Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Chương 24: Không cần giải thích!

Khúc Tiểu Khúc

04/10/2021

Edit: Đầu Gỗ

Thứ hai đầu tuần, ngày 15 tháng 6.

Lúc Lạc Tu và Tông Thi Ức quay xong cảnh quay chung đã là chạng vạng, ánh nắng dưới chân trời diễm lệ động lòng người, hoàng hôn đỏ như máu.

Cảnh Hoành Dục uy phong hô lớn một câu "Kết thúc công việc" tuyên bố kết thúc một buổi quay phim mệt mỏi, các nhân viên công tác ai nấy cũng âm thầm thở phào.

"Lạc tiên sinh, hôm nay vất vả rồi."

Sau khi nhân viên công tác nối gót nhau rời đi hơn phân nửa, Tông Thi Ức đến phòng thay đồ tháo trang sức, còn đặc biệt chạy tới "vấn an" Lạc Tu.

Lạc Tu đưa tay nhận lấy khăn lạnh mà trợ lý đưa qua choàng sau cổ, nghe vậy tuỳ tiện gật đầu: "Tông tiểu thư khách sáo rồi."

Tông Thi Ức chần chừ một lúc mới cẩn thận hỏi: "Lạc tiên sinh, tối nay anh có thời gian không? Tôi muốn mời anh ăn tối, anh có tiện không?"

"......"

Ngón tay đang cầm khăn lạnh của Lạc Tu dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.

Tông Thi Ức đối mặt với cái nhìn chăm chú lạnh bạc như đấng tối cao nhìn xuống của Lạc Tu hai giây đã chịu không nổi, cúi đầu né tránh ánh mắt anh.

Lạc Tu không để ý tới hành động nhỏ này, tiếp tục lau tay: "Tông tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"

Tông Thi Ức hơi hé miệng, hai mắt đảo qua đảo lại, tâm tình phức tạp muốn nói rồi lại thôi.

Lạc Tu vừa nhìn đã hiểu: "Hôm nay tôi rất mệt, nếu cô có chuyện gì không muốn người khác nghe thấy thì ngày mai hãy tìm tôi, ngày mai tôi không có cảnh quay, chỉ ở trong phòng."

Tông Thi Ức lộ ra vui mừng, lập tức gật đầu:

"Được được, cảm ơn Lạc tiên sinh."

....

Đợi đến khi Tông Thi Ức đi xa, trợ lý khi nãy tự giác chui vào một bên đóng giả người tàng hình mới đi ra, mặt đầy nghi hoặc nhìn theo bóng lưng người ta:

"Sao cô ấy đột nhiên đến tìm anh vậy, còn tỏ vẻ không tiện nói chuyện nữa?"

Lạc Tu đưa mắt nhìn cậu.

Chu Hàm Vũ nghẹn họng: "Ánh mắt này của anh làm em thương tâm đó."

Lạc Tu: "Tôi làm gì?"

Chu Hàm Vũ lên án: "Ánh mắt vừa rồi của anh đang cháy lên bảy chữ "Tôi đang nhìn một tiểu học gà*!"

(*) Tiểu học gà: một từ phổ biến trên mạng xã hội, còn được gọi là học sinh tiểu học, chó tiểu học, gà tuyết nhỏ, v.v., dùng để chỉ học sinh cấp hai hoặc người lớn cư xử ngây thơ. (Baidu)

Lạc Tu ngẫm nghĩ một lúc, nhàn nhạt gật đầu tán thưởng.

"Không sai, khá tốt, năng lực lĩnh ngộ của cậu tăng lên rồi đó."

Chu Hàm Vũ:....? Ngài có thể đừng ghét bỏ trợ lý đáng thương này nữa được không?

"Em nói có chỗ nào sai đâu? Vừa rồi Tông Thi Ức ngượng ngùng muốn nói gì đó nhưng lại không muốn nói ở nơi công cộng, thế nên cô ấy muốn hẹn riêng anh chứ gì."

"Cậu có thể nào..."

Lạc Tu đưa tay đẩy mắt kính, bình thản nâng mắt liếc trợ lý một cái:

"Dùng đầu óc người trưởng thành mà suy nghĩ được không?"

Chu Hàm Vũ: "......" Dù thế nào cậu cũng là người bị ghét bỏ. Nhưng cậu không cam lòng.

"Vậy thì anh nói đi, cô ấy vì chuyện gì mà úp úp mở mở thế?"

"Đến tận đây tìm tôi thì chỉ có chuyện tài nguyên hoặc tìm đường đi thôi."

"Nhưng cô ấy đâu phải nghệ sĩ của công ty của anh, cũng không phải người của truyền thông Định Khách, hai người cũng không có bạn chung... Sao cô ấy lại tìm anh chứ?"

Thanh âm Chu Hàm Vũ càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhức đầu mà thở dài: "Lần trước anh nói không sai, trong giới này không phải làm từ thiện, tất cả chỉ vì lợi ích. Hại em còn cho rằng Tông Thi Ức là người đơn thuần thân thiện không có tâm cơ như vẻ bề ngoài."

Lạc Tu mặc kệ cậu luyên thuyên, với tay lấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, trước khi rời đi chợt dừng bước chân.

"Cô ấy đâu rồi?"

"Hả? Ai?"

"...."

Không có ai trả lời, Chu Hàm Vũ mấy giây sau mới kịp phản ứng lại, bừng tỉnh từ cơn mụ mị: "Anh đang hỏi Cố Niệm hả? Hình như phó đạo diễn Lâm tìm cô ấy, lúc anh đang quay thì kêu cô ấy đi rồi."

"Khó trách không thấy cô ấy ở đây."

"Anh tìm cô ấy có việc?"

Lạc Tu chỉ đứng đó, không trả lời: "Tôi đến phòng nghỉ đợi cô ấy. Khi nào cô ấy quay lại thì cậu nói cô ấy đến đó tìm tôi."

Chu Hàm Vũ dừng động tác trên tay, nhìn chằm chằm Lạc Tu không chớp mắt: "Lạc ca, không lẽ anh thật sự đối với biên kịch nhỏ, có có có...."

"Có cái gì?"

"Có.... ý đó?"

"Ý đó là ý gì?"

Thái độ lãnh đạm như đang tản mạn chuyện phiếm không chút để ý của Lạc Tu khiến Chu Hàm Vũ nhảy cẩn lên như lửa cháy mông, nhảy đến trước mặt anh.

"Còn là ý gì nữa, em chính là đang nói cái suy nghĩ không an phận của Cố Niệm mà anh còn giả đò không biết. Ông chủ ơi là ông chủ, anh không thể bị cô ấy lừa, cô ấy đã có bạn trai! Dù sao trong chuyện này người tổn thất lớn nhất chính là anh đó."

Lúc này Lạc Tu mới vén mi mắt, trong mắt loé lên ý cười: "Tôi? Tổn thất lớn?"

"Đúng, đúng!"

"Vì sao?"

"Anh xem, trước mặt mọi người mà cô ấy còn có loại thái độ không đứng đắn với anh, chắc chắc đối với anh cũng chỉ là tình yêu "qua đường", đợi đến khi đóng máy chắc chắn cô ấy sẽ phủi tay quay về với bạn trai, anh một thất tình hai thất thân, cái gì cũng không có."

"Vậy thì tôi chỉ cần biến cô ấy thành của tôi, như vậy không tổn thất nữa."

"Ô, đúng là ý—"

Chu Hàm Vũ líu lưỡi dừng lại, hoảng kinh thất sắc trợn mắt:!!!???

"Lạc ca ngài đang nghiêm túc đó hả??"

"......"

Người vừa quăng một câu nói có tính công kích tương đương một đạo sấm sét giữa trời quang vẫn bình tĩnh chậm rãi đem mắt kính cất vào hộp. Sau khi đóng lại hai tiếng "cạch cạch" vang lên mới ngước đôi mắt mang ý cười ôn hoà thường ngày.

"Đùa cậu thôi."

"..." Còn có kiểu đùa giỡn doạ người như này nữa hả trời?

"Trước đó cô ấy nói có việc muốn nói với tôi, cho nên cậu nhớ nói rõ với cô ấy. Tôi đi đến phòng nghỉ đây."

"............"

Chu Hàm Vũ cứng nhắc đứng đó nhìn bóng dáng Lạc Tu rời đi. Thẳng đến khi cơn gió thổi một luồng hơi nóng khô khốc trên núi vào phim trường, cậu bị hơi nóng đột ngột làm cho tỉnh táo mới hoàn hồn.

Cậu cúi đầu, xoa xoa cánh tay vô cớ nổi một tầng da gà.

"...Ôi, sao lúc nào mình cũng có cảm giác giống như có chuyện sắp xảy ra vậy."

***

Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor. Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.

Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~

***

《 Nhật ký dưỡng ngỗng của Manh Chi 》

Chủ nhật, ngày 2 tháng 12 năm 2018.

Trời bắt đầu có tuyết rơi.

Lần đầu thử đan "khăn quàng cổ tình yêu" cho bảo bối không ngoài dự đoán mà thất bại =.= Mình thật sự hoài nghi sự tồn tại của đôi tay này chính là phế vật.

......

Thứ sáu, ngày 21 tháng 12 năm 2018,

Ngoài cửa sổ có nắng ấm.

Lần thứ hai,

Lại thất bại rồi.

.....

Aaaaaaa mỹ nữ không cam tâm.

......

Thứ ba, ngày 15 tháng 1 năm 2019,

Trời lạnh, ngoài trời có nhiều mây.

Tuy rằng hôm nay cuối cùng cũng thành công,

Nhưng cái thành phẩm này.....



Nó xúc phạm thẩm mỹ của bổn mỹ nữ, xúc phạm con trai ta.

Mình không tin! Mình nhất định sẽ thành công!

......

Thứ hai, ngày 4 tháng 2 năm 2019, trời nắng.

Hôm nay là giao thừa. Kể từ khi có quy định không được phép bắn pháo hoa trong thành phố, đêm giao thừa trở nên thực yên tĩnh.

Đã viết xong thiệp mừng năm mới cho bảo bối ngỗng tử, nhưng không biết con trai có kịp nhận được hay không. Hy vọng bảo bối ngỗng tử có thể cảm nhận được tình yêu sâu đậm này của mama qua tấm thiệp bé xinh ấy!

Đặc biệt là khăn quàng cổ. Sau ba tháng học cách đan thì rốt cuộc mình cũng đã hoàn thành!!!!

Huhu mình đúng là mama vô dụng T^T

Có điều hôm qua lúc đan xong khăn quàng cổ thì bị mẹ bắt gặp, bà ấy cho rằng mình đan tặng bạn trai.

Haha, thôi thì cứ để hiểu lầm đẹp đẽ này kéo dài đi. Kể từ lúc thôi học đến nay, bà ấy luôn lo lắng và sợ mình bị trầm cảm hay tự bế gì đấy, mình cảm thấy vẫn rất tốt nhưng chung quy mẹ vẫn rất không yên tâm.

Đó là tình yêu của mẹ, thật tuyệt.

Mình cũng muốn yêu thương một người giống như mẹ yêu mình, thật yêu thật yêu bảo bối ngỗng tử.

Con trai bảo bối, năm mới vui vẻ nhé!

Người ta nói ước nguyện đêm giao thừa sẽ thành hiện thực. Ước nguyện năm nay của mama chính là bảo bối ngỗng tử sẽ có được mọi điều tốt đẹp, khoẻ mạnh, bình bình an an trong năm mới.

Mama mãi mãi yêu con.

......

Đầu ngón tay Lạc Tu chậm rãi lướt qua trang giấy, cuối cùng dừng ở mép giấy.

Móng tay được cắt tỉa khéo léo gõ gõ lên nét chữ đen nhỏ xinh đẹp "mãi mãi".

Hai chữ này khiến anh nhớ tới một người khác.

【 Anh chờ đó mà xem 】

Từng vệt nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu lên gương mặt bừng sáng của cô gái nhỏ, đâm thẳng vào lòng anh.

【 Tôi, Cố Niệm, những chuyện đã hứa với Lạc Tu mãi mãi cũng sẽ không quên. 】

Lạc Tu rũ mí mắt, lông mi tinh xảo cụp xuống, dưới mi mắt hiện lên một bóng mờ mờ ảo.

Anh chưa từng tin ai, huống chi là hai từ mãi mãi.

Đối với anh, lời nói chỉ là trò chơi chữ để che giấu lòng người. Sự thật không bao giờ cần diễn đạt bằng lời nói, chỉ có dối trá và lừa lọc mới cần đến ngôn từ để che lấp.

Chỉ những kẻ ngu ngốc mới có thể bị lừa bởi những lời nói được bao bọc bằng lớp ngọt ngào hòng che giấu mục đích trong bóng tối, giống như một người lữ hành đi qua bị hương thơm ven đường cuốn hút, chạm vào những bông hoa mỏng manh mà không chú ý những chiếc gai sắc nhọn dưới cánh hoa. Cuối cùng rơi vào bẫy của bông hoa kịch độc và chết trong cơn mộng hão huyền.

Những kẻ ngu ngốc như vậy Lạc Tu đã thấy quá nhiều. Anh lười nhắc nhở, thậm chí có lúc vì quá nhàm chán, anh còn có thể động tay giúp những cánh hoa chứa độc kia thêm một phần.

Nói tóm lại giữa nhân gian này, đối với rất nhiều người, "chết" trong giấc mộng của kẻ mộng mơ còn may mắn hơn so với "chết" trong cái gọi là thực tế.

Chỉ là từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, anh cũng sẽ dừng lại trước một đoá hoa.

Không giống như bọn họ, anh nhìn thấy rõ ràng những chiếc gai độc ẩn hiện giữa những cánh hoa dưới ánh mặt trời, nhưng dường như anh không thể kiềm chế được...

Anh không thể kiềm chế mà đưa tay chạm vào cô ấy.

Lạc Tu vô thức lật cạnh trang sách, lật lên một trang, và khi anh lướt ngang qua, ngón tay anh chợt nóng bừng lên.

Xoẹt.

Trang giấy cọ nhẹ, cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay cũng khiến Lạc Tu tỉnh táo trở lại.

Anh nhìn xuống, lật tay lên.

Trên đầu ngón trỏ hằn lên một vệt trắng rỉ máu đỏ.

Mắt Lạc Tu không có lấy một chút gợn sóng, anh thờ ơ nhìn lại, từ trên bàn rút ra một tờ khăn giấy. Còn chưa kịp đè lên vết thương thì tay nắm cửa phòng nghỉ bất ngờ bị từ bên ngoài đè xuống, đẩy sang một bên.

Một người phụ nữ trong chiếc áo khoác mỏng màu be đứng ngoài cửa.

"Lạc Tu, quả nhiên anh ở đây." Trác Diệc Huyên nhìn anh chăm chú, lộ ra vẻ vui mừng.

"..."

Lạc Tu không nói chuyện, nhưng rũ mắt xuống.

"Em vất vả lắm mới vội vàng trở lại đoàn làm phim trước sinh nhật của anh đấy, em còn bỏ cả một lễ trao giải để quay lại!"

Sau tiếng giày cao gót, Trác Diệc Huyên bước đến ghế sô pha, cô ta ghé vào đôi chân dài của Lạc Tu, cúi nửa người xuống.

Có mùi thơm dưới lớp áo gió, cổ áo phông mỏng buông hờ hững, thấp thoáng xương quai xanh xinh đẹp và rãnh bí ẩn dưới áo.

Trác Diệc Huyên nở nụ cười quyến rũ: "Em biết mình sai rồi. Trước đây em quấn anh quá chặt, nhưng em sẽ không làm vậy nữa. Anh muốn em làm gì em nhất định nghe lời anh."

"..."

Trong phòng không còn ai khác, Lạc Tu nhướng mắt chế giễu một chút.

"Trở về nhà một chuyến liền học hỏi ai vậy?"

Nụ cười của Trác Diệc Huyên đông cứng lại.

Cô ta đứng dậy, vuốt mái tóc dài đang xõa xuống một cách mất tự nhiên: "Em không học hỏi ai hết, em chỉ hỏi ý kiến ​​bạn bè. Bọn họ nói em quá mạnh mẽ cho nên anh không thích, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần anh thích, em sẽ dịu dàng."

"Ngại quá."

Lạc Tu mí mắt cũng không nâng, thong thả ung dung khép lại cuốn sổ.

"Tôi không thích."

"Anh—" Trác Diệc Huyên tức giận đến mức nắm chặt tay. "Vậy rốt cuộc anh thích con gái có tính cách như thế nào!"

Biểu cảm trên khuôn mặt Lạc Tu trở nên uể oải lười biếng, anh mệt mỏi nhất là bị những người nhàm chán lôi kéo vào những chủ đề nhàm chán.

Anh đưa mắt nhìn cô ta, "Không liên quan gì đến tính cách, tôi không thích ai cả."

"...!"

Trác Diệc Huyên bước tới muốn xông lên, nhưng trước khi bật ra cơn tức giận, cô ta nhớ tới lời nhắc nhở của bạn mình, hít sâu một hơi lấy lại khí chất đại tiểu thư.

Trác Diệc Huyên: "Hiện tại anh không thích em cũng không thành vấn đề. Dù sao anh cũng sẽ không nhìn người khác. Em có thể chờ anh, chúng ta từ từ hòa hợp. Bất kể là gia cảnh, ngoại hình, thân thế, năng lực và hiểu biết, anh không thể tìm thấy ai xứng với anh hơn em đâu."

Trác Diệc Huyên liếc mắt quan sát biểu hiện của Lạc Tu: "Lần này trở về, em còn đến thăm ông nội Lạc, nhưng anh yên tâm, em không nói với ông ấy về công việc của anh trong đoàn phim. Ông nội và em chỉ nói chuyện phiếm thôi. Ông tốt với em, cũng rất hài lòng. Anh muốn xem xét ý kiến ​​của trưởng bối đúng không?"

Lạc Tu không có phản ứng gì, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, anh xoay mặt lại.

Nhưng khác với tưởng tượng của Trác Diệc Huyên, trong đôi mắt màu nâu sẫm như đá hổ phách kia, chỉ có sự lạnh lẽo hoàn toàn không hòa tan được giữa cái nóng mùa hè.

"Ý kiến​​... của trưởng bối?"

Lạc Tu mỉm cười, mang theo một tia châm chọc mờ nhạt và xa cách.

"Vậy thì cô phải thất vọng rồi. Cái này không bao giờ có trong giáo dục của nhà họ Lạc. Mong muốn của họ cũng sẽ không làm tôi dao động chút nào."

Trác Diệc Huyên khẽ nghiến răng, trang điểm xinh đẹp nhìn có chút méo mó: "Anh cũng không thể nào cả đời không trở về nhà họ Lạc!"

"..."

Lạc Tu cười nhạt, cũng lười che dấu châm chọc. Anh đứng dậy, không muốn phí lời cùng Trác Diệc Huyên nữa.

Nhìn thấy Lạc Tu sắp rời đi, Trác Diệc Huyên lập tức dịu giọng, cô ta đuổi tới bên cạnh La Tửu: "Được rồi, không cãi nhau với anh nữa. Ngày mai là sinh nhật anh, em biết anh nhất định sẽ không về nhà họ Lạc. Vậy để em tổ chức sinh nhật cho anh được không?"

Trác Diệc Huyên muốn đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Lạc Tu trong khi cô ta nói.

Lạc Tu nghiêng người tránh đầu ngón tay của cô ta, sau đó anh cụp mắt xuống, cười lạnh: "Cô nói cô hiểu tôi?"

"Đương nhiên, không ai hiểu rõ anh hơn em."

"Vậy thì cô nên biết rằng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật."

"..."

Sắc mặt Trác Diệc Huyên hơi thay đổi: "Em nghĩ anh không thích nhà họ Lạc, cũng không thích tổ chức sinh nhật ở đó."

Lạc Tu thờ ơ: "Hiện tại đã biết, không phải."

Anh quay lưng bước ra ngoài.

Lúc Lạc Tu đi tới cửa phòng, Trác Diệc Huyên hoàn hồn đuổi theo: "Lạc ——"

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.

"Lạc Tu tiên sinh, tôi đến rồi."

Cánh cửa mở ra.

Bàn tay cầm nắm cửa của Cố Niệm dừng lại, ngơ ngác nhìn Lạc Tu đang đứng trước mặt cô một hai mét: "Này, anh làm gì mà đứng đây vậy?"

Hỏi xong Cố Niệm mới nhìn thấy Trác Diệc Huyên đứng sau lưng anh.

Sau vài giây im lặng, Cố Niệm nheo mắt cảnh giác.

Trác Diệc Huyên thật sự đến gặp Lạc Tu sau khi trở lại đoàn phim, tâm tư muốn dùng quy tắc ngầm với con trai bảo bối của cô ta vẫn chưa bị bóp chết!



Cô sẽ không để cô ta thành công!

Lạc Tu rũ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang bước vào trạng thái siêu cấp cảnh giác chỉ trong vòng một giây, trong mắt anh thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này Trác Diệc Huyên mới hoàn hồn lại, "Cô đến đây để dây dưa với Lạc Tu? Vị trí của anh ấy không phải là độ cao mà cô có thể—"

"Cố tiểu thư." Lạc Tu ngắt lời cô ta, thanh âm nhu hoà hỏi Cố Niệm, "Không phải cô tìm tôi có việc sao? Nói đi."

"..."

Cố Niệm rút khỏi trạng thái biếng nhác, quay sang Lạc Tu với vẻ do dự hiếm hoi: "Tôi nói ở đây luôn sao?"

Lạc Tu dừng lại, híp mắt.

Trác Diệc Huyên vốn không thoải mái khi bị ngắt lời, cô ta cười khinh khi: "Sao, cô còn tưởng rằng giữa cô và Lạc Tu có chuyện gì mà tôi không nghe được à?"

Cố Niệm mặt vô cảm nhìn cô ta: "Tôi chỉ ghét nói chuyện bên cạnh những người luôn thích ngắt lời người khác một cách vô văn hoá."

"?!" Trác Nghiêu cáu lên, "Cô nói ai vô văn hoá?!"

"Ai thẹn quá hoá giận tôi nói người đó."

"Cô!"

Lạc Tu không khỏi buồn cười khi nhìn bộ dạng vô cảm và biếng nhác của cô gái nhỏ, nhưng Trác Diệc Huyên lại tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Khóe mắt anh hơi rủ xuống: "Cô nói đi, tôi đang nghe đây, sẽ không bị người khác ngắt lời đâu."

Trác Diệc Huyên tức giận sắp ngất rồi.

Cố Niệm nâng tầm mắt lên rồi lại rơi vào trên mặt Lạc Tu, mí mắt đang rũ xuống cũng hơi xẹt qua.

Lúc nhìn anh, đôi mắt to đen của cô gái nhỏ lấp lánh: "Lạc Tu tiên sinh, ngày mai là sinh nhật anh, anh có kế hoạch và sắp xếp cá nhân gì không?"

Lạc Tu lắc đầu, "Không có."

Hai mắt cô càng sáng: "Tôi cùng anh tổ chức sinh nhật có được không? Tôi đã chuẩn bị rất cẩn thận quà sinh nhật, muốn đích thân tặng cho anh!"

Lạc Tu khựng lại.

Quan sát phía sau, Trác Diệc Huyên mang vẻ mặt chế nhạo, khoanh tay khinh thường, chờ đợi Cố Niệm mất hết mặt mũi.

Nhìn thấy sự do dự của anh, Cố Niệm nhanh chóng nói thêm: "Không có thời gian cũng không sao, tôi có thể đợi tới sinh nhật lần sau vậy... Ôi, tôi không thể tặng anh món quà đó rồi."

Cô gái nhỏ có chút mất hứng, thấp giọng nói.

Nhưng trong vòng hai giây, cô lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Nhưng không sao hết, tôi vẫn có món quà khác cho anh!"

Lạc Tu im lặng một lúc, anh bất đắc dĩ hỏi: "Chuyện sáng nay cô muốn nói với tôi là chuyện này sao?"

"Đúng nha."

"Sao cô không nói sớm hơn."

"Tôi lo rằng nếu nói quá sớm, chuẩn bị chưa được hoàn tất, như vậy sẽ rất xấu hổ." Cố Niệm cười, "Không sao, dù sao có người bên cạnh anh trong ngày sinh nhật là tốt rồi - ngày mai anh không đến đoàn phim đúng không? Vậy bây giờ tôi chúc anh sinh nhật vui—"

"Có thể."

Lạc Tu nói nhỏ.

Không khí chợt im lặng.

Cố Niệm ngơ ngác ngẩng đầu: "Cái gì có thể?"

Dưới ánh mắt khó tin của Trác Diệc Huyên, Lạc Tu và Cố Niệm bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó Cố Niệm định thần lại, như thể có hai chùm pháo hoa nhỏ sáng lên trong đôi mắt vốn dĩ đã tối sầm của cô: "Ý của anh là..."

"Ừm."

Lạc Tu thấp giọng thở dài.

"Ngày mai, mời cô cùng tôi ăn sinh nhật nhé, Cố tiểu thư."

"!!!"

***

Cố Niệm không nói cho Lạc Tu biết cô chuẩn bị cho sinh nhật của anh như thế nào - với tình yêu như mây như núi của người mẹ già dành cho ngỗng tử, sinh nhật đầu tiên mà cô tự tay tặng cho con trai phải thật vui vẻ và ý nghĩa.

Cố Niệm tự nhủ như vậy, thế là sau đó, dưới nỗ lực không ngừng của chín cái báo thức, cô vùng vẫy dậy thật sớm, gần như hoà mình vào đêm tối trên núi, bắt xe đi đến khách sạn trong thị trấn.

Đang là mùa hè, lại là tháng sáu, thời điểm chí tuyến ở Bắc bán cầu gần Mặt Trời nhất, bình minh cũng rất sớm đã ló dạng.

Khi Cố Niệm đến khách sạn, thị trấn cũng bắt đầu một ngày mới náo nhiệt.

Con đường lát đá vang lên âm thanh lạch cạch của chiếc xe đẩy nhỏ, tiếng hò hét, bán hàng, cùng với những tiếng địa phương mà cô nghe không hiểu, tạo nên âm thanh rộn ràng huyên náo buổi sớm.

Cố Niệm lòng tràn đầy vui vẻ hứng phấn vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, cô có thẻ nhân viên đoàn phim nên thuận lợi đi qua cửa kiểm tra an ninh của khách sạn.

Phòng của Lạc Tu nằm trên tầng 7.

Số 717 quen thuộc.

Cố Niệm đứng trước cửa phòng, lấy trong túi ra một ống hoa nhỏ mà cô đã chuẩn bị sẵn, trong lòng diễn tập lại quá trình chúc phúc.

Đến khi thuộc bài và chuẩn bị sẵn sàng, Cố Niệm mới giơ tay, nhẹ nhàng gõ cửa.

Khoảng hai mươi giây trôi qua trong tĩnh lặng.

Tận đến khi Cố Niệm gần như nghi ngờ Lạc Ti vẫn chưa thức dậy thì cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra trước mặt cô.

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt giữ chặt cửa, mái tóc đen nửa ướt nửa khô trên vầng trán. Phần đuôi tóc của anh hơi cuộn lại, và độ cong đem theo một chút gợi cảm sau khi tắm.

Hai hàng mi mỏng lười biếng nâng lên, không có kính che lại, trong đôi mắt nâu sẫm hiện lên một tia u ám sâu thẳm.

Cố Niệm không kịp chuẩn bị tinh thần đã bị vẻ đẹp này làm cho choáng váng, sau hai giây, cô mới hoàn hồn lại, ống hoa trong tay "bụp" một tiếng mở ra.

"Ta daaa!"

"Chúc mừng sinh nhật Lạc Tu tiên sinh! Chúc anh luôn vui vẻ, vạn sự như ý, sự nghiệp thăng tiến, tống tự nghênh tân—"

Cố Niệm nói một mạch, cô đã ghi nhớ một đoạn lời chúc chân thành hơn 100 chữ, trong đó có 25 câu chúc bốn chữ, nhưng là cô chỉ vừa bắt đầu thì đã bị cắt ngang bởi âm thanh phát ra từ trong phòng.

"Lạc tiên sinh, có chuyện gì vậy?"

"...?"

Cùng một lúc với giọng nói, từ phía sau Lạc Tu, một bóng dáng phụ nữ quen thuộc chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Tông Thi Ức.

Nụ cười của Cố Niệm chợt tắt lịm.

Lạc Tu đang giữ cửa định thần lại, đây quả thực là sinh nhật đầu tiên của anh, chưa từng có tiền lệ, chỉ là vạn vạn không ngờ tới, điều bất ngờ đầu tiên của Cố Niệm là bắt đầu bằng một chuyến thăm đột ngột vào buổi sáng.

"Sao cô đến sớm vậy?"

Lạc Tu hỏi cô, không trả lời giọng nói phía sau.

Theo khoảng cách từ trên núi xuống khách sạn và khó khăn khi bắt xe, cô muốn xuất hiện trước cửa phòng anh vào giờ này thì ít nhất đã phải dậy từ bốn giờ sáng.

Cố Niệm dường như vẫn còn ngây ngốc, nhìn người phụ nữ sau lưng Lạc Tu, rồi nhìn bộ đồ ngủ trên người và mái tóc đen gãy sau khi tắm của anh.

Sau đó cô tiếp tục dại ra.

Bắt gặp ánh mắt đỡ đẫn của cô gái nhỏ, Lạc Tu lập tức hiểu ra cô đã hiểu lầm điều gì.

Tay anh vịn cửa, hiếm khi cau mày.

"Cô ấy đến đây—"

"Không cần giải thích."

Cố Niệm rốt cuộc cũng hoàn hồn.

Hai hàng lông mày của Lạc Tu nhíu lại càng sâu hơn.

Lần đầu tiên anh ôm tâm trạng cáu kỉnh, kế tiếp là hoảng loạn xen lẫn tự trách và bối rối mà anh trước đây chưa bao giờ có từng chút một sinh sôi trong lòng anh.

Phức tạp đến mức ánh mắt và trạng thái cảm xúc của cả người anh bắt đầu rối bời.

Anh khẩn trương quan sát thần sắc trên mặt Cố Niệm.

Với "hiểu biết tương quan" ít ỏi của anh, phản ứng lúc này của cô gái nhỏ rất có thể là lạnh lùng buông ra một câu "Tôi không muốn nghe" rồi quay lưng bỏ chạy.

Vậy thì anh phải làm gì sau đó bây giờ?

Lạc Tu nghĩ mãi không ra.

Bởi vì cô gái nhỏ dưới mí mắt anh không những không chạy trốn mà còn nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng đau lòng, hận rèn sắt không thành thép.

Sau đó từ từ đến gần.

Hơi thở nhẹ như sương của cô nhẹ nhàng phủ lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo anh, mang theo hơi nóng như thiêu đốt.

Ghé người sát bên cạnh anh, giọng cô nhỏ nhẹ, đặc biệt trịnh trọng.

"Hai người có dùng biện pháp an toàn không?"

Lạc Tu:?

- Hết chương 24-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook