Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 138: Lần nữa vào Tề cung

Lâm Gia Thành

28/08/2017

Lúc này chỉ cách trận đại chiến giữa quân nước Tề và liên quân Tần – Lỗ còn có một tháng nữa, công tử Xuất vừa tiếp nhận nhiệm vụ của Công Tôn Trữ, ngàn việc vạn sự đều phải xử lý xong trong vòng một tháng này. Tất cả vật lực cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới đảm bảo cho chiến tranh thuận lợi diễn ra. Hơn nữa, không thể để xuất hiện bất kỳ một sự thua kém nào. Ai chẳng biết, hắn chính là “công tử Xuất nước Triệu” nổi danh thiên hạ kia chứ!

Bởi vậy, thời điểm này, trong phủ công tử Xuất vô cùng náo nhiệt, ai cũng bận bịu. Những cuộn trúc dầy quịch cùng với những bản viết tay bằng lụa đã chất thành ngọn núi trong điện nghị sự. Tất cả các thực khách đã vào vị trí, từng mệnh lệnh một lần lượt được truyền ra từ chính miệng công tử Xuất để an bài mọi việc.

Ngọc Tử sau khi nghỉ ngơi một chút trên giường liền đi tắm rửa thay quần áo, sau đó, nàng đi về hướng điện nghị sự.

Ngọc Tử tới nơi liền chứng kiến cảnh các thực khách ra ra vào vào như dòng chảy không ngừng. Nàng lặng lẽ đi vào điện, tiến tới phía sau lưng công tử Xuất rồi ngồi xuống.

Một thực khách đứng lên, chắp tay nói: “Bẩm công tử, quân đội tổng cộng có 20 binh đoàn, mỗi binh đoàn có 69 xe trâu, tuy mỗi đầu trâu đều có thể dùng cỏ dọc đường để nuôi dưỡng, nhưng mỗi xe trâu cần chuẩn bị 3600 đấu lương thực.”

Thực khách này còn chưa nói xong, công tử Xuất đã cắt lời: “Nói tóm lại, toàn quân cần chuẩn bị bao nhiêu lương thực?”

Thực khách đó liền sửng sốt, câm nín không biết nói sao. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm chạp nói, “Đây là một con số rất lớn, công tử cho thuộc hạ ba ngày để tính toán.”

Ngay lúc ấy, giọng nói mềm nhẹ thanh thuý của Ngọc Tử đã vang lên từ phía sau công tử Xuất, “mỗi xe trâu cần ba ngàn sáu trăm đấu, vậy toàn quân sẽ cần 4,968,000 đấu lương thực.”

Tất cả mọi người trong điện đều sững sờ.

Giờ phút này, trong điện hoàn toàn yên lặng, ngay kể cả những thực khách đang cắm cúi lật xem trúc giản cũng đều ngẩng đầu nhìn lên.

Công tử Xuất nhìn lại phía nàng.

Bởi vì đang quay mặt ra phía cửa điện nên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, trắng nõn dưới ánh sáng ban ngày vô cùng xinh đẹp, cặp mắt đẹp của nàng như đang tỏa ánh hào quang.

Công tử Xuất nhìn nàng, hỏi: “Làm sao Cơ biết được?”

Ngọc Tử mím môi cười, nói: “Đương nhiên là thiếp tính ra được, từ trước tới giờ, thiếp chưa từng tính sai, công tử nếu không tin, có thể so sánh với kết quả mà các thực khách tính ra sau này.”

Cố quân đứng lên, hắn hướng về phía Ngọc Tử chắp tay, cất lời hỏi: “Thật tốt. Hai ngày trước ta đã tính toán xong lương thực cần chuẩn bị cho xe ngựa, Cơ có thể giúp ta tính xem…” Hắn khẽ dọn giọng rồi mới tiếp lời: “Vẫn như trên, quân đội tổng cộng có 20 binh đoàn, mỗi binh đoàn có sáu mươi chín xe ngựa, mỗi xe ngựa cần chuẩn bị 2000 đấu, Cơ có tính được tổng cộng cần chuẩn bị bao nhiêu không?”

Ngọc Tử mỉm cười, nàng duỗi ngón tay trắng nõn, vạch ra mấy ký hiệu kỳ quoặc trên mặt đất, sau một lúc tính toán, nàng ngẩng đầu nói: “Quân đội cần chuẩn bị cho đội ngựa 2,760,000 đấu.”

Cố quân há hốc miệng, ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Phải mất một lúc, hắn mới chắp tay hướng công tử Xuất cười khổ, nói: “Cơ thật đáng sợ! Thần vô năng rồi.”

Hắn phải mất một ngày rưỡi mới có thể tính ra được con số đó, sau đó phải mất 2 ngày kiểm tra lại để chắc chắn con số đó là đúng. Hắn không thể tưởng tượng được, phụ nhân này, chỉ trong vòng vài cái chớp mắt đã có thể đưa ra đáp án đúng như vậy.

Lúc này, thậm chí ngay cả ý niệm muốn tự sát cũng xuất hiện trong đầu Cố quân. Hắn là một người nổi danh trong thiên hạ nhờ khả năng tính toán nhanh và đúng, hơn nữa, thuật tính toán của hắn là bí mật gia truyền. Hắn thật không dám tin, trên đời này lại có người chỉ trong nháy mắt đã tính ra được kết quả của một phép toán phức tạp đến vậy.

Những tiếng cảm thán liên tiếp vang lên.

Một thực khách khác đứng lên, hướng về phía Ngọc Tử chắp tay, cất cao giọng hỏi: “Xin hỏi Cơ, trong toàn quân, mỗi đội có một trăm lính, trong ba tháng diễn ra chiến trận cần cung cấp cho mỗi binh lính một trăm đấu lương thực, vậy toàn quân cần cung cấp bao nhiêu đấu lương thực?”



Câu hỏi của thực khách vừa dừng lại, Ngọc Tử lại tiếp tục vẽ một vài ký hiệu trên mặt đất rồi thanh thúy đáp lời: “Toàn quân cần tất cả một ngàn ba trăm tám mươi vạn đấu.”

Giờ phút này, trong điện thực sự yên lặng.

Phải một lúc lâu sau, thực khách đó mới quay người về hướng công tử Xuất, chắp tay, than thở: “Công tử, Ngọc cơ thực sự có tài kinh thương (buôn bán).”

Chúng thực khách đều đứng dậy, ca ngợi: “Công tử, Ngọc cơ thật có tài năng.”

“Cơ tuy chỉ là phụ nhân, nhưng lúc này nước sôi lửa bỏng, tài năng này nên dùng.”

Chiến tranh đã tới rất gần, thời gian cho bọn họ còn rất ít, các thực khách chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa, công việc đúng là ngập đầu ngập cổ. Vào giờ phút này, bọn họ bất chấp Ngọc Tử chỉ là một phụ nhân, đều hướng về phía công tử Xuất mà ca ngợi nàng.

Công tử Xuất vẫn đang coi chừng Ngọc Tử.

Ánh mắt hắn lóe sáng, tay vươn ra đặt trên lưng Ngọc Tử. Sau khi vỗ vỗ lưng như thể muốn khen ngợi nàng, hắn mới quay về phía các thực khách và nói: “Được, tài năng này của Ngọc cơ có thể dùng. Cố quân, Mạc quân, Tả quân, Ngô quân, mấy người các ngươi có thể mượn sức Ngọc cơ. Trong vòng mười ngày, phải đem mọi sự an bài cho thỏa đáng!”

Lần đầu tiên, những thực khách luôn mắt cao hơn đầu này, đối với việc phải làm việc dưới trướng một phụ nhân lại vui vẻ đáp ứng, hướng về phía Ngọc Tử chắp tay, nói: “Đã làm phiền Cơ rồi.”

Dừng một chút, Cố quân lại cất lời: “Cơ lần này phải xuất nhập quân doanh, người vẫn nên giả trang thành thiếu niên mới tốt.”

Công tử Xuất gật đầu đáp ứng, “Được.”

Ngọc Tử liền đứng lên. Nàng đi ra phía trước công tử Xuất, thi lễ với hắn xong rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nói: “Thiếp nhất định dốc hết toàn lực!”

Giọng nói của nàng không che giấu nổi sự vui mừng.

Ngọc Tử đứng đó, tim đập như trống trận: công tử Xuất đã công nhận tài năng của nàng! Lúc này, mặc dù hắn mới chỉ phân cho nàng nhiệm vụ tính toán thống kê, nhưng đây chẳng phải là điều mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, luôn khát vọng bấy lâu hay sao! Cuối cùng, nàng cũng không cần phải mò mò mẫm mẫm, thậm thà thậm thụt như trước nữa. Giờ đây, nàng có thể quang minh chính đại làm việc! Cuối cùng thì cũng khổ tận cam lai rồi!

Trong lòng nàng vui mừng như điên nhưng cũng không dám lộ ra trên mặt. Cơ hội lần này so với những lần trước đây hoàn toàn bất đồng, cơ hội lần này, nàng quyết không thể buông bỏ!

Công tử Xuất thấy được thần thái bình tĩnh của Ngọc Tử, hắn khẽ gật đầu.

Ngọc Tử lại chắp tay thi lễ rồi lui về phía sau mấy thực khách. Mặc dù công tử Xuất đã ra lệnh để mấy thực khách kia làm trợ thủ của nàng, nhưng nàng một chút cũng không dám tự cao tự đại, mắt cao hơn đầu.

Tiếp đó, mỗi người trong bốn thực khách nọ liên tiếp báo cáo những con số, Ngọc Tử lại lấy ngón tay vẽ trên mặt đất những ký kiệu cổ quái, sau đó báo lại cho họ những kết quả. Chỉ trong vòng nửa ngày, mọi tính toán mà các thực khách cần đã được nàng giải quyết hết.

Có điều, tính toán con số chỉ là một công việc nhỏ. Bọn họ vừa mới tiếp nhận công việc của công tôn Trữ, vì vậy, việc phải đi thực tế là không tránh khỏi.

Ngày thứ hai, Ngọc Tử thay nam trang, cùng chúng thực khách chạy đi chạy lại.

Ngọc Tử trong trang phục nam tử, có kiếm khách mở đường, bước lên xe ngựa đi vào phố. Vì xe ngựa có mang dấu hiệu của Tề vương nên đi tới nơi nào cũng đều không bị cản trở.

Ngày hôm đó, Ngọc Tử cùng mấy thực khách có việc phải đi vào vương cung nước Tề. Lúc này, công tử Xuất đang ở trong vương cung, hắn vừa mới truyền lệnh cho bọn họ nhanh chóng nhập cung.

Vào thời đại này, do thiếu thốn về vật chất nên xét về mặt bằng chung, chiều cao của con người lúc này chỉ tầm một mét rưỡi tới một mét sáu. Cho dù là một số thực khách có xuất thân tốt một chút, chiều cao cũng không tới một mét bảy. Đương nhiên, kiếm khách cùng quý tộc chính là những người có thân hình cao nhất.



Cao khoảng một mét sáu tư, Ngọc Tử đi cùng mấy thực khách, một chút cũng không thấp lùn hơn so với bọn họ.

Vào tới vương cung, Ngọc Tử cùng đám thực khách nhanh chóng xuống ngựa, chạy lên phía thiên điện. Nàng mặc một bộ áo bào trắng, da thịt trắng như tuyết, cặp mắt long lanh sinh động, dưới ánh mặt trời có một vẻ tuấn mỹ hiếm có. Nàng ở trong nhóm cùng với mấy thực khách tầm ba mươi bốn mươi tuổi này có chút mùi vị giống như hạc giữa bầy gà.

Mấy người nhanh chóng bước lên thềm đá trước thiên điện.

Ngay lập tức, một hàng võ sĩ, cứ hai người một cặp, giương trường kích ngăn chặn bọn họ. Ngọc Tử đi ở phía trước liền nhanh chóng móc ra một khối bài vị bằng đồng (đồng bài), cất cao giọng nói: “Chúng ta phụng lệnh công tử Xuất, đến đây ra mắt Đại vương.”

Roẹt, roẹt, roẹt, chúng võ sĩ ngay lập tức thu hồi trường kích, lùi lại phía sau nhường đường.

Nhóm năm người của Ngọc Tử lại tiếp tục cất bước lên thềm đá phía trên.

Đi tới tầng thứ ba của thiên điện thì có một trận tiếng cười hi hi ha ha truyền đến. Trong đám đông cười nói vui vẻ, Nam phu nhân được một đoàn cung tỳ cùng cơ thiếp vây quanh đi tới. Ở phía bên phải của Nam phu nhân là một cô gái đeo mạng che mặt. Cô gái đó có chút quen mắt.

Hai đoàn người sắp chạm mặt nhau. Một thực khách nhắc nhở Ngọc Tử, “Ngọc cơ, sao không giơ lệnh bài ra?”

Ngọc Tử hiểu ý, nàng giơ tay phải, giương khối đồng bài cho phép xuất nhập vương cung lên cao, chân cũng không ngừng mà tiếp tục tiến lên phía trước.

Đám phụ nhân đi tới đồng thời ngừng bước, chăm chú nhìn về phía Ngọc Tử.

Loại đồng bài xuất nhập vương cung này được chế tác dành riêng cho thần tử sử dụng khi có chuyện đại sự cần xử lý gấp. Mấy trăm năm qua, chỗ nào xuất hiện lệnh bài này, võ sĩ phải nhường đường, hậu phi cũng phải nghiêng người tránh đường.

Tiếng cười của đám phụ nhân ngưng bặt, kể cả Nam phu nhân cũng vậy, chúng nữ vội dạt sang một phía, nghiêng người nhường ra một lối cho đám người Ngọc Tử đi qua.

Trong bộ áo bào trắng, Ngọc Tử khẽ liếc nhìn Nam phu nhân cùng cô gái che mặt nọ một cái, thu hồi lại đồng bài.

Đoàn người gần như đã chạm mặt nhau.

Đột nhiên, trong đám phụ nhân bỗng phát ra một tiếng thét kinh hãi, “Ngươi, ngươi là Ngọc cơ? Ngươi là Ngọc cơ, cơ thiếp của công tử Xuất!”

Tiếng kinh hô này vừa dứt, đám phụ nhân nhất thời xôn xao bàn tán. Nam phu nhân trước tiên không dám tin, trợn trừng mắt nhìn Ngọc Tử đang mặc y phục của nam nhân, một hồi sau, nàng khẽ cười lạnh.

Nam phu nhân nghiêm mặt lại, tiến lên mấy bước, chắn đường đám người Ngọc Tử. Nàng ta cúi đầu nhìn về phía Ngọc Tử đang tiến tới gần, đột nhiên, nàng ta cười to một tiếng, tiếng cười đầy vẻ đắc ý. Nàng hướng về phía mấy võ sĩ ở gần đó, quát lên, “Ngăn thiếu niên áo trắng lại cho ta!”

Tiếng quát thanh thúy vừa dứt, mọi người đều rùng mình. Đám võ sĩ được Nam phu nhân ra lệnh có chút do dự không biết quyết định ra sao, vừa nhìn về phía Nam phu nhân, lại vừa nhìn về phía đám người Ngọc Tử.

Nam phu nhân chuyển tầm mắt về phía Ngọc Tử, trong mắt hiện lên vẻ nanh ác, trong lúc đám võ sĩ còn đang hai mặt nhìn nhau, nàng ta liền giơ tay, chỉ thẳng về phía Ngọc Tử đang ở dưới bậc thềm, quát lớn: “Người này là một phụ nhân! Thật giỏi! Nàng chỉ là một phụ nhân, lại giám giả dạng trượng phu, lừa gạt Đại vương chúng ta!”

Nói tới đó, nàng dừng lại một chút, quan sát Ngọc Tử đang đi lên từ phía dưới. Sau một lúc đánh giá, nàng khẽ cười mỉa mai, “Ngọc cơ, ngươi thật là gan to bằng trời, dám giả mạo, lừa gạt lấy được đồng bài xuất nhập vương cung! Thật giỏi!”

Nói tới đây, hai hàng lông mày của nàng chau lại, hướng về đám võ sĩ quát mắng: “Phụ nhân này giả trang nam nhân, lừa gạt lấy đồng bài hòng đến gần hành thích Đại vương chúng ta. Nàng ta chính là thích khách! Hãy bắt lấy nàng.” Tiếng quát vang dội truyền ra xung quanh.

Giờ phút này, Nam phu nhân tươi cười vô cùng đắc ý. Trong ánh mắt nhìn Ngọc Tử không thèm che dấu ác ý cùng sát khí!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook