Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 57: Lột da định hồn (2)

Kiến Tự Như Diện

06/03/2021

Tôi mới gặp Quan Nhan Thần đây, lúc đó hắn quỳ xuống xin lỗi tôi, trong lòng tôi không có chút gì muốn tha thứ cho hắn ta. Nhưng mà không ngờ rằng mới có nửa ngày, hắn đã gặp chuyện rồi! Nghe được tin này, oán hận với hắn trong lòng tôi cũng đã vơi đi rất nhiều.

Tôi vừa đi đến tầng hai, đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, giống như bước vào chợ, mùi tanh khó chịu.

Có mấy người đứng ngoài cửa, Thượng Quan Chân, bà Thẩm và chồng bà ta Chu tiên sinh, còn có một ông già râu trắng phớt, mặc áo đạo sĩ, có lẽ là người chủ trì đạo quán Thanh Ngọc Lăng Hư Tử.

Anh tôi ngồi xổm ở một bên, nhìn thấy tôi liền lập tức đứng lên, nói: “Thanh Tiêu em đến rồi, anh đợi em rồi cùng vào trong đó xem, chỉ có mình anh anh không dám vào đó, có mùi máu tanh... trong đầu anh đã hiện lên vô số cảnh tượng đáng sợ."

Tôi biết anh ấy đang đợi Phong Ly Ngân, không phải đợi tôi. Tôi nhìn Phong Ly Ngân đang đứng bên cạnh, hắn khẽ gật đầu, ý nói tôi vào trong đó xem xem.

Hai chúng tôi đi vào phòng, mùi máu tanh trong phòng làm tôi nôn khan liên tục, nước mắt cũng sắp rơi ra, Phong Ly Ngân giơ tay đỡ lấy tôi, để tôi dựa ở nơi cửa, còn hắn tự đi vào.

Anh tôi cũng sững sờ đứng ở cửa, lẩm bẩm nói: "Những cái này là có ý gì? Thực vật đại chiến xác chết sao? Những thứ này là làm gì chứ?”

Một góc ở trong phòng là một vũng máu, tôi nhìn thấy một hình người máu đỏ nằm ở đó, da cả người đều nhìn thấy cả, nếu như không phải mùi máu tanh xộc lên mũi, tôi còn tưởng đây là một mô hình giải phẫu cơ thế con người ở trường y.

Còn trên vị trí hai tay, hai chân và đỉnh đầu của người đó, đều đặt những thứ khác sau, có một nắm đậu tương, một vài củ khoai, một nhúm gạo, là mì, còn có một ít hạt ngô.

Tôi vô cùng bái phục trí tưởng tượng của anh tôi, nhìn thấy cảnh tượng máu me quỷ dị như vậy, anh ấy còn liên tưởng đến game được! Hơn nữa còn đưa ra ví dụ cụ thể về thực vật đại chiến xác chết nữa chứ.

Phong Ly Ngân quan sát tỉ mỉ một hồi, nói: “Đây là tà pháp lột da định hồn, đầu hắn ta bị đóng vào cái định gỗ, dưới chân đặt một tấm gương, đây là cách không để cho hồn phách rời khỏi xác, như vậy có thể thoát khỏi sự truy sát của âm phủ.”

“Truy sát gì chứ?" Tôi nhỏ tiếng hỏi.

"Người không có tên trong sổ sinh tử, lại đột nhiên chết đi, phải đến cung thứ hai để thẩm vấn, sau đó dựa theo tình hình là thiện hay ác để xử phạt, nếu như linh hồn không vào Âm phủ, Âm phủ sẽ không biết được mọi chuyện, cũng không biết điều tra từ đâu, bỏ mặc như vậy... để hắn như vậy thêm mấy canh giờ nữa, thì hồn bay phách tán, tương đương với thi thể bị hủy hoại không chút dấu vết gì ở trần gian."

“Vậy những thứ này có tác dụng gì?” Những ngũ cốc hoa màu đó không phải là hung thú để đó cúng tế hắn ta chứ?



“...Đây là treo "sự tức giận" của hắn lên, nếu như hắn ta chết đi nhanh hơn, vậy thì hồn sẽ bị tiêu tán mất, không đạt được mục đích đồng thời tiêu tan hồn phách của hắn ta.” Phong Ly Ngân lạnh nhạt nói.

Tôi sợ hãi, treo nỗi tức giận sao? Vậy ý là Quan Nhan Thần vẫn còn “sống"? Đã biến thành bộ dạng như này rồi, còn sống sao?

Phong Ly Ngân lắc đầu: “Chết mà không cứng mà thôi, không khác gì với chết cả."

Hắn đi đến, ra dấu bảo tôi rời khỏi đây: “Đừng ở lại nơi này quá lâu, ác khí quá nặng, không tốt cho sức khỏe của cô."

Sức khỏe? Tôi giơ tay sờ vào bụng, điều anh ấy quan tâm không phải sức khỏe của tôi, mà chắc là đứa con trong bụng nhỉ?

"Phải điều tra rõ ràng hắn ta đã tiếp xúc với những ai, những người có liên quan đều phải tra hỏi, xem có chút dị thường nào không; hơn nữa da người của hắn đã không thấy đâu nữa, có lẽ bị lấy đi rồi, lần sau khi xuất hiện Quan Nhan Thần, thì đó chính là tà ma ngoại đạo hại chết hắn ta."

Bà Thẩm đi đến hành lang đợi chúng tôi, vừa nhìn thấy anh tôi liền hỏi: “Đây là hậu bối nhà họ Quan các người, cậu là người đại diện chủ gia đình, cậu nghĩ chuyện này thế nào? Định xử lý thế nào?"

Anh tôi nhìn tôi, tôi khẽ ho một tiếng, lặp lời những lời mà khi nãy Phong Ly Ngân vừa nói.

Bọn họ nghe xong, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút kinh ngạc.

Thượng Quan Chân hỏi: “Cô Thanh Tiêu này, cô hiểu cũng không ít đâu nhỉ."

"Hừm, cô ta đương nhiên hiểu biết không ít rồi, khi cô ta mười sáu tuổi đã gả cho người cõi âm mà." Bà Thẩm lạnh nhạt hừ một tiếng: “Ngày mai là ngày tế lễ quan trọng, chuyện này không thể làm ảnh hướng đến đại cục, có lẽ có liên quan đến lệ quỷ tà linh thoát ra từ pháp trận phong tà đó... vừa hay, thi thể này có thể lấy ra để thuyết phục các thế ra góp sức góp lực, những chuyện khác không liên quan đến thì mặc kệ đi, nếu pháp trận bị phá vỡ rồi, thì những người trong cái ngành này, đừng ai có thể sống yên ổn được!"

“Hắn ta là người nhà họ Quan, gặp phải chuyện như này đã vô cùng thê thảm rồi, bà còn muốn cho thi thể đó xuất hiện nơi đông người sao? Trong đầu bà liệu có hai chữ tình người không vậy” Anh tôi lập tức mắng chửi.

“Hỗn xược!” Chu tiên sinh giơ tay lên niệm thần chú, anh tôi bị một luồng sức mạnh đánh vào chân, không chống cự được, chân quỳ xuống trước mặt bà Thẩm.

Chu tiên sinh cũng đọc thần chú cho tôi, làm tôi sợ đến mức đang định trốn đi, Phong Ly Ngân đã chắn trước mặt tôi.



Thượng Quan Chân giơ tay ngăn cản ông ta lại: "Tiền bối đừng quá tức giận, những gì thiếu gia họ Quan này nói cũng có lý, dù sao đi nữa cậu ấy cũng là đại diện gia chủ đến, trong nhà xảy ra chuyện đã rất tức giận rồi, nếu như còn để cho mọi người nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Quan."

Chủ trì Lăng Hư Tử và bà Thẩm rất giữ thể diện cho Thượng Quan Chân, vội vàng nói: “Thượng Quan thiếu gia thấy giải quyết thế nào thì tốt?"

"Phái phá pháp trận trước để hồn về địa phủ, sau đó chúng ta âm thầm điều tra, bây giờ trên núi có nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, nói không chừng sẽ có người để lại sơ hở, còn về thi thể này, tôi sẽ liên lạc với bộ phận có liên quan ở địa phương để bảo mật giữ lại nó." Thượng Quan Chân nói: “Chuyện quan trọng nhất là không làm ảnh hưởng đến buổi tế lễ ngày mau, còn phải bàn bạc về chuyền pháp trận phong tà nữa."

Bà Thẩm gật đầu nói: “Thượng Quan thiếu gia tuổi trẻ tài cao, cứ làm theo cậu nói đi, cần nhà họ Thẩm làm gì, cậu cứ nói là được."

Thượng Quan Chân vội lấy lòng: "Nghe nói thuật tiễn hồn bà Thẩm vô cùng điệu nghệ, cho hậu bối chúng tôi được mở rộng tầm mắt đi.”

Bà ta cười vui vẻ, "tài mọn" nói xong bà ta móc tấm bùa giấy ra rồi đọc thần chú, gấp bùa chú thành hình có ba góc, đọc thẩn chú, rồi quăng tấm bùa chú đó đi.

Tôi đột nhiên thấy ớn lạnh, thi thể máu me đó đột nhiên có một hồn ma gần trong suốt bước ra.

Cả người Quan Nhan Thần đều là máu, không có da, đôi mắt hung dữ nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên trèo lại phía tôi, hét lên trong miệng: "Thanh Tiêu, Thanh Tiêu, cứu tôi.. không phải tôi cố ý đâu... cứu tôi..."

Tôi sợ hãi hét lên, thấy bóng ma máu me đó sắp trèo đến cửa rồi, cái bùa ba góc đó đột nhiên rơi trên đầu hắn, bóng ma và tấm bùa đó đều biến mất.

Bà Thẩm quay đầu nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp: “Cô cũng có chút tuệ căn* đấy."

Tuệ căn này tôi không cần đến! Phong Ly Ngân vì để tôi có thể nhìn thấy ma nên đã mở mắt âm dương cho tôi!

Mắt tôi đã ửng đỏ, anh tôi lập tức ôm lấy tôi an ủi mấy câu, Thượng Quan Chân đi lại, khẽ nói: “Nhìn thấy ma sao?"

Tôi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phong Ly Ngân.

Hắn đứng ngay cạnh tôi, nhưng tôi sợ hãi như thế nào cũng phải nhẫn nhịn không nhào vào lòng hắn trước mặt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook