Rơi Vào Trong Tay Em

Chương 10:

Nghê Đa Hỉ

19/08/2023

Cô thay dép lê vào nhà, suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, nói: “Đêm nay cảm ơn anh, mua bình rượu kia.”

Thẩm Thính Nam đem điếu thuốc hút dở ấn vào gạt tàn thuốc, thuận miệng hỏi, “Được thêm nhiều hay ít?”

Khương Từ thành thật mà nói: “3000.”

Thẩm Thính Nam nói: “Ít như vậy? Anh còn tưởng rằng rất nhiều.”

Khương Từ nói: “Xem như rất nhiều.”

Cô nhìn Thẩm Thính Nam, biết rõ là xen vào việc người khác, nhưng do dự trong chốc lát, vẫn là nhịn không được nói: “ Anh buổi tối nay lời nói với Lâm tiểu thư có chút quá đáng. Chị ấy liền khóc.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy nhưng thật ra có điểm ngoài ý muốn, anh ngẩng đầu nhìn về phía Khương Từ, nói: “Mặt trời mọc từ đằng Tây? Em còn có hứng thú quản chuyện của người khác?”

Khương Từ nhẹ nhàng cắn môi dưới, nói: “Em chỉ là có chút bất quá.”

Thẩm Thính Nam nói: “Em biết cái gì. Không thích chính là không thích, ướt át bẩn thỉu mới là không thiếu trách nhiệm, cô ấy sớm một chút hết hy vọng, cũng không cần đem thời gian lãng phí trên người không cần thiết.”

Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam nói, thế nhưng cảm thấy không thể nào phản bác.Cô cẩn thận nghĩ, thế nhưng cũng cảm thấy anh nói rất có đạo lý. Có lẽ trực tiếp cự tuyệt thật tàn nhẫn, nhưng so với mấy loại người rõ ràng không thích mà còn cứ chơi đùa mập mờ xác thật thiếu trách nhiệm hơn nhiều.

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ còn đứng ngốc, giương mắt nhìn cô, “Em ngày mai không đi làm? Còn không ngủ?”

Khương Từ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, hướng Thẩm Thính Nam nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi qua, sau đó liền xoay người đi lên trên lầu.

Tháng 9 chính thức khai giảng. Trước khai giảng một tuần, chú Thẩm đột nhiên nói muốn giúp cô làm một bữa tiệc lên đại học, Khương Từ sợ tới mức không nhẹ, vội vàng cự tuyệt, cảm kích mà nói: “Cảm ơn chú, bất quá cháu không quá quen nhiều người, tiệc lên đại học liền không cần làm.” Cô xác thật không có nói dối, không thích trường hợp này là thật, nhưng càng quan trọng là, cô cũng không có người thân tới cùng cô đến chung vui cô lên đại học.Chú Thẩm muốn giúp cô làm tiệc lên đại học, đến lúc đó nhất định sẽ có người Thẩm gia tham dự. Cô biết rõ người Thẩm gia đều khinh thường cô, lại sao có thể tự rước lấy nhục mà làm người thân tới cùng cô chúc mừng. Chu Vân hiểu con gái mình. Khương Từ không giống bà, bà sống hơn phân nửa đời đã sớm sống không minh bạch, bà chỉ cần bà vui vẻ, người khác nghị luận, đánh giá bà như nào, bà căn bản sẽ không để ý. Nhưng Tiểu Từ không như vậy, cô tuổi còn nhỏ, tâm tư lại mẫn cảm, một ánh mắt của người khác, lén một câu nghị luận, cô đều sẽ nhớ thật lâu. Cùng bà tới Bắc Thành này một năm, cô xác thật thật sự không quá vui, không muốn cùng người Thẩm gia tiếp xúc, vẫn luôn muốn rời khỏi nơi này. Bà cười ra tới giúp con gái giải vây, nói: “Tiểu Từ không muốn mở tiệc thì không làm đi, chúng ta người một nhà đi ra ngoài ăn bữa cơm đơn giản chúc mừng con bé một chút là được.”

Thẩm Triết cũng không làm khó người khác, nói: “Nếu Tiểu Từ không muốn làm vậy quên đi. Như vậy, chọn ngày chi bằng chọn luôn ngày, làm buổi tối nay đi, để chú gọi điện thoại cho A Nam cũng qua đây.”

Khương Từ nghe thấy chú Thẩm nói muốn gọi Thẩm Thính Nam, không khỏi sửng sốt một chút. Cô nhớ tuy rằng mấy ngày nay bởi vì chuyện đi làm thên nên từng có gặp qua Thẩm Thính Nam vài lần, nhưng cô cùng Thẩm Thính Nam cũng không có quá thân, Thẩm Thính Nam ngay từ đầu liền chướng mắt coi, đại khái chắc sẽ không có thời gian rảnh tới tham gia tiệc lên đại học của cô. Cô ngồi ở trên sô pha, nghe chú Thẩm cùng Thẩm Thính Nam gọi điện thoại.Trong phòng khách an tĩnh, thanh âm Thẩm Thính Nam lạnh nhạt từ đầu bên kia ống nghe mà truyền đến, “Mọi người cứ đi ăn đi, con bận không thấy mặt..”

Thẩm Triết hỏi: “Kia ngày mai đâu? Hoặc là ngày nào đó con có thời gian?”



Đầu kia điện thoại có tiếng lật xem văn kiện, Thẩm Thính Nam nói: “Tương lai cũng không có thời gian, con ngày mai phải đi công tác, không xác định khi nào trở về.”

Thẩm Triết trầm mặc một lát, theo sau nói: “Kia vậy đi, chúng ta đây không đợi con.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Cúp đây, con có điện thoại gọi đến.”

Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi điện thoại ngắt kết nối, phòng khách yên lặng vài giây.Thẩm Triết buông di động, xin lỗi mà nhìn về phía Khương Từ, nói: “Tiểu Từ,A Nam gần đây công việc bận rộn, khả năng tạm thời không có thời gian cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm, chờ nó đi công tác trở về, chú lại làm thêm cho cháu một bữa tiệc.”

Khương Từ nghe vậy, sợ tới mức vội vàng xua tay, nói: “Không cần không cần.”

Cô cảm kích mà nói: “Chú Thẩm, tâm ý của chú cháu nhận, bất quá học lên đại học cũng không phải chuyện trọng đại, có thể kiếm tiền còn sớm đâu, cho nên cũng không có gì đáng giá chúc mừng.”

Thẩm Triết nghe vậy cười nói: “Cháu năm nay mới bao lớn. Mỗi một giai đoạn có chuyện của một giai đoạn, trước mắt học lên chính là quan trọng nhất.”

Nói xong, nhìn về phía Chu Vân, nói: “Nếu không chúng ta đêm nay đi ra ngoài ăn cơm, cùng Tiểu Từ chúc mừng một chút, em nhìn xem muốn ăn cái gì?”

Chu Vân cười nói: “Ăn cái gì đương nhiên là anh an bài, em cùng Tiểu Từ đều không chọn.”

Thẩm Triết cười nói: “Kia được, vậy chọn Phượng Lâu đi, nghe nói bọn họ gần đây mới cho ra vài món ăn cũng không tệ lắm, vừa lúc đi nếm thử.”

Chu Vân cười nói: “Được, em trước lên lầu thay quần áo.”

Khương Từ là thật cảm thấy học lên không có gì đáng chúc mừng, nhưng so với chuyện làm tiệc lên đại học, cùng mẹ còn có chú Thẩm cùng nhau ăn một bữa như thường ngày liền thoải mái hơn nhiều.

Ở nhà ăn cơm nước xong, bọn họ tản bộ đến trung tâm thương mại lân cận đi dạo trong chốc lát, chú Thẩm mua một cái máy tính mới cho cô làm lễ vật khai giảng.

Khương Từ kỳ thật cũng không muốn. Cô đối với Thẩm gia, có một loại gần như muốn vạch ranh giới rõ ràng, từ đáy lòng không nghĩ muốn của Thẩm gia bất cứ thứ gì, dường như chỉ cần cô cầm, liền thấy người Thẩm gia đối cô đánh giá. Cô trước nay không nghĩ tới muốn chiếm một phân tiền tiện nghi của Thẩm gia. Nhưng chú Thẩm nhất định phải đưa cho cô một cái máy tính mới, cô nếu luôn mãi cự tuyệt liền có vẻ có chút không biết tốt xấu. Cô cảm kích mà nhận lấy, nhưng là sau khi về nhà cất trong ngăn tủ, ngay cả bao bì cũng chưa từng mở ra.

Một ngày trước hôm khai giảng, cô ở trong phòng ngủ đóng gói hành lý, mẹ đi lên đem đĩa trái cây cho cô, hỏi: “Đều sắp xếp xong rồi sao? Nhìn kỹ xem, còn thiếu cái gì, ngày mai đến trường học đăng ký xong lại đi trung tâm thương mại mua.”



Khương Từ lắc đầu, nói: “Không thiếu, cái gì đều có.”

Cô đem rương hành lý đóng lại, sau đó đứng lên, nhìn về phía mẹ, bỗng nhiên thực nghiêm túc mà nói: “Mẹ, con đã đem hết đồ của con đi, con nghĩ về sau đều sẽ không quay lại Thẩm gia.”

Chu Vân sửng sốt một chút, bà nhìn khắp căn phòng , mới phát hiện căn phòng ở đã trở nên trống không. Đồ của Khương Từ vốn dĩ không nhiều lắm, từ ngày cô vào đây ở, cô liền chuẩn bị tùy thời cơ rời đi, cho nên chỉ thu thập hai cái rương hành lý, là có thể chứa hết số quần áo và sách vở mà cô có.

Chu Vân nhìn con gái thu dọn phòng trống không, như là ý thức được cái gì, khổ sở mà nhìn về phía cô, hỏi: “Con tính không cần mẹ nữa sao?”

Khương Từ nghe vậy không khỏi sửng sốt, cô muốn nói chính mình cũng không có nghĩ như vậy, nhưng cô để tay lên ngực tự hỏi, cô thật sự không có nghĩ như vậy sao?

Từ sau khi kì thi đại học kết thúc đó, cô vẫn luôn lên kế hoạch sống độc lập. Cô lên kế hoạch không dùng tiền của mẹ, lên kế hoạch từ Thẩm gia dọn đi, lên kế hoạch ngày thường ở lại trường học, chờ tới nghỉ đông và nghỉ hè liền quay lại Dung Thành cùng bà nội sinh hoạt. Ở trong kế hoạch tương lai của cô, cũng không có tồn tại mẹ. Cô nhìn thấy nước mắt xuất hiện ở khoé mắt mẹ, bỗng nhiên cảm thấy thực hổ thẹn. Mẹ cũng chăm sóc cô suốt 6 năm, cho cô điều kiện sinh hoạt tốt nhất, trong sinh hoạt cũng đối cô cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trong kế hoạch tương lai của cuộc đời cô, lại tựa hồ chưa từng có tồn tại mẹ. Cô lần đầu tiên phát hiện mình lại là người ích kỷ cùng vong ân phụ nghĩa. Cô trong lòng chỉ có bà nội, chưa từng có suy xét qua, mẹ cũng cần cô hay không. Chu Vân hốc mắt hồng hồng nhìn con gái, trong thanh âm có điểm không khắc chế được nghẹn ngào, cô nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Từ, con có phải hay không vẫn là hận mẹ? Con có phải hay không chưa từng có nghĩ tới, con vĩnh viễn cùng mẹ sống cùng nhau?”

Khương Từ thực áy náy mà đứng ở nơi đó.

Cô sẽ không nói dối, nhìn thấy mẹ rơi lệ, thậm chí một câu dễ nghe cũng sẽ không nói.

Chu Vân nhìn con gái, qua một lát, hiểu rõ gật gật đầu. Bà giơ tay lau gương mặt đầy nước mắt, nói: “Thôi, con hiện giờ cũng lớn, mẹ không thể lại ép con. Tương lai con muốn sống cùng ai, cũng là tự do của con. Nhưng là Tiểu Từ, con còn phải học ở Bắc Thành bốn năm nữa, đừng nhanh chóng cắt đứt liên lạc với mẹ được không? Con không muốn ở tại Thẩm gia, mẹ cũng không miễn cưỡng con, nhưng khi nào con có thời gian rảnh, ngẫu nhiên trở về bồi mẹ một hai ngày được không?”

Khương Từ nhìn mẹ trong mắt đầy nước mắt, bỗng nhiên cảm thấy chính mình rất tệ.

Cô kìm nén nước mắt gật đầu, đi đến trước mặt Chu Vân, giơ tay ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con không có muốn bỏ mẹ. Con sẽ thường trở về thăm mẹ, chỉ cần có thời gian con liền trở về thăm mẹ.”

Chu Vân chịu đựng nước mắt gật đầu, vỗ về lưng con gái, nhẹ giọng nói: “Ở trường học phải chăm sóc mình thật tốt, có việc nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ.”

Khương Từ gật gật đầu, nói: “Con sẽ.”

Ngày hôm sau khai giảng, Khương Từ không để mẹ đưa đi, cô tự mình kéo rương hành lý, kêu taxi đi trường học.

Chu Vân đứng ở trong viện, xa xa mà nhìn theo con gái lên xe, Thẩm Triết đứng ở bên cạnh, không tán đồng mà nói: “Em cũng thật là, con cái khai giảng chuyện lớn như vậy, như thế nào cũng nên đưa một chút.”

Chu Vân lắc đầu, ánh mắt vẫn cứ nhìn hướng Khương Từ rời đi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Từ cùng những đứa trẻ khác không giống nhau, nó rất độc lập, sớm hay muộn có một ngày, nó cũng sẽ rời khỏi em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rơi Vào Trong Tay Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook