Nhân Tổ

Chương 404: Trở lại Yêu giới

Lừa Con Lon Ton

28/07/2020

Mặt trời treo cao, mây trắng lượn lờ, gió thổi xào xạc.

Tại dưới bóng cây, trên một tảng đá, một con báo đốm có dáng ngồi kỳ dị.

Con báo đốm ngồi thẳng lưng, chân sau khoanh lại, chân trước đặt lên đùi lòng bàn tay hướng lên. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Nếu có Ma tộc nhìn thấy sẽ ngay lập tức nhận ra đây là tư thế đả tọa tu luyện ngũ đỉnh vấn thiên.

Con báo đốm này ngoài Tôn Kỳ ra thì còn có thể là ai.

Hắn sau khi thoát khỏi Biển Quái Vật thì suy nghĩ tiếp theo nên làm gì?

Hắn từng nghĩ trở lại Vạn Hoa Hải tranh đoạt ngôi vị Hải Vương cùng các hoàng tử hoàng nữ khác, dù sao thì Vũ Đông đã chết, ngôi vương bỏ trống, mà chỉ mình hắn biết tin này, hắn có thể chiếm tiên cơ trong cuộc chiến tranh vị. Nếu trở thành Hải Vương, hắn có thể thực hiện được rất nhiều kế hoạch.

Nhưng suy nghĩ này ngay lập tức bị hắn dập tắt, hắn đang mang trọng thương thân thể già yếu, hắn trở về còn có lực tranh đoạt sao?

Chưa kể hắn là kẻ duy nhất trở về từ chuyến hành trình kia, không trở thành tù nhân tra khảo của mấy vị Hải Vương mới là lạ!

Còn về Ninh Hoàng nương nương và Nhân Nhân, bọn hắn vốn có quan hệ gì đâu. Hắn việc gì phải để ý đến bọn họ, cứ coi như là hắn chết rồi đi.

Sau tất cả hắn quyết định rời xa Đại Hải, trở lại Yêu giới.

Hắn mất bốn năm từ Đại Hải đến Yêu giới, ngay sau đó hắn đoạt xá đầu báo đốm bỏ đi thân xác già nua bệnh tật Bạch Dã, hắn đã sống trong thân xác mới được sáu năm.

Đầu báo đốm bị hắn đoạt xá gọi là Lĩnh Nam, thuộc tộc Báo Đốm sống tại phía nam dãy Lĩnh Sơn, tên gọi của hắn có lẽ bắt nguồn từ nơi tộc Báo Đốm sống.

Cuộc sống của hắn khá bình yên thoải mái. Tộc Báo Đốm có tính độc lập khá cao, mỗi con đều có lãnh thổ riêng, đều tự săn bắt con mồi. Thỉnh thoáng cả tộc sẽ được tụ họp để làm một cuộc đi săn lớn.

Tộc Báo Đốm là một trong những tộc mạnh nhất khu vực này, mạnh hơn nhiều so với Hồ Miêu tộc hắn đã từng là thành viên, vì vậy không có nhiều tộc dám khiêu chiến tộc Báo Đốm.

Thực lực của Lĩnh Nam mạnh tương đương với tên đoàn trưởng Thiết Hổ, nhưng kém hơn nhiều so với Bạch Dã.

Nhưng hắn cũng không cần bận tâm vấn đề này, thực lực của hắn hiện nay đủ sống một cuộc sống thoải mái.

Không phải liều sống liều chết đánh nhau, không cần bày mưu tính kế, hắn có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu làm sao chuyển hóa yêu khí thành linh khí.

Sáu năm này, mỗi ngày hắn đều dành một khoảng thời gian đả tọa, tìm cách hoàn thiện Linh Khí Quyết.

Lĩnh Nam từ từ mở mắt, trong đôi mắt lấp lánh tinh quang, vành môi hắn cong lên. Sau bao nhiêu cố gắng, hắn cuối cùng cũng thành công, một sợi yêu khí đã chuyển hóa thành linh khí.

Lĩnh Nam mở ra gói lá đặt bên hông, trong đó có hơn hai mươi viên yêu hạch, là số yêu hạch hắn đã tích trữ trong thời gian gần đây.

Hắn cầm lấy ba viên ném vào trong miệng, rồi nhắm mắt đả tọa.

Ba luồng khí thoát ra, hắn vận khởi Linh Khí Quyết thôi động thần thức tiếp dẫn ba luồng yêu khí theo kinh mạch chảy vào Đan Điền lại từ Đan Điền chạy xuống Hội Âm xương cụt, chạy ngược xương sống lên đỉnh đầu, sau đó đổ xuống Thiên Linh, Thiên Đột, Đản Trung, cuối cùng trở lại Đan Điền, hoàn thành một chu trình.

Sau đó lại vận khởi chu trình thêm mấy vòng nữa, yêu khí từ trong yêu hạch bị rút hết, qua mỗi chu trình yêu khí sẽ được tinh chế biến đổi trở thành linh khí, kết quả là được lượng nhỏ linh khí.

Tôn Kỳ tự nghĩ sẽ ra sao nếu hắn áp súc linh khí thành khối giống như yêu hạch của Yêu thú, hắn cho rằng việc này hoàn toàn khả thi.

Nghĩ đến là làm, hắn ngay lập tức thử áp súc, nhưng linh khí quá ít, hắn áp súc chẳng ra được thứ gì.



Xem ra muốn tạo thành linh hạch thì cần rất nhiều linh khí.

Hắn tiếp tục ném yêu hạch vào trong miệng luyện hóa.

Một canh giờ sau, hắn trầm tư.

Mười bảy viên yêu hạch tạo ra rất nhiều yêu khí, sau khi chuyển hóa thì linh khí chỉ bằng một mười yêu khí, lại tiếp tục áp súc, hắn được một viên linh hạch nhỏ như đầu tăm.

Thật sự là quá hao phí, không đáng chút nào.

Nếu như có một lượng yêu hạch khổng lồ hoặc linh khí tràn ngập thiên địa thì còn đáng giá tạo ra linh hạch, còn không thì không đáng.

Hắn có việc quan trọng hơn cần dùng đến linh khí, đó là chữa thương cho Hỏa Hỏa.

Từ sau lần bước vào đảo trên trời rồi đột nhiên bị trọng thương ngất đi, sau đó tỉnh dậy thì đã được Hỏa Hỏa mang đến Biển Quái Vật, hắn cảm thấy trong thời gian hắn bị ngất, có rất nhiều chuyện quan trọng đã xảy ra.

Muốn biết là chuyện gì, hắn chỉ có thể chữa thương cho Hỏa Hỏa, để nó tỉnh lại nói cho hắn biết.

Lĩnh Nam nhắm mắt tiếp tục đả tọa, dẫn toàn bộ linh khí đến chỗ Hỏa Hỏa.

Đột nhiên có tiếng xào xạc, hai tai hắn ngỏng lên nhúc nhích.

Lĩnh Nam mở mắt, quát:

“Ai!!!”

“Là ta!” từ trong bụi rậm, một con báo đốm bước ra.

“Thác Bạc, sao ngươi lại lấp ló ở đó?” Lĩnh Nam giọng không vui hỏi.

Con báo đốm tên Thác Bạc nở nụ cười nói:

“Tộc trưởng cho tập hợp toàn tộc. Bọn hắn không tìm thấy ngươi nên nói ta nhắn với ngươi, ta biết ngươi sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi nên đến thông báo.”

Thác Bạc là bạn thân của Lĩnh Nam, hai bọn hắn thường đi săn chung với nhau, chơi với nhau rất hợp tính.

“Được! vậy chúng ta đi thôi!” Lĩnh Nam lạnh nhạt nói, hắn nhảy xuống tảng đá bước đi.

Thác Bạc bước đi trước, Lĩnh Nam nhanh chóng song hành.

“Ngươi vừa rồi thấy tư thế của ta có kỳ không?” Lĩnh Nam đột nhiên hỏi.

“Ừm… đúng là có chút kỳ lạ, lần đầu tiên ta thấy ngươi ngồi kiểu đấy, ngươi định làm trò gì kỳ quái nữa đúng không?” Thác Bạc vừa đi vừa cười nói.

Đột nhiên, phốc! một tiếng, Thác Bạc ánh mắt trợn trừng quay đầu nhìn.

Hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lĩnh Nam.

Một trảo của Lĩnh Nam chọc thủng cạnh sườn của Thác Bạc, nắm lấy trái tim của hắn.

“Xin lỗi ngươi, ta không thể để cho ai biết chuyện này.” Lĩnh Nam mở miệng xin lỗi, nhưng ánh mắt không hề thấy có sự hối lỗi, hắn siết chặt nắm tay.

Bụp! trái tim của Thác Bạc vỡ nát, thân hình hắn lập tức ngã xuống, miệng rên lên vài tiếng ư ử rồi tắt lịm máu họng trào ra, hắn chết không nhắm mắt, hắn không hiểu vì sao? vì sao bạn thân của hắn lại đột nhiên ra tay với hắn.



Lĩnh Nam lạnh lùng nhìn cái xác, hắn cũng không muốn giết Thác Bạc, chơi chung với Thác Bạc vẫn rất tốt, nhưng đáng tiếc Thác Bạc đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Hắn không muốn ai biết hành động của hắn.

Một kẻ biết thì có thể hai kẻ biết, hai kẻ biết thì có thể mười kẻ biết. Chẳng may đến được tai kẻ hiểu rõ Ma tộc, rất dễ liên tưởng động tác của hắn với Ma tộc, sau đó thì muôn vàn chuyện rắc rối sẽ xảy ra. Hắn không muốn gặp rắc rối.

Giết báo diệt khẩu là cách tốt nhất.

Lĩnh Nam nhanh chóng xử lý cái xác, sau đó lạnh lùng bước đi.



Tại một cánh đồng cỏ, có vài khối đá nhô lên cao, tại giữa cánh đồng có một cái cây lớn, dưới tán cây có khối đá phẳng, một con báo đốm nằm chờ trên tảng đá, phía dưới là đám báo đốm thành viên.

Lĩnh Nam bước tới, khẽ cúi đầu chào con báo thủ lĩnh, sau đó chọn một chỗ yên vị.

Tiếp đó thỉnh thoảng có báo đốm thành viên tới. Một lúc sau, con thủ lĩnh nhìn quanh, thấy có vẻ đã đầy đủ.

Con thủ lính nhìn Lĩnh Nam, hỏi:

“Thác Bạc lúc nãy đi gọi ngươi, sao hắn lại chưa đến?”

Lĩnh Nam bình tĩnh trả lời:

“Hắn gọi ta xong thì nói đi chỗ khác, ta đến đây một mình, ta cũng không biết hắn ở đâu.”

Con thủ lĩnh gật đầu:

“Được rồi! vậy bây giờ ta thông báo luôn, ngươi sau đó nói lại với hắn.”

Lĩnh Nam gật đầu.

Con thủ lĩnh nhìn cả đàn, cao giọng nói:

“Hôm nay, ta tập hợp các ngươi là có chuyện quan trọng cần thông báo.

Mấy ngày trước ta nhận được tin tức Sứ Thanh Giang muốn tỉnh giấc. Các ngươi cũng biết Sứ Thanh Giang tỉnh giấc là sự kiện lớn được cả Yêu giới chú ý…”

Lĩnh Nam nghe được cái tên Sứ Thanh Giang hoàn toàn xa lạ, không chỉ hắn mà mấy tộc viên trẻ tuổi cũng không biết cái tên này, bọn hắn đôi mắt tròn xoe không hiểu.

Chỉ có đám tộc viên già mới là không ngạc nhiên với cái tên này.

Con thủ lĩnh tiếp tục nói:

“Sứ Thanh Giang có địa vị cao trọng trong Yêu tộc, mỗi lần tỉnh giấc, các tộc khắp Yêu giới đều mang lễ đến triều bái.

Tộc chúng ta cũng là như vậy. Chúng ta cần chuẩn bị một phần lễ thật hậu hĩnh, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của ngài, được ngài ban lời vàng ngọc, lúc đó tộc chúng ta có thể cá chép hóa rồng.

Nên việc chuẩn bị lễ vật vô cùng quan trọng. Dùng lễ gì, ta cũng đã chọn xong. Vấn đề là mấy tộc kia cũng nhăm nhe vật đó, bởi vậy ta tập hợp toàn tộc chuẩn bị một cuộc tranh đoạt.

Ta sẽ chọn trong các ngươi một nhóm tinh anh nhất, lần này chúng ta nhất định phải thành công.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Tổ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook