Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 82: Đệ bát thập nhị chương

Mạch Thượng Lê Hoa

20/02/2014

Thời điểm phải nhảy xuống, Dạ Nguyệt Sắc đã dùng tất cả dũng khí, nàng biết Tiêu Lăng Thiên để Lâm Vãn Y dùng cách này đưa nàng đi tất nhiên đã trải qua suy nghĩ chu đáo, an toàn của nàng sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng chuyện này vô cùng giống với trò nhảy Bungee, tuy người ta biết sẽ không chết được nhưng chẳng có mấy ai có thể chịu được loại kích thích này. Cơ thể Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt, hầu như chưa từng trải qua những vận động có tính kích thích, vì vậy khi thật sự bước chân vào hư vô, trái tim nàng vẫn đập điên cuồng.

Bàn tay Lâm Vãn Y ấm áp và mạnh mẽ, nắm thật chặt eo nàng, khiến cho nàng không đến mức không có chỗ dựa. Gió gào thét phất qua hai má nàng, cọ đau vành tai của nàng, cảm giác hư không dưới chân khiến cho nàng không tự chủ được mà nhắm chặt hai mắt.

Trong khi đang rơi với tốc độ nhanh chóng, nàng đột nhiên cảm nhận được Lâm Vãn Y và nàng thoáng ngừng lại, giống như đã tìm được một điểm dừng chân, Lâm Vãn Y mượn lực trong khoảng không một chút rồi lại nhảy xuống. Thì ra cứ mỗi sáu bảy thước trên bức tường bóng loáng thẳng đứng này lại cắm một thanh chủy thủ, lộ tay cầm ra ngoài để làm điểm tựa, những thị vệ Hộ Tinh đã giẫm cái này để nhảy lên.

Lâm Vãn Y mượn lực vài lần đã nhảy xuống đến mặt đất, hai chân vừa chạm đất lập tức đã có người âm thầm nhảy tới đỡ lấy thân thể Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, phải nhờ vào người kia và Lâm Vãn Y mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nàng quay đầu nhìn vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng trong bóng đêm của Lăng Tự Thủy.

“Tiểu thư, bên này.” Lăng Tự Thủy mặc một bộ trang phục màu đen, hạ thấp giọng che chở Dạ Nguyệt Sắc đi bên dưới bức tường trong bóng tối, Lâm Vãn Y vẫn cẩn thận đi theo phía sau. Dạ Nguyệt Sắc nhận ra rằng trong viện đã bắt đầu mở một cuộc tàn sát không tiếng động, không ngừng có thị vệ Hộ Tinh âm thầm giải quyết xong những thị vệ tuần tra vô tình hay cố ý tới gần bọn họ.

Không khí bên trong tòa đại trạch của Bạch gia đang vô cùng căng thẳng, bọn họ đã biết có kẻ địch mạnh đột nhập vào Tường Phong viện, những gia đinh võ trang đầy đủ đang dũng mãnh không ngừng lao về phía Tường Phong viện. Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn lối vào duy nhất của Tường Phong viện, lúc này nơi đó đang đèn đuốc sáng như ban ngày, nhưng trong Tường Phong viện lại không có quá nhiều ánh sáng, nàng đoán những người đó đều đã bị chặn ở cửa viện, không vào được, cuối cùng Dạ Nguyệt Sắc cũng thoáng an tâm.

Bởi vì Tường Phong viện đã thu hút hết sự chú ý nên đoàn Dạ Nguyệt Sắc đi rất thuận lợi, rất nhanh đã đến được một cửa ngách vắng vẻ. Một thanh niên mặc trang phục gia đinh đang đứng chờ ở đó, bên chân hắn là một vũng máu đỏ sẫm, có lẽ vừa giải quyết xong hết thủ vệ ở chỗ này.

Người trẻ tuổi kia nhìn thấy bọn họ cũng không nói gì, chỉ vội vã nắm tay cúi chào rồi lập tức mở cửa ngách ra. Lăng Tự Thủy vừa định mang theo Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài thì nghe thấy phía sau vang lên những tiếng động bén nhọn, mấy người đều giật mình quay lại, thì ra không phải hành tung của bọn họ bị phát hiện mà có người đã bắn một số mũi tên hiệu lệnh lên không trung.

Thanh niên mặc trang phục gia đinh kia nhăn mày, nói với Lăng Tự Thủy một câu:

“Đi mau, người của Bạch gia gọi viện binh, lúc đi nhớ chú ý tránh bọn chúng.”

Lăng Tự Thủy gật đầu, đỡ Dạ Nguyệt Sắc ra cửa, chạy thẳng tới một nhà dân phía đối diện, phía sau, Lâm Vãn Y và sáu, bảy thị vệ Hộ Tinh cũng nối bước. Cửa vừa mới đóng kín, bọn họ đã thấy cuối con đường dài có những ánh lửa lóe lên cùng tiếng bước chân dồn dập, có lẽ viện quân của Bạch gia đã tới.

Trong căn nhà bình thường không thể bình thường hơn được nữa có Nam Cung Tuấn và mấy thị vệ Hộ Tinh đang chờ, cùng với một đôi vợ chồng mặc trang phục trung niên, nhìn thấy bọn họ tới cũng không nói nhiều, lập tức đẩy ra một viên gạch trên chiếc giường gạch đủ cho một người nằm, không biết Lăng Tự Thủy chạm vào cơ quan nào trên chiếc giường gạch, một số viên gạch đột nhiên xoay ngược vào trong, lộ ra một cửa vào đủ cho một người đi qua, phía dưới là mấy bậc thang, sau đó hình như là một đường hầm. Lăng Tự Thủy mang theo mấy thị vệ Hộ Tinh đi xuống trước, Lâm Vãn Y và Dạ Nguyệt Sắc ở giữa, phía sau có Nam Cung Tuấn và những thị vệ Hộ Tinh còn lại, theo thứ tự bước xuống bậc thang.

Sau khi tất cả mọi người đều đã đi xuống, những tiếng động rất nhỏ vang lên trên đầu, cửa vào kia lại được đóng kín. Trong đường hầm, ngoại trừ Dạ Nguyệt Sắc, tất cả mọi người đều nâng hộp quẹt trong tay, ánh lửa yếu ớt chiếu sáng đường hầm, đoàn người yên lặng nhanh chóng bước qua con đường thật dài.



Đường hầm này chỉ đủ rộng để một người đi thẳng về trước, sạch sẽ đến mức dường như đã được quét dọn trước, bình thường dùng để truyền tin tình báo, hôm nay lại có thêm một tác dụng lớn. Dạ Nguyệt Sắc nhanh chân bước theo người trước mặt, nhưng vẫn có chút không yên lòng về Tiêu Lăng Thiên, nàng nhìn người phía trước, nhận ra là Tễ Vân, liền nhỏ giọng hỏi:

“Bên điện hạ thế nào? Không có việc gì chứ?”

Tễ Vân quay đầu lại khẽ mỉm cười: “Tiểu thư đừng lo lắng, phía chủ thượng không có việc gì. Chỉ cần chúng ta đến được địa điểm đã định, chủ thượng sẽ lập tức rút lui.”

Dạ Nguyệt Sắc biết bản lĩnh của Tiêu Lăng Thiên rất phi thường, cũng thoáng yên tâm lại, không nói gì nữa, chỉ chăm chú đi về phía trước. Đường hầm dài quanh co, lại có một vài ngã rẽ, không biết để đi thông sang chỗ khác hay để tạo ảo giác. Đường hầm dường như đã được thiết kế đặc biệt, không khí không quá dồn nén, lúc nào cũng có một vài cơn gió mát phất qua hai gò má. Dạ Nguyệt Sắc và nhóm người đi vội vàng trong khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy được vài bậc thang dẫn lên trên. Lăng Tự Thủy đi phía trước bước lên một bậc, cẩn thận lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài trong chốc lát, sau khi xác nhận bên ngoài không có ai mới giật một cơ quan ở bên cạnh. Lại là một loạt tiếng chuyển động, sau đó, phiến đá trên đầu Lăng Tự Thủy dời sang bên phải, lộ ra một mảnh trời lúc sáng sớm.

Bạch Phi Lân khó khăn đứng thẳng, vai trái bị thương khiến cho y không thể tự điểm huyệt cầm máu, mất một lượng máu rất lớn khiến cho y trở nên suy yếu, y bắt đầu cảm thấy cơ thể không thể chống đỡ lại cái lạnh được nữa. Nhưng sự đau đớn kịch liệt lại kích thích khiến cho tinh thần của y lên cao một cách bất thường, y đứng trong tuyết, hung hăng nhìn Tiêu Lăng Thiên ở phía đối diện.

Những trận đánh xung quanh cơ bản đã kết thúc, lần này Tiêu Lăng Thiên mang theo mười thị vệ Hộ Tinh lên đây, thân thủ của bọn họ có thể sánh được với đệ nhất cao thủ Đông lục Lâm Vãn Y, vì vậy, ảnh vệ của Bạch Phi Lân tuy đã được Bạch gia đào tạo tỉ mỉ, lại chiếm ưu thế về số lượng nhưng vẫn không cách nào đấu lại được với những thị vệ Hộ Tinh, chỉ chốc lát sau đã gần như bị quét sạch.

Sau khi đã giải quyết xong những ảnh vệ trong sân, các thị vệ Hộ Tinh liên thủ bảo vệ cửa viện. Bởi vì Tường Phong viện này chỉ có một hành lang hẹp nối liền với lầu chính, bảo vệ cửa viện cũng chính là trấn giữ con đường quan trọng nhát, mặc dù những gia đinh của Bạch gia liên tiếp dồn tới, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nhưng không có ai có cách để xông vào trong, thật sự phù hợp với câu nói “một kẻ làm quan cả họ được nhờ”.

Ở cửa viện đánh nhau rất ồn ào, chỗ của Tiêu Lăng Thiên và Bạch Phi Lân lại cực kỳ yên tĩnh. Mái tóc vốn buộc lên của Bạch Phi Lân đã xõa tung xuống, vết thương trên cánh tay bị chặt đứt nhìn mà khiến người ta giật mình, toàn thân đẫm máu như ác quỷ. Còn Tiêu Lăng Thiên vẫn mặc bộ y phục màu đen, phong thái nhẹ nhàng, ngay cả một sợi tóc cũng không rối.

“Thật làm cho ta thất vọng, hậu nhân của Bạch gia chỉ được như vậy? Nhớ năm đó, khi gia tổ vây hãm đế đô, Bạch gia còn có một vị tướng quân có thể cùng gia tổ đại chiến hai canh giờ, nay nhìn ngươi, ngay cả nửa canh giờ còn chưa tới đã chật vật như vậy, còn dám mơ tưởng mộng phục quốc?”

Giọng nói của Tiêu Lăng Thiên vừa lạnh, vừa nhàn nhạt, không chút cảm xúc, ngay cả sát khí cũng giảm đi nhiều, Bạch Phi Lân lại từ trong giọng nói dửng dưng kia nghe ra được sự khinh thường vô cùng, sự ngạo mạn của kẻ mạnh như một cây kim đâm vào tim y, đâm sâu đến mức khiến tim y chảy máu.

Nỗi nhục của Bạch gia, hy vọng của Bạch gia, từ khi y ra đời đã đeo vào cổ y, hôm nay cuối cùng chính nó đã treo cổ y.

“Cũng chỉ là tên phản tặc cướp đoạt chính quyền, tên tiểu nhân phải bội quân chủ thôi, ngươi thật sự tưởng mình là thần thánh ở trên tất cả sao!” Giọng nói của y khàn khàn, thỉnh thoảng ho khan, khóe môi tràn ra vệt máu đỏ sẫm.



“Cướp đoạt chính quyền? Phản bội?” Tiêu Lăng Thiên dường như lộ ra nụ cười trào phúng, chân từng bước tiếp cận y, gương mặt tuấn mỹ ngày càng gần với gương mặt tràn đầy máu đen của Bạch Phi Lân: “Hoàng triều Cảnh Dung của Bạch thị trải qua mấy trăm năm thống trị đã hủ bại, thối nát, suy đồi đạo đức từ lâu. Bạch thị danh là quốc chủ, nhưng lại để ngoại thích Chu thị chuyên quyền, sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Mọi việc do thịnh mà suy là điều không thể né tránh, thánh chủ khai quốc cùng gia tổ chỉ hành động đúng thời cơ, có gì không đúng?”

Bạch Phi Lân không muốn nghe những lời nói của hắn, vì y biết đây là sự thật, chính vì vậy, những lời này mới đặc biệt tàn nhẫn. Tiêu Lăng Thiên cách y rất gần, khoảng cách chỉ hơn nửa cánh tay, y dùng hết sức lực thừa dịp Tiêu Lăng Thiên còn chưa ngờ tới, giơ chân phải lên đạp thẳng vào bụng Tiêu Lăng Thiên.

Cùng với một tiếng rắc thanh thúy vang lên, Bạch Phi Lân quỳ rạp xuống đất, chân trái vặn vẹo thành một góc độ kỳ quái, xương gãy trắng bóc đâm rách da thịt lộ ra ngoài. Thì ra khi y định ra một cước, chân phải của Tiêu Lăng Thiên đã nhanh như chớp đá gãy ống đồng chân trái của y.

Rốt cuộc Bạch Phi Lân cũng là một nhân vật có tiếng, lúc trước cụt tay, lần này gãy chân, tuy hắn đau đến mức mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn nín nhịn không kêu ra tiếng, chỉ là, đôi môi đã bị cắn đến bật máu.

Tiêu Lăng Thiên tiến lên trước một bước, nắm lấy cổ áo đầy máu của Bạch Phi Lân, hơi nhấc lên, cúi xuống gần gương mặt y gằn từng chữ:

“Bạch Phi Lân, ngươi nhớ cho kỹ, hoàng triều Cảnh Dung đã sớm bị tiêu diệt, Bạch gia không chịu hàng phục, chỉ còn con đường diệt vong. Ta vốn định cho ngươi sống thêm vài ngày, đáng tiếc… ngươi không nên động vào nàng!”

Tiện tay quẳng một cái, hắn vất Bạch Phi Lân trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng, không hề có chút độ ấm.

“Thật buồn cười, ngươi cho rằng ngươi có thể ra khỏi thành Thương Sơn này? Toàn bộ người dân trong thành Thương Sơn đều là binh lính, hiện giờ đại trạch của Bạch gia cũng đã bị vây quanh, trừ khi ngươi mọc cánh bay ra ngoài, nếu không, chính ta cũng muốn nhìn thấy ngươi ra khỏi cánh cửa kia bằng cách nào!”

Bạch Phi Lân lộ ra nụ cười đau đớn, bởi vì đau nên nói chuyện cũng đứt quãng. Y biết nữ đế đã chạy thoát, nhưng với tình hình hiện tại, y không tin Tiêu Lăng Thiên có thể chạy thoát như vậy.

“Đôi cánh của ta ngươi không nhìn thấy được.” Tiêu Lăng Thiên lạnh lùng đáp, Thu Tuyền trong tay ánh lên những tia sáng lạnh bén nhọn.

Những lời Bạch Phi Lân nói không phải giả, sau khi biết có kẻ địch đột nhập vào đại trạch của Bạch gia, các trưởng lão của Bạch gia đã bắn tên cầu cứu. Tên lệnh vừa bắn ra, tất cả những thanh niên cường tráng trong thành Thương Sơn đều mang theo võ trang đầy đủ chạy tới, đèn đuốc sáng ngời chiếu sáng cả một góc đại trạch.

Chiến thuật biển người phải không? Tiêu Lăng Thiên không thèm nhìn tới, chỉ cần có thị vệ Hộ Tinh bảo vệ cửa viện, một con ruồi cũng không thể bay lọt. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng tính toán thời gian đã gần đến, nhìn thấy trên bầu trời đêm nở ra một bông pháo hoa lục giác màu đỏ khổng lổ, sau đó bung ra bao phủ cả bầu trời phía trên thành Thương Sơn.

Tiêu Lăng Thiên khẽ mỉm cười, đã đến lúc phải mọc cánh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngâm Vịnh Phong Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook