Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 113

Túy Tiểu Tiên

03/07/2014

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Kế hoạch vĩ đại của Nhạc Du Du chính là, muốn một mình đi du sơn ngoạn thủy, ăn thức ăn ngon nhất thiên hạ, sau đó tìm nơi non xanh nước biếc để nghỉ ngơi. Đương nhiên nếu có soái ca bồi bên người thì tốt hơn…

Nghĩ tới đây, trong đầu không nhịn được lại xuất hiện ánh mắt đơn thuần của Lãnh Hạo Nguyệt không mang theo một tia tạp chất.

“Nhạc Du Du, ngươi đừng có nhớ tới chuyện trước kia được hay không?” Nhạc Du Du hung hăng vỗ đầu mình một cái, “Cái tên kia căn bản là tên khốn kiếp, nói dối khắp nơi, sao ngươi còn nhớ tới hắn? Thiên nhai nơi nào không có cỏ a, hà tất đơn phương yêu mến con chó đuôi cỏ kia? Dù cho hắn lớn lên đẹp thì thế nào? Lớn lên đẹp có khi là…”

“Đúng vậy đúng vậy.” Đúng lúc này, Nam Cung Duệ lại đột nhiên tựa đầu với vào trong xe, “Ta lớn lên cũng rất đẹp mắt…..”

“Đi chết đi.” Nhạc Du Du một chưởng đánh qua, trúng vào giữa ót của Nam Cung Duệ chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tên kia trực tiếp rơi xuống xe ngựa.

Nhạc Du Du hừ lạnh một tiếng, lại chợt nhớ tới, Nam Cung Duệ đang đánh xe, hắn ngã xuống, xe ngựa kia làm sao bây giờ? Đúng lúc này, xe ngựa kia bỗng nhiên liền lắc lư đứng lên, Nhạc Du Du sợ hãi, vội vàng chui ra, nhưng nàng không biết đánh xe a, cái này làm sao bây giờ?

Lái xe ngựa đã không có lái nữa, liền tự bản thân chạy loạn một mạch.

“Dừng lại a…” Nhạc Du Du quay lại nhìn, họ Nam Cung kia một tay đang dẫn theo vạt áo choàng, một tay hướng về phía con ngựa chào hỏi ra sức đuổi kịp.

Nhạc Du Du lúc này sợ hãi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng, con ngựa kia căn bản không nghe bọn hắn a, mắt thấy phía trước chính là một sườn núi, nếu như tiến lên, xe này sẽ lật xuống.

“Nam Cung Duệ, ngươi hãy mau nghĩ biện pháp a. . . . .” Nhạc Du Du kêu lớn lên, “Người cứu mạng a…”



“Chủ tử, ngươi cần phải chịu đựng a…” Nam Cung Duệ ở phía sau thở hổn hển hô to, “Ngươi thiện lượng như vậy, nhất định sẽ không chết sớm như vậy…” Thế nhưng, lại ngầm dùng chân đá một cục đá trên mặt đất, bay thẳng đến chân ngựa mà đi.

Nhạc Du Du vừa nghe xong, nếu không phải hiện tại đang vào trong lúc nguy hiểm, nàng hận không thể lập tức lao xuống dùng chân đạp vào mặt tên yêu nghiệt kia.

Lúc này, xe ngựa kia đã bắt đầu hướng về phía sườn núi xông lên, Nhạc Du Du ban đầu còn có thể ngồi vững vàng lúc này đã bắt đầu ngã trái ngã phải, đầu bính bên này, một hồi đụng bên kia , cả người thiếu chút nữa liền hôn mê.

Thời gian mắt thấy Nhạc Du Du sẽ bị ngã xuống xe ngựa, bỗng nhiên một bóng đen bay tới, động tác cấp tốc từ cửa xe đem Nhạc Du Du túm lấy, sau đó nhẹ nhàng nhắc lên, cả người đã bị đối phương bế lên, cùng lúc đó, cục đá của Nam Cung Duệ cũng đánh trúng chân ngựa, con ngựa kia bị đau, hí dài một tiếng, nhất thời dừng lại cước bộ.

Nhạc Du Du vốn là bị va chạm tới chóng mặt, nhưng khi bị người ôm lấy bay vọt trên không trung không khỏi mở to hai mắt, đập vào hai mắt chính là một mặt nạ màu bạc tinh xảo, trên mặt nạ kia còn có một hình trăng non.

Mặt nạ kia đem mặt của đối phương che rất kín, chỉ có thể lộ ra đôi mắt. Nhạc Du Du liền kìm lòng không đậu nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?

Vào lúc hoảng hốt Nhạc Du Du nhất thời hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được, liền như vậy nhìn, tùy ý đối phương ôm.

“Chủ tử, ngươi không sao chứ?” Lúc này, Nam Cung Duệ đã thở hổn hển đuổi qua đây, vừa nhìn thấy Nhạc Du Du không có việc gì, kích động còn thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, “Ta đã nói mà, ngươi sẽ không chết sớm như vậy…”

Bị Nam Cung Duệ này nói, Nhạc Du Du rốt cuộc cũng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình vẫn bị đối phương ôm đâu, vội vàng tránh thoát, đưa tay ra gõ đầu Nam Cung Duệ một chút: “Ngươi nha không có câu nào hay hơn sao?” Sau đó mới vẻ mặt ôn hòa xoay người lại đối với hắc y nhân mỉm cười, “Cám ơn vị công tử này đã ra tay cứu giúp.” Trong lòng cũng kích động ùm ùm, trong tiểu thuyết viết anh hùng cứu mỹ nhân sự thật là có nha, bất quá, người này thần bí quá, một khối bạc ở trên mặt cũng không sợ phát sinh phản ứng hoá học sao? Đương nhiên, nghi vấn như vậy nàng sẽ không hỏi vì sẽ làm phá hư chuyện tình.

Ánh mắt của Lãnh Hạo Nguyệt hơi mê man một chút, hắn có điểm hoài nghi để cho nàng đi ra ngoài là không được rồi, hắn thực sự rất muốn đem nàng ôm chặt vào trong lòng, yêu thương một phen, chỉ là…

“Vị đại hiệp che mặt này, cám ơn ngươi đã cứu chủ tử của ta a, đó cũng là gián tiếp cứu mệnh của tiểu nhân, càng cứu tính mệnh của bách tính thiên hạ a…” Nam Cung Duệ hợp thời chen vào nói, sau đó hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt khom người chào, lại cúi chào, lạy ba cái, cuối cùng mới đứng dậy.

Nhạc Du Du hắc tuyến tức khắc nổi lên, cái này là cố ý nha? Hắn cho rằng đây là di thể cáo biệt sao? Hơn nữa, mạng của mình cùng với mạng của bách tính thiên hạ ngang nhau ở chỗ nào? Nàng sao lại không biết đâu?

“Không cần đa lễ.” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Nam Cung Duệ, chân mày hơi cau lại, tiểu tử này mấy năm không gặp, vẫn là cùng một đức hạnh như trước.



Nhạc Du Du không khỏi mặt nhăn mày nhíu, giọng nói của người này sao lại khó nghe như vậy? Đảo mắt suy nghĩ cẩn thận, trong tiểu thuyết võ hiệp không phải nói chuyện trôi qua có thể nói thành các giọng khác nhau, thằng nhãi này phỏng chừng chính là giả giọng thôi.

“Có thể hỏi tôn tính đại danh của công tử hay không? Kiếp sau làm trâu làm ngựa, tiểu nữ tử cũng báo đáp thật tốt a…” Nhạc Du Du cho rằng nam nhân mặt nạ này phải đi, liền cấp tốc truy vấn.

“Ngươi thực sự muốn báo đáp?” Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng hơi câu dẫn.

“Ách, chỉ cần là trong phạm vi năng lực của ta có thể làm được.” Nhạc Du Du không ngốc, vạn nhất đối phương giống như công phu sư tử ngoạm nói, mình chẳng phải gậy ông đập lưng ông sao? Chuyện như vậy nàng chắc là sẽ không làm, “Ta nhất định sẽ đem hết khả năng, dù sao ngươi cũng đã cứu ta một mạng a…”

“Tốt lắm a.” Lãnh Hạo Nguyệt cũng không chối từ, “Lấy thân báo đáp thế nào?”

Khụ khụ… Nhạc Du Du rất vinh hạnh bị nước miếng của mình sặc chết, nàng gặp phải loại người nào đây? Từ trước đến này thế nào cũng là thục nữ đi? Chẳng lẽ lúc này đánh mất cái gọi là thục nữ của nàng sao?

“Chủ tử, ngươi không sao chứ?” Nam Cung Duệ vội vàng chân chó phát huy ở phía sau nàng, sau đó bất mãn trừng mắt liếc mắt Lãnh Hạo Nguyệt một cái, “Người này thật là, vừa nhìn đã biết là người lang thang, một chút hàm súc cũng không hiểu được.”

Nhạc Du Du sửng sốt, người này lúc nào thì biết hai chữ hàm súc?

“Chủ tử của nhà chúng ta, mặc dù nói lớn lên không có tốt lắm, nhưng dù gì lớn lên cũng coi như đoan chính đi, tại sao ngươi có thể nói cho phép thì liền cho phép sao?” Nam Cung Duệ nói cực kỳ nghiêm túc, còn làm như có thật lắc đầu, “Mất mặt.”

“Cái kia thì phải như thế nào?” Lãnh Hạo Nguyệt thanh âm nghe không ra biến hóa.

“Ý của ta là, ngươi mang mười vạn hai sính lễ qua đây, ta mới đem chủ tử giao cho ngươi…”

“Nam Cung Duệ, ngươi muốn chết a…” Nhạc Du Du sư tử hống trong nháy mắt vang lên

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook