Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 149: Chương 147: Chơi choáng váng

Thuận Bảo Bảo

31/07/2018

Khúc mịch nhìn Lục La sống chết một hai nói mình chính là Kim Chí Thành, không khỏi cười lạnh một tiếng. Anh nhìn chằm chằm Lục La không nói lời nào, đột nhiên đứng lên, hướng cẳng chân Lục La đá qua. Lục La phản ứng nhanh phi thường, nâng chân lên né tránh.

Không nghĩ tới Khúc mịch bắt lấy cổ chân hắn, một cái tay khác cởi giày của hắn. Lục La giãy giụa đứng lên, mọi người tức khắc nhìn ra manh mối.

Liền thấy hắn kiểng mũi chân đứng, hai chân cao thấp rõ ràng sai biệt quá lớn, tựa như nữ nhân mang giày cao gót

Lưu Tuấn tiến lên nhặt giày, ở bên trong moi ra một cái nội tăng cao*, chừng năm centimet!

*nội tăng cao: hình như là đồ độn:))

Mắt thấy bị chọc thủng, Lục La lại vẫn là cắn chết không thừa nhận, “Tôi vẫn luôn ngại chính mình thân cao không đủ, từ thành niên liền vẫn luôn xài nội tăng cao. Khúc Đội trường, như vậy sẽ không là phạm pháp chứ?”

“Người thân cao, thể trọng, thậm chí là tiếng nói đều sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà thay đổi, bất quá thời gian dài hình thành thói quen cùng tu dưỡng lại rất khó thay đổi. Anh cùng Kim Chí Thành tuy rằng là cùng trứng song bào thai, bề ngoài hoàn toàn giống nhau, nhưng bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt, sở thụ giáo dục, tiếp xúc nhân vật bất đồng, hiện tại cũng sẽ khác hẳn.

Kim Chí Thành khởi điểm so với anh thì tốt hơn, chính là hắn đã chịu giáo dục tốt đẹp, đối nhân xử thế, lời nói cử chỉ, đều không phải phố phường vô lại có thể so sánh. Anh lại như thế nào ngụy trang được bề ngoài, cũng che dấu không được từ từ lộ ra. Xem anh ăn mì sợi, ăn cay rát đầu vịt là có thể nhìn ra.” Khúc mịch nói làm Lục La sắc mặt đại biến, tựa hồ bị chọc trúng chỗ đau.

Bất quá, sắc mặt của hắn thực mau liền khôi phục bình thường, đem giày mặc lại ngồi xuống, “Khúc Đội trưởng, anh có chứng vọng tưởng như vậy thì tôi không lời nào để nói. Tôi chính là Kim Chí Thành, anh không thể bức cung! Tôi không có phạm tội, anh không có quyền đem tôi giam lại.”

“Anh cảm thấy tôi không có chứng cứ?” Khúc mịch nhìn hắn ánh mắt tựa như xem vai hề nhảy nhót, “Anh nhìn xem cái này là cái gì?”

Khúc mịch mở máy tính, bên trong có bưu kiện Lưu Tuấn gửi tới. Lục La chỉ nhìn lướt qua liền xanh cả mặt, muốn che dấu đều che dấu không được.

Đây đều là khi nào phát lại đây? Dĩ nhu nhịn không được duỗi đầu qua xem, mặt trên là hai phần ca bệnh bất đồng. Đều là từ ngữ chuyên môn, bất quá tên bộ phận có thể xem hiểu, một phần là Kim Chí Thành, một phần khác là Lục La. Ca bệnh song song, có chút chỗ bị đánh trọng thương, hẳn là làm đối lập ý tứ.

“Tôi tưởng anh đại khái cũng không nhìn kỹ quá ca bệnh của chính mình, tôi tới giải thích cho anh một chút.” Khúc mịch cũng ngồi xuống.

“Kim Chí Thành làm vài lần phẫu thuật lớn, bao gồm chỉnh hình bên nhoài, bỏ đi tử cung cùng buồng trứng, nói cách khác, hắn bề ngoài là nam nhân, nhưng áo trong lại là nữ nhân! Hắn làm phẫu thuật bỏ đi nữ tính đặc thù, làm chính mình từ trong ra ngoài biến thành nam nhân!

Lục La cũng làm vài lần phẫu thuật lớn, bao gồm chỉnh hình bề ngoài và yết hầu, nói cách khác, hắn bề ngoài là nữ nhân, nhưng áo trong lại là nam nhân! Hắn đi làm phẫu thuật bỏ đi nữ tính đặc thù, làm chính mình chân chính biến thành nam nhân!”

Khúc mịch còn có thể xem hiểu văn bản chuyên môn, cái này làm cho mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Ở lĩnh vực chuyên nghiệp là nhân tài kiệt xuất, còn có rất nhiều loại ngôn ngữ, phải để nam nhân khác sống chứ!

“Mặt trên còn có một câu thuật ngữ chuyên nghiệp, sau căn cứ quyết định giải phẫu giới tính, đệ nhất nguyên tắc là nhiễm sắc thể, đệ nhị nguyên tắc là chủ quan ý nguyện*.”

*chủ quan ý nguyện: người bệnh tự nguyện

Khúc mịch chỉ vào hai phần ca bệnh tương đồng nói, “Tôi tưởng khi làm phẫu thuật lúc trước, bác sĩ khẳng định đã giải thích cho các ngươi”

Lục La sắc mặt tái nhợt, Khúc mịch nói tiếp “Kim Chí Thành nhiễm sắc thể thuộc về nữ tính, nhưng hắn yêu cầu đem chính mình biến thành nam tính; Lục La nhiễm sắc thể thuộc về nam tính, hắn thuận theo tự nhiên yêu cầu đem chính mình biến thành nam tính. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật y học hiện tại, là không thể thay đổi nhiễm sắc thể. Các ngươi đồng dạng là nam nhân, nhưng lại có bản chất bất đồng! Nếu hiện tại đối chiếu nhiễm sắc thể của ngươi để tiến hành xét nghiệm, ngươi cảm thấy sẽ có kết quả gì?”

Hắn nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch giống giấy. Mới vừa rồi hoàn toàn không thấy sợ hãi, hiện tại tựa như bóng cao su xì hơi.

Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, pháp chứng khoa đồng sự cầm một phần báo cáo tiến vào. Khúc mịch tiếp nhận, cũng không thèm nhìn tới liền ném ở trên bàn.

“Lục La, chính ngươi nhìn xem đi?”

Hắn cũng không đi lấy báo cáo, mà là tuyệt vọng ôm lấy đầu, thân thể giống gió thu run rẩy lá cây.

“Căn cứ chúng ta ở hiện trường phát hiện dấu giày, chứng thực người giết hại một nhà Đồng Huy cùng vợ chồng Kim Hâm chính là ngươi! Hơn nữa buổi sáng ngày Đồng huy bị sát hại đó, có người thấy các ngươi bởi vì cứt chó phát sinh tranh chấp. Bộ dáng cùng Kim Chí Thành giống nhau, thanh âm lại mang theo nghẹn ngào, người kia chính là ngươi —— Lục La! Bởi vì làm giải phẫu yết hầu đụng tới dây thanh quản, ngươi thanh âm mới trở nên nghẹn ngào.

Mười lăm năm trước, ngươi từng giết gia đình phu thê hai người, đoạt đi đồ trang sức cùng tiền mặt. Vốn dĩ ngươi muốn đi Hàn Quốc, nhưng sau lại không biết vì cái gì lại đi Thái Lan. Trải qua kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, ngươi phát hiện trong xương cốt chính mình là nam nhân, mà ngươi cũng bắt đầu phát hiện chính mình tương đối thích làm nam nhân, cho nên liền bắt đầu giải phẫu. Tôi thực cảm thấy hứng thú, là điều gì làm ngươi quyết định đi Thái Lan?”

Khúc mịch không khó phỏng đoán ra quá trình giết người cùng động cơ, nhưng quyết định đi Hàn Quốc chỉnh hình của Lục La, như thế nào liền đi Thái Lan biến đổi giới tính? Điểm này làm Khúc mịch rất kỳ quái.

Lục La đến bây giờ mới phát giác, chính mình lần này tới Hình Cảnh Đội chỉ sợ là rốt cuộc trở về không được!

“Có thể làm ngươi ra quyết định kinh người như vậy, tôi đoán, hẳn là ngươi yêu một nữ nhân — Diệp Hồng.” lời Khúc mịch nói làm hắn ngẩng đầu.

Hắn đầy mặt hoảng sợ, xem khúc mịch trong ánh mắt lộ ra một chút sợ hãi.

Hai mươi năm trước, hắn đến Nam Giang tìm cha mẹ ruột. Hắn trên người không có nhiều tiền, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, buổi tối liền ở tại ghế dựa quảng trường cùng cầu vượt phía dưới. Tới cuối cùng, hắn một phân tiền đều không có, một người đứng nhìn người đến người đi trên đường cái không biết làm sao.

Lúc ấy Diệp Hồng từ nơi nào đó đi qua, đem trên người chỉ có mười đồng tiền cho hắn. Diệp Hồng cùng bạn học đối với hành vi của nàng thực không hiểu, lúc ấy Diệp Hồng nói một câu làm hắn cả đời khó quên.

“Hắn cùng hành khất không giống nhau, hẳn là có nỗi niềm khó nói. Tôi biết loại này cảm thụ, muốn giúp hắn một phen.”

Lục La nghe xong thực cảm động, Diệp Hồng lại đối nàng nói: “Ngươi lớn lên lại cao và cường tráng, làm cái gì không thể kiếm tiền? Tôi là một nữ nhi đều không sợ vận mệnh nhiều chông gai, ngươi là nam nhi càng không nên thỏa hiệp! Tôi từ trung ương đi ngang qua, thấy một nhà ăn vặt tuyển người rửa chén, ngươi đi thử xem.”

Lục La thế mới biết Diệp Hồng nhận ra chính mình là nam nhi, kỳ thật không ít người đều sẽ nhận sai giới tính của hắn, chính hắn cũng thích cùng chơi với nam nhi

Từ một khắc kia, hắn hy vọng chính mình là nam nhân, hy vọng biến thành người có tiền có năng lực, bảo hộ người con gái thoạt nhìn nhu mì kỳ thật lại rất kiên cường!

Chuyện này hắn chưa bao giờ nhắc tới với bất cứ kẻ nào, bao gồm Diệp Hồng, Khúc mịch là làm sao mà biết được?

“Nhìn dáng vẻ tôi đã đoán đúng rồi!” Lục La là người tàn nhẫn độc ác, tâm lý vặn vẹo người, nhưng hắn lại không giỏi về che dấu người, vẻ mặt của hắn, phản ứng này cho Khúc mịch đáp án.

“Vương Nhân Phủ.” Khúc mịch đột nhiên kêu, “Dẫn người đem Diệp Hồng bắt trở về!”

“Ngươi đừng động tới nàng!” Lục La đột nhiên phát cuồng dường như đứng lên, đập bàn hô.

Lục Ly như thế nào sẽ nghe lời hắn, quay người liền đi ra ngoài. Hắn cấp tốc muốn đuổi theo ra, bị Mạnh Triết cùng Hách Minh đứng ở cửa khống chế được.



“Ngươi cho rằng nơi này là nơi nào?” Mạnh Triết dùng đầu gối dùng sức đá bụng hắn, đau đến nhe răng trợn mắt, không hề giãy giụa.

Hắn ôm bụng lung lay đứng lên, nhìn khúc mịch nói: “Hết thảy sự tình đều là tôi làm, Diệp Hồng không liên quan! Tôi nguyện ý nhận tội, mọi chuyện tôi đều sẽ nói ra!”

“Ngươi yên tâm, hiện tại là xã hội văn minh, sẽ không liên lụy người vô tội.” Khúc mịch làm hắn một lần nữa ngồi xuống, lại kêu người đổi một chén nước lại đây.

Cố Thành mở ra notebook, ở bên cạnh ghi chép. Dĩ nhu nghe thấy biểu tình trở nên ngưng trọng, tuy rằng trước đó trong lòng có chuẩn bị, đến lúc này khó tránh khỏi còn có chút thấp thỏm, có chút bi phẫn, có chút cừu hận.

Lục La ngồi xuống, sửa sang lại một chút ý nghĩ, kể lại từ lúc hắn cùng Diệp Hồng lần đầu tiên gặp mặt.

Giống như ngôn tình tiểu thuyết, hắn cho chính mình là nam vai chính. Tên nghèo hèn “Phấn đấu” thành giàu có, sau đó cưới nữ nhân trong mộng tưởng của chính mình

“Ngươi không đi làm công, mà là đi vào nhà cướp bóc, Diệp Hồng biết không?” Khúc mịch hỏi vấn đề này làm biểu tình Dĩ nhu đại biến.

Nàng vẫn luôn ở khắc chế cảm xúc chính mình, không ngừng nói với chính mình, đây là phòng thẩm vấn, chính mình có thể trực tiếp đã là tốt lắm rồi, không thể làm ra bất cứ hành động quấy nhiễu thẩm vấn!

Nàng muốn đi ra ngoài, không dám chính tai nghe được quá trình sát hại cha mẹ mình. Nhưng nàng lại cưỡng bách chính mình lưu lại, muốn nghe rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Khúc mịch quay đầu nhìn nàng một cái, đem ly nước trước mặt đưa qua. Nàng cầm lấy uống một ngụm, tâm tình hơi chút bình phục

“Không, tôi đi làm công.” Lục La phản bác “Ta tìm được quán ăn vặt rồi ở nơi đó bắt đầu làm rửa chén công. Nhưng chủ quán tính tình nóng nảy, rửa chậm, bể chén, đều sẽ mắng chửi người. Mỗi ngày còn phải làm xong mới có thể ăn cơm, có đôi khi đói đến cả người không sức lực, ngồi xổm xuống lâu rồi đứng lên đầu váng mắt hoa.

Làm hơn nửa tháng, tôi thật sự là chịu không nổi, cùng bà ta cãi một trận liền tiền lương đều không có lấy được rồi rời đi. Tôi nhớ tới lời của Diệp Hồng, trong lòng mười phần mất mát, buồn nản lại nôn nóng. Tôi muốn kiếm nhiều tiền, báo đáp nàng, nhưng tôi lúc ấy tiền ăn cơm cũng không có.

Tôi lang thang ở trên phố, thấy có người mua lạp xưởng cho chó, cảm thấy cuộc đời chính mình thật là bi ai, còn không bằng đầu thai thành chó! Hơn nữa những người đó thật đúng là đáng giận, người không ăn đến thế nhưng lại cho chó! Tôi thấy hắn mặc cũng khá tốt, liền theo hắn về nhà.”

“Ngươi kỹ càng tỉ mỉ nói ngay tình tiết lúc đó, không cần nói thêm bất cứ điều gì khác.” Khúc mịch biết người hắn nói chính là ba Dĩ nhu.

“Lâu như vậy, ai còn nhớ rõ ràng?” Xem vẻ mặt của hắn tựa hồ là thật nhớ không rõ, “Tôi chỉ biết là đó là lần đầu tiên giết người, kỳ thật rất đơn giản. Tôi theo dõi hắn đến cửa nhà, ở trong nhà thuận tay vớt lên cái thiết chùy, đi vào liền một trận đánh loạn. Phòng ngủ có động tĩnh, tôi lại vọt vào, thấy người liền đánh.

Lúc sau, tôi lấy đi đồ vật đáng giá cùng tiền mặt. Gia đình kia rất có tiền, chỉ là đồ trang sức mà bán hơn hai vạn, hơn nữa tiền mặt hơn ba vạn. Có tiền, tôi liền đến chỗ tìm Diệp Hồng. Tôi nhớ rõ nàng lúc ấy ăn mặc giáo phục, tìm được trường nàng học rồi ở cửa thủ mấy ngày lại lần nữa nhìn thấy nàng.

Tôi thấy nàng bị một đàn ông dây dưa, liền qua đi giúp nàng giải vây. Nàng đã không quen biết tôi, nói cảm ơn liền rời đi. Tôi cảm giác thực mất mát, trong lòng tư vị không biết nên hình dung như thế nào. Tôi muốn thời thời khắc ở bên người nàng, chiếu cố nàng, bảo hộ nàng. Ngẫu nhiên xem TV, tôi biết Thái Lan có rất nhiều cuộc biến đổi giới tính người, tôi liền ra quyết định khiến chính mình kinh ngạc!”

Nghe thấy hắn giết hại cha mẹ mình như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ, Dĩ nhu càng cảm giác phẫn hận. Hắn đem giết người cùng ăn cơm bình đạm giống nhau, hoàn toàn không suy xét cảm nhận của người nhà người bị hại. Bởi vì hắn nhất thời tham tài sản, hủy diệt một hạnh phúc gia đình, thay đổi số phận người khác! Hắn sao lại có thể dường như không có việc gì, như vậy thản nhiên?

“Phanh!” Khúc mịch đứng lên, một quyền đầu đánh qua, liền thấy Lục La cái mũi lập tức nở hoa (chảy máu).

“Khúc Đội, người không đáng vì tên khốn nạn này mà phạm sai lầm.” Lục Ly vội vàng khuyên giải, “Hắn sẽ chịu pháp luật trừng phạt.”

“Pháp luật đại biểu chính là nhân dân, bảo hộ chính là ích lợi của người bị hại. Tôi đại biểu chính là người nhà người bị hại, bảo hộ chính là bạn gái của tôi. Không giống nhau!” Khúc mịch không e dè nói, lại giơ quyền qua đánh

Lục La đột nhiên bị Khúc mịch đánh một quyền thật mạnh, trừ bỏ đau còn có chút ngây ra. Cảnh sát sao lại có thể tùy tiện đánh phạm nhân? Lục La trước kia là tên côn đồ, thường xuyên chạy vào đồn công an, cùng cảnh sát giao tiếp số lần rất nhiều. Từ lúc bắt đầu sợ hãi, đến sau lại nói chêm vài câu chọc cười, hắn biết kịch bản cảnh sát phá án. Đơn giản là dùng lời nói dối trá, sau đó hù dọa, cuối cùng không có chứng cứ rõ ràng qua một thời gian liền sẽ thả người.

Thời điểm vừa mới bị bắt vào, hắn chính là ôm ý nghĩ như vậy. Nhưng không nghĩ tới khúc mịch có chứng cứ rõ ràng, hắn muốn chống chế đều không thắng nổi! Vì không liên lụy Diệp Hồng, hắn đành phải khai.

Càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, khúc mịch thế nhưng động thủ đánh người, còn ra tay tàn nhẫn. Một quyền vừa lúc nãy đánh trúng xương mũi hắn, đau đến nước mắt thiếu chút nữa trào ra. Máu mũi tí tách rớt ở trên bàn, nhìn ghê người.

Hắn vừa định muốn đứng lên, không nghĩ tới khúc mịch đệ nhị quyền lại đến. Cái này đánh vào quai hàm trên, muốn tránh nhưng không tránh kịp, chỉ cảm thấy xương cốt sắp vỡ vụn, trong miệng đầy mùi máu tanh.

“Oa!” Hắn phun ra một búng máu, bên trong còn có hai cái răng.

“Anh như thế nào lại đánh người? Tôi muốn cáo anh, tố cáo anh không thể làm cảnh sát, tố cáo cho anh vào ngục giam!” Lục La sớm đã không phải là thanh niên thất vọng khốn cùng lúc trước, hiện tại hắn chính là cảm thấy giá trị con người tăng gấp bội. Tuy rằng những tài sản đó không chân chính thuộc về hắn, nhưng Kim phẩm nguyên cùng hài tử trong bụng Diệp Hồng đều là của hắn!

Nhìn hắn kiêu ngạo như vậy, Lục Ly âm thầm lắc đầu, lui ra phía sau một bước không hề có ý đồ ngăn Khúc mịch. Tiểu tử này giết nhiều người như vậy, đến cuối cùng nửa điểm hối cải đều không có, xứng đáng bị đánh!

Quả nhiên, khúc mịch căn bản là không thèm nhìn hắn, một loạt cú đấm tung ra. Đánh đến hắn không hề còn lực đánh trả, mặt mũi bầm dập nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Mọi người lần đầu tiên thấy khúc mịch động thủ, một đám đều túm lại xem. Thẳng quyền, câu quyền, liên hoàn quyền, rõ ràng là cái người này biết võ!

Ai cũng không dám tiến lên ngăn trở, Dĩ nhu thấy thế sợ hãi nói “Đừng ô uế tay anh!”. Khúc mịch nghe xong lúc này mới dừng tay, xả khăn ướt lau tay, lại khôi phục bộ dáng điềm đạm

“Ngươi…… Ta…… Ta muốn nghiệm thương……” Lục La vừa nói liền cảm thấy đầy mặt đều đau, lại nói không nên lời cụ thể nơi nào đau.

“Nghiệm thương?” Khúc mịch hừ lạnh một tiếng, đem nắm tay đặt ở trên bàn, “Tập cảnh* là tội lớn, biết không?”

*Tập cảnh: gần như là động thủ với cảnh sát, hình như vậy:))

Tập cảnh? Hắn không rõ nhìn khúc mịch.

Chỉ thấy khúc mịch chỉ vào chính mình mu bàn tay mặt trên một khối nhàn nhạt ứ thanh, “Này, vết thương!”

Gì! Còn giảng không nói lí, đó là thời điểm hắn đánh người nên trầy da có được không? Đối với chính mình đầy mặt vết thương, hắn thế nhưng nói tập cảnh, không biết xấu hổ sao?

Ta chính là không biết xấu hổ, ngươi có thể thế nào? Khúc mịch nhàn nhã mà gõ cái bàn, nhìn quét một vòng đoàn người, hỏi: “Ai thấy tôi đánh hắn?”

“Không thấy!” Trăm miệng một lời!

“Ai thấy hắn tập cảnh?”



“Đều thấy!” Trăm miệng một lời!

Mẹ nó, này không phải rõ ràng trợn tròn mắt nói nói dối sao? Cảnh sát còn có xấu hổ hay không? Lục La xuất thân lưu manh nổi giận, cảm thấy thế giới này không rõ lí lẽ!

“Các ngươi…… Ai ai, các ngươi nói như vậy không có lí!” Lục La khóc không ra nước mắt, thật con mẹ nó đau a! Người này a, có đôi khi không sợ chết, liền sợ khổ thân!

“Phân rõ phải trái? Thời điểm ngươi giết người cùng người bị hại phân rõ phải trái sao?” Lục Ly lớn tiếng mắng, “Tiểu tử ngươi không chỉ có tập cảnh, còn bắt bớ! Ta nói cho ngươi, bắt bớ là có thể đương nhiên bắn chết. Bất quá chúng ta cũng không phải là tội phạm giết người, sẽ không phạm tội cố ý giết người.”

Lục La biết Lục Ly hù dọa chính mình, hắn không tin cảnh sát vô duyên vô cớ dám nổ súng giết người. Giết người cũng cần tố chất tâm lý, không phải ai đều có thể làm.

“Bất quá.” Khúc Mịch vừa nói chuyện vừa chuyển tay đặt trên eo móc súng ra đặt ở trên bàn, “Ngươi ở giữa quá trình thẩm vấn có ý đồ đào tẩu, còn tập cảnh. Chúng ta trong quá trình đuổi bắt đả thương cánh tay, chân gì đó của ngươi, đều ở trong phạm vi bình thường. Không biết khi viên đạn này xuyên thấu xương cốt là tư vị gì? Có thể hay không đau đến ngất xỉu?”

Giết người bất quá đầu chỉa xuống đất! Từ khi lần đầu tiên giết người, hắn liền mất một ngày lấy lại tâm tình. Dù sao chính mình cũng trốn không thoát bị vận mệnh bắn chết, còn không bằng người đã chết, miễn cho bị bọn họ tra tấn!

Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, đột nhiên cầm lấy súng trên bàn.

“Dù sao ta chỉ có thể chết một lần, kéo thêm cái đệm lưng* cũng đáng!”

*đệm lưng: ý chỉ kéo ng khác chết cùng

Hắn dùng súng chỉ vào khúc mịch, trên mặt xuất hiện dữ tợn thần sắc.

“Ngươi muốn làm gì?” Dĩ nhu sắc mặt đại biến, muốn tiến lên.

“Đừng nhúc nhích!” Hắn chĩa súng vào đỉnh đầu khúc mịch ngay huyệt Thái Dương “Ai còn dám động một chút ta liền nổ súng, giết hắn xong ta lại tự sát!”

Dĩ nhu sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, những người khác cũng đều không dám ra tay.

“Mới vừa rồi ngươi đánh ta? Ngươi là Hình Cảnh Đội trưởng liền bức người? Tin hay không ta trước đánh xuyên qua tay chân ngươi, sau đó lại tiễn ngươi về Tây thiên?” Hắn tựa hồ có chút mất đi lý trí, liền trong ánh mắt đều lộ ra hương vị điên cuồng.

Lúc này lại kích thích hắn, hiển nhiên là hành vi ngu xuẩn nhất

“Không tin!” Khúc mịch lại cứ một bộ dạng không tin, anh vẫn luôn bảo trì dáng ngồi, đôi mắt cũng chưa chớp một chút.

“Lão tử……”

“Câm miệng!” Dĩ nhu hô to một tiếng, thấy Lục La trừng mắt vội vàng giải thích, “Tôi là nói khúc mịch, không phải nói anh. Anh nhất định phải bình tĩnh, đừng nóng giận! Anh có yêu cầu gì cứ việc đề ra, chúng tôi nhất định sẽ thỏa mãn, chỉ cần anh đừng đả thương người.” Nàng đầy mặt khẩn trương, tận lực làm nhẹ thanh âm, sợ làm tức giận Lục La.

“Ngươi không cần hù ta! Nơi này là cục cảnh sát, mặc dù ta cố sức chạy đi, các ngươi cũng sẽ lật tung thế giới đuổi bắt. Sống được lại giống chuột chạy qua đường, còn không bằng kinh thiên động địa làm loạn một hồi! Dù sao ta giết nhiều người như vậy đã sớm đủ. Quái liền thấy thằng cảnh sát miệng tiện tay tiện, khinh người quá đáng!” Lục La trợn tròn đôi mắt kêu.

Dĩ nhu sợ hãi khúc mịch lại nói ra cái gì kích thích hắn, vội vàng hướng tới khúc mịch đưa mắt ra hiệu.

Nhưng nàng quên mất, khúc mịch là ai? Hắn sẽ xem sắc mặt những người khác? Nói giỡn!

“Nhìn dáng vẻ ngươi chắc ta đánh đến còn chưa đủ tàn nhẫn, ngươi nói chuyện rất nhanh nhẹn, không đau?”

“Chết đi thằng cảnh sát!” Lục La hoàn toàn bị chọc giận, trong ánh mắt đều là tơ máu hồng “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”

“Từ từ hẵg nổ súng!” Khúc mịch đột nhiên quát to một tiếng, làm Lục La ngẩn ra một chút.

Anh nhìn Dĩ nhu, nói: “Trước tình hình này, em có thể hay không cho tôi một thân phận? Tôi là vì bằng hữu bình thường chết ai thương, vẫn là vì bạn gái? Ân?”

Này đều quá cấp tốc, hắn như thế nào còn có tâm tình này? Dĩ nhu lại tức giận mắng: “Chính là tôi hiện tại có thể thế nào cùng anh kết hôn? Anh đã chết, tôi còn phải tìm người khác!”

“Chết minh bạch, đỡ phải không thể nhắm mắt.” Khúc mịch nghiêm trang nói “Bất quá xin em nói thật ra, bằng không tôi thành quỷ đều sẽ không bỏ qua em!”

Này thổ lộ cũng nhiều quá, hẳn là bạn trai. Dĩ nhu chần chờ một chút gật gật đầu, khúc mịch thấy thế ánh mắt sáng lên, bên trong tràn đầy ý cười.

“Ngu ngốc!” Lục La mắng.

“Kỳ thật……”

“Ngươi nói quá nhiều, đến gặp Diêm Vương mà nói đi.” Lục La đánh gãy lời khúc mịch nói, dùng sức bóp cò súng.

“Khúc mịch!” Dĩ nhu hô to một tiếng, theo bản năng chạy đến ôm lấy Khúc Mịch

Di, như thế nào không nghe thấy tiếng súng? Dĩ nhu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy gương mặt phóng to kia của khúc mịch

Giờ phút này, hắn đang lườm bằng một đôi mắt vô tội “Kỳ thật, tôi vừa rồi định nói, súng không có đạn. Chính là…”

Không có đạn! Dĩ nhu ngơ ngẩn, một lát sau mới phát giác chính mình đang ôm khúc mịch. Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đứng lên bay nhanh đi ra ngoài.

Lục Ly ở trong lòng âm thầm bật cười, nhìn dáng vẻ Khúc Đội có hình tượng nam chính tiềm chất a. Màn trình diễn vừa rồi, mọi người đều đã bị lừa gạt rồi. Bất quá mới vừa rồi đây là tình huống như thế nào? Khúc Đội đây là mới có thân phận bạn trai chính thức a!

“Nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát tái thẩm vấn.” Khúc mịch ném xuống những lời này, quay người đuổi theo.

Lục La cầm súng lục sững sờ tại chỗ, đây là tình huống như thế nào? Đây là thẩm vấn hay là tán gái?

“Hiện tại súng lục mặt trên có vân tay ngươi, đồng sự chúng ta có thể chứng minh, ngươi tập cảnh đoạt súng ý muốn giết người. Đánh ngươi, tính còn nhẹ!” Lục Ly phân phó người mang bao tay đoạt xuống khẩu súng, lưu lại làm chứng.

Đậu má, đây là nào nào? Đều là người sao? Lục La hoàn toàn hết chỗ nói rồi! Hắn bị chơi choáng váng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook