Pháp Y Dị Bản

Chương 24: Tái Khởi Tố Vụ Án Mạng (2)

三生石 (Tam Sinh Thạch) - Dịch: My Mũm Mĩm

14/03/2023

Cầu Tam Nguyên, Tiểu Kiều kéo tôi nhảy ra khỏi xe. Vội vã đến dưới động cầu, cảm ơn Chúa, không có túi xác màu đen, không có gì cả.

Hai người chúng tôi thở dài một hơi, kéo tay Tiểu Kiều từ dưới cầu đi lên, mỹ nữ chính là mỹ nữ, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương, nắm trong tay rất thoải mái.

Tiểu Kiều mang giày cao gót, rất bất tiện, dưới chân trượt xuống, thiếu chút nữa té ngã, may mà tay tôi nhanh mắt, ôm Tiểu Kiều vào lòng. Tôi cũng suýt ngã theo.

"Cảm ơn anh!" Không biết là bởi vì bị kinh hách hay là thẹn thùng, khuôn mặt Tiểu Kiều đỏ bừng, rất đẹp.

"Này, hai người các ngươi đang làm gì vậy?" - Cây cầu truyền đến một tiếng gầm giận dữ.

Tôi ngẩng đầu nhìn, Lý Vi đứng ở trên, phẫn nộ nhìn tôi . Tôi nhanh chóng buông tay ra, Tiểu Kiều cũng thoát khỏi lòng tôi.

Lý Vi tức giận xoay người rời đi, tôi kéo Tiểu Kiều đuổi theo. Lý Vi phẫn nộ rất kỳ quái, đó là phẫn nộ phát ra từ đáy lòng.

Tôi đuổi theo vài bước và giữ cô ấy lại.

" Buông tay, ta bảo ngươi buông tay! " - Lý Vi gầm gừ nói.

"Cô bình tĩnh." - Sự tức giận của Lý Vi khiến tôi cảm thấy rất khác thường, cô ấy có lý do gì để tức giận?

"Ta mới không có hứng thú quản các ngươi." - Lý Vi cố chấp vẫn đi.

Tiểu Kiều giải thích: "Chúng tôi xuống điều tra vụ án, nhưng tốt nhất cô nên giải thích, đây chính là giờ học, tại sao cô lại đến cầu Tam Nguyên? "

"Tôi... Ta..." - Lý Vi ấp úng.



"Thành thật mà nói! Ngươi đến Tam Nguyên Kiều làm gì! " - Tiểu Kiều đột nhiên cất cao giọng điệu.

"Ta nghe nói Lâm Hiểu Mạn mất tích, ta là tới tìm nàng?"

"Ngươi biết Lâm Hiểu Mạn?" - Mày tôi nhíu lại, trên người cô gái Lý Vi này càng ngày càng nhiều nghi vấn, cô ta thế nhưng lại biết cô gái mất tích.

Lý Vi cũng không che giấu, nói thẳng: "Đương nhiên tôi biết Lâm Hiểu Mạn, chúng tôi đều là hội sinh viên. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"

Tôi cẩn thận quan sát biểu tình của Lý Vi, không giống như là giả vờ. Chỉ là có một điểm không cách nào giải thích, nếu mà nàng không biết Lâm Hiểu Mạn mất tích, đến Tam Nguyên Kiều làm gì?

Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn tôi, cô ấy đại khái cũng nghĩ đến, dưới ý bảo của tôi, cô ấy nói: "Cảnh sát trước đó nhận được tin báo cảnh sát của nhà trường, bạn học Lâm Hiểu Mạn mất tích, nghi ngờ hung thủ có khả năng bị vụ án phân xác bắt cóc. "

Khuôn mặt Lý Vi trong nháy mắt biến thành màu trắng bệch, chần chờ hai giây sau, kinh hãi kêu lên một tiếng: "Không được, Lâm Hiểu Mạn sẽ không sao."

" Ngươi làm sao có thể biết Lâm Hiểu Mạn sẽ không có việc gì chứ? " - Tôi hỏi.

Lý Vi không trả lời câu hỏi của tôi, xoay người chạy về phía trường học, tốc độ chạy càng ngày càng nhanh.

"Nhanh lên đuổi kịp cô ây." - Tôi luôn cảm thấy phản ứng của Lý Vi có chút không bình thường. Tôi vừa quan sát thấy xung quanh mắt cô ấy có vành mắt đen, đêm qua chắc chắn không ngủ ngon.

Lý Vi một bước không ngừng chạy trở lại thành đại học, tôi và Tiểu Kiều chạy thở hồng hộc đến cổng thành đại học, Lý Vi đã biến mất không thấy đâu.

"Nha đầu chết tiệt này, chạy đi đâu vậy?" - Tôi hét lên.



"Có muốn báo cáo cho Ba Ca không?"

"Chờ một chút rồi nói sau, trước tiên đi ký túc xá hoặc là phòng học tìm cô ấy. Tốt hơn là không nên gây rối cho Ba Ca. " - Tôi cảm thấy Lý Vi có cổ quái, nhưng không đến mức báo cáo cho Ba Ca.

Tôi và Tiểu Kiều tìm một vòng ở trường, cũng không tìm được Lý Vi, gọi điện thoại cho cô ấy cũng ở trong trạng thái không thể kết nối.

Lần này thật phiền phức, trên trán ta toát mồ hôi lạnh.

" Ta có biện pháp!" - Tiểu Kiều lấy điện thoại di động ra và gọi cho một đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật.

Đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật giúp định vị vị trí đại khái của điện thoại di động của Lý Vi. Tôi và Tiểu Kiều chạy tới, tìm được một tòa nhà cũ trong khuôn viên trường, tôi đột nhiên ngây ngẩn cả người, đây tuyệt đối là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng cho tôi cảm giác lại vô cùng quen thuộc.

" Ở bên kia! " - Tiểu Kiều chỉ vào một hướng chạy tới.

"Chờ ta! " - Tôi đuổi theo, Tiểu Kiều phải ở trong tầm mắt của tôi.

Tìm thấy điện thoại di động của Lý Vi trong bụi cỏ dại trước một tòa nhà cũ, điện thoại di động bị rớt, màn hình bị nứt.

"Lý Vi! Lý Vi! Ra đây, đừng chơi nữa! " - Tôi hét lên.

Âm thanh dần dần đi xa, nhưng không ai trả lời.

Tôi và Tiểu Kiều liếc nhau một cái, lần này phiền toái lớn, Lâm Hiểu Mạn còn chưa tìm được, lần này Lý Vi cũng không thấy đâu.

Nếu Lý Vi mất tích thật sự có liên quan đến hung thủ, vậy hung thủ này rất có thể chính là người trong thành phố đại học, phạm vi điều tra thu hẹp rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Pháp Y Dị Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook