Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Chương 31: Mua nhà mới

Sa Gia Tiểu Bối

18/11/2015

Lại một năm một tháng trôi qua, mùa đông năm nay dường như đặc biệt tới sớm hơn.

Có điều lúc này Bối Bối muốn ở lì trong phòng điều hòa cũng chẳng được, cả ngày cô bị Sa Nghị kéo tới kéo lui ở các cửa hàng đồ gia dụng, giá nhà đất thì cứ ngày một tăng cao cho nên Sa Nghị nói tốt nhất vẫn nên mua sớm, như thế mới có lợi, vì vậy mất một ngày để Bối Bối và Sa Nghị mua xong nhà mới, căn nhà nằm trong khu dân cư nhỏ cao cấp mới được được khai phá, ông Sa chi một nửa số tiền, do đó bọn họ chọn một căn biệt thự nhỏ hai tầng.

Bối Bối vốn không có ý định kết hôn sớm, nhưng Sa Nghị không đồng ý, nếu không gắn c cái mác phụ nữ có chồng thì tới lúc cô bắt đầu đi làm, bận rộn khắp nơi, lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu con ruồi con nhặng vây quanh cô nữa! Thế là anh dụ dỗ Bối Bối rằng, trước tiên chưa vội kết hôn, cứ mua nhà đã, nếu vài năm nữa mới mua không chừng sẽ tốn gấp đôi tiền. Không nói lại Sa Nghị nên cô và anh cùng nhau đi xem nhà, bọn họ nhìn trúng một căn nhà 120 mét vuông, có điều ông Sa biết chuyện, ông bèn cho hai người thêm tiền để mua biệt thự, về sau bọn họ có con ông còn có thể dọn vào ở cùng, hưởng phúc.

Thế là cứ như vậy chuyện mua nhà được quyết định, căn biệt thự 2 tầng xấp xỉ 300 mét vuông, tầng một là phòng khách, tầng 2 có 3 phòng ngủ cộng thêm 2 phòng vệ sinh, 1 thư phòng, 1 phòng bếp và 2 phòng trống, đợi sau này họ có con thì sẽ bố trí sau, kế hoạch của Sa Nghị đâu ra đấy. Mua nhà xong, việc đầu tiên anh làm là gọi cho công ty thiết kế nội thất, lúc ấy có người hỏi, anh muốn thiết kế căn nhà theo phong cách gì? Bối Bối nói thích phong cách Điền Viên thoải mái, không cần phải quá tao nhã hoa lệ, như thế chẳng còn gì thú vị, cô muốn căn nhà của mình trông phải thật ấm áp mới lạ.

Ông Đồng nghe nói con rể và con gái sắp mua nhà, lại còn do Sa Nghị và Sa Hạo Khang bỏ tiền, ông ngẫm nghĩ thấy như thế không hay cho lắm, bọn họ trả hết tiền như thể coi người làm bố như ông này không làm tròn trách nhiệm vậy. Ông bàn bạc với Dương Tiểu Phàn rằng chi phí trang trí biệt thự sẽ do bọn họ trả, trang trí thật đẹp cho ông, phải dùng vật liệu tốt nhất, phải khiến cho con gái ông thoải mái sống trọn đời.

Thời gian thi công, Sa Nghị nói giữ lại một phòng trống trang trí thành phòng trẻ em, sớm muộn gì anh cũng có con, nếu như lúc cô mang thai lại phải sửa chữa, sơn sơn quét quét đối với phụ nữ mang thai không tốt chút nào. Bối Bối nghe vậy đầu hiện đầy vạch đen, cô còn chưa tốt nghiệp mà anh đã nghĩ tới con rồi. Cuối cùng, phòng trẻ con vẫn cứ được hoàn thành, nhưng tới lúc chọn giấy dán tường họ lại phải tốn tâm tư, con trai hay con gái còn chưa biết vậy nên chọn giấy màu hồng hay xanh nhỉ? Sa Nghị nói chọn màu xanh, ngộ nhỡ là con gái thì cũng có thể dùng được. Nếu màu hồng, ngộ nhỡ sinh con trai về sau nó mà biết chắc nó khóc thét mất. Thấy ý kiến của anh có lý, thé là sau đó căn phòng được thiết kế toàn bộ theo kiểu trung tính, cùng lắm thì về sau đổi lại một số chi tiết nhỏ là được.

Mua nhà rồi mới biết việc thiết kế cũng là một nghệ thuật. Đầu tiên, đồ nội thất trong phòng tắm nhất định phải chọn loại có chất lượng, đồ nội thất trong phòng tắm là một trong những thứ có tỉ lệ được sử dụng cao nhất trong cuộc sống gia đình, nếu không chú ý tới chất lượng sản phẩm, sau khi lắp đặt xong có hỏng hóc gì, thay cái khác sẽ cực kỳ phiền phức. Bối Bối vừa ý một cái bồn rửa mặt hình chữ nhật khá đặc biệt, có hai van nước, trông chẳng khác gì một đài phun nước nhỏ vậy, chơi rất vui.

Có điều Sa Nghị không đồng ý, kiểu dáng mà cô thích rất khó vệ sinh, coi nó là đồ trang trí còn tạm được, thấy Bối Bối thực sự thích nó, anh bèn mua và lắp đặt trong phòng vệ sinh đơn ở phòng ngủ vậy, như vậy hai người có thể dễ dàng vệ sinh nó hơn. Song phòng vệ sinh ở tầng dưới nhất định phải mua cái khác, bởi vì khi có khách tới sẽ thường xuyên phải sử dụng phòng vệ sinh đó. Sau đó, ở phòng vệ sinh tầng dưới, họ đặt mua một bộ nội thất thương hiệu nhập khẩu từ Pháp, thiết bị vệ sinh và tủ cùng một bộ, màu trắng phối với màu đen, nền bóng mờ.

Tiếp theo rất quan trọng, đó là chọn sàn nhà, lần này hai người đều nhất trí dùng sàn gỗ là tốt nhất, tuy dễ mòn và bảo trì phiền phức, nhưng khi ở nhà, dùng sàn gỗ so với sàn gạch men trông ấm áp hơn nhiều, về màu sắc không thể quá nhạt, cuối cùng, họ chọn nền nhà màu cà phê đậm. Họ còn mua một tấm thảm Batư dầy và lớn trải dưới bộ sôfa và bàn trà đặt trong phòng khách, Bối Bối ở nhà thích ngồi ở đó xem TV, mua thảm trải ngồi xuống cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn. Về sau có bé, bé con bò dưới đất cũng an toàn.

Sau cùng, quan trọng nhất chính là chọn giường ngủ, cuộc đời con người 1/3 thời gian là nằm trên giường, không mua đồ tốt sao được, do đó Sa Nghị quyết định mua một cái giường 3 vạn làm Bối Bối đau lòng muốn chết, song thấy sản phẩm, Bối Bối lập tức quên ngay, chiếc giường có màn che bay phất phơ phong cách nhiệt đới, đầu giường thiết kế kiểu ghế tựa sofa, phía trong có chứa các nút chức năng, bạn có thể điều chỉnh đầu giường cao thấp hoặc nghiêng bất cứ lúc nào, ngoài ra đầu giường còn bố trí thêm một chiếc bàn nhỏ, mặt bàn lúc nào cũng có thể xoay được, như vậy khi nằm trên giường Bối Bối có thể lên mạng chơi game. Chỗ khung giường, Bối Bối có thể trưng dụng làm nơi bày đồ vật, cô định đặt lên đó những con gấu Pooh nhỏ bé mà cô sưu tầm được lâu nay. Hơn nữa dưới gầm giường còn có thể kéo ra thêm một chiếc phản, cộng thêm một ngăn tủ lớn có thể làm nơi cất giữ chăn đệm và đồ chưa dùng tới.

Sau mấy tháng, khi căn nhà đã được trùng tu xong thì sinh nhật tuổi 20 của Bối Bối cũng trôi qua, cô đang chuẩn bị để làm luận văn tốt nghiệp, đề tài mà cô được giao là “Luận bàn về việc phát triển xu hướng thiết kế thời trang và may mặc thời nay”. Cả tháng, Bối Bối chỉ tới hai địa điểm, đó là nhà và cửa hàng, nhưng cô có thể vừa bận rộn buôn bán vừa tiến hành điều tra thị trường đối với khách hàng, xem gần đây khách hàng thích gì, thịnh hành xu hướng thế nào.

Sa Nghị vô cùng buồn phiền, Bối Bối bận, anh cũng bận, hai người chẳng có thời gian để ở bên nhau, mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối và ở trên giường, vả lại, vì bận rộn cả ngày nên Bối Bối rất mệt mỏi, ngả người xuống là cô ngủ ngay, hại anh có sức nhưng lại không có gan làm! Hai người bọn họ cũng chưa dọn tới ở nhà mới, bởi vì nhà mới vừa được lắp đặt thiết bị, muốn ở cũng phải sau ba tháng, khi bé Bối Bối do không cẩn thận dọn vào ở sớm nên đã ngã bệnh, lần này không thể mạo hiểm được, tốt nhất là ba tháng sau hẵng dọn đi.

“Bé à”

“Ừm?” Bối Bối vừa liếc đống tài liệu cao ngất, vừa đánh chữ “lách cách”, cô chỉ ừm một tiếng chứ không ngẩng đầu lên.

“Em ngồi máy tính lâu lắm rồi đấy, nghỉ ngơi thôi” Anh dịch tới ngồi cạnh Bối Bối, ôm lấy cô từ phía sau lưng

“Ấy, đừng làm phiền em” cô đẩy Sa Nghị ra, “1 tháng nữa là phải bảo vệ rồi, em còn phải nộp cho giáo viên đọc qua một lần nữa, bọn Vân Vân đều nộp hết rồi”

“Đợi lát nữa làm tiếp được không, ngồi với anh một lúc đi, anh nhìn em nửa ngày rồi, hôm nay anh còn cố ý về sớm nữa này”



“Em vừa làm vừa ngồi cạnh anh, vậy nhé”

“Khụ, đây là em nói nhé, vậy em làm đi” Anh kéo bàn tay trái của Bối Bối đang đặt trên bàn phím ra, bàn tay cô rất đẹp, không hề gầy gò mà rất tròn trịa, mềm mại, ngón tay lại thon dài.

Bối Bối không để ý tới anh, cô dùng một tay để lật tài liệu, chưa tới một phút thì Bối Bối không thể không chú ý tới anh nữa.

Mới đầu, anh chỉ đặt tay cô trước ngực mình vuốt ve, một lát sau, anh kéo tay cô tới hông anh, kéo quần ra, rồi chậm rãi trượt xuống phía dưới, cuối cùng chạm vào vật to lớn ở đó, hai tay anh bao lấy tay cô cầm lấy nó. Bối Bối chợt nắm chặt tay lại, không thèm quan tâm tới anh.

“Á, em không nới lỏng ra chút thì anh biết làm sao đây” Sa Nghị cấp bách, vội gỡ nắm tay cô ra

“Em thì bận làm bài, anh thì tinh trùng xông lên n

“Bé à, anh muốn em, em sờ nó đi, khó chịu quá”

Bối Bối nổi ý xấu, giang tay rồi chợt bóp mạnh.

“Á, á” Sa Nghị kích động kêu lên, “Bé, em muốn chặt đứt *tính phúc* nửa đời sau của mình sao?”

“Hừ” định rút tay về thì cô không ngờ Sa Nghị lại nhanh tay hơn, đôi tay anh nắm lấy tay cô, không cho cô cử động, Bối Bối cảm thấy nơi ấy của anh cứ to lớn dần lên.

Anh chàng này vậy mà lại tự mình cử động, lôi kéo tay cô trượt lên trượt xuống, còn cố ý phát ra tiếng rên tiêu hồn, “A, a, bé làm anh thật thoải mái...”

Bối Bối: 囧

Thế này thì làm bài thế quái nào được nữa, cô đỏ mặt tía tai muốn rút tay nhưng bị anh dùng sức kéo giật lại.

“Ối, em sợ anh rồi đấy, dừng, dừng chút”

Sa Nghị bật cười xấu, nhào tới ôm cô, “Sao mà sợ anh hả?”

“Đồ háo sắc”



“Anh chỉ háo sắc em thôi, bé à, em đã mấy ngày không cho anh rồi đấy” Anh bắt đầu hôn lên cổ Bối Bối, trồng lên đó từng *quả dâu* một.

Anh chuẩn bị tấn công, tìm BCS ở đầu giường nhưng mà oái oăm thay lại dùng hết mất rồi, chỉ còn mỗi một cái hộp trống không, trời ạ, Sa Nghị la lên, hạ thân anh to lớn lắm rồi, anh trở mình lật tung cả căn phòng. Bối Bối thấy vậy cười ngất ở trên giường, “Này, này, không có vậy coi như thôi nhá, đừng làm nữa”

Sa Nghị đỏ cả mắt, “Tiểu yêu tinh em giấu đâu rồi”

“Hừ, oan cho người tốt, em nào dám” Bối Bối cười trộm, có điều cô thật sự không làm cái chuyện vô vị này mà

“Nghị Nghị, thôi đi, đừng làm nữa, nếu không thì anh tự mình giải quyết được không?” Bối Bối *tốt bụng* đề nghị.

Sa Nghị phớt lờ cô, anh leo lên giường, kéo mạnh Bối Bối nằm xuống bên dưới mình, gỡ chân cô ra, muốn đi vào.

“Á, á, anh làm gì thế, đừng mà, em không có, em không giấu mà”

“Vậy thì không cần nó nữa” nói, ấn cơ thể xuống.

“Huhu, anh đừng mà, nếu có thai thì phải làm sao, em còn chưa tốt nghiệp, tháng trước em vừa tròn 20 tuổi thôi, em vẫn còn là cô bé mà, huhu...” Bối Bối ra sức phản kháng

“Bé? Anh chính là ức hiếp bé con em đấy”

“Đừng mà, Nghị Nghị, anh trai, anh trai tốt của em, anh trai đáng yêu ...”

“Không sao đâu, bé đừng sợ, em đang kỳ an toàn, lát nữa anh sẽ không ra ở bên trong đâu”

“Thật không, làm sao anh biết?” Cô nghi ngờ, chính cô cùng không biết kỳ an toàn của mình rơi vào những ngày nào nữa mà

“Anh vừa tính ra”

Không đợi Bối Bối mở miệng thêm, anh chợt nhấn mạnh xuống, Bối Bối khóc không ra nước mắt.

Cái người đàn ông này, trước khi lên giường thì cái gì cũng chiều theo cô, dù là sao trên trời cũng được, nhưng một khi tinh trùng xông lên não thì anh lại quên sạch, anh nói không ra bên trong cuối cùng lại quên mất, một khi kích động ai mà nhớ được chuyện này nữa, xong rồi, anh ra hết ở bên trong cô rồi

Được rồi, Bối Bối tin anh một lần vậy, cô đang trong kỳ an toàn, không sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook