Sáp Huyết

Quyển 3 - Chương 350: Lựa chọn (1)

Mặc Vũ

20/04/2013

Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét, nói:

- Làm gì có chuyện này? Tại sao cháu muốn tạo phản? Cháu đi xin gặp Thánh Thượng.

Địch Thanh trong lòng kinh hãi khó hiểu, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có tin đồn này. Hắn ngược lại không quan tâm mình, chỉ là sợ liên lụy Phạm Trọng Yêm.

Bát vương gia vội vàng khoát tay nói:

- Cháu đừng kích động, cháu nghe ta nói. Chuyện tin đồn này có thể lớn có thể nhỏ, cháu muốn hóa giải không phải chuyện khó. Nhưng nếu cháu kích động, chỉ sợ hư chuyện.

Địch Thanh trấn tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, hỏi:

- Theo bá phụ thấy, cháu nên làm thế nào xử lý chuyện này?

- Nghĩ rằng thanh giả tự thanh. Ta tin hiền chất trung thành vì nước, thật ra Thánh Thượng cũng rất có thiện cảm với cháu. Thậm chí có thể nói, cháu là người Thánh Thượng tin nhiệm nhất. Nếu cháu ở bên cạnh Thánh Thượng, với cấp bậc hiện giờ, đợi một thời gian, thăng cấp càng nhanh hơn xa với tác chiến ở tây bắc. Thánh Thượng triệu cháu về kinh, không để cháu lãnh quân nữa, lời đồn tự lập làm vương không đánh mà tự diệt. Cháu ở bên cạnh Thánh Thượng, cho dù tây bắc có chút vấn đề, chỉ cần có Thánh Thượng mở lời, còn có ai có thể làm gì được cháu chứ?

Địch Thanh trầm ngâm hồi lâu, mới nói:

- Cháu hiểu rồi, Thánh Thượng vẫn không gặp cháu, một là không muốn cháu nhắc tới chuyện liên minh Thổ Phiên, mặt khác không muốn cháu đi tây bắc mữa, có phải không?

Bát vương gia cười cười, vui mừng nói

- Cuối cùng cháu hiểu rồi.

Địch Thanh cũng cười, đứng lên nói:

- Đa tạ bá phụ nhắc nhở, cháu còn có chuyện, xin về trước.

Hắn cáo từ bỏ đi, tâm sự nặng nề, không có để ý tới ánh mắt của Bát vương gia nhìn hắn có chút kỳ quái.

Địch Thanh nỗi lòng dồn dập, sau khi về tới Quách phủ, đóng cửa mấy ngày không ra ngoài, cũng không đi xin gặp Thánh Thượng nữa.

Quách Quỳ thấy vậy không kìm được lo lắng, nhưng y cũng không có cách nào. Qua mấy ngày như thế, trong kinh dường như vẫn gợn sóng không sợ hãi, Quách Quỳ lại có chút kìm nén không được, hôm nay mới muốn ra phủ đi gặp Thánh Thượng, đột nhiên trước cửa gặp được Diêm Sĩ Lương.

Diêm Sĩ Lương nhìn thấy Quách Quỳ, nói thẳng vào điểm chính:

- Địch Thanh có ở trong phủ không?

Quách Quỳ vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Diêm đại nhân, có phải là Thánh Thượng muốn gặp Địch đại ca?

Diêm Sĩ Lương lắc đầu nói:

- Không phải Thánh Thượng muốn gặp Địch Thanh, mà là Tào hoàng hậu muốn gặp Địch tướng quân, đặc biệt phái ta đến mời Địch Thanh vào cung.

Quách Quỳ ngẩn ra.

Địch Thanh nghe Diêm Sĩ Lương nói Tào hoàng hậu muốn gặp hắn, cũng không kìm nổi kinh ngạc. Hắn biết Triệu Trinh phế Quách hoàng hậu, thì lập Tào thị làm hậu. Tào hoàng hậu vốn là cháu gái của Tào Bân tướng lĩnh khai quốc Đại Tống, nghe nói hiền lương thục đức, cho dù Phạm Trọng Yêm cũng có chút khen ngợi người này.

Nhưng Địch Thanh và Tào hoàng hậu hoàn toàn không có liên quan gì, Tào hoàng hậu tìm hắn làm gì?



Địch Thanh mang theo nghi hoặc vào cung, tới trước cung Bảo Từ chỗ ở của Tào hoàng hậu. Đã cách nhiều năm, đại nội sớm xóa đi dấu tích đại hỏa hoạn năm đó, nhưng cảnh ngọn lửa lớn đốt bát điện còn lưu lại trong đầu Địch Thanh.

Cung Bảo Từ vốn là điện Sùng Huy năm đó tu sửa lại. Trong cung rất nhiều đại điện sớm đã đổi sắc mới, lúc Địch Thanh tới đây, không kìm nổi nhìn về phía cửa Hoàng Nghi.

Cửa cung sâu nặng, khói lượn lờ, nhìn vào đó như nhìn thấy sự u oán thâm cung vô tận. Chỉ thấy có chim oanh hót vang, nhanh nhẹn không ngừng bay trên không trung. Trong đầu Địch Thanh lại có đường ảnh trắng xẹt qua, thần sắc buồn bã.

Có cung nữ đến nói:

- Hoàng hậu ở ngự hoa viên của hậu cung, mời Địch tướng quân đến gặp.

Diêm Sĩ Lương biết điều cáo lui. Sau khi cung nữ đó dẫn Địch Thanh tới qua đường nhỏ đầy hoa, qua hành lang dài, qua một ngọn núi giả, phía trước xuất hiện một hoa viên rộng lớn. Lúc này ý xuân đã nồng, trăm hoa rực rỡ, xanh lục bóng bẩy, có mùi cỏ xanh đập vào mặt, làm người ta ở trong đó, thần khí nhẹ nhàng khoan khoái.

Cung nữ dẫn đường đó trên đường đi luôn không kìm nổi lén nhìn Địch Thanh mấy lần. Địch Thanh có chút phát hiện, cũng không để ý.

Tới trước ngự hoa viên, sớm có mấy cung nữ đứng trước vườn, thấy Địch Thanh đến, thu ba (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp) không kìm được đều nhìn qua, lẳng lặng chỉ chỉ, che miệng cười duyên.

Có cung nhân cung kính nói:

- Địch tướng quân đến.

Lúc này trong vườn có mấy người trong đám xanh um đứng lên, nhìn về phía này. Xung quanh vườn có mấy cung nữ đang gánh nước, nghe vậy đặt thùng nước xuống, nhìn về hướng Địch Thanh.

Lúc này Địch Thanh mới để ý tới, ngự hoa viên này tên không hợp với thực tế. Vì trong vườn trồng hoa cỏ ít, nhiều ngũ cốc xanh mới. Cuối vườn đó, trồng mấy hàng cây dâu, đã cao được một chút.

Địch Thanh lớn lên ở thôn quê, ngược lại thấy nhiều loại thế này, trong lòng rất là kỳ lạ, thầm nghĩ nếu không phải mình biết là trong cung, vẫn cho rằng thể tới vườn rau.

Ngự hoa viên sao có thể trồng ngũ cốc cây dâu?

Lúc này có cung nữ đi đến nói:

- Địch... tướng quân, Tào hoàng hậu tìm ngài qua đó. Cung nữ đó lời nói run run, trên mặt đỏ bừng, lại không dám nhìn thẳng Địch Thanh.

Địch Thanh đi về hướng cung nữ đó chỉ, thấy trong vườn rau đang đứng một cô gái, đang nhìn về hắn. Cô gái đó mặc váy Bố La, trang điểm nhẹ, dung nhan mỹ lệ, cái trán hơi có mồ hôi, thấy Địch Thanh chần chừ đi tới, khẽ mỉm cười.

Địch Thanh tới trước mặt cô gái đó, thấy trên tay cô gái đó vẫn đang cầm cái cuốc, không khỏi kinh ngạc, hồi lâu mới thi lễ nói:

- Thần Địch Thanh tham kiến Hoàng hậu. Hắn thật không thể tin Hoàng hậu có thể cầm cuốc. Chẳng lẽ Hoàng hậu bị phạt? nhìn thấy mọi người vui vẻ hòa thuận, lại không giống như bị phạt.

Tào hoàng hậu hạ giọng nói:

- Địch tướng quân miễn lễ.

Tựa hồ nhận ra vẻ hoang mang của Địch Thanh, Tào hoàng hậu cười nói:

- Ta ở trong cung không có chuyện gì làm, thì dẫn bọn họ trồng ngũ cốc, trồng dâu nuôi tằm, thế cũng xem làm chút chuyện. Nếu có thể có chút thu hoạch, có thể cung cấp một số lương thực, quần áo cho những người chúng ta. Vậy thì càng tốt hơn rồi.

Lúc này có cung nữ xách nước tới trước mặt Hoàng hậu, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thùng nước đó muốn đổ ra ngoài.

Địch Thanh duỗi tay ra, nhẹ nhàng đón lấy thùng nước, nói:

- Những chuyện lặt vặt này, giao cho tạp dịch đi làm thì được rồi.



Tào hoàng hậu mỉm cười nói:

- Những chuyện này, vốn là ta bày ra, giao cho bọn họ, không phải tăng thêm trách nhiệm cho bọn họ? Cầm cái gáo múc nước tới mầm, Địch Thanh nói:

- Bây giờ thần không có gánh nặng, chuyện tưới nước này, giao cho thần trước nhé?

Tào hoàng hậu tự nhiên cười, đưa cái cuốc qua nói:

- Vậy chi bằng làm phiền Địch tướng quân lật đất làm cỏ.

Địch Thanh cũng không chối từ, lập tức nhận lấy cái cuốc. Hắn ở quê lâu, tuy nói lúc trẻ ham chơi, dù sao cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho đại ca. Việc nhà nông quả thật làm qua không ít, chút chuyện làm cỏ xới đất tưới nước này làm tới thành thạo hơn giết địch trên trận.

Tào hoàng hậu theo bên cạnh Địch Thanh, thỉnh thoảng vẩy nước tưới mầm. Lúc này mặt trời đã lên cao, rọi lên hạt nước trên lá non, sáng lóng lánh một mãnh.

Trong vườn gió xuân ấm áp, trần đầy ánh nắng.

Tào hoàng hậu đột nhiên nói:

- Địch tướng quân có biết ta tìm ngài vì chuyện gì không?

Địch Thanh ngửi ngửi mùi hương của bùn non, tựa như trở lại thời gian lúc còn nhỏ, nhất thời quên đi tất cả phiền não, lúc đó chỉ đang nghĩ:

“Nếu ta không gây chuyện thị phi, nói không chừng không đến được kinh thành. Nếu cả đời ta đều ở quê nhà, vậy là khổ hay là sướng? Nếu không gặp được Vũ Thường...”

Không nghĩ ngợi nữa, nghe Hoàng hậu hỏi, Địch Thanh lắc đầu nói:

- Thứ lỗi thần ngu muội, không biết dụng ý của Hoàng hậu triệu thần tới đây.

Tào hoàng hậu cười hiền lành, duỗi tay chỉ xung quanh nói:

- Bọn họ đã lâu nghe tên của Địch tướng quân, muốn gặp Địch tướng quân lâu rồi.

Địch Thanh hơi giật mình, nhìn xung quanh, thấy xung quanh ngự hoa viên, chẳng biết lúc nào, sớm đã đứng đầy cung nữ. Thấy Địch Thanh nhìn qua, đều che miệng cười. Không biết là ai vỗ tay, mọi người hưởng ứng theo, nhất thời trong vườn tiếng vỗ tay một trận, hồng nhan cỏ xanh lục, tôn nhau lên sáng chói.

Địch Thanh có chút mờ mịt, kinh ngạc nói:

- Hoàng hậu, đây là...

Tào hoàng hậu khẽ mỉm cười, đợi sau khi tiếng vỗ tay ngừng, lúc này mới giải thích:

- Bọn a đầu này, bình thường trong cung rỗi chuyện. Mấy ngày nay nghe đại danh Địch tướng quân, vẫn muốn gặp ngài một lần. Lần này nghe Địch tướng quân trở về kinh thành, liền quấn quít lấy ta, bảo ta nghĩ cách mời Địch tướng quân tới. Ta không chống lại nổi nhõng nhẽo cầu xin của bọn họ, lại vì có chút chuyện muốn hỏi Địch tướng quân, lúc này mới mời Địch tướng quân vào trong cung. Vẫn hi vọng Địch tướng quân đại nhân đại lượng, xin đừng trách.

Địch Thanh có chút bất ngờ, thầm nghĩ: “Tào hoàng hậu này so với Quách hoàng hậu lúc trước bình dị hơn rất nhiều. Những cung nữ này dám cười đùa thế này, nếu gặp phải Quách hoàng hậu, còn không bị ngũ mã phân thây?”

Hắn xưa nay không câu nệ tiểu tiết, thi lễ nói:

- Địch mỗ hạng người bình thường thôi, Hoàng hậu chỉ đùa một chút, tại hạ cũng có chút buồn cười.

Tào hoàng hậu cười nói:

- Bọn họ vỗ tay, không chỉ vì Địch tướng quân chinh chiến chiến trường, trăm trận trăm thắng. Còn vì Địch tướng quân tuấn lãng tang thương, vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Càng là vì ....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sáp Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook