Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 364: Tim có thần giao cách cảm

Linh Linh

17/03/2017

“ Đúng thế, người mạnh mẽ khỏe mạnh như Nhụy Tử thế này, không chừng hễ tức giận là ném Đại Thâm bay ra ngoài cửa sổ, ôi trời ơi, Mộ Thâm à, cậu bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy. Để Nhụy Tử lại cho mình? Mình là xương đồng da sắt chịu được hành hạ.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

Lương Cẩn hàn mặc dù không nói gì, nhưng cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn tôi.

“ Cút, mình cảnh cáo các cậu đừng có nằm mơ, Nhụy Tử là của một mình mình. Nói cũng không được phép cướp.” Lạc Mộ Thâm cố tình làm vẻ lạnh lùng nói.

Tôi quay đầu nhìn về hướng Trần An An, tôi rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt cậu ta lộ ra nét gì đó u ám, trong lòng tôi không kìm được tiếng thở dài, tôi tin rằng, cậu ta chẳng hy vọng gì tôi sẽ thắng?

Tại vì, cậu ta không hy vọng tôi nổi trội, tôi như thế, càng khiến cậu ta thêm gai mắt.

Sau đó, tôi nhìn thấy cậu ta quay người rời đi.

Tôi cũng chẳng thèm để ý cậu ta, bởi vì tim tôi, giờ đã ngập tràn niềm vui chiến thắng người phụ nữ Nhật đó.

“ Anh Đại Thâm, anh thưởng em thế nào?” Tôi cười hỏi Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm nghiêng đầu nhìn tôi: “ Em nói xem thưởng em thế nào? Dẫn em đi chơi có được không?”

“ thật sao?” Tôi lập tức hưng phấn lên, “ Đi đâu thế?”

“ Em muốn đi đâu? Tùy em thích. Anh bây giờ là vợ nói gì chồng làm theo đó.” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Hứ, Đại Thâm, cậu thật không biết xấu hổ, mặt mũi đàn ông chúng ta bây giờ đều bị cậu làm cho mất mặt rồi, cậu bây giờ là con khỉ Tôn Ngộ Không à? Bị nằm trong lòng bàn tay của Nhụy tử à? Nếu như Nhụy Tử thật sự là một gián điệp, thì Lạc Thị của cậu thua lỗ chổng vó rồi.” Tần Hạo Nhiên cười nói.

“ Cậu thật là,” Lạc Mộ Thâm chớp chớp đôi mắt đẹp đó, “ Nếu như Nhụy Tử thật sự là một gián điệp thương mại, thì mình bại sản thật rồi.”

Mấy tên đó cười phá lên.

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, tôi không ngờ câu nói đùa đó sau này lại trở thành sự thật khiến người khác phải lo lắng.

“ Đi đâu nhỉ?” Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, nét mặt đầy sự yêu thương chiều chuộng.



“ Em muốn đi đâu cũng được sao?” Tôi hơi do dự.

“ Đương nhiên, đi đâu cũng được, chỉ sợ em nghĩ không ra. Em muốn đi đâu, anh Đại Thâm của em sẽ đưa em đi, dù cho em nói em muốn lên Mặt Trăng làm Hằng Nga, anh Đại Thâm của em cũng cõng em đi, em muốn làm Hằng Nga, cậu ta sẽ làm Ngô Cương.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Nói không sai tí nào, chính là như thế,” Lạc Mộ Thâm nói, “ Em muốn đi Nam Cực làm chim cánh cụt, anh cũng đưa em đi. Tùy em chọn nước nào cũng được.”

“ Nếu như thế....” Tôi chớp chớp mắt, “ Em muốn đi biển tình yêu!rn rn

Câu nói vừa thốt ra, Lạc Mộ Thâm lập tức dùng ánh mắt ngạc nhiên vui mừng nhìn tôi.

Tần Hạo Nhiên vỗ tay đốp một cái: “ Hứ, anh nói hai người các cậu mắt nhìn trộm nhau đúng không? Mấy ngày trước anh rủ Đại Thâm chúng ta đi đâu du lịch đi, Đại Thâm nói muốn đi biển Tình yêu, em bây giờ muốn đi biển tình yêu, anh có thể nói hai người là có thần giao cách cảm không? Em nói xem hai người không phải một đôi thì còn ai là một đôi nữa chứ.”

Anh ấy nói xong mặt tôi liền đỏ bừng lên tức thì.

Thật sự có thần giao cách cảm sao?

“ Được thôi, chúng ta cùng đi biển Tình Yêu.” Tần Hạo Nhiên nhảy lên vui mừng nói.

“ Này, mình chỉ là nói mình đi cùng Nhụy Tử, ai bảo cho các cậu đi chứ?” Lạc Mộ Thâm lướt mắt qua ba người đó, lạnh lùng nói.

A?

Miệng ba người đó lập tức ấm ức há hốc thành hình chữ “o”: “ Lạc Mộ Thâm, cậu không dẫn bọn mình đi sao?”

“ Bọn mình đi thế giới của hai người, dẫn các cậu đi làm gì, các cậu muốn làm kỳ đà cản mũi à, trong lòng các cậu không thấy gì sao?” Lạc Mộ Thâm cố tình nói.

Tôi nhìn thấy khóe miệng anh ấy khẽ nhếch lên, tôi biết bọn họ đang ấm ức chết đi được, sắp tức run lên giống như mắc bệnh Parkinsơn rồi.

Tôi cười lăn cười bò ra ở đó.

Lạc Mộ Thâm và ba tên bạn thân đó, giống như thành nhóm f4 vậy, có lúc giống như một người vậy, nhưng cũng có lúc, cố dìm nhau không chút tình nghĩa.



“ A, đừng, Nhụy Tử đầu lợn, dẫn bọn anh đi với. bọn anh có thể xách túi cho em, đừng bỏ rơi bọn anh, đừng mà!” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên giống như hai cái đuôi bổ nhào xuống vậy, một người ôm lấy một chân tôi, khuôn mặt bi thảm của bọn họ giả bộ mếu máo, tôi cười đến nỗi sắp ngất rồi.

Còn nam thần lạnh lùng Lương Cẩn Hàn vẫn đứng ở đó, cũng cười ngoác mồm ra.

“ Đừng chỉ cười không, đầu lợn, em mau nói với anh Đại Thâm của em nể tình, dẫn bọn anh đi với?” Phương Trạch Vũ và Lương Cẩn Hàn nhìn tôi, ánh mắt chớp chớp đầy sao mong chờ.

“ Vâng.” Tôi bụm miệng cười một lúc, quay người nhìn Lạc Mộ Thâm, nũng nịu nói: “ Anh Đại Thâm, cho bọn họ đi nhé, ba anh trai này rất tốt, không có bọn họ thì chẳng vui nữa, hơn nữa bọn họ nói có thể xách túi cho em, việc gì nặng cứ để bọn họ làm, ví dụ đào hố lấp lỗ gì đó.”

“ Hứ, Nhụy Tử, xem em học anh Đại Thâm của em kìa, em bây giờ còn kinh hơn cả Đại Thâm.” Phương Trạch Vũ cố tình nói.

“ Cái này gọi là ‘ gần mực thì đen’ mà, một người thiếu nữ xinh đẹp lương thiện thuần khiết cuối cùng cũng hỏng bét.” Tần Hạo Nhiên nhìn tôi khẽ lắc đầu.

“ Em không phải là đang cầu xin cho bọn anh sao?” Tôi cười nói.

“ Được thôi. Đại Thâm, dẫn bọn mình đi đi, cậu xem vợ cậu còn đồng ý rồi.” Tần Hạo Nhiên ấm ức nói với Lạc Mộ Thâm, mắt vẫn chớp chớp đầy hy vọng.

Tiếng “ vợ” này thốt ra khiến Lạc Mộ Thâm mát ruột mát gan, anh ấy cố nhịn cười gật gật đầu: “ Được thôi, ai bảo vợ mình đồng ý rồi? Thôi thì ấm ức một chút, dẫn thêm ba con kỳ đà này đi vậy, có điều, mình nói trước để các cậu biết, dẫn các cậu đi cũng được, nhưng các cậu phải biết mình nên làm gì, nhất thiết phải chăm chỉ nhanh nhẹn một chút, đồ đạc hành lý của mình và Nhụy Tử hay gì đó, các cậu phải xách hết. có việc hay không có việc đừng có đứng trơ ở đó, phải có tay có mắt, ví dụ bọn mình khát, thì các cậu phải lập tức bưng nước hoa quả lên; bọn mình đói rồi, lập tức mang đồ ăn đến, bọn mình lạnh lập tức mang áo đến, bọn mình nóng thì các cậu phải mang quạt đến..v.v.”

“ Hừ, Đại Thâm, trên thế giới này còn có người nào thâm độc như cậu không?” Tần Hạo Nhiên tức hầm hầm nói, “ cậu coi bọn mình là ôsin phải không?”

Lạc Mộ Thâm bình thản xua tay nói: “ Mình không miễn cưỡng đâu đấy! Không đồng ý làm thì đừng đi! Đây là do các cậu muốn đi đấy chứ, vốn dĩ mình cũng không muốn cho các cậu đi, kế hoạch của mình chỉ có hai người mình và Nhụy Tử thôi. Là các cậu muốn làm kỳ đà đấy chứ.”

“ Hứ hứ hứ, cậu làm bọn mình tức chết rồi, bọn mình tự đi là được chứ gì.” Phương Trạch Vũ tức lẩm bẩm nói.

“ tùy các cậu thôi, ra cửa rẽ trái, không tiễn.” Lạc Mộ Thâm nhún nhún vai, không thèm để ý nói.

“ Ông trời ơi, mau cho sét đánh chết cái người không biết xấu hổ này đi?”Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên ôm đầu làm ra vẻ đau khổ.

“ Được rồi được rồi, anh Đại Thâm, đừng đùa với bọn họ nữa.” Tôi cố nhịn cười nói, ấm ức như thế, chắc sắp chịu không nổi rồi, “ Anh Đại Thâm, anh Hạo Nhiên, có thể không dẫn mọi người đi sao? Anh Đại Thâm đùa với mọi người thôi.”

Lúc này, Lạc Mộ Thâm thực sự không nhịn được nữa mới cười phá lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook