Quỷ Hoàng Phi

Chương 101: Gió nổi mây phun

Sương Hoa

24/09/2015

Đêm sâu như nước, cả bầu trời trong vắt điểm một vài ngôi sao, đám mây bị màn đêm nhuộm thành màu lam đậm, ánh trăng yên lặng như một tấm màn mỏng, nhẹ nhàng chiếu xuống nhân gian, dưới ánh trăng, tường xanh ngói đỏ ở hoàng cung phát ra ánh sáng nhẹ nhàng như ngọc!

Lúc này, đã gần đến nửa đêm, đường phố an tĩnh không một bóng người, cây cối nhà cửa lờ mờ, bóng tối như quái thú đang há to miệng. Gió đêm êm ái khẽ lay động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng cười dữ tợn, làm người gõ mõ cầm canh đã già sợ đến run người, ông xách theo một cái đèn lồng nhỏ, mắt trợn to nhìn sương mù trước mặt, cẩn thận nghe ngóng.

Nhưng nghe hồi lâu, chỉ có tiếng gió nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.

Ông nghĩ, sắc trời sáng như vậy, tiếng cười quái vật ở đâu? Vừa rồi có lẽ là nghe lầm, dù sao bây giờ cũng già rồi, thân thể không còn như trước. Trước kia một đêm không ngủ đến hôm sau vẫn khỏe như vâm, trong hai năm qua, cũng là.... Chờ năm sau, sẽ xin nghỉ vì tuổi già, về nhà thăm cháu vậy!

Ông nghĩ như vậy, trong đầu phảng phất khuôn mặt mập mạp của cháu nội, khuôn mặt nhăn nheo cười đến híp mắt!

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh nổi lên, bụi bay bốn phía, xen trong đó là mùi tanh đập vào mặt, ánh trăng tối đi, phía sau dường như có mây đen đang kéo đến che phủ bầu trời!

Ông già ngẩng đầu nhìn, xách theo đèn lồng bị gió thổi chập chờn không ngừng muốn trở về, trong nháy mắt quay đầu lại, một bóng đen lớn đang đứng sau lưng, ông trợn to mắt hoảng sợ, thân thể bị hút hết máu nhanh chóng khô héo ngã xuống góc đường, đèn lồng rơi trên mặt đất, ngọn lửa bùng cháy rồi cuối cùng chìm vào bóng tối!

Một cô gái mặc y phục màu xanh lam trùm mũ, khoác áo choàng đi nhanh qua đường, sau lưng có có mấy tên mặc áo choàng. Mấy người này bước chân vội vã, hành động nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã đến góc đường.

"Nạp Lan tiểu thư!"

Thời điểm đám người kia đi đến góc đường, một tên trong đó thấy được thi thể già nua, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, dừng lại, nói với cô gái mặc quần áo xanh lam!

"Chuyện gì?" Giọng của Nạp Lan Sơ Thần mang theo sự gấp gáp không thể bỏ qua, nhưng vẫn ngừng lại trả lời!

"Người xem!" Tên kia chỉ vào ông lão già nua, thân thể khô héo nghiêm trọng nói: "Đây đã là thi thể khô héo thứ sau được phát hiện trong tối nay!"

Nạp Lan Sơ Thần ngồi xuống, quần áo xanh lam bị gió lạnh thổi vào tung bay, nàng liếc mắt nhìn thi thể già nua, đứng dậy lạnh nhạt nói: "Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là phải đến hoàng cung trợ giúp Vương gia!" Triệu Tễ đã lấy được tin tức, biết tối nay Vương gia khởi sự, chỉ sợ vạn nhất...

Nạp Lan Sơ Thần nghĩ đến một phần nhỏ có thể xảy ra kia, trong lòng rét run, bỗng nhiên ngừng lại suy nghĩ!

"Người này là hậu thuẫn của Triệu Tễ, nếu chúng ta không loại bỏ hắn, coi như bắt lại Triệu Tễ cũng vô ích, hơn nữa xem ra tối nay, nếu ta không ngăn cản thì không biết có bao nhiêu người chết nữa! Chuyện như vậy không thể tiếp tục được! Trong những người này chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản hắn, nơi này giao cho ngươi, cần phải chú ý, không thể để hắn đả thương ngươi! Vương gia bên kia, ta dẫn người đi!"

Nam tử đang nói chuyện ngẩng đầulên, con ngươi bất cần đời lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm trọng như vậy --- chính là Dương Hải!

Hắn khoác áo choàng màu đen, áo đen bên trong bó sát tôn lên thân hình cao lớn, dáng vẻ bất cần đời, đôi con ngươi đông lạnh sáng lấp lánh trong đêm tối, thoạt nhìn cả người cao ngất!

Nạp Lan Sơ Thần nói vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng bối rối, nếu khiến nàng bỏ mặc vương gia không quan tâm là điều không thể, nhưng nếu là Quỷ Đế đã xuất hiện... Thì nàng có thể cứu được vương gia nhất thời nhưng không cứu được cả đời!

Lúc này, nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào chủ nhân của nàng!

"Nàng sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ!" Phượng chủ, nàng hiểu rõ mấy phần, đó là dù thế nào, nàng cũng sẽ không vứt bỏ trách nhiệm của mình, từ khi nàng giúp bọn họ vận chuyển lương thảo vũ khí là hiểu được. Huống chi, tình huống hôm nay, cũng có nguyên nhân từ nàng.

Dương Hải đứng dậy cười lạnh một tiếng: "Mặc dù ta ngu ngốc, không bằng thân phận quốc sư của Nạp Lan tiểu thư, có thể chất thông linh, nhưng cũng biết chuyện này là vì muốn tìm đủ máu của 8864 người. Lần đó, người đứng sau Triệu Tễ bị thương nặng, hắn lấy tinh khí của những người này để tu luyện, ta cũng nhìn ra, mà một khi đủ 8864 người, chỉ sợ sẽ tạo thành đại họa!"

Dương Hải nói xong, thấy sắc mặt Nạp Lan Sơ Thần có vẻ dãn ra, tiếp tục nói: "Coi như Tạ tiểu thư sẽ quản, nhưng cũng cần nàng biết chuyện này mới được, ngày trước không phải ngươi nói nàng rời khỏi kinh thành sao?"

Vẻ mặt Nạp Lan Sơ Thần rối rắm, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm nói: "Được! Ngươi dẫn người đi trợ giúp Vương gia!" Tối nay, sẽ nổi lên bão tố, nhưng nàng hao tổn sức lực, phóng tất cả thần thức của mình cũng không cảm nhận được hơi thở của Phượng chủ một chút nào. Lúc này, nàng không dám đảm bảo điều gì!

Nạp Lan Sơ Thần nói xong, xoay người rời đi, rồi bỗng nhiên lại ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Dương Hải nghiêm trọng nói: "Cho dù thế nào, nhất định phải bảo đảm an toàn cho ngài!"

"Ngươi yên tâm đi!" Dương Hải kiên quyết nói: "Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ trả một vương gia hoàn hảo lại cho ngươi!"

Nạp Lan Sơ Thần nghe được lời đảm bảo của hắn, khuôn mặt hơi dãn ra, gật đầu một cái: "Được!" Chỉ cần có thể ngăn cản Quỷ Đế khôi phục, lấy thực lực của vương gia thì sẽ không có vấn đề gì, điểm này nàng phải có sự tự tin!

Thân hình nàng vụt đi, đã biến mất ở góc đường!

Dương Hải nhìn nàng rời đi, xoay người nói với mấy người sau lưng: "Đi!"

Sau đó, mấy người họ chân lướt như bay chạy tới hướng hoàng cung!

Lúc này trong hoàng cung, Trấn môn, Tứ Phương môn, Kính Hoa môn, Sở Nguyệt môn đều có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều, các tướng quân thủ thành cũng thức trắng đêm không ngủ, tự mình canh giữ trên nóc thành.

Gió lạnh thổi lớn, đập vào mặt, lá cờ trên thành phấp phới, đèn lồng phát ra ánh sáng chập chờn, chữ "Dận" to bên trên cũng đung đưa theo gió, bấp bênh như chiếc thuyền lá nhỏ!

Hoàng cung, điện Bảo Hòa đèn đuốc sáng choang, Triệu Tễ đang đứng nghiêng người trên cao , một người run rẩy quỳ trên tấm thảm đỏ bằng gấm Long Văn, hai bên là tướng sĩ cầm đao rất oai phong, làm cho không khí ấm áp trong đại điện trở nên xơ xác tiêu điều!

"Hoàng thượng, kể từ khi hoàng thượng cho thần bế môn tư quá (đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm), thần vẫn sống ở phủ Thượng Thư. Thật không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần là vì chuyện gì ạ?"

Người quỳ trên mặt đất mặc quan phục thêu kỳ lân đỏ thắm, có lẽ là do dưới ánh đèn, đôi mắt hắn có chút u tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hắn quỳ trên đất không ngừng lặp lại những lời này!

Người này chính là Diệp Thượng Thư. Tối nay hắn đang ngủ ngon thì có người trong cung tới, nói là hoàng thượng triệu kiến hắn khẩn cấp, lúc hắn chạy trên, không khí trong đại điện vô cùng căng thẳng, hoàng thượng vừa đến đã hỏi hắn làm chuyện tốt gì, lửa giận bùng cháy trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

"Ngươi tới hỏi hắn!" Giọng nói lạnh lẽo của Triệu Tễ vang lên, chỉ vào người đứng ở cửa, Lý Nguyên Dịch cả người mặc khôi giáp lạnh lùng nói!

"Thượng thư đại nhân không ra khỏi phủ Thượng Thư sao?" Giọng nói của Lý Nguyên Dịch chậm rãi không có âm điệu, lại làm cho người ra cảm thấy rét lạnh thấu xương, hơi thở lạnh lẽo này chỉ người chết mới có thể có, Diệp Thượng Thư rùng mình!

"Đúng vậy!" Diệp Thượng Thư trả lời rất dứt khoát, bởi vì hắn trừ lúc hoàng thượng làm đám cưới với Diệp Cẩn Huyên cũng không ra khỏi phủ, nên không sợ bị nắm nhược điểm!

"Ừ!" Lý Nguyên Dịch nghe, cũng không hỏi nữa, "Ta tin tưởng lời nói của Thượng Thư đại nhân!"

Diệp Thượng Thư nghe vậy, khẽ thở phào, hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Tạ ơn... Tạ ơn Lý đại nhân!" Lời nói vừa ra, hắn vừa mới yên tâm lại dâng lên sự kinh hoàng hơn nữa!

Quả nhiên, lời hắn nói chưa dứt, đã nghe Lý Nguyên Dịch nói: "Nhưng mà, có một số việc không phải chỉ có ra phủ mới có thể làm... Bổn quan thay chức Binh hộ Thượng thư của ngươi, ngươi có vẻ không phục lắm?"

Diệp Thượng Thư bị Lý Nguyên Dịch xoay quanh có chút chóng mặt, hắn không biết hoàng thượng tìm hắn vì chuyện gì, nhưng lời của Lý Nguyên Dịch thì hiển nhiên là nói chuyện không đâu!



"Việc này... Lời này phải hiểu thế nào?"

Lý Nguyên Dịch nhìn Diệp Thượng Thư ngơ ngác, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra sự lạnh lẽo thấu xương: "Tiên Cơ doanh, Hắc Hổ doanh cùng với 238 cấm vệ quân, vô cứ rời đi là chuyện gì xảy ra?"

Lời của Lý Nguyên Dịch như có một quả bom nổ tung đại điện, Diệp Thượng Thư vừa nghe, chỉ thấy cả người mềm nhũn, ánh mắt hốt hoảng: "Cái này... Cái này... Cái này" Làm sao hoàng thượng có thể biết được chuyện này? Mặc dù Lý Nguyên Dịch thay thế chức vị của mình, nhưng những tướng lĩnh kia đều trung thành với mình, dối trên gạt dưới là chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa vì che giấu chuyện này, ông ta còn cố ý tìm người ở các quân doanh khác nhau, Lý Nguyên Dịch không thể biết được!

Ánh mắt Lý Nguyên Dịch lạnh lùng, ánh mắt Triệu Tễ như muốn nuốt mình. Diệp Thương Thư mềm nhũn, mồ hôi lớn xuống thành từng giọt, thân thể co quắp!

Ông ta biết chuyện này đã không giấu được nữa! Từ xưa tới nay thiên tử kiêng kị nhất là người có quyền triệu tập quân lớn hơn hắn, lúc này Triệu Tễ đã biết hắn trong thời gian bế môn tư quá cũng có thể điều động quân sĩ dễ dàng, sẽ xử mình thế nào?

Dù sao Diệp Thượng Thư cũng là một nguyên lão, vẫn có sự bình tĩnh, trong lòng từ từ sắp xếp mọi việc, mang một tia may mắn nặng nề dập đầu với Triệu Tễ: "Hoàng thượng... Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi... Vi thần có tội... Chẳng qua là vi thần thương các tướng sĩ nuôi gia đình sống tạm không dễ dàng, nên cho bọn họ một cơ hội, kiếm thêm chút tiền..."

"Kiếm thêm chút tiền? Ngươi nói là trẫm phát quân lương ít?" Triệu Tễ thấy hắn thừa giận, trong lòng tức giận ngập trời!

Diệp Văn Trung quả nhiên là con chó, không đúng! Chó đối với chủ nhân còn trung thành tuyệt đối! Hắn ngay cả chó cũng không bằng... Ngày đó khi vào thành nên diệt trừ hắn, giữ lại người như vậy, sớm muộn cũng gieo họa!

"Vi thần không dám! Vi thần... không có ý này" Thân thể Diệp Thượng Thư run rẩy!

Lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, đã đưa Tô phu nhân và Diệp tiểu thư tới!"

"Mang vào!"

Tiếng của Triệu Tễ vừa dứt, cửa đại điện từ từ mở ra, làm cho một cơn gió lạnh tràn vào. Đồng thời, Diệp Cẩn Huyên và Tô phu nhân bị ném vào. Hai người bị trói hai tay sau lưng, đập nặng xuống đất, khăn che mặt của Tô phu nhân đã sớm rơi xuống, khuôn mặt đầy sẹo bị đập xuống đất, liền chảy ra máu tươi!

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

Tô phu nhân vừa vào cửa liền không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, ngược lại Diệp Cẩn Huyên rất an tĩnh, chẳng qua là lúc bò dậy từ dưới đất, hơi nhíu mày một cái, khóe mắt mang theo sự chán ghét khinh bỉ liếc về phía Tô phu nhân , sau đó lại lẳng lặng quỳ không lên tiếng!

Diệp Thượng Thư vừa thấy Tô phu nhân , trong mắt lóe lên sự chán ghét ghê tởm --- sao bà già này lại tới? Bây giờ ông ta nhìn đến gương mặt này là cảm thấy ghê tởm muốn ói, trước kia ông ta bị quỷ dụ dỗ nên mới coi trọng người như vậy!

Lúc này, ông ta cũng không biết người có khuôn mặt giống hệt Lâm Lang đang quỳ dưới kia là nữ nhi Diệp Cẩn Huyên mà cả đời ông ta sủng ái ---- lúc bàn chuyện làm ăn Diệp Cẩn Huyên cũng không nói cho ông ta biết thân phận thật của mình, mà Diệp Thượng Thư lại một muốn lấy lòng Lâm Lang, nên mới dễ rơi vào bẫy!

Đột nhiên, hình như ông ta nghĩ ra điều gì, ánh mắt chấn động, gân xanh nổi đầy trán!

"Hai người kia. ngươi có biết không?" Ánh mắt Triệu Tễ nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên, giọng nói lạnh lùng vang lên!

Nhìn thoáng qua, Diệp Cẩn Huyên và người nọ giống nhau như đúc, nhưng mà ánh mắt kia, khí chất kia, lại là sự khác biệt lớn nhất. Trong giây lát, trong đầu hiện lên một ánh mắt trong suốt, Triệu Tễ nhắm mắt, khẽ lắc đầu một cái, xua tan hình ảnh trong đầu, mở mắt nhìn về phía người đang quỳ dưới đất!

Diệp Thượng Thư quay đầu nhìn Tô phu nhân và Diệp Cẩn Huyên , rồi lại nhìn Triệu Tễ, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Đây... Đây là... Phu nhân trước Tô thị và nữ nhi của vi thần... Lâm Lang!"

Ban đầu Diệp Thượng Thư định nói dối là không biết Tô phu nhân, dù sao gương mặt của Tô phu nhân cũng đã bị hủy, không nhận ra được! Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, ông ta khẳng định tt đã biết mình điều động quân đội đi làm gì, nếu ông ta muốn bảo vệ tính mạng, thì phải nói thật mới được!

Ông ta dập đầu dưới chân Triệu Tễ: "Hoàng thượng... Tội của thần đúng là không thể tha! Thần không cầu hoàng thượng bỏ qua cho thần, chỉ cầu hoàng thượng nghe thần nói hết lời, rồi xử trí tiếp cũng chưa muộn! Nếu hoàng thượng tha cho thần một con đường sống, thần nguyện ý sống phần đời còn lại ở nơi sơn dã, không hề nhúng tay vào quan trường nửa bước!" Ông ta đã phạm vào đại kỵ của hoàng đế, nếu muốn giữ mạng, chỉ còn cách tránh xa triều đình, mặc dù ông ta còn ham mê danh lợi, nhưng cũng hiểu nếu mất mạng thì không còn gì, cho nên ông ta nói trước để thể hiện lập trường của mình!

Triệu Tễ nghe vậy, tiếng cười lạnh từ cổ họng phát ra. ánh mắt Lý Nguyên Dịch nhìn Diệp Thượng Thư tối tăm, hiện lên một sự khinh thường!

Nếu Diệp Thượng Thư nói vậy lúc hoàng đế còn trọng dụng hắn thì không có gì, dù sao Triệu Tễ cũng nể Diệp Thượng Thư mấy phần, sẽ không so đo cùng ông ta. Nhưng mà, hiện tại thân phận ông ta đã khác xưa, nói như vậy, không phải là muốn tìm chết sao?

Quả nhiên, Triệu Tễ lạnh lùng nhìn ông ta: "Tha ngươi một con đường sống? Trẫm tha cho ngươi, vậy ai cho trẫm con đường sống?"

Nhớ tới nhóm người vận chuyển vũ khí lương thảo vào kinh thành còn không có tung tích, Triệu Tễ nổi giận, hung hăng vỗ ngự án [1] chất vấn Diệp Thượng Thư !

[1] Ngự án: Bàn làm việc của vua.

Diệp Thượng Thư cũng biết mình nói sai, thân thể run lẩy bẩy: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..."

"Ngươi biết ngươi cung cấp quân đội giúp họ vận chuyển là gì không?" Triệu Tễ giận dữ nói "Là vũ khí lương thảo!"

"Chỉ riêng tội tư thông với địch, cũng đủ chu di cửu tộc nhà người!"

Tiếng rống giận của Triệu Tễ như sét đánh vào đầu Diệp Thượng Thư, Diệp Thượng Thư bị dọa đến lục thần vô chủ [2], ông ta vừa quỳ vừa di chuyển, giọng nói run rẩy: "Không... Cái này không thể nào, cái này không thể nào! Hoàng thượng minh xét, rõ ràng đó là hàng tết! Nhất định có người lầm..."

[2] Lục thần vô chủ: Hoang mang lo sợ, không làm chủ được tinh thần.

Phải làm sao? Phải làm sao đây? Nếu đúng là lương thảo vũ khí, vậy hắn...

Phía sau ông ta, Tô phu nhân và Diệp Cẩn Huyên vừa nghe cũng ngây ngẩn cả người, Tô phu nhân hốt hoảng dập đầu với Triệu Tễ: "Hoàng thượng... Hoàng thượng! Chuyện này không liên quan gì đến dân phụ. Đây đều là việc mà Diệp Thượng Thư và Huyên nhi làm.... Không liên quan gì đến dân phụ cả!"

Phản ứng này của Tô phu nhân hiển nhiên là đã biết hàng hóa kia là vật gì!

Diệp Thượng Thư vừa nghe Tô phu nhân chối tội, trong lòng bốc hỏa, quay đầu mắng Tô phu nhân : "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bổn quan thế mà lại bị các ngươi hại thảm!" Ông ta không được hoảng loạn, không được hoảng loạn, dù sao ông ta chỉ có lòng tốt muốn giúp mọi người kiếm thêm một khoản, ông ta cũng không tư thông với địch!

Diệp Thượng Thư nghe tiếng la của Tô phu nhân, liền tự mình cố gắng trấn tĩnh lại, cầu xin một con đường sống!

Lúc này, Lý Nguyên Dịch ngồi xuống trước mặt Tô phu nhân , chậm rãi hỏi: "Bà biết hàng hóa kia là gì?"

Lý Nguyên Dịch nhìn như không để ý, nhưng câu hỏi lại mang sức ép nặng nề, Tô phu nhân nhìn chằm chằm vào hắn, đôi môi ngập ngừng, khẽ lắc đầu một cái, không dám nói nữa!

Lý Nguyên Dịch thấy vậy, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ở ngón tay, nói: "Nếu bà trả lời đúng câu hỏi của bổn quan, nói không chừng bổn quan sẽ cầu xin hoàng thượng tha thứ, tha cho bà một con đường sống!"

Tô phu nhân nghe được, đột nhiên ánh mắt sáng lên, đôi môi run rẩy thấp giọng hỏi: "Thật không?" Trong lòng Tô phu nhân cũng biết, làm ra chuyện như vậy, coi như mình thoát thân được cũng có thể bị liên lụy, mặc dù Diệp Thượng Thư đã hưu mình, nhưng mà Diệp Cẩn Huyên vẫn là con gái của bà!

Lúc này, trong lòng bà, chỉ cần có thể còn sống là tốt rồi, vậy nên bà mới chối tội ngay từ đầu!

Nghe được lời của Lý Nguyên Dịch, Tô phu nhân vốn đang tuyệt vọng lại dâng lên một tia hi vọng!



Lý Nguyên Dịch đứng dậy, Triệu Tễ tiến lên nhìn Tô phu nhân nói: "Quân vô hí ngôn [3]"

[3] Quân vô hí ngôn: Vua không nói đùa.

Tô phu nhân nghe vậy, căng thẳng trong lòng được giải tỏa, lập tức khóc lên, bò trên mặt đất dập đầu nói: "Hoàng thượng... Chuyện này đúng là không liên quan đến dân phụ! Đều là Huyên nhi và Diệp Thượng Thư, bọn họ ham tiền, cùng với một vị là Huyền tiểu thư làm chuyện buôn bán này, mặc dù dân phụ biết, nhưng lại là mãi sau mới biết, hơn nữa ngài cũng biết thân phận của dân phụ, căn bản là không thể nói gì, huống gì là có thể gặp hoàng thượng..."

"Trẫm hỏi ngươi có biết hàng hóa đó là vật gì không, ở đâu ra nhiều lời như vậy?" Triệu Tễ lạnh giọng cắt đứt lời của Tô phu nhân , chán ghét nhìn bà ta, ánh mắt lại lập tức dời đi chỗ khác!

Tô phu nhân bị dọa đến run người, thành thật đáp: "Biết... Biết! Nhưng mà, lúc đó dân phụ thấy họ trở nhiều đồ như vậy tới, nói là hàng tết, dân phụ thấy hơi tiền liền nổi máu tham, lén... lén cầm một chút ra ngoài, sau lại... Sau này dân phụ mới biết!"

"Hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng!"

Diệp Cẩn Huyên quỳ một bên, nghe Triệu Tễ và Tô phu nhân một hỏi một đáp bị dọa đến trắng bệch--- điều này sao có thể? Số hàng kia là lương thảo binh khí? Điều này sao có thể?

Trong lúc Diệp Cẩn Huyên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt nghe Tô phu nhân nói len lén cầm một chút, trong lòng dâng lên sự tức giận, nàng chỉ vào Tô phu nhân nói: "Thì ra là bà!" Bởi vì số lượng hàng hóa ít đi, Huyền tiểu thư kia lấy lại năm ngàn lượng bạc của nàng, nàng sợ ảnh hưởng đến buôn bán sau này nên chỉ có thể đồng ý, đúng là như người câm ăn hoàng liên, quay đầu lại hóa ra là Tô phu nhân thấy hơi tiền nổi máu tham!

Đúng là không có mắt! Sao nàng lại có một người mẹ như vậy?

Nhất thời Diệp Cẩn Huyên quên mình đang ở đại nội hoàng cung, đột nhiên chỉ vào mũi Tô phu nhân mắng ra một câu: "Thì ra là bà!" lời còn chưa dứt, đã bị Lý Nguyên Dịch quát lạnh một tiếng cắt đứt lời nàng: "Làm ồn trước mặt vua, tội thêm một bậc"

Diệp Cẩn Huyên lập tức ngậm miệng, Triệu Tễ lạnh lùng liếc nàng một cái, lại nhìn về phía Tô phu nhân: "Như vậy, hàng hóa kia nói là hàng tết nhưng thật ra lại là vũ khí lương thảo?"

"Vâng, vâng" Tô phu nhân dập đầu như giã tỏi "Chuyện này không liên quan đến dân phụ..."

"Được!" Triệu Tễ lại hỏi, "Từ Tiềm Châu đến Kinh Thành hơn ngàn dặm, là ai giúp vận chuyển?"

Tô phu nhân nghe Triệu Tễ "Được" một tiếng, trong lòng biết mình không cần phải chết, vừa nghe hỏi liền vội nói: "Là... Là Diệp Thượng Thư tìm người!"

Triệu Tễ nghe Tô phu nhân nói thế, không vui hừ lạnh một tiếng: "Tìm người nào?"

"Là... là thủ vệ trong quân đội!" Lần này Tô phu nhân không dám giả bộ ngu ngốc, tường tận giải thích từng lời một: "Cuối năm công nhân vận chuyển hàng hóa từ chức rất nhiều, nhất thời không tìm được người, Huyên Nhi lại muốn kiếm thêm chút bạc, nên nghĩ ra biện pháp như vậy!"

Tô phu nhân nói xong, đầu cúi xuống thấp!

Một là trượng phu của bà, một là nữ nhi của bà, nếu không phải vạn bất đắc dĩ bà cũng không muốn đẩy họ tới tình trạng này. Nhưng nghĩ tới họ đã đối xử với mình như thế nào, bà thấy mình không làm sai. Người không vì mình trời tru đất diệt, bà sẽ không để ý tới bọn họ! Bà nghĩ, hiện tại bà đã có tiền rồi, chỉ cần có thể còn sống đi ra ngoài, rời xa Kinh Thành, tìm địa phương nhỏ an ổn sống nửa đời còn lại, căn bản không phải là vấn đề!

Triệu Tễ nghe này, nhìn về phía Diệp Thượng Thư: "Ngươi còn cái gì để nói?"

"Hoàng thượng tha mạng! Vi thần, vi thần căn bản không biết những thứ đó lại là. . . Nếu vi thần biết, cho vi thần một trăm cái lá gan vi thần cũng không dám làm như vậy!" Diệp Thượng Thư nhào lên phía trước ôm lấy chân Lý Nguyên Dịch , "Lý đại nhân, người mau giúp ta van nài! Giúp ta van nài. . . "

Cả người hắn run rẩy, giọng nói cầu khẩn, Lý Nguyên Dịch chau mày, đưa chân đá hắn!

Triệu Tễ hừ lạnh một tiếng: "Tự mình điều động quân đội ngươi cũng dám, còn có cái gì là ngươi không dám?”

"Diệp Thượng Thư tư thông với địch, xử chém đầu ngay lập tức..."

Triệu Tễ vừa nói ra, Diệp Thượng Thư ngã xuống mặt đất, thân thể mầm nhũn, trợn to mắt nhìn về phía Triệu Tễ : "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng... Tội vi thần đáng chết vạn lần... Xin hoàng thượng nể tình vi thần có công phụ tá hoàng thượng lên ngôi, tha cho vi thần lần này đi! Vi thần nguyện ý lập công chuộc tội... Điều tra ra tung tích của giặc!" Nếu hắn không nhìn ra điều gì, thật là uổng phí năm mươi năm ngây người ở triều đình... Diệp Lâm Lang trước mặt này, chính là một đứa con bất hiếu!

Tai họa như vậy, đều là do nó mang đến, ông đâu có trêu ghẹo ai, đúng là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trời rơi xuống!

Trong lòng Diệp Thượng Thư nổi lên nỗi tuyệt vọng, lúc này ông ta không nghĩ ra được điều gì, chỉ có thể khóc lóc cầu xin Triệu Tễ tha mạng, Triệu Tễ xoay người không để ý tới, hừ lạnh một tiếng, Lý Nguyên Dịch vung tay lên, quân lính đứng hầu bên cạnh tiến lên, kéo Diệp Thượng Thư ra ngoài!

"Hoàng thượng tha mạng. . . . . . Tha mạng!"

Tiếng la của Diệp Thượng Thư từ từ biến mất ở ngoài cửa, Diệp Cẩn Huyên và Tô phu nhân quỳ trên mặt đất cúi thấp đầu, cả người run run!

Lúc này, ở phía sau đại điện chợt lóe sáng, một cô gái mặc áo đen, đeo khăn che mặt bước ra, cô gái vừa đi tới, Triệu Tễ liền cung kính nghênh đón: "Quốc sư!"

"Ừ!" Công chúa Thái Tố đi tới trước mặt Diệp Cẩn Huyên , ánh mắt cử động, không khỏi hừ nhẹ nói "Để ngươi mang khuôn mặt như vậy, đúng là sỉ nhục khuôn mặt này!" Mặc dù nàng cùng Huyền Thanh bất hòa, nhưng nói gì hai người cũng cùng dòng máu, Diệp Cẩn Huyên này, thật là. . .

Trong lòng công chúa Thái Tố rất khinh thường!

Diệp Cẩn huyên cả người run lên, cúi đầu thấp hơn: "Quốc sư. . . . . . Tha mạng!"

Công chúa Thái Tố không làm khó nàng, xoay người nhìn về phía Triệu Tễ : "Thủ vệ hoàng cung an bài thế nào?"

Triệu Tễ không trả lời, Lý Nguyên dịch tiến lên phía trước nói: "Xin quốc sư yên tâm, các nơi cũng đã tăng cường thủ vệ, vào cung phải trải qua Trấn môn, Tứ Phương môn, Kính Hoa môn, Sở Nguyệt môn. Thủ vệ canh chừng vô cùng nghiêm ngặt, một con con ruồi cũng không bay vào được, có thể nói là lưới trời lồng lộng!"

Công chúa Thái Tố nhìn về phía hắn: "Không được chủ quan!"

Công chúa Thái Tố nói xong, xoay người phải đi, Triệu Tễ chợt tiến lên phía trước nói: "Quốc sư! Quỷ Đế thế nào?"

Công chúa Thái Tố dừng lại, cũng không nói chuyện!

Triệu Tễ thấy vậy, vội vàng giải thích: "Nếu người tới đều không thông thuật pháp, những thứ này có thể ngăn cản được, nhưng nếu người tới có thuật pháp cao cường mà người thường không thể địch, chỉ sợ phải dựa vào quốc sư mới được!"

Công chúa Thái Tố quay đầu nhìn Triệu Tễ : "Ngươi yên tâm, thời điểm ngươi cần, Quỷ Đế sẽ xuất hiện!"

"Được" Triệu Tễ đáp ứng một tiếng, chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóe, cô gái áo đen đã biến mất.

Lý Nguyên Dịch tiến lên hỏi Triệu Tễ: "Hai người này xử lý thế nào?"

Triệu Tễ còn chưa trả lời, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng bẩm báo lo sợ: "Bẩm báo hoàng thượng, trong quân có gian tế, Lý tướng quân và Tôn tướng quân kéo quân làm phản... Mở ra Tứ Phương môn và Kính hoa môn... Quân giặc đã đánh vào trong cung!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Hoàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook