng thực lực bất quá cũng chỉ tam tứ giai. Chỉ là cũng ngay trước đó truyền ra tin tức hắn chém giết ngũ giai. Tin tức này còn chưa quá lâu, lúc này lại có thực lực so với cấp bậc đại lão. Loại tốc độ tu luyện này, là người có khả năng có được sao?

Nghĩ vậy, trong mắt Thánh Cấp Sát Lâu thay đổi liên tục, nếu Nghệ Phong có thể tiến thêm một bước mà nói, đây không phải là nói Thánh Thành lại nhiều hơn một võ giả siêu cấp sao.

Võ giả như vậy, từng người đều là bảo khố cực lớn. Nếu Nghệ Phong thật có thể trở thành tồn tại như vậy, đối mặt Tiên Cảnh, phần thắng của Thánh Thành bọn họ đã gia tăng một phần rồi.

Giống như vậy, Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong một kiếm chém rớt tay ngũ giai, trên mặt lãnh đạm biến sắc. Tuy sớm biết hắn kém Nghệ Phong, nhưng mà chênh lệch như vậy khiến hắn không thể tiếp thụ như trước.

Nghệ Phong nhìn ngũ giai bị một kiếm chặt đứt cánh tay, ánh mắt quét sang Thánh Cấp Trúc Cung khác. Trúc Điền thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển tới hắn, không chút nghĩ ngợi liền lách mình bay nhanh rời đi. Đường đường ngũ giai cũng không phải đối thủ của Nghệ Phong, vậy hắn càng không phải đối thủ của Nghệ Phong, hắn không muốn bị Nghệ Phong một kiếm chém giết.

Thánh Cấp Sát Lâu thấy đối phương rời đi, vừa mới chuẩn bị đuổi theo, lại bị Nghệ Phong ngăn lại nói:

- Đừng lãng phí thời gian, một Thánh Cấp mà thôi, chạy thì chạy, cũng không quan trọng gì.

Nghe được Nghệ Phong nói, Thánh Cấp Sát Lâu nở nụ cười khổ, thầm nghĩ ngươi có thể nói ra một Thánh Cấp mà thôi. Nếu người khác, nào dám khinh thị Thánh Cấp như thế?

Bất quá, hắn được chứng kiến thực lực của Nghệ Phong, tuy bối phận cao hơn Nghệ Phong rất nhiều. Nhưng lại không dám cậy già lên mặt, tranh thủ thời gian gật đầu đồng ý.

Ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng Trúc Phong, nhìn hắn thản nhiên nói:

- Nể mặt Ngu Phi, ngươi đi đi. Sau ngày hôm nay, không còn Trúc Cung. Nếu ngươi còn dám tổ kiến Trúc Cung, Bản Đế sẽ chém giết ngươi.

Trong mắt Trúc Phong tràn đầy âm trầm, liếc nhìn Nghệ Phong, trên vai còn đang chảy máu, cắn răng quay đầu rời đi.

Nghệ Phong thấy đối phương rời đi, nhìn Thánh Cấp Sát Lâu nhẹ gật đầu, Thánh Cấp Sát Lâu thấy đối phương không có Thánh Cấp. Lúc này mới lách mình dưới xuống, ra tay đối với cường giả Quân Cấp Trúc Cung. Đã muốn tiêu diệt Trúc Cung, tự nhiên phải thanh lý thế lực hạ tầng Trúc Cung, bằng không sau này sẽ tụ tập lại. Chỉ là, Nghệ Phong buông tha Trúc Phong, khiến Thánh Cấp Sát Lâu có chút đáng tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook