Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc!

Chương 106: Chung quy vẫn không chạy thoát cẩu huyết mà

Tam Thiên Lưu Ly

11/07/2016

Rời nhà nhiều năm, áo gấm về nhà.

Đây là câu chuyện tươi đẹp đáng phải khen ngợi dường nào chứ. . . . . Mặc dù làm người khá khiêm tốn, nhưng Jarrett vẫn là một cao phú soái thành công mà, cuộc đời của hắn vốn nên là tràn đầy kỳ tích và hào quang chứ, vậy mà..! Vậy mà!

Tại sao lại xuất hiện chuyện lừa đảo như bây giờ chứ!

Thang Mộ sâu sắc thấy rằng độ may mắn rớt khỏi bảng chữ cái của mình đã làm liên lụy tới Jarrett, vấn đề là lời như thế nàng làm sao có thể nói ra. . . . . . Tóm lại, trước tiên cần biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!

Thời gian mười năm qua đi, trên trấn xảy ra biến hóa mặc dù không tính là long trời lở đất, nhưng thực sự là vô cùng lớn, bỏ qua một bên vấn đề nhà ở đầy bi kịch này của bọn họ, trấn nhỏ Bonnie bây giờ xác thực so với lúc bọn hắn rời đi thì gọn gàng sạch sẽ và cũng đẹp hơn nhiều, nếu như không phải có quá nhiều cửa hàng cùng người quen cũ, Thang Mộ gần như cho là mình đã đi tới một địa phương xa lạ. Muốn dò la chuyện điên rồ gì đã xảy ra với phòng ốc của mình, quán rượu chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Quán rượu năm đó Jenny và Lys đã thiết đãi bây giờ vẫn còn buôn bán, buôn bán không chỉ không kém đi so với quá khứ mà ngược lại càng tốt hơn nhiều, dĩ nhiên, một trong những nguyên nhân nhất định là vì ông chủ biết cách làm giàu nên đã bày ở cửa ra vào một bảng hiệu --

[Chú ý! Cửa hiệu này đã từng sinh ra một Ma Pháp Sư song hệ và bồi dưỡng được một vị nữ Ma Pháp Sư song hệ vĩ đại! Chủ quán rượu William, quán rượu lương tâm, quán rượu vững tin! Giúp ngài hoàn thành mơ ước thành một ma pháp sư!]

Thang Mộ đọc hết đoạn văn này thì kìm lòng không được mà muốn phun ra, thế cho nên Jarrett luôn đứng ở bên cạnh phải đỡ lấy nàng, để tránh cho tỷ tỷ nhà mình cười dữ quá mà ngã xuống đất.

"Cô gái kia là tới báo thù sao?"

"Chắc là vậy rồi! Nếu không sao lại cười dữ tợn như vậy!"

"Không phải vậy chứ. . . . . . Chúng ta lần sau lại tới thôi. . . . . . Nhìn có vẻ nguy hiểm quá."

"Lại xem chút nữa đi, nói không chừng có náo nhiệt đó."

". . . . . ." Thang Mộ yên lặng đưa tay vuốt vuốt mặt, kéo khuôn mặt mình lần nữa trở về bộ dạng mặt không biểu cảm, sau đó đưa tay kéo Jarrett vào quán rượu. Beth vẫn tiếp tục ăn mặc như đàn ông, hết nhìn đông lại nhìn tây, theo sát phía sau hai người, cảm xúc rất là kích động.

So với bên ngoài, ngoại trừ nới rộng không gian và tăng thêm một số bàn ghế ra thì hầu như không có gì thay đổi-- nói cho cùng thì tới nơi này uống rượu đều là đàn ông thô tục, nếu như thực sự sửa sang thành cửa tiệm sang trọng thì ngược lại không ai dám vào.

Bởi vì khách quá nhiều, Thang Mộ vốn chỉ muốn tùy tiện tìm cái bàn ở trong góc, sau đó sẽ chi tiền để hỏi ai đó tình huống cụ thể một chút, lại không nghĩ rằng vừa vòng qua chỗ gần cạnh quầy thì Lão William lại chủ động bắt chuyện với bọn họ --

"A! Ta nhớ được cô, buổi tối khi Lys biết mình có thể trở thành Ma Pháp Sư, cô đã từng tới chúc mừng." Lão Wiliiam vỗ vỗ chỗ trống gần quầy, kêu lên, "Tới đây ngồi đi!"

Thang Mộ biết nghe lời phải mà dắt hai người đi lại đó, nàng lựa chọn vị trí đối diện với Lão William, mà Jarrett và Beth thì một trái một phải ngồi hai bên nàng, mắt thấy hai người để mũ trùm đầu xuống, Lão William liền ngẩn ngơ, ngay sau đó một tiếng huýt gió vang lên: "Được nha! Chẳng qua ta nhớ tuổi cô cũng không nhỏ, vẫn nên chơi có chừng mực mới tốt nha! Một thời gian trước đây, ở trấn trên có một lão phú bà năm mươi tuổi, ở trên giường kích động quá độ nên đột tử rồi."

". . . . . ." Thang Mộ đầy vạch đen, "Ông nghĩ quá nhiều."

Lão William nhún nhún vai, lơ đễnh trả lời: "Biết đâu được à!" Dứt lời, ông ta đẩy hai cốc bia, một ly sữa tươi tới trước mặt của ba người, sữa tươi không nghi ngờ chút nào là cho Thang Mộ, "Ta nhớ được khi đó Jenny còn nói cô uống không bằng chị em, chỉ là, phụ nữ không biết uống như cô ở nơi này xác thực hiếm thấy." Nói xong, ngón tay cái ông ta chỉ về bên cạnh.

Thang Mộ nhìn theo hướng ông ta đang chỉ, chỉ thấy một bàn các chị em hào phóng uống từng cốc từng cốc bia lớn, yên lặng không nói gì, sữa tươi thì sữa tươi đi, dù sao nàng thật sự không yêu gì mùi rượu bia.

Sau khi xoay người rời đi một lát, Lão William bưng tới ba khay lần lượt là thịt nướng, rau cải cùng với bánh mỳ phân ra đặt vào trước mặt của ba người, Thang Mộ nhìn vẻ mặt rõ ràng khổ sở của Beth, yên lặng lấy thịt nướng được nhận từ tay Jarrett trước mặt mình, nhân tiện lấy khay rau cải và bánh mỳ trước mặt mình đẩy qua, lập tức giành được ánh mắt lấp lánh cảm kích của đối phương.

''Nhiều năm rồi không thấy cô, là rời đi sao?"



"Coi là vậy đi. . . . . ." Thang Mộ gật đầu một cái, "Jenny cùng Lys đã trở về đây sao?"

"Dĩ nhiên!" Lão William cười vô cùng thỏa mãn, "Nếu không phải như vậy, mấy quán rượu khác đã sớm phá hủy nơi này của ta." Ông ta bưng lên một cốc bia mạnh mẽ uống một ngụm, đắc ý nói, "Cho nên mới nói, năm đó ta đồng ý để Jenny và Lys ở chỗ này thật là có dự kiến trước, cô thấy đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Thang Mộ gật đầu liên tục, rốt cuộc vào vấn đề chính, "Đúng rồi, trấn trên hình như thay đổi rất nhiều?"

"Không sai," Lão William trầm tư một chút, "Có lẽ là năm thứ ba sau khi Jenny và Lys rời đi thì một tay nhà giàu đột nhiên tới trấn trên, hình như là tới tìm người thân thất lạc nhiều năm, mặc dù cuối cùng không tìm được, nhưng vì cảm tạ trưởng trấn trợ giúp, nên đã chi tiền để tu sửa thị trấn, không thể không nói, Bonnie bây giờ xinh đẹp hơn nhiều so với trước không phải sao?"

"Không sai. . . . . ." Thang Mộ đỡ trán, "Nhưng mà, tu sửa thì cần phải được chủ nhà đồng ý đúng không?"

"Không hẳn, trên thực tế các chủ nhà cần di chuyển đều được bồi thường phong phú." Lão William sờ sờ cằm, "Tiền nhiều đến mức làm cho người ta hâm mộ, chỉ là hình như có mấy nhà có chủ nhà tạm thời đi vắng, sau khi đợi đến gần nửa năm thì Trưởng Trấn mới quyết định xây dựng lại trước, rồi chờ khi bọn họ trở lại thì bồi thường gấp đôi, đợi chút. . . . . . Các cô nhiều năm không trở lại, chẳng lẽ?"

Thang Mộ tuyệt vọng gật đầu: "Không sai, bọn này dính chưởng."

"Ha ha ha, vậy thật may mắn nha." Lão William phá lên cười, "Qua chỗ Trưởng Trấn có thể nhận được không ít tiền à."

". . . . . . So với tiền, ta càng muốn nhà của mình hơn được không?"

"Vậy có sao đâu chứ, chỉ cần cô bỏ ra thật nhiều tiền thì có thể mua lại mà."

". . . . . ." Mua thì có thể mua lại! Nhưng vấn đề là mua về rồi ở kiểu gì đây! Hoàn toàn để lại bóng ma trong lòng được chứ?!

Bởi vì mặt không có biểu cảm nên Lão William không nhìn ra được nội tâm nàng đã ào ào vũ bão, ngược lại cảm khái nói: "Chỉ là mười năm trôi qua rồi, nhìn cô có vẻ hoàn toàn không khác biệt với ngày xưa nhỉ, là uống ma dược giữ gìn thanh xuân gì đó phải không?"

". . . . . . Cái này. . . . . ."

"Đúng rồi! Đệ đệ nhà cô có khỏe không? Chính là đứa bé tóc đen ngày trước đi theo bên cạnh cô đó, nói thật, thằng nhỏ và cô cũng không giống nhau lắm nhỉ."

". . . . . ." Dáng dấp không xinh đẹp bằng Jarrett thật đúng là tội lỗi!

Giống như không ý thức được Thang Mộ bất mãn, Lão William vẫn liên tục càu nhàu không ngừng: "Lại nói, thằng bé và đứa bé mà cái tay nhà giàu tìm thật giống nhau nhe, tóc đen, con ngươi màu xanh, tuổi cũng xấp xỉ. . . . . . Đệ đệ nhà cô thật là đệ đệ ruột sao?"

". . . . . . Đó là đương nhiên!" Thang Mộ vỗ bàn, "Không thấy màu tóc của ta và hắn là giống nhau sao?!"

"Được rồi, được rồi." Lão William không để ý lầm bầm hai tiếng, "Không biết tay nhà giàu kia cuối cùng có tìm được hay không, chậc chậc, quý tộc chân chính mà, người có tiền à!"

"Dù sao cũng không có liên quan gì với chúng tôi." Thang Mộ bưng ly sữa tươi lên uống một hớp, "Người có tiền có chuyện vui của kẻ có tiền, người nghèo có cuộc sống của người nghèo, không ai cần hâm mộ ai."

"Nói thật hay! Bữa ăn hôm nay của cô ta. . . . . ." Lão William vỗ tay một cái, rồi sau đó đột nhiên sững sờ, ngượng ngùng nói, "Nếu không, giờ ta giảm giá 90% cho cô?"

". . . . . ." Thang Mộ đỡ trán, đã nhiều năm như vậy, tật xấu keo kiệt của tên này ngược lại trước sau như một, nàng hào phóng vung tay lên, "Không cần, ta trả đủ, hơn nữa, cho chúng ta thêm hai khay thịt nướng, lâu lắm rồi chưa ăn."

Vốn đang đau lòng vì mình tổn thất mấy đồng tiền, Lão William lập tức hưng phấn chạy đi, chỉ để lại Thang Mộ im lặng thật lâu, bất quá, có vẻ vì lâu lắm không gặp, hiện tại nhìn lão này cũng có mấy phần đáng yêu.



Sau khi thoải mái ăn no nê, hai người vỗ bụng đi ra khỏi quán rượu, Jarrett dĩ nhiên sẽ không làm chuyện tổn hại hình tượng như bọn nàng rồi.

Đang trên đường, Beth đột nhiên giơ tay nói có chuyện phải tạm thời đơn độc rời đi; Thang Mộ mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn là cực kỳ phóng khoáng phê chuẩn yêu cầu của nàng ta.

Vì vậy, chỉ còn lại hai người Thang Mộ cùng Jarrett.

"Lâu rồi hai người chúng ta không đi dạo phố cùng nhau như vậy nha." Thang Mộ nhìn về phía chàng trai cao hơn mình không ít bên cạnh, nói, "Còn nhớ không? Khi đó dẫn đệ ra đường, tỷ còn phải ôm đấy."

". . . . . . Ừ." Jarrett gật đầu, "Tỷ tỷ khi đó rất thích mua kẹo cho đệ ăn, vừa hết sức kín đáo đưa cho đệ, vừa nói kẹo không thể ăn nhiều."

"Bây giờ còn muốn không?"

"Tỷ tỷ còn muốn ôm đệ đi dạo phố?"

". . . . . . Không phải! Là kẹo, còn muốn sao?"

"Tốt." Jarrett hớn hở đồng ý.

Thang Mộ rất nhanh lấy ra một túi kẹo trong túi ảo đưa ra: "Cùng lúc với bánh mỳ lần trước đó, mặc dù là nhét vào lúc mười năm trước, nhưng mùi vị vẫn còn rất tốt, có thể yên tâm mà ăn ."

Jarrett cười cười, nhận lấy túi, lấy ra một viên kẹo nhét vào trong miệng.

"Ăn ngon không?"

"Ừ."

". . . . . . Jarrett, tâm trạng đệ có phải không tốt không?"

". . . . . ." thân hình Jarrett đứng lại một chút, rồi sau đó như không có việc gì quay đầu hỏi, "Tỷ tỷ sao lại hỏi vậy?"

"Trực giác!" Thang Mộ vòng quanh hắn ba vòng, cẩn thận xem xét, cau mày nói, "Cảm giác có chỗ nào đó không đúng, trước khi đến quán rượu rõ ràng vẫn còn rất tốt, trên đường đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không. . . . . ." Jarrett rũ mắt, một lát sau mới lên tiếng, "Thật sự là không có chuyện gì cả, chỉ là, chỉ là suy đoán một chút mà thôi."

Phỏng đoán?

Thang Mộ nghiêng đầu một chút, trên đầu đột nhiên lóe lên ánh sáng rực rỡ, nàng giống như bị thần Trí Tuệ nhập vào người, kinh ngạc nói: "Đứa bé mà vừa rồi Lão William nói kia. . . . . . Không phải là đệ chứ?"

Bao, bao nhiêu năm rồi, ân oán tình cừu có liên quan tới thân thế nam chủ trong truyền thuyết rốt cuộc đã trồi lên mặt nước rồi sao?

Loại cảm giác rối rắm cẩu huyết này là chuyện gì xảy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook