Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 119: Hâm mộ, ghen tị, hận!

Dã Sắc

13/08/2020

Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ cùng với Jack lúc 12 giờ khuya tới Dương quốc, theo sự sắp xếp của thuộc hạ Mạc Thiếu Đình, ba người tất nhiên không đi đến nhà Hạ Tiểu Thỏ mà vào một khách sạn cao cấp năm sao.

“Ngô ~ ách ngô……” Âu Dương Kiện Vũ miệng còn bị mảnh vải bịt chặt, thật sự khó chịu, vào phòng rồi, hắn lập tức giãy giụa, trong miệng phát ra âm thanh kháng nghị “ngô ngô”.

Mạc Thiếu Đình biết kéo miếng vải trong miệng hắn xuống, mình khẳng định sẽ bị mắng, nhưng cho dù vậy cũng không thể không kéo ra.

“Mạc Thiếu Đình, ngươi thật quá đáng.” Âu Dương Kiện Vũ tức giận đến gân xanh trêи trán nhảy thình thịch, mảnh vải trong miệng vừa kéo ra, lập tức lớn tiếng khiển trách, bộ dáng như sư tử bị chọc giận, “Lập tức mở trói cho ta, bằng không chúng ta không còn là bạn bè, càng không phải là anh em.”

“Kiện Vũ, cậu bớt giận, tôi lập tức mở trói.” Chuyện này, Mạc Thiếu Đình tự biết đuối lý, vừa nhận lỗi vừa mở trói cho hắn, “Kỳ thật tôi không muốn đối với cậu như vậy, không nghĩ lôi kéo cậu cùng tới Dương quốc.” Nói đến đây, liền nhìn về phía Jack đứng một bên, “Là anh ta nhất định phải đem theo cậu theo.”

Nghe vậy, Âu Dương Kiện Vũ cũng nhìn về phía Jack, khuôn mặt đen kịt tràn đầy nghi hoặc, “Anh ta? Cậu vì cái gì nghe theo anh ta?”

“Bởi vì anh ta biết Tiểu Quân đi đâu.” Mạc Thiếu Đình nhíu nhíu mày, có chút bất đắc dĩ trả lời nói.

Tiểu Quân, Tiểu Quân?

Mỗi khi nghe từ trong miệng bọn họ cái tên đã sớm ấn ký sâu trong lòng, trái tim hắn lại âm thầm run rẩy, hồi tưởng thời điểm Mạc Thiếu Đình bắt cóc mình nói ra những lời này, đến nay vẫn không tin là sự thật, “Mạc Thiếu Đình, cậu khẳng định là sai rồi, Bạch Trục Nguyệt là Bạch Trục Nguyệt, cô ấy không có khả năng là Thu Tiểu Quân.”

Âu Dương Kiện Vũ khẳng định như vậy, Mạc Thiếu Đình trong lòng buồn bực cực kỳ, lại nhìn Jack không nói câu nào, cau mày nhìn mặt hắn: “Kiện Vũ, cậu vì cái gì lại khẳng định Trục Nguyệt không có khả năng là Thu Tiểu Quân? Thúc thúc chẳng lẽ không thể kêu là Thu Tiểu Quân sao? Một người có hai tên thật bình thường.”

“Không.” Âu Dương Kiện Vũ tràn ngập thương cảm lắc đầu, “Vừa khéo không có khả năng như vậy.”

Mạc Thiếu Đình nghĩ nghĩ, đạm cười nhún nhún vai, nói: “Trêи đời này, vừa khéo cũng không hiếm thấy.”

“Chuyện này ta biết, chính là, chuyện này đối với ta mà nói, quá không thể làm ta tiếp nhận.” Âu Dương Kiện Vũ thống khổ nói, “Cậu còn nhớ rõ tôi từng nói với cậu, tôi có một vị thư ký làm cho tôi 5 năm, sau đó thổ lộ với tôi rồi bị tôi cự tuyệt?”

“Nhớ rõ.” Mạc Thiếu Đình nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Tôi lúc ấy đã đoán ra, cậu kỳ thật cũng yêu cô ấy.”

“Cậu có biết cô tên gọi là gì không?”

“Tôi như thế nào biết được.” Mạc Thiếu Đình thầm cảm thấy buồn cười nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, có chút khẩn trương nhìn Âu Dương Kiện Vũ, “Uy, cậu sẽ không nói cho tôi biết, cô ấy kêu Thu Tiểu Quân?”

“Cô ấy…… Chính là tên Thu Tiểu Quân.”

“……” Mạc Thiếu Đình cứng họng, một hồi lâu mới không cho là đúng cười nói: “Ha hả, Kiện Vũ, trêи thế giới này, trùng tên trùng họ rất nhiều, người cậu yêu cùng tên với Trục Nguyệt cũng không có gì kỳ quái.”

Đúng vậy, xác thật là như thế, nhưng không biết vì cái gì, tâm Âu Dương Kiện Vũ lại có cảm giác rối rắm không nói nên lời, đã hy vọng Bạch Trục Nguyệt là Bạch Trục Nguyệt, Thu Tiểu Quân là Thu Tiểu Quân, lại hy vọng người mình không biết từ bao giờ đã yêu Bạch Trục Nguyệt cũng chính là người mình luôn tưởng nhớ Thu Tiểu Quân.

Cùng lúc đó, hắn lại thống khổ thật sâu, bởi vì rất rõ ràng, người mình yêu Thu Tiểu Quân đã bỏ mình trong tai nạn xe cộ vào hai năm trước, người trùng tên trùng họ không thể là cô được.

Chuyện xưa của Thu Tiểu Quân cùng Âu Dương Kiện Vũ, Jack đều biết, hoặc ít nhiều có thể nghĩ ra tâm tình của hắn lúc này. Jack trầm mặc một hồi, đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai an ủi Âu Dương Kiện Vũ, nhàn nhạt cười nói: “Thời gian sẽ cởi bỏ bí ẩn.” Nói xong, liền tiến về một phòng ngủ xa hoa.

“Uy, anh biết Tiểu Quân đang ở đâu ở Dương quốc hay sao?” Lúc này, Mạc Thiếu Đình nhìn về bóng dáng hắn, gấp giọng hỏi.

“Tôi không biết, việc này chính cậu đi tra đi.” Jack cũng không dừng lại, chỉ là quay đầu lại nhìn hắn một cái, vừa trả lời, vừa tiến đến phòng ngủ.



Mạc Hoa Khôi cùng Thu Tiểu Quân tình cảm thật mãnh liệt, triền miên. Dư vị còn đọng lại thật lâu, trời đã sáng cũng không rời bờ cát mà ngồi ở đó, ôm nhau thật chặt.

“Hoa Khôi, anh lạnh không?” Thu Tiểu Quân cảm nhận được gió biển mát lạnh, dương dương đầu, nhìn hắn mặt ôn nhu hỏi.

“Trục Nguyệt, bên người có em, anh không thấy lạnh.” Mạc Hoa Khôi cúi đầu nhìn mặt cô, mỉm cười nhu nhu, “Anh cảm thấy thật ấm áp, chúng ta ở chỗ này cùng nhau xem mặt trời mọc trêи biển, được không?”

“Ha hả, được, em nghe theo anh.” Cô gật gật đầu, ôn nhu mỹ lệ tươi cười, dường như lúc này, trong thế giới của cô chỉ có hắn Mạc Hoa Khôi.



Không bao lâu, cuồn cuộn trong không trung, mặt trời đỏ rực chậm rãi bò lên, phóng ra thiên ti vạn lũ sắc vàng sắc đỏ.

“Oa, Hoa Khôi, thật quá đẹp, đây là lần đầu tiên em xem mặt trời mọc trêи biển.”

Thiên nhiên quá mỹ lệ, quá đồ sộ, Thu Tiểu Quân nhìn quá trường mặt trời mọc, tán thưởng.

“Trục Nguyệt, đây cũng là lần đầu tiên của anh.” Mạc Hoa Khôi cười nói, giờ này khắc này ôm cô, cùng cô nhìn cảnh mặt trời chậm rãi mọc, cảm thụ được thiên nhiên mỹ lệ và thật vĩ đại, hắn bất chợt cảm thấy mình hiện tại là người hạnh phúc nhất trêи thế giới này.

“Ách a…” Không ngờ, đang vui quá, hạnh phúc quá, đầu của hắn bỗng nhiên đau đớn lên, mi nhăn thật sâu, vội vàng dùng tay bóp trán.

“Hoa Khôi, làm sao vậy?” Nhìn đến biểu tình khó chịu của hắn, Thu Tiểu Quân lo lắng, “Có nơi nào không thoải mái sao?”

“Đầu anh đau quá.” Hắn che che cái trán, khó chịu nói.

“Để em xem.” Cô vội vàng nâng tay lên, phát giác ra trán hắn thật nóng, “Hoa Khôi, anh có lẽ bị cảm rồi, trán thật nóng, đi, chúng ta đi nhanh mua thuốc.” Vừa lo lắng nói, cô nâng hắn dậy, kéo cánh tay hắn bước nhanh ra khỏi bờ cát.

Một buổi tối ngây ngốc tại bờ biển, bị gió biển thổi, đi xuống biển, tâm tình lại thay đổi rất nhanh, thân thể sẽ dễ dàng bị cảm.

Lấy xong thuốc, Thu Tiểu Quân ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng mình đút thuốc cho Mạc Hoa Khôi.

Được người phụ nữ mình thích chiếu cố như vậy, trong lòng Mạc Hoa Khôi thật ấm áp, đôi mắt phượng chưa bao giờ chớp qua, thâm tình nhìn cô.

“Khá hơn chút nào không?” Đút thuốc cho hắn xong, Thu Tiểu Quân vuốt ve khuôn mặt tuấn tú, lo lắng hỏi.

Hắn nhíu nhíu mi, “Vẫn là có chút khó chịu.”

“Đi bệnh viện kiểm tra đi.”

Mi hắn nhíu lại một chút, vội vàng nói: “Anh không muốn đi bệnh viện, anh nghĩ qua một hồi sẽ tốt hơn.” Nói xong câu đó, hai tay cầm chặt đôi tay cô đang vuốt mặt mình, đôi mắt tràn ngập khẩn cầu, “Trục Nguyệt, cùng với anh về nhà gặp ba mẹ anh đi, một buổi tối anh không trở về, bọn họ sẽ lo lắng, đặc biệt là mẹ anh, tối hôm qua anh không về, bà khẳng định không ngủ được.”

Cô có điều băn khoăn, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đáp ứng hắn.

“Ha ha ~” Thời khắc cô đáp ứng, hắn cao hứng cực kỳ, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi kiều diễm…



Hôm nay, Hạ Tiểu Thỏ cùng ba người chồng, Âu Dương Nặc, Giang Hãn, Mạc Mê đều ở nhà, người sắp trở thành chồng thứ tư Đông Phương Tuyết Dạ cũng ở nhà, ở bên bà, chờ Mạc Hoa Khôi mang tin tức tốt trở về.

“Mê, Hoa Khôi lúc này vẫn chưa trở về, sợ là tối hôm qua không chờ được cô gái đó?” Giang Hãn nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Mạc Mê, thanh âm hơi trầm xuống.

Mạc Mê đối với con thật tin tưởng, không cho là vậy, “Hãn, con trai tôi mị lực không thể khinh thường được, cô gái kia chỉ cần nghe được radio, khẳng định sẽ đi gặp con. Hoa Khôi lúc này không trở về, nói không chừng đang cùng cô gái kia thuê phòng khách sạn, ngủ tới bây giờ còn chưa tỉnh.”

Âu Dương Nặc ngồi cạnh Hạ Tiểu Thỏ, nghe được câu hài hước cùng lạc quan này của Mạc Mê, có điểm buồn cười, “Mê, hy vọng như thế.”

Hạ Tiểu Thỏ vẫn lộ ra lo lắng trêи mặt, ba người chồng mỗi người một câu, bà cũng không nói gì.

“Tiểu Thỏ, sao em không nói lời nào?” Đông Phương Tuyết Dạ tiến đến bên cạnh bà, nhỏ giọng lo lắng hỏi, “Thực lo lắng cho Hoa Khôi sao?”

“Đúng vậy.” Bà liếc hắn một cái, gật gật đầu.

Đông Phương Tuyết Dạ nghĩ nghĩ, tròng mắt chuyển động, sau đó hỏi: “Tiểu Thỏ, chúng ta đánh cuộc không?”

“Đánh cuộc cái gì?”



“Anh có cảm giác tối hôm qua Hoa Khôi khẳng định gặp được cô gái mình thích. Ha hả, nếu anh dự cảm đúng, đêm nay em phải ngủ với anh.”

Hạ Tiểu Thỏ nhăn lại mày lá liễu, nhìn đến Âu Dương Nặc đang ngồi cạnh mình, lại nhìn đối diện Giang Hãn cùng Mạc Mê, hạ giọng hỏi: “Nếu Hoa Khôi không gặp cô ấy?”

“Nếu vậy, anh đêm nay liền ngủ với em.” Hắn cười, da mặt siêu dày, nói.

“……” Hạ Tiểu Thỏ siêu cấp vô ngữ.

Lúc này, Giang Hãn nhìn về phía hai người bọn họ, thấy Đông Phương Tuyết Dạ miệng muốn đụng đến lỗ tai Hạ Tiểu Thỏ, trong lòng khó chịu, anh khí bức người dâng cao, hung thần ác sát hỏi: “Uy, Đông Phương Tuyết Dạ, cậu bên tai vợ tôi thì thầm cái gì?”

Nghe được ngữ khí này của Giang Hãn, Đông Phương Tuyết Dạ trong lòng có chút hụt hẫng, vội vàng nói: “Giang Hãn, không cần hung như vậy đối với tôi, được không? Sau cuối tuần sau, Tiểu Thỏ cũng là vợ của tôi, tôi cũng là chồng của Tiểu Thỏ, có thể cùng các người ngồi ăn, các người cũng nên có thái độ tốt với tôi chứ!”

“Muốn cùng chúng ta ngồi ăn chung hả, không có cửa đâu.” Giang Hãn trừng mắt, “Mê, Nặc, đánh hắn.” Nói xong, thân mình nhoáng lên, hướng Đông Phương Tuyết Dạ đánh tới.

Chỉ có Mạc Mê hưởng ứng kêu gọi, thấy hắn nhào tới, liền đứng lên, vặn quay đầu, đá đá chân, một bên co giãn gân cốt, một bên hướng hắn đi đến, “Đông Phương Tuyết Dạ, cậu còn chưa chính thức trở thành chồng của Tiểu Thỏ đã kiêu ngạo như vậy, sau cuối tuần khi trở thành chồng cô ấy thì còn lợi hại cỡ nào?”

Hai đối một, khẳng định là Đông Phương Tuyết Dạ bị thua.

Đông Phương Tuyết Dạ thấy thế, lập tức trốn đến sau lưng Hạ Tiểu Thỏ, từ phía sau ôm chặt lấy eo bà, đáng thương hề hề cầu xin, “Thỏ nhi, cứu anh, Giang Hãn cùng Mạc Mê đối xử bạo lực với anh.”

Lúc này, chỉ có Hạ Tiểu Thỏ mới có thể cứu hắn.

“Hãn, Mê, Tuyết Dạ so với các anh còn nhỏ hơn, các anh ăn hϊế͙p͙ anh ấy sao.” Hạ Tiểu Thỏ nhìn Đông Phương Tuyết Dạ phía sau, nói với hai người chồng. “Bạo lực không giải quyết được vấn đề, em hy vọng các anh như trước kia giống nhau ở chung thật hòa bình, đừng làm cho em lo lắng.”

“Xích xích ~” Tiếng bà vừa dứt liền vang lên tiếng mở cửa, đột ngột như vậy, toàn bộ đều nhìn ra hướng cửa.

Thực mau, cửa mở, Mạc Hoa Khôi kéo tay Thu Tiểu Quân, trai tài gái sắc đi đến.

“Ha hả, mẹ, ba, Ba Hãn, ba Nặc, chú Tuyết Dạ, con đã trở về.” Mạc Hoa Khôi mặt mày hớn hở, kéo Thu Tiểu Quân đi vào phòng, vui vẻ ra mặt chào bọn họ.

“Ha hả, con trai, Trục Nguyệt, hoan nghênh các con trở về.” Hạ Tiểu Thỏ vội vàng đi lên trước, nhìn hai người bọn họ, cao hứng nói, “Ăn cơm sáng chưa? Nếu chưa ăn, nói, mẹ đi làm cho các con.”

“Mẹ, chúng con chưa ăn.” Mạc Hoa Khôi thành thật.

“Chào dì, chúng ta cùng đi làm đi.” Thu Tiểu Quân cười cười, có chút ngượng ngùng nói.

“Ha ha, Hoa Khôi, chú Tuyết Dạ chúc mừng cháu ôm được mỹ nhân về.” Lúc này Đông Phương Tuyết Dạ đi tới trước mặt bọn họ, “Các người nói chuyện đi, bữa sáng giao cho chú làm.” Cười nói xong, lập tức bước nhanh đi hướng phòng bếp.

Ai, không thể không nói, bên người Hạ Tiểu Thỏ có đầu bếp thượng đẳng như vậy, thật là bà đã tu luyện mấy đời!

“Trục Nguyệt, tới đây ngồi.” Phụ nữ với phụ nữ có loại thân thiết hơn so với đàn ông, Hạ Tiểu Thỏ kéo tay Thu Tiểu Quân, ngồi ở đối diện sô pha với Mạc Mê cùng Giang Hãn, nhìn ba người chồng của mình, nhiệt tình giới thiệu với cô, “Đây là chồng thứ nhất của dì, Giang Hãn.”

“Chào cháu.” Giang Hãn cười hướng Thu Tiểu Quân gật đầu, mỗi khi Hạ Tiểu Thỏ giới thiệu hắn là chồng thứ nhất của bà, trong lòng hắn thật kiêu ngạo và tự hào.

“Đây là chồng thứ hai của dì, Mạc Mê.” Hạ Tiểu Thỏ tiếp theo giới thiệu, “Ông ấy là ba của Hoa Khôi.”

“Chào cháu.” Hạ Tiểu Thỏ giới thiệu xong, Mạc Mê cũng hướng Thu Tiểu Quân cười gật gật đầu.

“Đây là Nặc, chồng thứ ba của dì.” Âu Dương Nặc ngồi cạnh bên mình, Hạ Tiểu Thỏ quay người, ôm một cánh tay hắn, tự nhiên cười nói, “Chồng thứ ba của dì là tổng thống của Dương quốc.”

Thu Tiểu Quân trăm triệu không nghĩ tới bà có tới ba người chồng, hơn nữa ba người đều siêu quần trác tuyệt như vậy, trêи mặt tuy rằng thể hiện ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng, nhưng tâm lý lại có điểm hâm mộ, ghen ghét, và hận, “Ha ha, dì, vậy vị vừa rồi đi phòng bếp làm cho chúng ta bữa sáng? Ông ấy là?”

“Ha ha, đó là Đông Phương Tuyết Dạ, sau cuối tuần sẽ trở thành chồng thứ tư của dì.” Hạ Tiểu Thỏ cao hứng nói.

“A, dì, dì, dì có bốn người chồng?” Thu Tiểu Quân kinh hãi, cảm thấy chuyện này quá không thể tưởng tượng, nói chuyện đều nói lắp lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook