Niệm Xuân Quy

Chương 139: ĐÊM HỘI (NHẤT)

Tìm kiếm tình yêu bị mất

08/12/2016

Tại trù phòng nguyên liệu nấu ăn luôn có sẵn. Mộ Niệm Xuân rất nhanh liền làm bốn món thức ăn chay cùng một chén canh.

Trịnh Hỉ ân cần cười nói: “Vất vả tứ tiểu thư, nô tài liền đưa đi.”

Mộ Niệm Xuân ừ một tiếng, trước khi Trịnh Hỉ đi thời, đột nhiên mỉm cười nói: “Đúng rồi, thỉnh cầu ngươi thay ta nói một câu với Tề vương điện hạ.”

Trịnh Hỉ đáp: “Có lời gì, tứ tiểu thư chỉ cần phân phó, nô tài nhất định đưa.”

Mộ Niệm Xuân cười nói: “Ngươi hãy nói, đêm nay ánh trăng rất đẹp, điện hạ đừng quên ngắm trăng.”

Lời này không đầu không đuôi, Trịnh Hỉ nghe không hiểu ra sao. Bất quá, hắn thực thức thời không hỏi, lập tức nhận lời, sau đó đưa đồ ăn trở về viện.

……

Một bàn cơm tuy là đồ chay nhưng mỹ vị. Tề vương tướng ăn không tính tao nhã, rất nhanh đem số đồ ăn chay trở thành hư không. Ăn xong cảm thấy mỹ mãn thở dài: “Niệm Xuân trù nghệ thật tốt. Xem ra, bổn vương sau này có có lộc ăn .”

…… Điện hạ cũng quá tự quyết định đi! Hiện tại bát tự còn chưa so, hơn nữa, theo tứ tiểu thư biểu hiện, rõ ràng đối điện hạ không nhiều hảo cảm lắm!

Trịnh Hỉ trong lòng yên lặng gào thét, miệng lại cười phụ họa: “Đúng vậy, tứ tiểu thư trù nghệ quả thật vô cùng tốt. Nô tài vừa rồi luôn luôn tại phòng bếp nhìn, tứ tiểu thư làm thật nhanh, lại rất đẹp.”

Tề vương tà nghễ liếc mắt nhìn Trịnh Hỉ một cái: “Thời điểm nàng xuống bếp, ngươi luôn luôn tại bên cạnh nhìn?”

Trịnh Hỉ loại nào lanh lợi, vừa nghe nói đã biết không ổn, lập tức sửa lời nói: “Kỳ thật, nô tài luôn luôn ở bên ngoài phòng bếp, tứ tiểu thư xuống bếp như thế nào, nô tài căn bản không phát hiện, đều là đoán lung tung.”

Tề vương tựa tiếu phi tiếu nhìn: “Bổn vương là cái loại lòng dạ hẹp hòi sao?”

Đương nhiên phải!

“Đương nhiên không phải.” Trịnh Hỉ vẻ mặt nịnh nọt: “Điện hạ lòng dạ rộng lớn, như thế nào cùng nô tài bình thường so đo. Đúng rồi. Tứ tiểu thư còn dặn nô tài có lời nói với điện hạ.”

Tề vương đã đoán được cái gì: “Dặn ngươi nói cái gì?”

Trịnh Hỉ một chữ không sai lặp lại: “Tứ tiểu thư nói, đêm nay ánh trăng rất đẹp, điện hạ đừng quên ngắm trăng.”

Tề vương mâu quang chợt lóe. Sau đó cong khóe môi, lộ ra ý vị thâm trường.

Trịnh Hỉ nhịn không được lắm miệng một câu: “Điện hạ. Người nghe hiểu những lời này sao?”

Tề vương tựa tiếu phi tiếu nhìn Trịnh Hỉ một cái.

Trịnh Hỉ lập tức ngậm miệng. Chuyện chủ tư vẫn nên ít lời. Bất quá, đến buổi tối, hắn rất nhanh liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Tề vương lại cố ý thay đổi quần áo màu đen, còn phân phó hắn cũng thay quần áo giống vậy.

Ngắm trăng là giả, đêm thăm giai nhân mới là thật!

Bất quá, Mộ tứ tiểu thư không phải vẫn đối điện hạ không có cảm xúc gì sao? Hôm nay như thế nào lại chủ động gặp điện hạ? Trịnh Hỉ một bụng nghi vấn, lại không dám hỏi nhiều, thành thành thật thật đi theo Tề vương chuồn ra khỏi viện.

Lúc này đã gần đến giờ tý. Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị giấu ở sau tầng mây thật dày. Chỉ có mấy ngôi sao mờ mờ quang mang. Thật là thích hợp tư hội giai nhân.

Tình cảnh tương tự, gợi lên đáy lòng Tề vương một màn kiệt lực quên đi kia.

Mấy tháng trước, cũng là ban đêm, hắn lòng tràn đầy kích động vui sướng đi gặp giai nhân, không nghĩ tới chờ đợi hắn là một màn “Kinh hỉ”……

Không thể nào, hôm nay không thể cũng là một màn thế được!



Tề vương chậm bước. Trịnh Hỉ theo sát sau đó, không lưu ý thiếu chút nữa đụng vào chủ tử, chột dạ không thôi hỏi: “Điện hạ, sao bỗng nhiên người lại dừng?”

Trong bóng đêm. Thấy không rõ sắc mặt Tề vương như thế nào. Sau một lúc lâu, Tề vương mới há mồm nói: “Không có gì, im lặng, miễn kinh động nhóm nữ ni thủ vệ. Chúng ta trèo tường đi vào.”

Trịnh Hỉ không dám lắm miệng, thấp giọng vâng lời.

……

“Tiểu thư, cô thật sự phải đợi Tề vương điện hạ tới sao?” Thạch Trúc nhịn không được lại hỏi một lần.

Mộ Niệm Xuân cười trêu ghẹo nói: “Thạch Trúc, những lời này em đã nói tới lần thứ năm rồi!”

Thạch Trúc có chút thẹn thùng giải thích: “Nô tỳ thật sự là rất chấn kinh. Tiểu thư vẫn luôn đối với Tề vương điện hạ lãnh đạm, như thế nào đêm nay lại chủ động gặp mặt hắn?”

Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Ta có chuyện rất trọng yếu, phải giáp mặt hỏi hắn. Hôm nay buổi tối, em canh cửa. Không thể để cho người khác tiếp cận nửa bước.” Đêm khuya tư hội, nam nữ một chỗ, nếu là bị người phát hiện thì xong. Nàng đừng mong đời này lấy chồng!

Thạch Trúc trịnh trọng gật đầu: “Tiểu thư yên tâm. Em nhất định sẽ mở to hai mắt, một con bọ cũng không thể tiến vào.”

Mộ Niệm Xuân kéo kéo khóe môi. Ánh mắt lại một mảnh ngưng trọng.

Thạch Trúc tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lại mẫn cảm nhận ra tâm tình Mộ Niệm Xuân không tốt. Yên lặng ngậm miệng.

Đợi ước chừng non nửa canh giờ, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Thạch Trúc nhịn không được thấp giọng nói: “Tề vương điện hạ đến bây giờ còn không có lộ diện, không phải là vì lần trước bị dọa, không dám tới đi!”

Vừa dứt lời, cửa sổ liền bị nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ.

Đến rồi!

Mộ Niệm Xuân hít sâu một hơi, thấp giọng phân phó Thạch Trúc: “Em đi ngoài cửa canh giữ.”

Thạch Trúc lên tiếng, nhẹ ra cửa.

Mộ Niệm Xuân bình tĩnh, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Người đứng ở ngoài cửa sổ hiển nhiên không nghĩ tới cửa sổ bỗng nhiên bị đẩy ra, nhất thời né tránh không kịp, cái mũi vừa vặn bị cửa sổ đụng phải. Cúi đầu “Ôi chao” một tiếng.

Mộ Niệm Xuân: “……”

Nhìn Tề vương ôm cái mũi không dám hô đau, bộ dáng chật vật, áp lực Mộ Niệm Xuân ôm cả buổi tối đột nhiên sung sướng lên.

Một bên Trịnh Hỉ bị hoảng sợ, khẩn trương thấp giọng hỏi:“Điện hạ, người có khỏe không!”

Tề vương cái mũi vừa xót vừa đau, vẫn không chịu yếu thế, ra vẻ trấn định khoát tay, ý bảo Trịnh Hỉ lui qua một bên.

Mộ Niệm Xuân nhịn cười, ra vẻ áy náy nói: “Điện hạ, thật sự là thực xin lỗi. Ta nghe được thanh âm gõ cửa, thật không nghĩ tới anh đứng gần vậy. Mũi của anh có khỏe không!”

Trong thanh âm rõ ràng lộ ra vui sướng khi người gặp họa, nửa điểm giải thích thành ý đều không có.

Tề vương âm thầm cắn răng, dường như không có việc gì: “Xem ra là do em vô tâm, bổn vương sẽ không so đo với em.”

Nhạc đệm này làm Mộ Niệm Xuân tâm tình tốt, cười khanh khách nói: “Điện hạ đại nhân đại lượng, thật là làm người ta bội phục.”

Tề vương nhịn xuống hừ nhẹ một tiếng xúc động: “Em trước tránh ra chút, tôi còn muốn đi vào.”



Mộ Niệm Xuân lập tức tránh ra. Tề vương thân thủ lưu loát, hai tay vững vàng đặt trên cửa sổ, sau đó tiến vào. Động tác thật đẹp mắt.

Nhìn Mộ Niệm Xuân kinh ngạc, lòng tự trọng của Tề vương rốt cục được trấn an.

Mộ Niệm Xuân đóng cửa sổ, sau đó xoay người nói: “Tôi chờ một buổi tối, còn tưởng rằng anh không dám tới.”

Tề vương tuyệt không thừa nhận chính mình vừa rồi quả thật do dự một lát, ngạo nghễ nói: “Em quá xem thường tôi. Chuyện là trước là tôi không chú ý, mới trúng quỷ kế của em. Chút chuyện nhỏ ấy, sao tôi lại giữ trong lòng.”

Chết cũng mạnh miệng! Cũng không biết lần trước là ai thấy Tuệ Như liền bỏ trốn mất dạng.

Mộ Niệm Xuân đầy bụng tâm sự, lười cùng hắn tranh võ mồm: “Phải phải phải, là tôi xem thường anh. Khắp kinh thành mọi người nghĩ đến Tề vương điện hạ tùy hứng hoang đường hồ nháo, ai có thể đoán được đây là ngụy trang của anh. Chân chính Tề vương điện hạ, so với mọi người nghĩ, thực sự lợi hại vô cùng.”

……

Tề vương thu liễm ý cười, yên lặng nhìn Mộ Niệm Xuân.

Mộ Niệm Xuân không né tránh, thẳng tắp nhìn lại.

Ánh mắt hai người ở không trung chạm nhau, mang theo suy nghĩ sâu xa hoài nghi thăm viếng, tựa như châm chọc, lợi hại đông lạnh, không ai nhường ai.

Dưới ánh nến sáng ngời, gương mặt non nớt của Mộ Niệm Xuân không có biểu tình gì, tản ra làm người ta tim đập nhanh, thật giống gương mặt nhợt nhạt năm nào coi thường sinh tử……

Không biết qua bao lâu, Tề vương mới chậm rãi mở miệng: “Em hẹn tôi, không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao? Như thế nào lại không hé răng?”

Mộ Niệm Xuân không do dự hỏi:“Trong lòng anh biết rõ ràng, vì sao còn muốn tôi hỏi, chính mình nói ra không phải tốt hơn?”

Tề vương cười hỏi lại: “Còn em, có phải cũng có chuyện muốn nói với tôi?”

Mộ Niệm Xuân bất động, nhất chiêu tứ lạng bạt thiên cân, không đến nơi đến chốn đáp: “Điện hạ nghiêm trọng, tôi bất quá là một cái cô gái khuê các bình thường, nào có cái gì trọng yếu bí mật.”

Tề vương kéo kéo khóe môi, tuấn mỹ trên mặt tràn đầy chế nhạo biểu tình: “Niệm Xuân, em không phải tính đơn phương khảo vấn tôi chứ! Trên đời nào có chuyện tốt như vậy. Muốn biết bí mật của tôi, hay dùng bí mật của em trao đổi.”

Mộ Niệm Xuân mân môi, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Tề vương phản ứng, thật ra trong dự kiến của nàng. Lấy Tề vương khôn khéo giảo hoạt, nghĩ muốn hắn nói ra không phải chuyện dễ dàng. Chẳng lẽ thật sự phải như lời hắn, thẳng thắn lẫn nhau thành khẩn nói ra bí mật?

Tề vương nhìn Mộ Niệm Xuân.

Nàng im lặng không nói, đã xác minh phán đoán trong lòng hắn. Nhưng hắn vẫn là muốn nghe chính miệng nàng nói ra. Đáng tiếc đợi hồi lâu, Mộ Niệm Xuân vẫn như cũ không há mồm.

Tề vương quyết định thoái nhượng từng bước: “Không nghĩ nói ra thế nào sao? Không bằng tôi hỏi, nếu đúng, em liền gật đầu. Nói không đúng, em liền lắc đầu.”

Mộ Niệm Xuân phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Anh hỏi tôi một vấn đề, tôi cũng hỏi anh một vấn đề. Như vậy mới công bình.”

Quả nhiên nửa điểm cũng không chịu thiệt. Tính tình như vậy, thật sự hợp tâm ý hắn.

Tề vương cười: “Như vậy đi. Tôi hỏi trước……”

“Tôi hỏi trước!” Mộ Niệm Xuân không cần nghĩ ngợi ngắt lời Tề vương.

Tề vương có chút bất đắc dĩ cười nói: “Hảo, liền từ em hỏi trước.” Dừng một chút, cảm khái nói: “Tôi đời này chưa từng cho ai làm thế đâu.”

Cho tới bây giờ đều chỉ có hắn càn quấy không phân rõ phải trái, nào có đạo lý hắn chịu thiệt. Giờ này khắc này, hắn lại cảm thấy nhường nàng một chút cũng không là gì.

Mộ Niệm Xuân không có tâm tư cùng hắn đấu võ mồm, lập tức há mồm hỏi: “Chuyện tình kiếp trước, anh nhớ rõ bao nhiêu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Xuân Quy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook