Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 124: Vợ chồng hai người ăn ý

Liệt Khuyết

24/09/2016

Nữ nhân này, lời nói dường như không sai.

Đi lên trên núi thật sự tuyết tích tụ rất dầy, không có cách nào vượt qua ư?

Mấy cửa thành đều có người của hoàng đế trông coi, bọn họ đương nhiên không đi được, cho nên bọn họ lựa chọn đi con đường núi Từ Vân này.

Trước đó đã tìm hiểu rõ địa hình núi Từ Vân, biết nơi này đại khái ở gần đỉnh núi có một lối nhỏ có thể vượt qua, đường nhỏ gần đỉnh núi, sẽ lạnh hơn chân núi rất nhiều, nhưng dù sao cũng là một con đường có thể đi lại.

Bọn họ cũng biết sau khi đến mùa đông, núi Từ Vân diện tích tuyết đọng sẽ tăng rộng, đường nhỏ có thể sẽ bị tuyết đọng bao trùm, nhưng bây giờ vẫn đang là mùa thu, bọn họ cho rằng tình huống như vậy sẽ không phát sinh.

“Ngươi nói thật à? Đường nhỏ lên núi đã không thể đi? Nói thật đi, nếu dám có nửa câu nói dối, ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ.” Nam nhân tự xưng là nhi tử của người chết đưa tay bóp chặt cổ Vân Thanh Nhiễm, rất có ý tứ nếu Vân Thanh Nhiễm dám nói dối một câu thì sẽ bóp chết nàng.

Vân Thanh Nhiễm thầm nói dưới đáy lòng, nam nhân này quá không có thiên phú diễn trò, mới như vậy đã bộc lộ ra diện mục thật của mình rồi, không đủ chuyên nghiệp.

“A Bình!” Nam nhân bên cạnh cảm thấy không thích hợp, vội cho tên nam nhân đang bóp chặt cổ Vân Thanh Nhiễm kia một ánh mắt, muốn hắn thu liễm hành vi của mình một chút, bọn họ hiện tại vẫn không thể bại lộ!

Nam nhân bị gọi tên là “A Bình” được đồng bạn của mình nhắc nhở cũng ý thức được hành vi của mình có chút quá đáng, vội buông lỏng bàn tay bóp chặt cổ Vân Thanh Nhiễm ra.

“Xin vị cô nương này thứ lỗi, nương ta mất nên tâm tình ta rất kém, lại nghe thấy đường trong núi bị tắc không có biện pháp mang mẫu thân bà nhập thổ vi an, tâm tình có chút kích động, hù cô nương ngươi sợ rồi, mong cô nương đừng trách tội.” Nam nhân vội xin lỗi Vân Thanh Nhiễm.

“Không sao không sao, nương ngươi vừa mới mất mà, ta có thể hiểu được!” Vân Thanh Nhiễm nhìn đội ngũ đưa ma một cái, “Không nhìn thấy cha ngươi nha, cha ngươi cũng đã mất rồi? Ai nha nha, ngươi thật sự là bất hạnh, nhìn ngươi tuổi cũng không lớn, không có cha không có nương, thật sự là đáng thương! Đường lên núi thật sự không đi được nữa, hiện tại tuy vẫn đang là mùa thu, nhưng thời tiết trên đỉnh núi đã vào đông, tối hôm qua đã hạ xuống một trận tuyết lớn, tuyết đọng càng dầy, con đường nhỏ kia vốn đã bị tuyết đọng phủ kín, ta vừa mới muốn lên đỉnh núi hái thuốc, nhưng không thể đi lên, ta đành phải quay trở lại.”

Đối với sự “an ủi” tràn đầy đồng tình của Vân Thanh Nhiễm, nam nhân tên A Bình này thật sự là hận không thể ngay lập tức bóp chết nàng đi, cha và nương hắn còn sống rất tốt, nàng đây rõ ràng là nguyền rủa cha nương hắn đều chết hết mà!

“Làm sao bây giờ? Đường lên núi không thể đi.” Nghe vậy mấy người trong đội ngũ đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời trở nên khó xử.

“Làm sao vậy, các ngươi nhất định phải lên núi à?” Vân Thanh Nhiễm ra vẻ không biết hỏi han.

“Mộ của nương ta xây ở bên kia núi Từ Vân, nhất định phải đi từ đường nhỏ mới được.” Nam nhân giải thích nói.

“Thảm như vậy? Đây chẳng phải là ngươi không có biện pháp an táng nương ngươi ư? Ông trời, lão nương ngươi chết đã muốn đủ đáng thương rồi, hiện tại thi thể mẫu thân còn không có cách nào an táng, ai…” Vân Thanh Nhiễm tiếc hận thở than.

Nữ nhân này! Quá ghê tởm, Tăng Bình thề, nếu như sau này có cơ hội gặp lại nữ nhân này, hắn nhất định phải giáo huấn nàng ta một trận, để nàng ta biết cái gì mới gọi là đáng thương!

Tăng Bình phẫn uất nghĩ, đại khái là bị Vân Thanh Nhiễm chọc giận không nhẹ.

“Ừm…” Vân Thanh Nhiễm làm bộ dáng suy tư, một phút đồng hồ sau, như làm ra một quyết định vĩ đại, “Nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta vẫn nên giúp đỡ ngươi, bằng không quan tài của nương ngươi dừng ở giữa đường, thật sự là khó xử lý, đội ngũ đưa ma đưa đến một nửa lại lộn trở về, thật đúng là không được tốt lắm.” Vân Thanh Nhiễm cảm khái nói.

Quan trọng nhất là, bọn họ hiện tại không thể xuống núi, vốn phải né tránh tầm mắt hoàng đế đã là chuyện không dễ dàng, thật vất vả mới mang được người tới chân núi, lại đang giả trang thành đội ngũ đưa ma lên núi.

Nếu lộn trở lại, thì quá mức nguy hiểm, nhưng nếu cứ chắn ở giữa đường như vậy, dưới tình huống không biết đến khi nào tuyết đọng mới tan, đến khi nào đường mới có thể thông, cũng quá nguy hiểm.

“A? Ngươi có thể giúp chúng ta?”

“Vốn cũng không muốn, có điều nhìn các ngươi đã mất nương, ta sẽ cho các ngươi vậy, kỳ thật trên núi Từ Vân này không chỉ có một con đường nhỏ có thể đi thông đến bên kia núi, còn có một đường là dọc theo sườn núi, con đường đó so với đường gần đỉnh núi thì khó đi hơn một chút, nhưng dầu gì cũng là một con đường. Người không thường đến núi Từ Vân sẽ không biết con đường nhỏ này đâu, bởi vì ấy à… Ta lén nói cho các ngươi biết, con đường đó ma quỷ lộng hành! Thật sự đấy, trước kia có một nữ nhân, ở con đường đó bị người cướp giết, đối phương cướp sắc của nàng, đoạt đi toàn bộ thứ đáng giá trên người nàng, bông tai vòng cổ nhẫn cũng không buông tha, cuối cùng còn muốn hại chết nàng, từ đó về sau, mặc kệ ngày trắng đêm đen, mọi người chỉ cần đi qua con đường đó, đều nghe thấy tiếng gào thét của một nữ nhân, vô cùng âm trầm khủng bố! Các ngươi có gan đi không?”

“Thật sự?”

Lời này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một tin tốt lành, so với đường gần đỉnh núi, bọn họ đương nhiên càng thích đường sườn núi, như vậy có thể tiết kiệm cho bọn họ không ít thời gian, bọn họ hiện tại phải càng nhanh ra khỏi thành càng tốt, rời khỏi kinh thành, tới địa bàn của Vương gia ở phủ Kinh Châu của Tam công tử, bọn họ sẽ có thể Đông Sơn tái khởi!

Về phần ma quỷ lộng hành, cái loại chuyện này bọn họ đều không tin, cho dù thực sự có quỷ, bọn họ cũng là gặp thần sát thần, gặp quỷ giết quỷ!

“Này này này, mấy người các ngươi sao lại hỏi thế chứ, ta tốt bụng chỉ con đường sáng cho các ngươi, các ngươi lại còn hoài nghi ta, ta tại sao phải lừa các ngươi hả? Lừa các ngươi có gì tốt à? Trên người các ngươi có thứ đáng giá khiến ta muốn đánh cướp ư? Ngươi cảm thấy ngươi có tư sắc để cho ta cướp hay là cảm thấy ta đối với người chết ở trong quan tài mà các ngươi đang nâng kia có hứng thú hả?” Vân Thanh Nhiễm làm bộ dáng bị người vũ nhục, tức giận nhìn bọn họ.

Đích thật là bọn họ suy nghĩ nhiều, ở trong mắt người khác bọn họ chỉ là đội ngũ đưa ma mà thôi, như vậy lại thần cẩn thận quá mức! Ai sẽ nghĩ tới bọn họ nhốt trong quan tài đây chính là thái hậu nương nương? Cho dù là hoàng thượng, lúc này chỉ sợ còn đang ở trong hoàng cung tìm kiếm thái hậu nương nương bị mất tích, căn bản không thể tưởng được thái hậu đã bị bọn họ mang tới loại địa phương này rồi.

Hoàng thượng bây giờ còn đang giằng co với Vương gia của bọn họ, căn bản không có khả năng nghĩ đến việc đuổi tới chỗ này tìm thái hậu. Nếu thật sự là người của hoàng thượng, thì cũng không cần phải theo chân bọn họ hoà giải, trực tiếp dùng đao thương mà lên rồi.

Nam nhân bài trừ hết thảy tính khả nghi mà hắn có thể nghĩ đến Vân Thanh Nhiễm.

“Thật có lỗi, ta không có ý tứ hoài nghi ngươi, chẳng qua là bởi vì quá khẩn trương, dù sao đây cũng là mẫu thân của ta.”

“Quên đi quên đi, bổn cô nương độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với các ngươi, đi thôi, đi theo ta.”

“Phải phải phải, đa tạ cô nương, đa tạ cô nương nguyện ý dẫn đường cho chúng ta.” Một nam nhân khác hướng về phía Vân Thanh Nhiễm cảm ơn.

“Đừng khách khí ha, vậy không trì hoãn vị lão thái thái trong quan tài kia nhập thổ vi an nữa, các ngươi đi theo ta!” Vân Thanh Nhiễm híp mắt liếc quan tài một cái, trong quan tài thái hậu trừng lớn hai mắt, chắc là nhận ra giọng nói của Vân Thanh Nhiễm, cũng không biết trong lòng bà ta lúc này đang nghĩ thế nào, bị người bắt cóc nhốt vào trong quan tài, kết quả nghe thấy giọng nói của Vân Thanh Nhiễm, đại khái là không nghĩ ra đi?

“Thế tử gia, ngài đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.” Thấy Quân Mặc Thần đi tới cửa, Quân Kiệt vội hóa thành một bức tường người chặn đường đi của hắn, không cho hắn tới gần cửa.

Thế tử gia vốn thân mình đã không tốt rồi, lại vừa mới phát bệnh thân thể sao có thể chịu được rét lạnh bên ngoài đây?



“Thế tử phi đâu?” Ngữ khí Quân Mặc Thần nghe ra một chút không vui.

“Gia, ngài đã quên à? Thế tử phi nương nương nói muốn đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng rèn luyện thân thể.” Quân Kiệt hồi đáp.

“Biết rồi, nhưng đã qua một canh giờ.”

Chờ quá lâu, thế tử gia mất hứng.

“Gia ngài không cần quá lo lắng, thế tử phi nương nương ngay cả vách đá dựng đứng cũng có thể đi xuống, có thể thấy được không phải nữ tử nhu nhược bình thường.”

“Vạn nhất lạc đường thì sao? Bị sói tha đi thì sao? Sẩy chân ngã xuống vách núi thì sao? Gặp phải người xấu thì sao? Xảy ra chuyện ngươi bồi gia một thế tử phi à?” Quân Mặc Thần híp mắt.

“Thuộc hạ bây giờ đi ra ngoài tìm, có tin tức sẽ lập tức báo gia!” Quân Kiệt đầu đầy mồ hôi, hắn bồi không nổi đâu!

“Ừ… Đi đi…”

Quân Kiệt nhanh chóng đi tìm Vân Thanh Nhiễm cho Quân Mặc Thần.

“Đây không phải đường đi Từ Vân Tự à?” Tăng Bình thấy được chùa miếu xa xa loáng thoáng có thể thấy được mấy hòa thượng ở cửa miếu, lúc này đề cao cảnh giác, bọn hắn bây giờ sợ nhất là nhìn thấy người, nhìn thấy càng nhiều người, phiền toái càng nhiều, nguy hiểm tiềm ẩn cũng càng nhiều.

“Con đường nhỏ ta nói kia chính là từ hậu viện Từ Vân Tự đi vòng qua nha! Hậu viện Từ Vân Tự là vườn rau, từ vườn rau hướng đến lưng núi có một con đường nhỏ, là đường mà các hòa thượng thường lên núi mang nước, có gì kỳ quái à? Ai nha, đây là chùa miếu, có gì phải sợ, quan tài của nương ngươi đi qua chùa miếu, lây dính một ít Phật quang, có gì không tốt, phù hộ bà sớm đi gặp Phật tổ mà không phải đi a tì địa ngục.”

Vân Thanh Nhiễm mở miệng ngậm miệng đều là nương ngươi nương ngươi, còn hở tý là chết với chóc, xuống Địa ngục linh tinh, đổi là ai nghe xong trong lòng đều không thoải mái.

“Quên đi quên đi, các ngươi không thích đi thì không đi nữa, ta đi rồi, coi như ta xen vào việc của người khác đi.” Vân Thanh Nhiễm dẫn được nửa đường cho người ta, liền vỗ mông rời đi.

Vân Thanh Nhiễm muốn “đi”, bọn người kia nhìn thoáng qua nhau, liền kéo Vân Thanh Nhiễm lại.

“Ngươi làm gì thế, buông tay!” Vân Thanh Nhiễm với hình tượng thôn phụ ngang ngược, rất không hình tượng quát về phía Tăng Bình.

“Muốn chạy thì không thể được, đường ngươi đã dẫn đi, nếu không mang chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi cũng đừng muốn bình an rời đi.”

“Các ngươi thật dữ…” Vân Thanh Nhiễm mím miệng, nhìn bộ dáng như bị hù sợ.

“Ngoan ngoãn dẫn đường sẽ không dữ tợn.”

“Nha…” Cúi đầu lên tiếng, không cam không nguyện tiếp tục đi lên phía trước.

“Nhanh lên!” Tăng Bình không kiên nhẫn.

“A Bình, ngươi đừng dữ như vậy, sẽ dọa nàng.” Nam nhân bên cạnh Tăng Bình lại một lần nữa nhắc nhở hắn.

“Chúng ta bây giờ không có thời gian dây dưa với nàng ta, dữ với nàng ta một chút, để nàng ta ít nói nhảm đi, nhanh chóng dẫn đường cho chúng ta là được. Đúng rồi, Tiểu Đông, phía trước là Từ Vân Tự, chùa miếu này có gì đặc biệt không?” Tăng Bình làm người rất cẩn thận, bọn họ hiện tại phải mượn đường Từ Vân Tự, hắn muốn hỏi nhiều thêm mấy câu.

“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, Từ Vân Tự không phải là miếu thờ lớn gì, ngươi xem miếu này, so với Thiên Long Tự, thì chính là nhà tranh gặp cung điện, hoàng thân quốc thích cũng sẽ không đến Từ Vân Tự.” Chẳng qua là một tòa miếu nhỏ mà thôi, không có gì đặc biệt.

“Ừ…” Có thể là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

“Nếu muốn nói thật, thì thế tử bệnh của phủ Trấn Nam Vương kia thỉnh thoảng sẽ tới nơi này ở vài ngày, dường như hắn và một vị lão hòa thượng trong miếu này là bằng hữu.” Cao Tiểu Đông nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói.

“Cái tên sắp chết kia không cần lo lắng, đã bắt đầu cả ngày ở cùng hòa thượng, đại khái là sắp đi rồi, bái lạy Bồ Tát nhiều, sau khi chết có thể đi đến thế giới cực lạc.”

“Ừ.”

Khi nói chuyện, đoàn người đi tới cửa Từ Vân Tự, Quân Kiệt thấy Vân Thanh Nhiễm, như được đại xá.

“Vị huynh đệ kia, chúng ta muốn mượn đường, phiền ngươi đi nói với phương trượng đại sư một tiếng. Ta biết ngươi nhất định sẽ không cự tuyệt, ngươi xem nhà người ta đang phát tang này, giúp một tay, chẳng khác nào đang tích phúc đức, việc làm phúc cho con cháu ngươi sẽ làm đúng không.”

Quân Kiệt còn chưa kịp mở miệng, Vân Thanh Nhiễm đã tiến lên nói một đống lời trước hắn, nghe xong hắn không hiểu ra sao.

“Này, ngươi thất thần làm gì? Không nhanh chóng đi nói với phương trượng đại sư? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không nói, thì ngươi cả đời không thú được thê tử, tuyệt tự!”

“A, nha…” Quân Kiệt lặng mấy giây rồi mới kịp phản ứng, thế tử phi nương nương nhất định là có chuyện gì! Là đám người đưa tang này có vấn đề gì ư? Quân Kiệt phối hợp với Vân Thanh Nhiễm, “Ta đi tìm phương trượng đại sư.”

Quân Kiệt xoay người vào chùa miếu, có điều hắn đi tìm không phải là đại sư Khổ Thiền vị phương trượng đại sư chính quy, mà là thế tử gia bọn hắn.

“Bẩm báo thế tử gia, thế tử phi nương nương đã trở lại.”

“Ừ…” Đã trở lại thì tốt rồi.

“Nhưng mà…”



“Nhưng mà cái gì?”

“Nương nương đồng thời trở về với một đội ngũ đưa tang.” Quân Kiệt nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được rõ ràng, vì sao thế tử phi nương nương đi ra ngoài tản bộ một vòng lại tản bộ cùng một đội ngũ đưa tang, còn đưa bọn họ mang về Từ Vân Tự.

“Đội ngũ đưa tang?” Quân Mặc Thần nhíu mày, “Là chuẩn bị cho bản thế tử à?”

“Gia, thuộc hạ nghĩ, nhất định không phải vì chuẩn bị cho gia!”

“À, vậy là tốt rồi…”

“Nhưng mà thế tử phi nương nương bảo ta tới tìm phương trượng đại sư, nói muốn mượn đường…” Quân Kiệt đem đối thoại vừa phát sinh giữa mình và Vân Thanh Nhiễm nói lại một lần cho Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần nghe Quân Kiệt nói xong, khóe miệng nhếch lên một cái, “Quân Kiệt, ngươi nói một chút, ngươi cảm thấy thế tử phi đang muốn làm cái gì?”

“Gia, thuộc hạ ngu dốt, nương nương muốn làm gì thuộc hạ không biết.”

“Quân Kiệt, tối hôm qua trong kinh thành có đại hỏa ngươi có thấy không?”

“Thuộc hạ thấy được.”

“Trên núi Từ Vân còn có thể thấy được, còn trong kinh thành?”

“Tất nhiên có thể thấy.”

“Triều đình loạn, dân hoảng sợ, ai sẽ chọn đúng sáng nay để đưa tang đây?”

Người chết không chọn thời gian, nhưng đưa tang thì có thể, hôm nay phát tang, nhà có chút đầu óc đều sẽ không làm, lại nhìn đội ngũ kia, không ít người, nếu quả thật đúng là phát tang, cũng nên là một nhà gia cảnh giàu có lo liệu tang sự, có lẽ cũng không phải là nhà ngu dốt gì, dựa vào cái gì lại phát tang vào đúng lúc này?

“Thuộc hạ hiểu rồi!” Quân Kiệt tỉnh ngộ, vốn hắn không cảm thấy gì, lúc này nghe thế tử gia vừa hỏi như vậy, đã cảm thấy có vấn đề lớn, đối phương rất khả nghi! Cho nên thế tử phi đem những người đó mang đến là có mục đích ư? “Thuộc hạ xin chỉ thị thế tử gia, thuộc hạ hiện tại cần phải làm gì?”

“Nàng không phải nói muốn mượn đường à? Vậy ngươi phải đi thông tri Khổ Thiền, cho đội ngũ đưa tang một con đường.”

“Nhưng mà thế tử gia, hậu viện chỉ có một vườn rau, không có đường.”

“Ai nói không có, còn có một con đường đến Hoàng Tuyền, không phải à?”

Đường hoàng tuyền?

“Thuộc hạ đã hiểu!” Quân Kiệt hiểu ý tứ của Quân Mặc Thần, hắn sẽ cùng nhóm ám vệ cùng nhau toàn lực phối hợp với thế tử phi nương nương.

“Đội ngũ đưa tang” ở cửa miếu chờ trong chốc lát, thì nhận được lời chấp nhận của phương trượng đại sư, nơi Phật Môn không kiêng kỵ người chết, cho nên đoàn người rất dễ dàng vào đến trong miếu, quan tài được đưa vào miếu.

“Ta nói mấy vị này, các ngươi mượn đường với hòa thượng, ngược lại không có quan hệ gì, mượn đường với Bồ Tát, có phải nên nói tạ ơn Bồ Tát không đây?”

Lúc đoàn người đi qua trước bảo điện Đại Hùng, Vân Thanh Nhiễm như có suy nghĩ nói.

“Không cần phải làm mấy chuyện dư thừa đó.” Tăng Bình không kiên nhẫn nói.

“A Bình, chúng ta vẫn nên đi vào thắp nén hương đi, cũng vào chùa miếu rồi, không thắp nén hương, thêm chút tiền dầu vừng cũng không được.” Cao Tiểu Đông nhắc nhở nói, làm quá mức ngược lại sẽ khiến cho mọi người hoài nghi, hiện giờ bọn họ đang ở bên trong chùa miếu của người ta, nhiều hòa thượng đều nhìn thấy như vậy. Trong nhà có chết người, vốn nên mời hòa thượng đến làm lễ cúng bái, hiện giờ nào có đạo lý vào chùa miếu cũng không vái lạy, như vậy không phải quá khả nghi à?

Tăng Bình dừng một chút, chăm chú liếc mắt nhìn Cao Tiểu Đông một cái, thấy được sự lo lắng trong mắt Cao Tiểu Đông, cũng hiểu được ý tứ của hắn.

“Được rồi, các ngươi, theo ta tiến vào thắp nén hương, coi như là cầu phúc cho nương ta!” Tăng Bình quyết định nói, “Mấy người các ngươi, lưu lại trông quan tài của nương ta, không được có sơ xuất gì.”

Vì thế một hàng phần lớn người đều đi theo sau Tăng Bình tiến vào điện dâng hương. Lưu lại mấy người nâng quan tài vung giấy tiền vàng mã ở lại bên ngoài.

“Thí chủ, uống chén nước đi.” Hòa thượng trong miếu mang nước cho mấy người nâng quan tài vung giấy tiền vàng mã này.

“Cảm ơn sư thầy.”

Mấy người sáng sớm đã chạy đi, nâng cỗ quan tài chứa một vị lão thái bà đi đường núi ghập ghềnh, nói không phiền là gạt người.

“Thí chủ, phòng bếp còn có chút trai thiện, mặc dù là cơm rau dưa, nhưng có thể lấp đầy bụng, các thí chủ kế tiếp còn có một đoạn đường dài phải đi đúng không? Không lấp đầy bụng trước sao được chứ?”

“Đa tạ sư thầy, chỉ là chúng ta còn phải trông quan tài của lão phu nhân… Không tiện…” Một người trong đó cự tuyệt nói.

“Ha ha, thí chủ thật thích nói đùa, quan tài để ở nơi này thì không ngại, chẳng lẽ sợ ánh mặt trời chiếu bị thương, mưa rơi làm hỏng?”

Cũng phải ha, chẳng qua là một cái quan tài mà thôi, ai để ý chứ? Cho dù nơi này không phải chùa miếu, có để ở bên đường cũng không có ai chú ý, huống chi Tăng Bình bọn họ đều ở trong điện, phòng bếp phỏng chừng cũng sẽ không xa, đi ăn chút đồ rồi lập tức quay lại là được.

Sáu người nhỏ giọng trao đổi ý kiến một chút, sau đó nhất trí đồng ý đi ăn một ít đồ, rời Từ Vân Tự cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể lại ngồi xuống ăn một chút gì đó đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook