Những Đôi Mắt Lạnh

Chương 32

Phan Hồn Nhiên

04/03/2014

Tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm đã vang lên vài phút trước. Cửa sổ vẫn im lìm. Đôi khi, một vệt đen phớt nhanh qua mặt kính đốm ướt. Nhưng chỉ là nhánh cây thấp chuyển động trong gió hoặc một con dơi nào đó chao cánh bay đi kiếm ăn. Những ý nghĩ trong đầu Duy bước đi chậm rãi. Về Ghi. Về sự choáng váng rồi nhanh chóng biến thành thái độ xa lánh của cô ấy khi nhận ra cậu đã có một người bạn gái mới. Ý nghĩ về chính mình. Về nhận thức sai lầm mà không sao tránh được, mỗi ngày một dấn vào sâu hơn…

Duy vẫn nằm im ở tư thế của xác ướp. Đột nhiên, lưng cậu nhói lên. Cảm giác đau nhẹ thoạt đầu phát ra từ một điểm giữa sống lưng rồi tăng dần cấp độ. Hệt như bên trong cậu, có một mũi khoan nhọn hoắt đang hoạt động, phả hủy vùng thượng vị. Cậu đờ dại, tự nhủ cơn đau sẽ trôi qua. Thế nhưng, nó không trôi qua. Cái điểm nhói buốt bắt đầu lan ra rộng hơn. Cảm giác đau đớn giống như một con mắt thứ ba, tách ra khỏi cậu. Nó khiến Duy như nhìn thấy rất rõ những gì đang xảy ra ở bên dưới lưng mình, như quan sát một kẻ khác. Cái điểm đau đầu tiên chính là một lỗ thủng, do mũi khoan tạo ra, lúc này hiện nguyên hình là một chiếc rễ bao phủ bởi một lớp chất nhầy ướt của ốc sên vươn ra. Xuất phát từ giữa hai lá phổi, cái rễ xuyên qua da, mỗi lúc một vươn dài hơn, sắp sửa len qua lớp vải giường. Không những thế, xung quanh chiếc rễ còn tủa ra những chùm rễ nhỏ hơn, đang chen chúc nhau, tìm cách len qua làn da bên dưới lưng Duy càng nhanh càng tốt. Cậu không thể đụng cựa gì nữa. Cả thân thể cậu dính chặt vào lớp vải giường. Tấm lưng cậu vỡ vụn bởi sự sinh sôi nhanh chóng ghê khiếp của hàng ngàn chiếc rễ cây trong suốt, nhỏ li ti. Con mắt đau đớn bám chặt vào khoảng lưng trắng bệch với những đường nứt vỡ xanh tái. Một cách thản nhiên, chiếc rễ chính cùng hàng ngàn chiếc rễ nhỏ nhầy ướt nối nhau xuyên thủng tiếp lớp vải, xuyên qua tấm nệm, buông thõng xuống sàn. Bỗng dưng, sự trong suốt của những chiếc rễ đổi màu. Nó hồng lên, rồi nhanh chóng chuyển thành màu đỏ. Một mạng lưới hút và truyền máu trực tiếp, từ Duy sang một vật thể khác dưới gầm giường. Điều đó là sự thật bởi cái vật thể tiếp nhận máu từ Duy không còn trong suốt nữa. Máu của cậu làm nó chậm chạp hiện hình. Con mắt thứ ba mở to căng, kinh hoàng. Vật thể đó chính là cậu. Như vừa chui ra từ khoang miệng một con ốc sên. Ướt nhép. Nhầy nhụa. Với các múi cơ phập phồng, còn chưa được bao phủ bởi lớp da hoàn chỉnh. Duy chợt hiểu. Cậu đang mất đi. Mất đi chính thể xác cậu, linh hồn cậu, theo đúng nghĩa đen. Để tạo ra một vật thể sao chép khác. Giống hệt. Nhưng vĩnh viễn không phải là cậu nữa.

Bằng tất cả bình sinh, Duy giật mạnh hai cánh tay bắt chéo trên bụng. Chống khuỷu tay xuống mặt nệm, cậu gắng sức ngồi bật lên. Tiếng đứt lựt phựt của những cái rễ bị kéo căng hết cỡ vang lên rõ mồn một, tựa các sợi dây đàn. Nhưng cậu không còn biết gì khác ngoài việc phải đứt lìa tức khắc khỏi vật thể ẩn nấp dưới gầm giường kia. Duy trở người, lẳng mạnh thân hình, rơi tự do từ mặt giường xuống sàn gạch. Tấm nệm – vẫn bám theo lưng cậu bởi những cái rễ – lật úp xuống theo. Duy nằm sấp. Phổi cậu bị đè ngạt. Hệt như cả một ngọn núi lớn đổ ập, chôn vùi thân thể Duy.

Duy nằm im như thế bao lâu không rõ. Cảm giác đau đớn trên lưng tăng lên ghê khiếp, khiến ý định gượng dậy mờ đi rồi mất hẳn. Những muốn rống lên theo cách một con thú hoang dã bị trúng thương, nhưng tiếng kêu của Duy tắc lại trong cuống họng. Xương và các khối cơ mất máu, tựa bị sấy khô, như muốn tan ra thành tro bụi. Mình sắp chết rồi… Ý nghĩ lờ mờ lướt qua. Hơi thở dần dần rời bỏ Duy. Bất chợt, ngoài cửa sổ, một vết rạch sáng chói lóe lên. Mọi cảnh vật ngoài kia trong chớp nhoáng hiện ra với tất cả những đường nét sắc bén. Từ nhánh lá xòa gần kính cửa. Các nóc nhà bên kia đường với những cột ăng-ten. Các cụm mây sáng trắng đang trôi về chân trời phía Tây. Và có một bóng chim bay vút qua, như lao thẳng về phía ánh sáng của tia chớp. Bỗng nhiên, Duy nghĩ cậu chính là bóng chim ấy. Lao đi. Thoát ra khỏi cái cảm giác chết chóc đen tối này…

Hóa thân thành con ốc sên kiệt sức, Duy trườn trên mặt sàn. Chậm. Mệt nhoài. Trườn về phía cổng thông ra hành lang. Có chút gì đó như may mắn khi một cơn gió làm cánh cửa bỗng mở rộng. Cậu nghe tiếng tim thoi thóp trong lồng ngực. Cậu nghe tiếng thở dốc lên của chính mình. Nhưng cậu không cho phép mình bỏ cuộc. Đầu ngón tay chạm vào mí ô gạch sát ngoài cùng căn phòng, Duy nhoài mạnh. Tấm nệm cồng kềnh trên lưng mắc kẹt lại bởi khung cửa. Cậu bò tiếp, thoát hẳn ra hành lang cuối dãy tầng hai. Dù đã thoát khỏi sức nặng đè bẹp, Duy vẫn nằm im. Bụng cậu ướt mồ hôi. Cảm giác lạnh từ sàn nhà thấm ngược vào bụng. Có tiếng động bên phòng ba mẹ phía đầu kia hành lang. Có lẽ ba cậu vừa tỉnh dậy. Duy gắng đứng lên. Cậu lảo đảo đi về phía phòng tắm lớn ngay gần cầu thang.

Duy đoán đúng. Ba cậu mở cửa, nhìn ra. Ông hơi giật mình: “Duy đấy hả?”. “Dạ. Con nè ba. Con muốn lấy cái khăn trong phòng tắm!” – Tay Duy vịn chặt tay nắm cửa. Giọng nói yếu ớt của cậu khiến ba cậu nghĩ chệch sang hướng khác. Ông bật cười, kiểu thông cảm và hiểu biết giữa đàn ông với nhau: “Ừ, nhanh lên, coi chừng cảm lạnh nhé!”. Sự im lìm lại bao phủ căn nhà. Duy bước vào phòng tắm, bật đèn sáng và cài lại cửa. Cậu muốn nhìn tận mắt lưng mình trong gương soi. Cậu ngoảnh người lại. Khoảnh lưng nguyên vẹn. Lớp da bằng phẳng. Không một vết nứt hay lỗ thủng nào. Chỉ có điều, nó trắng đến mức ngả sang độ trong suốt. Và trên cái nền trắng kỳ dị ấy, chằng chịt những mạch máu tái xanh, nhỏ hơn sợi chỉ. Duy hoàn toàn tê liệt. Cậu từng vẽ bằng máy tính một khuôn mặt của sứ giả với làn da nổi gân máu xanh. Và giờ đây, làn da đó đang hiện diện trên chính con người cậu, thân thể cậu.



***

Duy là một trong vài học sinh vào trường sớm nhất. Khoảng sân rộng không một bóng người. Trên các tầng lầu, những ổ gạch chéo cổ xưa tạo cảm giác dãy hành lang sâu hun hút. Bắt đầu chuỗi ngày lạnh trong năm. Không khí trở nên dễ thở hơn, nhất là lúc ban mai. Những tia nắng trong veo mềm dịu nhuộm cảnh vật trong làn ánh sáng xanh vert mờ nhạt. Trong một ngày như thế, dường như mọi thứ đều chậm lại. Duy ủ một tay vào túi áo khoác. Bỗng nhiên, Duy nhận ra đã lâu lắm rùi, cậu không chú ý đến cảnh vật và sự thay đổi của xung quanh. Cậu chỉ nhớ đến các rắc rối cùa riêng mình, thậm chí tập trung hơn nữa, một số vấn đề phát sinh từ hộp phấn ma thuật…

Bước thong thả, Duy đi hết cầu thang lên dãy lớp 12, tầng trên cùng của khối nhà. Giám thị vừa đi qua mở cửa các phòng học. Chếch cuối dãy hành lang, trên một nhánh cây sao vươn cao lên nền trời xanh thẳm, có một vật thể nào đó đang chuyển động. Duy nhìn chăm chú. Một con chim khá lớn màu tro xám đang chuyển động theo chiều ngang trên nhánh cây bằng đôi chân mảnh khảnh. Dáng vẻ nó thật ủ rũ. Có lẽ nó bị ốm, hoặc đi lạc khỏi bầy, Duy nghĩ. Bất thình lình, giống như bị tuột chân, con vật buồn bã ấy rơi xuống khoảnh sân. Thoạt đầu, nó chúc về phía dưới. Sau đó, lực cản thốc lên từ bên dưới cùng sức gió khiến con chim xoay tròn như một nắm lông xác xơ, thảm hại. Con vật hoàn toàn mê mụ trong tai họa đột ngột. Thế nhưng, khi còn cách mặt đất chừng một mét, bỗng dưng nó choàng tỉnh. Vỗ nhẹ đôi cánh xòe rộng tựa hai mái chèo, con chim bay bổng lên. Trong chớp mắt, nó đã quay trở về chỗ nhánh cây cũ. Và một lần nữa, nó lại bắt đầu thả mình vào không trung. Đứng im nhìn chuỗi hành động khác thường của con chim, Duy chợt hiểu, đó là một trò chơi. Hay chính xác hơn, một bài tập luyện sinh tồn. Khi gần rơi xuống tận cùng vực thẳm, mọi sinh linh đều tìm cách tự giải cứu. Có thể sống. Cũng có thể chết. Nhưng chỉ có chính họ mới đủ quyền năng lôi mình thoát khỏi miệng tử thần mà thôi.

Cánh cửa lá sách lớp 12A1 đung đưa nhè nhẹ. Duy bước vào, thoáng giật mình. Có một người đến sớm hơn cậu. Hoàng, nạn nhân đầu tiên của hộp phấn đen. Cậu ta ngồi im, mặt hướng về cửa số. Một bầy chuồn chuồn dày đặc bay lượn trong không trung, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị. Nhưng kỳ dị hơn cả là Hoàng. Cậu ta giờ đây giống như một con gấu. Lừ đừ. Trống rỗng. Thậm chí, ngay cả khi nghe tiếng nắp bàn Duy va đập, cậu ta cũng không buồn ngoảnh lại. Kể từ sau tai nạn giao thông, ở Hoàng xảy ra một số thay đổi. Sự tinh quái và ngang ngạnh nhường chỗ cho sự im lìm. Cậu ta gầy hẳn đi. Từ một người có vóc dáng phục phịch và hồng hào nhất lớp, cậu ta trở nên xanh xao, lừ đừ. Sức học của cậu ta xuống dần. Một lần trong giờ thể dục, Duy đứng kế bên Hoàng. Khi cả hai cùng chạy song song bên nhau, vẻ sợ hãi và hoang mang nào đó lẩn khuất dưới đáy mắt cậu ta. Rõ ràng là nó hiện ra lúc Duy ở gần bên. Có lẽ ngay chính Hoàng cũng không ý thức được điều đó.

Duy bước tới dãy bàn Hoàng đang ngồi. Nhìn nghiêng, gương mặt với đôi má nhô cao của tên bạn vươn về trước, như đang sưởi nắng. Thế nhưng khi cậu ta ngoảnh sang, Duy giật thót, lùi lại. Một bên mặt không có nắng chiếu với lớp da thịt giống như bị tiêu hủy hoặc nhìn qua máy chụp X-quang, để lộ khoảng xương hàm, bộ răng và hốc xương trán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Những Đôi Mắt Lạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook