Nhất Thế Chi Tôn 1

Quyển 7 - Chương 46: Người không thể nhìn bề ngoài

Mực Thích Lặn Nước

01/03/2019

Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Hà Mộ theo lời gọi, đi vào tĩnh thất Mạnh Kỳ bế quan.

Nơi này sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng chiếu vào sáng rực, mùi hoa thấm đượm, nhưng cái giường mây kia lại như cách thế ngoại, mây khói mông lung, Mạnh Kỳ ngồi trên giường, cao xa vời vợi, uy nghiêm mạnh mẽ.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.” Hà Mộ cung kính hành lễ.

Giọng nói mơ hồ như từ thiên ngoại vọng vào, từ bốn phương tám hướng đều có, vang vọng mà xa xăm:

“Lần này du lịch cảm giác như thế nào?”

Hà Mộ cười: “Không ra Chân Thật giới không biết thiên địa rộng lớn, thế gian lại có một thế giới như vậy, phương thức tu luyện kì quái ở đó khiến đệ tử được lợi không phải ít.”

Lần này, y nhờ sư phụ giúp đỡ, thông qua Vạn Giới Thông Thức cầu tiến vào vũ trụ khác, xem những thế giới đó để tham khảo.

“Rất tốt.” Mạnh Kỳ không có hỏi nhiều, vũ trụ hắn đưa y tới đương nhiên là vũ trụ mà hắn có ‘ấn kí ta khác’ ở đó, có hình chiếu của hắn ở đó âm thầm chiếu cố, có chuyện gì xảy ra với Hà Mộ mà hắn không biết đâu, chẳng những thế còn nắm chắc sự tình hơn cả Hà Mộ.

Hà Mộ thỉnh giáo vài điều còn khó hiểu trong chuyến đi xong, lấy ra một cái ngọc giản:

“Sư phụ, đây là danh sách nhóm hiềm nghi thứ ba, con chưa kịp đưa cho Đại Thanh Căn để giao cho người.”

Y vừa đi du lịch vừa thực hiện nhiệm vụ sư phụ giao phó, cần cù ở trong Vạn Giới Thông Thức gây nên tranh cãi, tìm ra những kẻ khả nghi.

Hai danh sách trước đó đã được Mạnh Kỳ cẩn thận thẩm tra, đều đã loại sạch, trong đó không có đệ tử của Ngoại đạo lục sư.

Mạnh Kỳ không hề làm gì, ngọc giản đã rời khỏi tay Hà Mộ, bay vào trong mây khói, chui vào sâu thẳm, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Hắn mỉm cười: “Tranh luận hơn nửa năm, đối với những quan niệm này, ngươi thấy như thế nào?”

Hà Mộ nhíu mày, rõ là có chỗ còn chưa hiểu lắm, nghĩ một hồi mới trả lời: “Thời gian vừa qua, đệ tử đã sắm mấy vai làm người ủng hộ quan điểm kia. Lúc đầu cảm thấy nó rất cực đoan, rất là cực đoan, nhưng sau nhiều ngày tranh luận lại phát hiện cũng không phải là như thế, chúng đều có một tác dụng riêng kì diệu, có khả năng thuyết phục rất mạnh, về một mặt nào đó chúng nó giải thích được rất nhiều chuyện, tháo gỡ được sự ảo diệu của trời đất.”

“Nhưng trong đạo lý của chúng lại thường xuất hiện mâu thuẫn, thủy hỏa bất dung nhau, cho nên làm đệ tử cảm thấy lẫn lộn, rốt cuộc ai đúng ai sai, nhìn cái này thấy nó đúng, xem xét qua cái kia, lại thấy nó không có đạo lý.”

Mạnh Kỳ cười: “Như vậy mới là bình thường. Bởi vì bản thân ngươi vẫn còn xác định được con đường nhận biết về trời đất của mình, trải qua những kinh nghiệm này, nhìn thấy được vấn đề từ nhiều góc độ khác nhau như thế này, sau này mới có thể phá kén thành bướm, tới được quan ải tiên đạo kia.”

“Xin sư phụ chỉ điểm.” Hà Mộ thành khẩn nói.

Mạnh Kỳ khẽ kết ấn, nói: “Ngươi có nghe câu chuyện ‘Người mù sờ voi’ chưa?”

“Sư phụ, ý của ngài là những quan niệm này đều chỉ là ‘Người mù sờ voi’ về đại đạo, bên nào cũng cho là mình phải nhưng thật ra chỉ nhìn thấy được một phần, không nhìn thấy được cái chỉnh thể toàn diện, cho nên quan điểm của chúng mới có đúng cũng không đúng.” Hà Mộ có phần hiểu ra, “Nhưng rất nhiều quan điểm cực kì trái ngược hẳn hòi rõ rệt với nhau, không giống như là những bộ phận khác nhau của cùng một chỉnh thể.”



Mạnh Kỳ khẽ gật đầu: “Bởi vì sau khi ‘Người mù sờ voi’, y đâu có mô tả thứ mà mình đã sờ được, mà dựa vào những kiến thức đã có sẵn để miêu tả ra nó, cho nên sai lầm ở trong đó là không thể nào tránh được, phải bỏ đi những phần ‘giả’ được thêm thắt vào, chỉ giữ lại phần ‘thật’ mà thôi.”

“Quan trọng hơn là, cái gọi là thủy hỏa bất dung, đi ngược lại hẳn với nhau, mâu thuẫn với nhau mà ngươi cho là đó, không hợp logic mà ngươi cảm thấy đó đã bị cảnh giới và kinh nghiệm, kiến thức có hạn của ngươi giới hạn chúng nó. Thật ra, nếu nhìn từ góc độ cao hơn, mâu thuẫn ở một mức độ nào đó là hoàn toàn có thể cùng tồn tại với nhau, thậm chí không thể gọi chúng là mâu thuẫn, giống như trước mắt ta bây giờ vừa là Ngọc Hư cung, cũng là Trường Nhạc thành, không phải phân thân, không phải hình chiếu, mà đều chính là bản thể, nếu nhìn theo con mắt của người chưa đạt tới Truyền Thuyết, chẳng phải là mâu thuẫn đó sao?”

“Rất nhiều chuyện vi sư cảm thấy chúng mâu thuẫn tới mức không thể nào xảy ra được, nhưng khi đạt tới cấp độ cao hơn, nhìn nó theo góc độ ‘nhìn xuống’, thì hoàn toàn đã khác biệt.”

Hà Mộ nghe mà càng thêm mơ hồ, cảm thấy chắc là sư phụ đang thi triển Nguyên Tâm ấn, làm mình choáng váng hồ đồ, nhưng sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, lại cảm thấy rất là có đạo lý, bèn nói:

“Sư phụ, xin để cho đệ tử trở về nghĩ lại cho kĩ, từ từ tìm hiểu.”

Mạnh Kỳ khẽ vẫy tay áo, bình thản nói: “Đi đi.”

Hà Mộ đi rồi, Mạnh Kỳ mới kích phát ngọc giản, kiểm tra mớ mã kí hiệu thông thức bên trong.

Ánh lửa văng khắp nơi, thôi xán lấp lóe, Mạnh Kỳ lại bắt đầu quá trình lần ngược và loại trừ.

Bỗng nhiên, các thần dị biến mất, nhìn ngọc giản lại trở về như cũ, hắn vui vẻ:

“Tìm ra rồi?”

Hắn mò được một tia quen thuộc, kết hợp với câu phát biểu quan điểm có vẻ cực đoan của đối phương, tin rằng đây là một người trong Ngoại đạo lục sư, Chỉ Hư sơn.

“Là cô ấy sao?” Mạnh Kỳ trầm ngâm, không dùng Vạn Giới Thông Thức phù hàng lâm, thẩm tra đối phương, như vậy rất không có lễ phép.

Hắn búng ngón tay, một đốm sáng theo đường liên hệ truyền đi.

Một chiếc lâu thuyền nào đó đang đi dưới đáy biển, trong một gian phòng trang trí cao nhã văn nghệ, khiến người ta tâm ninh bình hòa u tĩnh.

Một nữ tử cầm Vạn Giới Thông Thức phù, trước người hiện ra quầng sáng, là nơi cô đang tranh luận kịch liệt với người khác ở trong diễn đàn.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy bên trên quầng sáng bắn ra một hàng văn tự:

“Muốn biết ý nghĩa của sinh mệnh không? Muốn sống thật sự không?”

Cô còn chưa kịp phản ứng, văn tự đã biến chuyển thành dòng chữ khác:

“Ngọc Hư Tô Mạnh, muốn bái kiến Chỉ Hư sơn bằng hữu.”

Cô gái im lặng một lúc, mới trả lời lại:

“Có bằng hữu từ phương xa tới, sao lại không thể?”



Thanh âm thành hình, biến ảo thành một đống chữ vàng, bay vào trong quầng sáng.

Một lúc sau, những văn tự đầu tiên lồi ra khỏi quầng sáng, giữa không trung xoay quanh, ngưng tụ ra một người mặc huyền bào, đội trúc quan.

Mạnh Kỳ nhìn sang, thấy một gương mặt quen thuộc, xinh đẹp như họa, khí chất cao quý, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là đặc thù không giống người sống mà giống như một cỗ máy vậy.

Người này chính Chỉ Hư sơn Việt Tử Khuynh.

Nói thực ra, sau khi phát hiện ra Việt Tử Khuynh, khóe miệng Mạnh Kỳ run run, không phải bởi vì gặp người quen, mà là vì kinh ngạc.

Ở trong ấn tượng của cô, đại sư tỉ Chỉ Hư sơn này hầu như đã không còn tình cảm của con người, tự biến mình thành một ‘người máy’ lạnh lùng, nhưng theo tin tức Hà Mộ cung cấp, chủ nhân của mã thông thức này ở trong thế giới Vạn Giới Thông Thức lại dùng ngôn từ rất kịch liệt, rất con người mà tranh cãi với người ta.

Sự khác biệt hẳn giữa hình tượng và sự thực làm sau khi bắt giữ được tia quen thuộc, hắn vẫn không dám xác định!

Bây giờ xem ra, thật đúng là Việt Tử Khuynh!

Cảm xúc trong lòng Mạnh Kỳ tựa như nhìn thấy một mĩ nữ cổ điển cao nhã đột nhiên nhảy ra quảng trường mà múa, một cô nương lạnh lùng cao quý lại há miệng ra hát tới điên cuồng.

Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài a......

“Việt cô nương, nhiều năm không gặp, ngươi càng hơn xưa.” Lần trước lúc gặp nhau, tu vi Mạnh Kỳ còn thấp, không thể nhìn ra hư thực tu vi của Việt Tử Khuynh, song lần này, cảnh giới của hắn đã áp đảo bên trên đối phương, chẳng cần dùng thần thông cũng nhìn ra đối phương là Địa Tiên viên mãn.

Như thế mà tính, thì khi gặp nhau ở Giang Đông, Việt Tử Khuynh ít nhất hẳn là Ngoại Cảnh trung cấp.

Việt Tử Khuynh vẫn bộ dạng người máy lễ phép đáp lại:

“Không bằng Tô chưởng giáo, mời ngồi.”

Cô yên lặng đóng diễn đàn, cất Vạn Giới Thông Thức phù đi.

Mạnh Kỳ giả bộ không thấy chuyện ấy, tiêu sái ngồi xuống, khẽ cười: “Việt cô nương, Tô mỗ không giỏi nói chuyện, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, lần này tới là muốn thỉnh quý phái thôi diễn tương lai, tốt nhất là tương lai có liên quan tới Thanh Đế.”

Sâu trong mắt Việt Tử Khuynh như có quang mang sáng lên: “Theo tin tức tới nay thu thập được, có thể tính ra được một tương lai có khả năng xảy ra, đây chính là lý niệm của Chỉ Hư sơn chúng ta, nhưng tới khi chứng thực, thì thường lại không được như ý muốn, đã có rất nhiều trưởng lão của bổn môn vì tương lai mình thôi diễn ra khác nhau rất nhiều mà cãi nhau tới mức bốc hỏa, những cái có liên quan tới Thanh Đế cũng không ít, ngươi muốn chọn cái của ai?”

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ: “Không biết tổ sư khai sơn của quý phái có truyền lại tương lai do người thôi diễn ra hay không?”

Việt Tử Khuynh đáp: “Có, lúc tổ sư ngủ say đã phong ấn chúng vào bí địa của tông môn, phải vượt qua được khảo nghiệm mới vào đó được, nhiều năm nay, bổn môn chưa có ai qua được khảo nghiệm vào trong đó cả.”

“Khảo nghiệm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Chi Tôn 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook