Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 594: Bắt Gian

Đại Quả Lạp

16/05/2024

Lạc Dạ Thần nhanh chân hướng phía gian phòng dành riêng cho hắn đi đến, trên đường lại nghe được có người ồn ào.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá chỉ là một dưỡng nữ mà thôi, cũng không phải con gái ruột Tây Lăng Vương, có cái gì tốt mà cao ngạo? Chúng ta muốn mời ngươi uống một ly, là nể mặt ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!”

Bước chân Lạc Dạ Thần dừng lại.

Hắn theo tiếng kêu nhìn lại, liếc mắt liền thấy trong nhã gian bên cạnh ngồi ba người.

Trong đó có hai người là hai tên con nhà giàu nổi danh trong thành Thịnh Kinh, ăn uống chơi gái đánh bạc, mọi thứ đều có mặt, một người khác là Tạ Sơ Tuyết.

Hai tên con nhà giàu không biết là uống rượu hay là thế nào, sắc mặt hồng hồng, biểu lộ cũng có chút dữ tợn.

Bọn hắn đem chén rượu nhét vào trong tay Tạ Sơ Tuyết, muốn ép nàng uống rượu.

Tạ Sơ Tuyết không muốn uống, đưa tay ra muốn khước từ, vô ý đem chén rượu lật úp.

Rượu bắn tung toé trên người đối phương.

Hai người lập tức liền phát hỏa, nhảy dựng lên.

“Ngươi làm gì?!”

Tạ Sơ Tuyết bị sợ giật mình, hoảng hốt vội nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Nàng vốn xinh đẹp, lúc này mang theo bộ dáng kinh hoảng, thì càng lộ ra kiều nhuyễn đáng thương, giống như là tiên tử chẳng may rơi xuống phàm trần, khiến cho người ta không nhịn được muốn đối với nàng làm chút chuyện quá đáng hơn.

Hai tên con nhà giàu vốn là không biết kiềm chế, chớ đừng nhắc tới lúc này còn uống rượu, đầu óc không thanh tỉnh.

Bọn hắn vừa hô mỹ nhân, vừa hướng phía Tạ Sơ Tuyết bổ nhào qua.

Tạ Sơ Tuyết hoa dung thất sắc, giống như bé thỏ trắng lọt vào hang sói đói bị đuổi bắt, hoảng hốt chạy bừa.

Vừa vặn đụng phải Lạc Dạ Thần đứng ở cửa.

Tạ Sơ Tuyết cuống quít lui lại, khuôn mặt hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng.

“Vương gia, người sao lại ở chỗ này?”

Sau đó nàng đỏ hốc mắt, dường như ngượng ngùng, lại như là áy náy.

“Xin lỗi, ta, ta không phải cố ý đụng vào người, ta không nghĩ tới người sẽ ở đây.”

Hai tên con nhà giàu cũng đuổi tới.

Bọn hắn nhìn thấy Lạc Dạ Thần, cũng sững sờ.

Thịnh Kinh cũng chỉ lớn có vậy, đám công tử bột thường xuyên có lui tới.

Lạc Dạ Thần trước đó đã từng cùng hai người này uống rượu, có thể coi là bạn nhậu.

Hai tên con nhà giàu đứng cũng đứng không nổi, mùi rượu đầy người, nhìn thực sự là đã say.

Bọn hắn cười hắc hắc nói.



“Vương gia cũng ở đây sao, thật là khéo, không bằng cùng nhau tới chơi?!”

Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng đi tới phía Lạc Dạ Thần đứng gần bên người hắn, một bộ yếu đuối dựa dẫm.

Nàng nhỏ giọng nói: “ta vừa rồi chỉ là đi ngang qua nơi này, liền bị bọn hắn kéo vào, bọn hắn bắt ta uống rượu, ta bất đắc dĩ uống một ly, nhưng bọn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất định phải đem ta chuốc say, ta, ta dù sao cũng là dưỡng nữ của Tây Lăng Vương , sao có thể cho phép bọn hắn khi nhục như vậy?!”

Nói xong nàng liền nghiêng khuôn mặt đi, bên trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy xấu hổ giận dữ.

Nếu Lạc Dạ Thần ở chỗ khác gặp loại chuyện này, căn bản cũng sẽ không để ý nhiều, nhưng nơi này là Lưu Quang Các, là sản nghiệp của hắn, nơi này hắn là thiếu đông gia, những người này nếu ở Lưu Quang Các náo ra chuyện gì, hắn cùng mẹ hắn nhất định rất mất thể diện.

Lạc Dạ Thần chút nữa còn đi hẹn hò, không kiên nhẫn cùng hai tên con nhà giàu giảng đạo lý, hướng chưởng quỹ sau lưng nói một câu.

“Đem hai người này ném ra ngoài.”

Hai tên con nhà giàu cũng là xuất thân thế gia, người khác đối mặt bọn hắn đều phải né tránh ba phần, Lạc Dạ Thần hoàn toàn không thèm quan tâm nghi kị.

Xuất thân của đối phương có cao mấy, thì có thể cao hơn xuất thân của hắn sao?

Trong bạn đồng lứa, ngoại trừ Thái Tử, trong thành Thịnh Kinh không có người nào có thể để cho hắn cảm thấy phải dè chừng!

Chưởng quỹ lập tức gọi tới mấy gã sai vặt cường tráng cao lớn.

Hai tên con nhà giàu thấy thế, muốn khóc lóc om sòm phát cáu, nhưng khổ nỗi bọn hắn uống quá nhiều, tứ chi cũng đều mềm nhũn, thực sự không có nhiều khí lực, căn bản không ngăn nổi mấy tên sai vặt thân cường lực kiện.

Lúc bọn hắn hùng hùng hổ hổ giãy dụa, bọn tiểu nhị đem bọn hắn cưỡng ép đuổi ra ngoài.

Tạ Sơ Tuyết hành lễ với Lạc Dạ Thần, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, cảm kích nói.

“Cảm tạ vương gia ra tay giúp đỡ, hôm nay nếu không gặp được người, ta thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.”

Lạc Dạ Thần qua loa lấy lệ mà đáp: “ân, ta còn có việc bận, ngươi cứ thong thả nha.”

Tạ Sơ Tuyết vội vàng giữ chặt cánh tay của hắn.

Lạc Dạ Thần dừng bước lại, nhìn cánh tay bị giữ chặt.

Tạ Sơ Tuyết cuống quít thu tay lại, trên mặt càng đỏ hơn, cả người đều có chút chân tay luống cuống.

“Xin lỗi, là ta đường đột, ta chỉ là, chỉ là muốn nói với ngươi tiếng xin lỗi, lúc trước ngươi đối với ta tốt như vậy, ta lại không trân quý, còn nói với ngươi những lời quá đáng.”

Nàng nói một chút, liền đỏ cả vành mắt, âm thanh cũng dần dần thấp xuống, nghẹn ngào, lộ ra điềm đạm đáng yêu.

Ban đầu chưởng quỹ còn đi theo sau lưng Lạc Dạ Thần thấy thế, cười hắc hắc, thức thời xoay người sang chỗ khác, làm bộ chính mình cái gì cũng không thấy.

Lạc Dạ Thần nhướng mày nhìn về phía nàng: “Ngươi bây giờ không phải là hối hận đó chứ?”

Tạ Sơ Tuyết vội nói: “Không có, ta chỉ là muốn chân thành cùng ngươi nói lời xin lỗi mà thôi, ta biết ngươi đã cùng đại tiểu thư Định Bắc Hầu phủ đính hôn, ta sẽ không chen chân vào giữa các ngươi, ta...”

Nàng nói đến đây, đột ngột cảm giác đầu hơi choáng váng, thân thể lung lay hai cái.

Nét mặt của nàng trở nên mơ hồ.

“Vương gia, đầu ta thật là chóng mặt, trong rượu và thức ăn lúc nãy, có thuốc.”



Nói xong cơ thể nàng liền mềm nhũn, thẳng tắp ngã vào lòng Lạc Dạ Thần.

Lạc Dạ Thần theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng.

Cửa ra vào vang lên một tiếng quát chói tai.

“Các ngươi đang làm gì?!”

Lạc Dạ Thần toàn thân cứng đờ.

Hắn nghĩ thầm sẽ không trùng hợp như vậy chứ?!

Hắn cứng đờ chuyển động cổ, theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Bộ Sênh Yên đang đứng ở cửa.

Nàng một tay chống quải trượng, một cái tay khác được nha hoàn đỡ.

Nàng tức giận trừng Lạc Dạ Thần cùng Tạ Sơ Tuyết, ánh mắt kia rất giống là vợ cả tại chỗ bắt gian, đằng đằng sát khí.

Lạc Dạ Thần bị dọa đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn không chút nghĩ ngợi đem nữ nhân trong ngực đẩy ra.

Trước ánh mắt bao người, Tạ Sơ Tuyết cứ như vậy ngã xuống, hung hăng hôn mặt đất.

Một đại mỹ nhân, trước mặt mọi người té một cái ngã sấp mặt.

Chưởng quỹ có chút không đành lòng nhìn nhìn.

Lạc Dạ Thần lập tức giơ hai tay lên thể hiện mình trong sạch: “Ta cái gì cũng không làm, là chính nàng nhào tới!”

Tạ Sơ Tuyết bị ngã đau nhức, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Nàng đỡ cái trán, thần sắc mờ mịt và vô tội.

“Vương gia, ta sao vậy?”

Thanh âm của nàng mềm mại, rơi vào trong lỗ tai Bộ Sênh Yên, không khác gì khiêu khích, làm lửa giận trong lòng Bộ Sênh Yên càng bốc lên ngùn ngụt.

Bộ Sênh Yên hất tay nha hoàn ra, chống gậy đi vào Lưu Quang Các.

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy trong mắt nàng đầy lửa giận liền sợ hãi không thôi, vô thức lui về sau co lại.

Giờ khắc này hắn cảm thấy kim ty nhuyễn giáp đều vô dụng.

Hắn hôm nay nhất định sẽ bị con cọp cái này đánh chết!

Bộ Sênh Yên cả giận nói: “Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích!”

Lạc Dạ Thần chỉ có thể đứng bất động.

Hắn tính toán lui về sau lưng chưởng quỹ, cưỡng ép đem chưởng quỹ kéo đến trước mặt mình.

Chưởng quỹ bị thúc ép trở thành khiên chắn của Anh Vương, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook