Nhật Nguyệt Đương Không

Quyển 4 - Chương 29: Tình thế nghịch chuyển.

Huỳnh Dị

27/04/2015

Bàn công công nói:

- Từ khi Lý Thế Dân phong Đạo giáo thành quốc giáo, xây dựng cung Tam Thanh ở Trường An, Đạo giáo đã trở nên đại thịnh. Ban đầu Võ Chiếu cũng rất tôn trọng Đạo giáo. Vừa được lập vị đã đưa ra “Kiến ngôn thập nhị sự” cho Cao Tông, đề xuất vua và triều đại phải thực hiện theo yêu cầu của “Lão Tử”, bản thân nhập đạo thanh tu. Chỉ là sau này, khi nắm được ngai vàng trong tay, mặc dù vẫn ủng hộ Đạo môn, nhưng đa phần là sùng bái chính sách của Phật giáo.

Long Ưng liền nhớ tới bên trong cung Thượng Dương có một nữ đạo quan, hắn gật đầu hỏi:

- Thế cái đó có quan hệ gì với Mẫn Huyền Thanh?

Bàn công công nói:

- Đạo giáo hưng thịnh, tất nhiên là sẽ xuất hiện cục diện trăm hoa đua nở. Cho nên đạo gia lớn nhỏ có hơn trăm phái, dùng Thiên Sư Đạo và Thượng Thanh Phái là hai phái nam nữ đại chủ lưu. Sư phụ của Mẫn Huyền Thanh là Đinh Đát Kỷ, vốn thuộc Thượng Thanh Phái. Sau này tự nghĩ ra các nhánh, cùng Đạo Pháp, Phật Giáo Mật Tông và Hoan Hỉ Pháp hợp làm một, tự xưng là Thái Nhất Lưu. Bà ta theo đuổi thuật Nam Nữ Song Tu. Tuy rằng ủng hộ lý luận Phật giáo, nhưng cũng được Đạo môn coi là phe phái chính thống, duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Thượng Thanh Phái.

Long Ưng bắt đầu có chút hiểu ra, nói:

- Phật giáo nhiều giáo lý, nguyên tắc. Xem ra Đạo môn khó có thể tránh họa.

Bàn công công gật đầu:

- Đúng là như thế. Bây giờ, ngươi chính là cứu tinh của Phật môn, và cũng là cứu tinh của Đạo môn. Ta không biết rõ tình huống, nên tạm gác lại việc nói cho ngươi biết về Mẫn tài nữ.

Long Ưng nói:

- Còn có chuyện gì cần ta chú ý hay sao?

Bàn công công nói:

- Ngày mai gặp Võ Chiếu, trước hết hãy suy nghĩ xem muốn chuyện gì. Phải rèn sắt khi còn nóng, nói ra tất cả với Võ Chiếu. Nhớ lấy, hôm nay muốn bà ta đáp ứng ngươi như vậy, ngày mai lại cầu bà ta đáp ứng ngươi như thế. Từ đó sẽ làm cho bà ta nghĩ rằng ngươi lòng tham không đáy.

Long Ưng đáp ứng một tiếng rồi cáo từ rời khỏi.

Trở lại Cam Thang Viện, Long Ưng vứt bỏ hết thảy, kể cả đau thương trong lòng, hưởng thụ sự hầu hạ của ba nữ nhân, sau đó bỏ vào hậu viên tắm, chuyện gì cũng không muốn nghe, chỉ nằm ườn trên ghế.

Cơ thể mềm mại của Tú Thanh dán trên người hắn.

Long Ưng một tay ôm nàng, một tay khẽ vuốt bờ lưng thơm. Hắc Xỉ Thường Chi bị ám sát xem như một sự đả kích nặng nề đối với hắn.

Đây chính là chuyện nghiêm trọng và đau xót nhất, khiến hắn sinh ra cừu hận. Hắn mơ cảm thấy cừu hận sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.

Tú Thanh ngượng ngùng nói:

- Phu quân đại nhân, vì sao chúng ta không sinh con? Người ta rất muốn có con với chàng.

Long Ưng hôn vào môi thơm của nàng, yêu thương nói:

- Hiện tại, cấp độ công pháp của ta không thể có con. Để tăng lên thêm một tầng nữa, cởi mở sinh cơ, lúc đó các nàng có thể mang thai. Chúng ta cũng không phải vội mà. Đợi khi rời xa Thần Đô, tìm một nơi sơn minh thủy tú, xây dựng ngôi nhà cho mình. Khi đó nàng muốn bao nhiêu đứa con cũng không thành vấn đề.

Tú Thanh mừng rỡ nói:

- Thế mà làm người ta lo lắng muốn chết.

Nàng đứng lên, vội vàng trở lại hậu viện, báo tin vui với Nhân Nhã và Lệ Lệ.

Long Ưng thầm cười khổ. Lời vừa nãy nói với Tú Thanh cũng chính là lời nói của Hướng Vũ Điền. Hy vọng là hắn sẽ không phạm sai lầm. Hắn nghĩ tới Khấu Trọng bởi vì tu luyện “Trường Sinh Quyết” mà không có con nối dõi. Nếu không làm cho đám kiều thê của hắn thất vọng thì chính là gạt người.

Bất giác, hắn thấy lo lắng thêm. Vô tư thật khó đến cỡ nào. Có lẽ hắn chưa bao giờ trải qua trạng thái này. Hắn lúc nhỏ có được xem là vô tư không? Tựa hồ như không phải. Cho dù là vui vẻ hoặc đắm chìm trong sách vở thì nội tâm cũng không cản được khát vọng và ước mơ.

Nhưng đó là chuyện của thời thiếu niên. Còn bây giờ, hiện thực và ước mơ luôn có sự chênh lệch hoặc ít hoặc nhiều.

Trên đời này thật không có khái niệm hoàn mỹ sao? Ngẫm lại cũng không phải. Nam nữ hoan ái, xác thực có thể làm cho người ta quên đi hết thảy.

Lệ Lệ ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nóng bỏng. Nàng dùng tay vuốt má của hắn, nhu tình như nước nói:

- Phu quân đại nhân, khuya rồi, còn không mau đi nghỉ ngơi. Sáng mai chàng còn phải đến Ngự Thư Phòng.



Long Ưng nhìn lên bầu trời đêm, thầm nghĩ nhất định phải học cho giỏi ngôn ngữ của Thổ Phiên và Đột Quyết. Vì tương lai mà chuẩn bị thật tốt. Hắn liền đứng dậy, ôm Lệ Lệ trở vào nội viện.

Sau khi đến Ngự Thư Phòng, Võ Chiếu còn đến sớm hơn so với hắn, đang ở Long án phê duyệt tấu chương. Long Ưng thỉnh an xong, trở lại bàn của mình, bắt đầu viết quyển chín.

Võ Chiếu đặt bút xuống, nói:

- Tiên sinh có thể làm hai việc một lúc, phải chăng cũng có lý do?

Long Ưng vừa viết vừa quay sang bà ta, nói:

- Lúc nhỏ chỉ một mình nhàn rỗi buồn chán, bất kể chơi hay là trò chuyện, cũng chỉ tự mình với mình thôi, cái trò nhất tâm nhị dụng chính là được luyện thành bằng cách ấy đấy (*nhất tâm nhị dụng: kiểu một tay vẽ hình tròn, một tay vẽ hình vuông).

Võ Chiếu nói:

- Điều này có quan hệ với thiên phú của tiên sinh. Hoàn cảnh sau này có thể giúp cho thiên phú của tiên sinh phát huy tốt. Sau khi trở về, tiên sinh có giận trẫm hay không?

Long Ưng nói:

- Không phải giận mà là lo lắng. Tựa như nước chảy xuống, tính nóng lên. Thánh thượng hiểu hơn ai hết, nếu muốn thành công thì phải thuận thế mà đi, đợi cho đến thời cơ xuất hiện, bằng không thì cũng chỉ là viễn vông.

Long Ưng biết lời này của bà ta chỉ là khúc nhạc dạo. Bởi vì bất kỳ sai lầm nào của bà ta cũng sẽ ảnh hưởng đến cả thiên hạ.

Võ Chiếu bỗng nhiên nói:

- Sáng hôm qua, ở giáo trường đã xuất hiện chuyện gì? Không được giấu trẫm. Nếu không trẫm sẽ trị Uyển Nhi tội khi quân.

Long Ưng thất thanh hỏi:

- Thượng Quan Uyển Nhi có chuyện gì vậy?

Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Không làm gì được tiên sinh, đành phải tìm người tế cờ.

Long Ưng đầu hàng:

- Tiểu dân ngửi thấy dược khí từ người Qua Vũ.

Võ Chiếu giận tím mặt:

- Thật can đảm. Thừa Tự thật là không biết xấu hổ. Nhiều lần khuyên bảo vẫn không thay đổi. Thành sự không có mà bại sự có thừa.

Long Ưng không dám đáp lời.

Võ Chiếu nói:

- Tiên sinh và Phong Quá Đình đã đoán được gì?

Long Ưng đáp:

- Ngụy Vương không biết thuật che giấu. Chúng ta đã phát giác được sự khác thường. Kết cục sẽ do thần làm, còn Quá Đình chỉ đứng ngoài quan sát. Khi thần phát hiện nội khí Qua Vũ mạnh lên, mang theo mùi thuốc thì dùng ám hiệu thông báo cho Quá Đình ngưng tỷ võ.

Võ Chiếu cũng không hoài nghi sơ hở này, từ từ nói:

- Mau nói thẳng cho trẫm nghe, tiên sinh làm thế nào mà phát hiện được? Trẫm muốn nghe đúng trọng tâm.

Long Ưng thầm nghĩ, nếu như không có hiệu ứng Võ Tam Tư, có nằm mơ Võ Chiếu cũng không lắng nghe ý kiến về Võ Thừa Tự, chứ đừng nói là chủ động hỏi ý kiến. Nguyên nhân chính là nếu như Võ Tam Tư lập nhiều quân công, thì sẽ thay thế cho Võ Thừa Tự.

Long Ưng sao dám đáp thẳng, chỉ nói:

- Quốc sư Khoan Ngọc của Đột Quyết vẫn là tử địch của chúng ta. Nhưng y đã nói một câu rất hay. Chính là nguyên nhân sau lưng việc lái thuyền qua Hổ Khiêu Hạp. Không chỉ nhìn một cách đơn thuần là kỹ năng bơi lội, kỹ năng lái thuyền mà quan trọng hơn chính là nhìn xem số phận của ta.

Võ Chiếu cau mày nói:

- Ý ngươi là chỉ Thừa Tự vận khí bất lực, đúng không?



Long Ưng cũng không dám đáp thẳng, sợ bà ta sẽ tức giận. Hắn chậm rãi giải thích:

- Người có vận khí tốt thì chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt. Nhưng đối với người có vận khí xấu thì chẳng khác nào là thất sách.

Võ Chiếu thở dài một tiếng, nói:

- Sau khi hoàn tất quyển chín, tiên sinh hãy thay trẫm đi mời Quốc lão sáng ngày mai lên triều. Nói cho Quốc lão biết trẫm sẽ bãi miễn Thừa Tự, phục chức ban đầu cho ông ấy.

Long Ưng cả kinh:

- Vạn lần không được. Như thế người Đột Quyết sẽ hiểu được mưu đồ của chúng ta đối với bọn họ.

Võ Chiếu nói:

- Chỉ từ những lời này cũng đủ biết tiên sinh thật sự suy nghĩ cho hoàng triều Đại Chu. Trên thực tế trẫm vẫn thăm dò tiên sinh. Vậy hãy nói lại với Quốc lão, trẫm thay mặt ông ấy đề cử một người, nhập sĩ Văn Xương Thai, thay thế chức vụ của Ngụy Vương trong triều đình. Còn Ngụy Vương thì chỉ chuyên tâm thương lượng với người Đột Quyết.

Võ Chiếu nói nhập sĩ Văn Xương Thai, ý là được thăng lên làm Tể tướng. Vốn sau khi Võ Tắc Thiên “tự mình độc đoán”, đã cải chế danh tự các chức quan của triều đình. Ví dụ như Thượng thư được thay bằng Văn Xương Thai. Lục bộ cũng vậy. Lại bộ đổi thành Thiên Quan, Hộ bộ thì đổi thành Địa Quan, Lễ Bộ thì đổi thành Xuân Quan, Bộ binh là Hạ Quan, Hình bộ là Thu Quan. Những thứ khác như Tả Hữu Phó Xạ là Tả Hữu Thừa Tướng. Tùy Tùng là Nạp Ngôn. Tỉnh Trung Thư là Phượng Các. Ví dụ như mưu thần số một Trương Gia Phúc của Võ Thừa Tự là người của Phượng Các, tương đương với đại quan chủ sự Tỉnh Trung Thư.

Long Ưng thầm kêu lợi hại, lén lau một giọt mồ hôi. Trong chính trị là phải nói đến nguyên tắc. Hắn không phải là đối thủ của Võ Chiếu? Còn Địch Nhân Kiệt khẳng định là phải thỏa hiệp với Võ Chiếu rồi.

Võ Chiếu thay đổi đề tài:

- Sau khi gặp các ngươi tối hôm qua, trẫm lập tức triệu kiến Lương Vương, chính miệng nói cho y biết tiên sinh tận lực đề cử y làm Đại thống soái viễn chinh. Qua lễ tạ thần sẽ chính thức có hiệu lực. Hiện tại, tiên sinh muốn y làm chuyện gì thì cứ làm chuyện đó. Hãy hiểu cho nỗi khổ tâm của trẫm.

Long Ưng vội nói:

- Tạ chủ long ân!

Võ Chiếu cười:

- Chỉ cần tiên sinh nói vài lời hữu ích thì còn tốt hơn lời cảm ơn. Hiện tại tới phiên tiên sinh nói ra toàn bộ kế hoạch.

Long Ưng lại thành khẩn nói:

- Tạ chủ long ân!

Vừa bước ra hỏi cung Thượng Dương, Phong Quá Đình đã chắn ngang, lôi hắn đến thẳng lầu ba quán rượu Đồng gia, đến sương phòng cuối hành lang. Cao thủ bảo vệ Địch Nhân Kiệt rất nhiều, đang canh giữ ngoài quán rượu. Nói tóm lại, giống như đang lâm đại địch.

Địch Nhân Kiệt, Trương Giản Chi và Vạn Nhận Vũ đang ở trong sương phòng đợi hắn. Sau khi ngồi xuống, Long Ưng thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi với Võ Chiếu cho mọi người biết. Rồi hắn nói:

- Ta không thể không đề cử Võ Tam Tư, người duy nhất mà Thánh thượng có thể tiếp nhận. Mong Quốc lão thông cảm nỗi khổ tâm của ta.

Địch Nhân Kiệt cười nói:

- Lão phu làm sao trách ngươi được? Đổi lại là ta, nếu trong lòng bài xích Võ Thừa Tự thì sẽ cật lực phản đối. Sao có thể để cho y làm Đại Thống Soái? Nó sẽ lộ ra cái xấu của y, nhưng lại là chi kế cao minh nhất. Tốt nhất nên biểu hiện ra rằng ngươi và Võ Tam Tư đang như nước với lửa. Như vậy, sẽ không có ai nghi ngờ ngươi đang âm thầm chủ sự.

Mọi người đều khen hay.

Long Ưng thầm nghĩ, quả nhiên gừng càng già càng cay. Hắn nói:

- Hiện tại đau đầu nhất chính là vấn đề lựa chọn và huấn luyện ba ngàn tinh nhuệ. Tối hôm qua ta đã đi tìm Bàn công công. Ông ấy nói nên thỉnh giáo Quốc lão. Có như vậy vấn đề này mới được giải quyết dễ dàng.

Địch Nhân Kiệt trao đổi ánh mắt với Trương Giản Chi, mỉm cười tỏ ý đã hiểu.

Địch Nhân Kiệt quay sang Trương Giản Chi hớn hở nói:

- Có phải ngươi đang nghĩ đến hắn?

Trương Giản Chi vuốt râu gật đầu.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Nhờ có Đại tướng quân ở trên trời linh thiêng phù hộ, xác thực có người có thể giải quyết nan đề này. Người này tên là Quách Nguyên Chấn. Bởi vì liên quan đến việc bị bãi miễn chức quân nên nhàn rỗi ở nhà. Hắn đã lăn lộn trong quân đội hơn hai mươi năm. Đối với tình huống trong quân đội rõ như lòng bàn tay. Tinh thông binh pháp quân lược, trí dũng nhiều mặt. Nếu như Thánh thượng chịu hạ chiếu cho đòi hắn đến Thần Đô, khôi phục lại chức vụ ban đầu, cam đoan hắn sẽ vì Ưng gia chúng ta mà quên mình phục vụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Nguyệt Đương Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook